
Chương 154: Kẻ săn mồi mỉm cười trong bóng tối 13
Hagiwara Kenji và Matsuda Jinpei khi nghe Morofushi Hiromitsu trăn trở mãi rồi cuối cùng lại hỏi một chuyện có liên quan đến Akikawa Sarina, sắc mặt cả hai đều lập tức thay đổi.
Họ quay sang nhìn nhau, và trong ánh mắt đối phương, đều thấy được sự cẩn trọng giống hệt nhau. Sau đó cả hai đồng loạt nhìn về phía Morofushi Hiromitsu.
Trước đó, họ đã từng nghi ngờ về cuộc sống của Akikawa Sarina sau khi bị đưa đi, thậm chí là suy đoán rất tệ. Bây giờ Morofushi Hiromitsu đột nhiên hỏi vấn đề này, khiến cả hai không khỏi nghĩ đến những khả năng còn tệ hơn trước kia.
Chẳng lẽ Sarina có liên quan đến vụ án mà Morofushi và Furuya đã bị cuốn vào suốt bảy năm nay và vẫn chưa giải quyết được?
Trước đây, họ cũng từng đoán rằng Sarina có thể đã liên quan đến một tổ chức ngầm, nên sau khi lớn lên mới tránh xa bạn bè cũ.
Nhưng… bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến khả năng Sarina lại có liên quan tới vụ án kia. Một vụ án mà khiến hai người đàn ông đó bị cuốn vào trong bảy năm trời, không cách nào thoát ra.
Đồng thời, hai người cũng nghĩ đến mối quan hệ đầy khúc mắc giữa Sarina và Furuya, rồi nhớ lại chuyện Furuya từng hỏi họ rất kỹ về khoảng thời gian trước năm 6 tuổi của Sarina. Khi đó, họ chỉ nghĩ cậu ta tò mò về thời thơ ấu của cô, nhưng bây giờ…
Càng nghĩ đến khả năng ấy, tâm trạng của cả hai người đều chìm hẳn xuống đáy vực.
Họ không trách Sarina vì “đi lầm đường”, mà chỉ lo rằng cô ấy đã bị cuốn vào chuyện không nên, và có thể gặp nguy hiểm.
Morofushi Hiromitsu sau khi hỏi xong câu kia thì không nói gì thêm. Anh cũng không thúc giục hai người trả lời, chỉ lặng lẽ uống trà từng ngụm nhỏ.
Từ nét mặt của hai người bạn thân, anh đã đoán được: Matsuda và Hagiwara trước đó hẳn cũng từng có những nghi ngờ về quá khứ của Akikawa. Dù họ chưa từng nói ra, nhưng giờ chắc chắn họ cũng đã bắt đầu nghĩ đến hành động gần đây của Zero.
Không biết osananajimi trước đó đã điều tra ra được gì, mà Zero lại không hề nhận ra mối liên hệ giữa Akikawa và Lima?
Bầu không khí trầm mặc không kéo dài quá lâu, cuối cùng vẫn là Hagiwara Kenji mở miệng.
Tuy lúc đó người chứng kiến là chị gái anh, nhưng để nói lại mọi việc thì vẫn do anh mở lời là hợp lý hơn.
“Khi đó, người nhìn thấy Sarina bị dẫn đi... là chị gái tôi.”
“Chị ấy nói mình đã thấy vài người mặc đồ đen. Người dẫn đầu là một phụ nữ tóc vàng, dáng dấp phương Tây. Vì cô ta đội mũ rộng vành và đeo kính râm, nên chị tôi không nhìn rõ mặt.”
Suốt những năm qua, bọn họ vẫn nhiều lần hồi tưởng lại chuyện xảy ra hôm đó. Nên Hagiwara Kenji gần như không cần nghĩ nhiều cũng có thể kể lại chính xác lời chị mình từng nói.
“Chị tôi đã cố chặn những người đó lại. Nhưng không rõ người phụ nữ kia đã nói gì với Sarina, mà con bé — vốn có phần kinh ngạc khi thấy chị tôi — lại chủ động buông tay và nói chuyện với chị ấy.”
“Khi ấy, Sarina nói rằng những người mặc đồ đen là bạn của ba mẹ con bé, còn ba mẹ em ấy thì vừa qua đời. Trước lúc lâm chung đã gửi gắm cho người phụ nữ đó — giờ chính là người giám hộ mới của nó.”
“Con bé bảo sẽ rời đi cùng người đó và nhờ chị tôi nhắn lại với hai nhà chúng tôi rằng không cần lo lắng, nói sau này sẽ gửi thư về.”
Kể đến đây, trong mắt Hagiwara Kenji ánh lên nỗi buồn. Bởi vì sau hôm đó, Sarina chỉ gửi về một lá thư báo bình an, rồi cắt đứt hoàn toàn liên lạc.
Quả nhiên, mọi suy đoán của anh và Jinpei bấy lâu nay là đúng — hôm đó, Sarina thật sự đã gặp chuyện.
Bọn họ khi ấy cũng đã báo cảnh sát, nhưng không ai điều tra ra được gì.
Cũng chính vì thế, anh và Jinpei đã đặt mục tiêu trở thành cảnh sát từ nhỏ — không chỉ để bắt kẻ xấu, mà còn để tìm lại người bạn thuở nhỏ đã biến mất kia.
Nghe đến đoạn "người mặc đồ đen", sắc mặt Morofushi Hiromitsu cũng thay đổi. Anh hỏi tiếp:
“Ngoài người phụ nữ tóc vàng kia và nhóm mặc đồ đen, còn chi tiết nào đặc biệt không?”
“Và nữa… lúc ấy, Akikawa tỏ ra kinh ngạc khi thấy chị cậu — có thể cô ấy đã biết chuyện gì đó từ trước sao?”
“Có.”
Matsuda gật đầu:
“Chị của Kenji nói người phụ nữ kia có nói một câu bằng tiếng Anh. Nhưng vì khi ấy chị còn nhỏ, chỉ nhớ được hai từ: một cái là 'secret', một cái hình như là 'women' gì đó.”
“Đúng rồi, 'secret' và 'women'… Cụ thể thế nào thì chị tôi không nhớ.”
Nghe đến hai từ ấy, Morofushi Hiromitsu trầm ngâm lặp lại:
“A secret makes a woman woman…”
Là Vermouth!
Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Hagiwara Kenji và Matsuda Jinpei vẫn không khỏi đồng tử co rút khi nghe câu nói ấy.
Hagiwara Kenji vội rút điện thoại:
“Khoan đã, để tôi gọi cho chị tôi xác nhận lại câu nói đó.”
---
Tại Kanagawa.
Hagiwara Chihaya, vừa kết thúc phiên trực, đang định ra về thì thấy em trai gọi điện. Cô phất tay với đồng nghiệp, rồi chạy theo nhóm đi sau, vừa ngồi lên xe vừa bắt máy.
Giọng cô pha chút đùa cợt:
“Ơ kìa, sao hôm nay hứng chí thế? Không phải ở Sở Cảnh sát Đô thị bận đến nỗi không có thời gian về nhà à?”
Nhưng lần này, khác hẳn mọi khi, Kenji không hề đùa lại. Giọng anh nghiêm túc hiếm thấy:
“Chị… chị còn nhớ người phụ nữ đã dẫn Sarina đi hồi nhỏ không?”
“Tất nhiên là nhớ.”
Từ thái độ của em trai, Hagiwara Chihaya cũng cảm thấy chuyện này không đơn giản. Hồi đó, dù khi còn nhỏ không để ý, nhưng sau khi lớn lên và nhìn lại, cô cũng cảm thấy đám người đó rất kỳ quái. Cô vẫn luôn hối hận vì đã không ngăn họ lại.
“Chẳng phải trước đây em nói em với Jinpei đã gặp lại Sarina rồi sao? Sao không hỏi thẳng con bé?”
Hagiwara Kenji không trả lời câu hỏi ấy, chỉ tiếp tục:
“Chị, nếu em đọc lại câu nói năm đó, chị có thể nhận ra không?”
Cũng không chắc — vì hồi đó chị gái anh còn quá nhỏ, lại không nhớ rõ hoàn toàn.
Quả nhiên… đã xảy ra chuyện rồi.
Hagiwara Chihaya lập tức nghiêm mặt, ngồi thẳng dậy:
“Nói đi.”
“A secret makes a woman woman…”
“Đúng rồi, chính là câu đó!”
Không đợi em trai nói tiếp, Hagiwara Chihaya đã lớn tiếng cắt lời, giọng kích động:
“Chính là câu đó! Câu đó là những gì người phụ nữ mặc đồ đen năm xưa đã nói với chị!”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro