Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 10

Morofushi Hiromitsu ra dấu trấn an Furuya Rei, thấy không khí hơi nặng nề liền chuyển chủ đề: "Đúng rồi, Matsuda, con bé tên Matsuda Eisho à? Năm nay bao lớn rồi?"
"Là Matsuda Eisho, tên mẹ con bé đặt. Sắp được một tuổi," anh đáp, mắt sáng lên khi nhắc đến cô con gái cưng. Chỉ cần nói về Eisho-chan, anh đã thấy hứng khởi, chỉ muốn khoe với cả thế giới rằng mình có một cô bé ngoan ngoãn, đáng yêu!
Furuya Rei đấm nhẹ vào ngực tớ, nhướng mày, cười thích thú:
"Giỏi lắm, tên tóc xoăn khốn kiếp! Cưới được một nhà khoa học làm vợ, tớ thật muốn biết hai người yêu nhau kiểu gì. Với cái tính bốc hỏa của mày mà cũng có người chịu cưới!"
Cậu ta vốn nghĩ Matsuda, với cái miệng khó ưa, chẳng thể nào lọt mắt con gái. Ai ngờ anh lại là người đầu tiên trong nhóm có vợ con, ngay cả lớp trưởng yêu sớm nhất cũng chưa có con!
"Tớ bốc hỏa hồi nào? Tính cậu còn tệ hơn tớ đồ độc thân già!"
anh gầm gừ, xắn tay áo, sẵn sàng trả đũa tên tóc vàng khốn kiếp vì cú vả mặt hồi nãy. Nếu lần này còn thua, anh thề sẽ đổi họ cho Eisho-chan!
Thấy tình hình sắp mất kiểm soát, Hagiwara vội lao tới, lấy một quả chuối từ rổ trái cây nhét vào miệng tớ, cười tủm tỉm:
"Này này, Jinpei-chan, cậu đánh bừa thế à? Tớ với Hiromitsu-chan đâu có chọc gì cậu đâu?"
Anh hít sâu, biết Hagiwara lo bọn mình lại đánh nhau. Anh lùi lại, chống tay lên bàn, ngồi xuống nhai chuối. "Hagi, cậu cũng đừng nói khá. Cậu mà không chịu mặc áo chống bạo, đừng trách tớ đào mộ cậu lên!"
Hagiwara cười, nhịp nhàng đáp:
"Vâng vâng tớ sẽ cẩn thận, cảm ơn Jinpei-chan nhắc nhở!"
Bỗng, một tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng, kéo ánh mắt mọi người. Furuya vội lấy điện thoại từ túi, mở khóa thuần thục. Sắc mặt cậu ta tối đi khi đọc tin nhắn, rồi tắt máy.
Cậu ta đút tay vào túi quần, cúi nhìn sàn, trầm ngâm. Khi ngẩng lên, Furuya nhìn tớ và Hagiwara, giọng áy náy:
"Xin lỗi, tớ với Hiro phải đi trước. Lần sau rảnh, tớ sẽ mang quà cho Eisho-chan."
"Zero, là bọn chúng à?"
Morofushi đứng bật dậy, vẻ mặt lo lắng, mắt đầy nghi hoặc. Nhiệm vụ hôm nay chẳng phải đã hoàn thành trót lọt sao? Còn cá lọt lưới?
Furuya gật đầu, không nói thêm.
Không khí trĩu nặng. Mọi người đều hiểu đây là việc hệ trọng, và bọn họ phải lên đường ngay.
Lần này, anh và Hagiwara không ngăn cản. Bốn người đứng thành vòng, mỗi người giơ nắm đấm, chạm nhẹ vào nhau giữa không trung. Bốn cú đấm khẽ va, như lời hứa ngầm.
"Chú ý an toàn," anh trầm giọng.
"Eisho-chan còn chờ quà gặp mặt của các cậu đấy."
"Biết rồi," Furuya đáp.
"Đúng rồi! Lần sau gặp, nhớ gọi bọn tớ là Amuro Tooru và Midorikawa Hikaru. Chuyện khác để sau hẵng bàn,"
Furuya mỉm cười, gật đầu. Nụ cười dịu dàng ấy, phối với mái tóc vàng, như ngôi sao sáng giữa con đường tăm tối.
Hai người khoác áo, lao nhanh ra khỏi phòng bệnh. Căn phòng vừa nãy còn náo nhiệt giờ lặng ngắt, chỉ còn tiếng gió nhẹ và ánh đèn mờ nhạt bên giường.
Sự tĩnh lặng ấy tạo cảm giác nặng nề, như thể tiếng thở cũng nghe rõ. Anh và Hagiwara ngồi trong không khí ấy, dần bình ổn tâm trạng, trở lại trạng thái bình thản như trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro