Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 156: Kẻ săn mồi mỉm cười trong bóng tối 15

Ý thức được chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra, Hagiwara Chihaya lập tức bình tĩnh lại. Cô lo lắng hỏi người ở đầu dây bên kia — Hagiwara Kenji:

“Kenji, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Hagiwara Kenji không muốn để chị gái lo lắng, nên giọng điệu cố gắng tỏ ra nhẹ nhàng như thể đã trút bỏ được gánh nặng:

“Không có chuyện gì đâu chị, chị đừng lo quá.

Chỉ là bọn em đang điều tra một vụ án có khả năng liên quan đến chuyện năm xưa. Còn về chi tiết vụ án thì... hiện tại vẫn đang trong giai đoạn bảo mật. Xin lỗi chị nhé.”

Dù là thế, Hagiwara Chihaya sao có thể không hiểu em trai mình? Cô biết nó đang cố giấu sự thật để không làm mình lo lắng.

Im lặng một lúc, cuối cùng cô vẫn chọn thuận theo ý hắn:

“Được rồi, em và Jinpei nhớ cẩn thận một chút, hai đứa cũng đâu còn trẻ trung gì nữa mà cứ hấp tấp, bất cẩn hoài. Nhớ là đừng có lái xe ẩu, suýt nữa là gặp chuyện vài lần rồi đó.

Nếu cần chị giúp gì thì cứ gọi chị. À đúng rồi, nhớ nhanh chóng đưa Sarina về nhà, bảo em ấy đừng sợ hãi gì cả.”

“Vâng, em sẽ chuyển lời lại cho Sarina.”

Hagiwara Kenji nghe chị gái dặn dò, trên mặt nở nụ cười dịu dàng hơn nhiều.

Nghe vậy, Hagiwara Chihaya còn nhấn mạnh thêm:

“Không chỉ là ý của chị đâu, cả ba mẹ cũng nhắn nhủ thế đó.”

“Biết rồi mà~”

Kết thúc cuộc gọi, nụ cười trên mặt Hagiwara Kenji cũng tắt dần.

Anh quay lại nhìn Morofushi Hiromitsu đang đối diện, nghiêm trọng gật đầu một cái, xác nhận với anh:

“Năm đó, người phụ nữ kia đúng là đã nói như vậy.”

Nhận được câu trả lời, Morofushi Hiromitsu không biết nên diễn tả cảm xúc của mình thế nào.

Với tư cách là công an, giờ đây anh có thể gần như chắc chắn rằng “Akikawa ” chính là “Lima”. Điều này lẽ ra phải khiến anh nhẹ nhõm — vì so với những người khác, nếu Lima là Akikawa thì vẫn còn hy vọng.

Nhưng với tư cách là bạn của Akikawa, là người từng được cô giải cứu năm xưa, anh phát hiện bản thân ngay cả một nụ cười đơn giản vào lúc này cũng không thể gắng gượng nổi.

Đó là kết quả mà anh không bao giờ muốn chấp nhận, dù anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ rất lâu.

“Chúng ta nên đổi chỗ ngồi không?”

Hagiwara Kenji nhìn quanh quán ăn, mặc dù phòng riêng này đủ kín đáo và cách âm, nhưng dù sao vẫn là nơi công cộng. Thảo luận những chuyện thế này ở đây quả thật không tiện.

Morofushi Hiromitsu gật đầu:

“Đúng vậy, nên đổi chỗ.”

Anh đứng dậy đi trước, dẫn đường cho hai người rời khỏi phòng ăn. Hagiwara Kenji và Matsuda Jinpei — người từ lúc bắt đầu vẫn luôn im lặng — cũng đi theo sau anh.

Thấy Morofushi Hiromitsu không dẫn họ đi ra ngoài, mà lại đi sâu hơn vào phía trong, cả hai đều không bất ngờ.

Rõ ràng, bọn họ đã sớm đoán được nơi này là một trong những điểm căn cứ tạm thời của công an.

Dù những điều họ bàn bạc lúc nãy không phải bí mật tuyệt đối, nhưng cũng chẳng thể tùy tiện mang ra nói ở nơi công cộng như phòng ăn gia đình.

Ba người đi qua hành lang mờ ánh đèn, tiến đến một căn phòng kín hơn.

Trong phòng, Morofushi Hiromitsu đến bức tường, ấn vào một điểm. Một thiết bị nhận diện vân tay mở ra cánh cửa ẩn bên trong tường.

Anh xoay người lại, nói với hai người:

“Nơi này có thể coi là một phòng họp tạm thời quy mô nhỏ.”

Hàm ý là: nơi này không phải chỗ tối mật, chỉ là tiện để trao đổi nội dung nhạy cảm. Dù vậy, một khi đã là phòng họp, thì ít nhất cũng không sợ bị nghe trộm.

Cả ba ngồi xuống. Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng, Matsuda Jinpei hỏi thẳng nghi vấn luôn day dứt trong lòng:

“Morofushi, người phụ nữ mang Sarina đi năm đó... rốt cuộc là ai?”

Điều anh không nói ra thành lời chính là: trong vụ án mà Morofushi và Furuya đang điều tra này, Sarina thực sự đã bị kéo vào sâu đến mức nào?

Thật ra, câu hỏi đó anh không cần hỏi cũng biết.

Từ nhỏ, Sarina đã bị người phụ nữ kia mang đi. Khi trở lại, cô hoàn toàn thay đổi.

Anh không dám tưởng tượng, đứa trẻ năm ấy đã phải trải qua tra tấn kiểu gì mới thành ra như hiện giờ.

Hồi nhỏ, dù hay làm bộ người lớn, trầm mặc ít lời, nhưng cô bé Sarina vẫn luôn nhiệt tình với cuộc sống.

Mọi cảm xúc của cô đều tích cực, dù không có cha mẹ bên cạnh, vẫn luôn lạc quan.

Khi ấy, cô như ánh nắng mùa đông — không chói chang như hè, không rạo rực như xuân, nhưng đủ để sưởi ấm.

Hoàn toàn khác với Sarina nhiều năm sau, khi gặp lại.

Cô vẫn ôn hòa, vẫn lương thiện, nhưng anh và Hagi đều nhận ra sự mâu thuẫn ẩn sâu trong cô.

Họ thấy rõ cô đang vùng vẫy, thấy cô né tránh họ.

Cả hai chỉ có thể tìm cách giúp đỡ từ phía sau.

Morofushi Hiromitsu không trả lời ngay câu hỏi của Matsuda Jinpei, mà đứng dậy, dùng máy tính và máy in trong phòng in ra hai bản tài liệu có đóng dấu.

Anh quay lại đặt tài liệu trước mặt hai người, nói:

“Trước khi chúng ta tiếp tục nói chuyện, hai người phải ký bản cam kết này.”

Đây là văn bản hợp tác với công an, đồng thời là hiệp nghị bảo mật.

Morofushi Hiromitsu đã tính trước tất cả. Với mối quan hệ giữa Akikawa, Hagiwara và Matsuda, một khi thân phận của cô xác nhận là “Lima”, họ chắc chắn sẽ bị cuốn vào chuyện của tổ chức.

Anh không đồng tình với cách suy nghĩ của Akikawa và Zero, đương nhiên suy nghĩ của Akikawa cũng là do anh dựa trên hành vi của cô mà suy đoán.

Rất rõ ràng: Akikawa đang cố gắng tránh xa Hagiwara và Matsuda, nên cô và Zero chắc chắn là có chung suy nghĩ.

Nghĩ đến đây, anh không khỏi thở dài cảm thán: Hai người đó quả thật đúng là một cặp, đến cả cách suy nghĩ cũng giống nhau đến lạ.

Khi suy đoán hành động của “Lima”, anh từng tham khảo lựa chọn mà Zero sẽ làm, và phát hiện suy đoán của mình gần như hoàn toàn trùng khớp với hành động của Lima.

Suy nghĩ có phần bay xa, Morofushi Hiromitsu thu lại tâm trí.

Trở về thực tại, anh không nghĩ hai người bạn thân của mình là người biết sợ mà rút lui. Thay vì giấu họ để họ loay hoay điều tra trong bóng tối, thà kéo họ vào thẳng sự việc còn hơn.

Như vậy ít nhất cũng giúp họ tránh được nhiều nguy hiểm hơn.

Tất cả giấy tờ hợp tác và cam kết bảo mật này, anh đã chuẩn bị từ đầu.

Hagiwara Kenji và Matsuda Jinpei không hề do dự, lập tức ký tên lên văn bản.

Ký xong, cả hai đặt bút xuống, ánh mắt trở nên nghiêm túc nhìn về phía Morofushi Hiromitsu.

Morofushi Hiromitsu vừa cất bản ký xong, vừa khởi động máy tính, bắt đầu giải thích cho họ hai người những điều họ cần biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro