
Chương 148: Kẻ săn mồi mỉm cười trong bóng tối 7
Mọi người ở đây không phải kiểu người ăn cơm không nói chuyện, nên trong lúc ăn, cuộc trò chuyện vẫn luôn diễn ra đều đặn.
Sera Masumi — vốn rất hứng thú với vụ án — cùng nhóm thám tử nhí vốn mới nghe nói trưa nay rằng hôm qua từng xảy ra một vụ giết người, đều tò mò hỏi Mori Kogoro về tiến triển của vụ án hiện tại.
Sau khi Mori Kogoro sơ lược nói ra những thông tin có thể công khai, vẻ mặt mọi người lộ rõ thần sắc khác nhau.
Tiến sĩ Agasa cảm khái nói:
“Nói cách khác, thành tra Megure ban đầu là vì vụ án của báo Kinh Đô Kinh Tế mới lên thuyền điều tra, không ngờ lại xảy ra thêm một vụ giết người nữa.
May mà chiếc 'Terra Locke' này thuộc sở hữu của Công ty tàu thủy Ishihara và người chết cũng là người trong nước, nên thanh tra Megure mới có quyền điều tra sâu hơn.”
Mori Kogoro gật đầu, khi nhắc đến vụ án thì cũng nghiêm túc hẳn.
Ông quay đầu nhìn nhóm trẻ con đang vô cùng hứng thú, đặc biệt là Conan — thủ lĩnh nhóm thám tử nhí, rồi nghiêm nghị nói:
“Nói tóm lại, hiện tại trên thuyền có một tên biến thái giết người đang mang vũ khí trong tay.
Mấy đứa tuyệt đối không được đi lung tung khi không có người lớn đi cùng. Cũng đừng vì tò mò mà mò đến những nơi kỳ lạ. Đã hiểu chưa?!”
Ông hiếm khi nghiêm khắc như vậy với bọn trẻ, khiến cả đám đều ngẩn người.
Conan — người đã xem qua thi thể từ sáng sớm và cũng suy đoán được một phần tâm lý biến thái của hung thủ — hôm nay không theo Mori Kogoro đi điều tra, mà âm thầm trông chừng lũ trẻ.
Giờ nghe thấy bác Mori nghiêm túc cảnh báo như thế, cậu liền muốn mượn “uy tín” của ông để làm lũ trẻ nghe lời, nên đáp lời cực kỳ dứt khoát:
“Vâng ạ! Bác yên tâm, tụi cháu chắc chắn sẽ không đi lung tung.”
Nhưng Mori Kogoro hoàn toàn không tin lời Conan nói.
Thằng nhóc này lúc nào cũng ngoài miệng một đằng, hành động một nẻo. Ông đã quyết định để Amuro Tooru trông nom Conan, nên không thèm để ý lời hứa miệng của nó.
Dù vậy, ông biết bản thân vẫn còn chút uy tín trước mặt mấy đứa nhỏ khác, nên vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm nghị nhìn chúng:
“Còn mấy nhóc thì sao?”
“Vâng ạ!”
Đám trẻ đồng loạt đáp lại, tuy giọng vẫn còn tò mò và hăm hở, nhưng cũng không giấu được sự hối lỗi.
Nhìn phản ứng ấy, nghĩ đến việc hệ thống hệ thống từng nói về những chuyện có thể xảy ra trên thuyền, Akikawa Sarina cảm thấy vẫn nên cho bọn nhỏ thêm chút áp lực thì hơn.
Cô nhìn bọn nhỏ, nghiêm giọng nói:
“Đây là lời hứa giữa mấy em — đại diện cho Đội thám tử nhí— và một thám tử lừng danh. Nhất định không được nuốt lời, biết không?”
Trước sự nghiêm túc của Mori Kogoro, cùng với vẻ lạnh lùng vốn có của Akikawa Sarina, lại nghe thấy đây là một ước định trịnh trọng mang danh nghĩa “Đội thám tử nhí”, cả ba đứa nhỏ đều trở nên nghiêm túc hơn hẳn.
“Vâng ạ!”
Lần này, trong giọng nói của chúng đã không còn sự tò mò hay háo hức như ban đầu. Giống như Akikawa Sarina từng nói — nếu không hoàn thành nhiệm vụ, thì Kojima Genta nửa đời sau sẽ phải chia tay hoàn toàn với món cơm lươn vậy.
Mori Kogoro tất nhiên hiểu được ý của Akikawa Sarina, gật đầu hài lòng:
“Ừm, không tệ.”
Được thám Tử lừng danh khen ngợi, mấy đứa trẻ lập tức vui mừng hớn hở, cúi đầu cười rúc rích với nhau.
Còn ba học sinh cấp ba và tiến sĩ Agasa, những người hiểu tính lũ nhỏ, lúc này đều liếc nhìn Mori Kogoro và Akikawa Sarina với ánh mắt phức tạp.
...Dễ dàng vậy là xong rồi?
Conan thì chỉ nhướng mày cười thầm trong lòng.
Phải rồi, đơn giản thế là xong.
Cậu cũng không ngờ đám trẻ lại thần tượng ông bác đến vậy.
Đúng lúc này, Akikawa Sarina liếc nhìn Conan rồi quay sang Mori Kogoro:
“Ngài Mori, liệu có khả năng hung thủ là người thân của ai đó từng bị hai nạn nhân hãm hại? Đặc biệt là người chết sáng nay? Cái cách chết của ông ta trông rất...”
Cô chưa nói hết, nhưng người hiểu đều hiểu.
Amuro Tooru thì ánh mắt trầm hẳn xuống. Sáng nay anh không thể ngăn Akikawa Sarina nhìn thấy thi thể đáng ghê tởm đó — điều khiến anh cảm thấy hối hận.
Mori Kogoro thở dài:
“Từ chuyện mấy đứa kể lại hôm qua, có thể suy ra rằng — người từng bị hắn hãm hại rất nhiều.”
Nói cách khác:
Người chết — Kikuma Jintaro — kẻ thù đầy rẫy, không tài nào điều tra hết.
Amuro Tooru tiếp lời:
“Vậy tra từ hướng kẻ thù lâu năm thì sao?”
Thực ra, anh đã điều tra được một ít. Nhưng vì con đường anh dùng không chính thống, lại đang là học trò của Mori Kogoro, nên vẫn phải dẫn dắt để thầy và cảnh sát đi điều tra sẽ tốt hơn.
Anh nhìn về phía Mori Kogoro, tiếp tục nói:
“Nghe nói, Kozdera Shidai trước kia chỉ là phóng viên tuyến phụ ở một chi nhánh của báo Kinh Đô Kinh Tế.
Trước đó gần như không đưa tin gì liên quan đến trang báo chính, mà toàn thích nhảy vọt bằng cách săn mấy bê bối của người giàu có.
Về sau, chính nhờ vụ đưa tin 5 năm trước — xảy ra ngay trên con tàu ‘Terra Locke’ này — mà hắn mới được đề bạt lên vị trí ngày hôm nay.”
Mori Kogoro gật đầu:
“Đúng là có chuyện đó. Nhưng ta cùng bên Bộ cảnh sát cũng từng xem kỹ bài báo đó — rất bình thường, không có gì sai sự thật cả.”
Amuro Tooru tiếp tục dẫn dắt:
“Vậy còn những bài báo hắn viết trước và sau đó thì sao?
Đặc biệt là các bài phanh phui bê bối khi hắn còn là phóng viên hạng ba — liệu có thể khiến hắn rước họa vào thân?
Bởi vì hắn nổi tiếng, nên những người từng bị hắn đưa tin có thể bắt đầu lo lắng. Biết đâu đã có người chịu ảnh hưởng từ những bài báo ấy?”
“Cũng có lý.”
Suzuki Sonoko chống cằm, thần sắc như đang nhớ lại điều gì:
“Nghe Amuro-san nói thế... hình như ngoài chuyện liên quan đến tàu ‘Terra Locke’, em còn từng nghe thấy tên Kozdera Shidai ở đâu đó rồi.”
Sera Masumi cũng trầm ngâm:
“Nói đến vợ chồng đó sáng nay, họ rõ ràng đang che giấu gì đó. Sonoko, cậu nghĩ kỹ xem có phải có liên quan đến nhà Ishihara không?
Tên Kozdera Shidai có từng đưa tin chuyện gì liên quan đến nhà Ishihara, rồi bị diệt khẩu?”
Giọng cô càng lúc càng nhỏ, dù sao hiện giờ họ vẫn đang ở trên du thuyền của nhà Ishihara, nên nói chuyện cũng phải cẩn trọng.
Cô đưa ra suy đoán này vì nghĩ: nếu ngay cả cảnh sát cũng chưa điều tra ra, rất có thể là một vụ đã bị “dìm bằng tiền” từ trước.
Mà Suzuki Sonoko — vốn là người trong giới — dù tin tức có bị ém thì cũng có thể nghe được vài lời đồn.
“Biết đâu là con trai nhà giàu hay tiểu thư nào đó ức hiếp người thường, rồi bị phanh phui, hoặc bị hắn nắm chứng cứ, nên phải trả giá, hoặc bị mua chuộc, hay bị hắn tống tiền và cuối cùng bị diệt khẩu.”
Nói ra điều này lại là Haibara Ai — hiếm khi cô chủ động phát biểu trước mặt nhiều người như vậy, nhất là khi cả Bourbon và Lima đều có mặt.
Lời cô vừa dứt suýt nữa khiến Conan ngã khỏi ghế.
Ngay cả tiến sĩ Agasa cũng kinh ngạc khi thấy cô chủ động nói ra ý kiến.
Hai người bọn họ gần như theo phản xạ muốn quay sang nhìn Amuro Tooru — chỉ là cố kiềm chế lại.
Amuro Tooru lại nhìn Haibara Ai — trong mắt anh lóe lên một tia hiếu kỳ.
Hồi trước anh không để ý, nhưng giờ...
Tại sao trông đứa bé này lại có vẻ quen mặt đến thế?
“Nghe mọi người nói, tóe nhớ ra rồi!”
Suzuki Sonoko đột nhiên vỗ tay như vừa nhớ lại điều gì.
Nhưng ý thức được mình vừa nói hơi to, cô vội nhìn quanh rồi hạ giọng:
“Nơi này không tiện nói, nên tớ nói ngắn gọn. Tớ nhớ hình như là chuyện của 5 năm trước. Con trai nhà Ishihara — Ishihara Hikaru— từng làm gì đó với một cô gái.
Lúc đó suýt chút nữa làm ầm lên, nhưng sau đó chẳng hiểu sao lại không còn tin tức gì cả.”
Giọng cô thấp đến mức mấy đứa nhỏ ngồi cùng bàn cũng nghe không rõ.
Nói xong, Suzuki Sonoko cố nhớ lại:
“Cứ thấy như không phải là không có tin tức, mà là... tớ không thể nhớ nổi...”
Mọi người đều hiểu ẩn ý của câu “làm gì đó với một cô gái”, sắc mặt ai nấy đều không dễ coi.
Mori Ran thậm chí còn vươn tay bịt tai Yoshida Ayumi lại.
Sera Masumi cũng làm theo, che tai Tsuburaya Mitsuhiko rồi ra hiệu cho cậu bịt tai Kojima Genta ở bên cạnh.
Haibara Ai — người duy nhất trong nhóm trẻ nghe hết — lạnh lùng lẩm bẩm:
“Súc sinh.”
Akikawa Sarina nghe được, liền nhìn sang cô bé.
Haibara Ai bắt gặp ánh mắt cô, liền đáp:
“Không cần bịt tai em.”
Nói xong, cô tự mình giơ tay che tai lại, không nghe tiếp nữa.
Trong khoảnh khắc đó, hình ảnh mấy đứa trẻ có phần kỳ quặc, nhưng vì mọi người đang bàn về vụ án nên không ai bật cười nổi.
Sắc mặt của Akikawa Sarina cũng trở nên khó coi. Cô tiếp tục gợi mở để Suzuki Sonoko kể thêm:
"Vậy còn phóng viên Kozdera?"
"Mình nhớ lúc đó là anh ta theo dõi và quay lén Ishihara Hikaru, hình như còn quay lại được tình huống lúc đó. Nhưng cuối cùng, bằng chứng mà anh ta công bố lại cho thấy cô gái kia chủ động quyến rũ Ishihara Hikaru.
Suzuki Sonoko bây giờ đang cố gắng nhớ lại những chi tiết cụ thể, cô nhỏ giọng kể với mọi người:
"Nghe nói sau đó cô gái ấy hình như đã nhảy xuống biển tự sát để chứng minh sự trong sạch của mình..."
"Vậy còn gia đình cô ấy thì sao?"
Mori Kogoro rõ ràng không biết về chuyện này. Mà ông không biết cũng đồng nghĩa với việc cảnh sát chưa từng điều tra ra vụ này.
Dù vậy thì cũng không có gì lạ. Năm năm trước, nhà Ishihara vẫn còn sống và làm giàu ở khu vực Nagoya, vụ án đó không thuộc thẩm quyền điều tra của cảnh sát Tokyo.
Suzuki Sonoko lắc đầu:
"Sau đó thì mình thực sự không rõ nữa, chỉ nhớ là lúc đó nghe ba mẹ nói chuyện nên biết chút ít. Hình như gia đình cô ấy cũng có kết cục không mấy tốt đẹp. Lúc ấy lại xảy ra vụ chìm tàu Terra Locke, nghe nói người nhà cô ấy cũng đã thiệt mạng trong tai nạn đó."
"Phải rồi, mọi chuyện xảy ra trên con tàu Terra Locke đời trước kia ấy."
"Thảo nào lại chọn cách nhảy xuống biển để chết..."
Tiến sĩ Agasa thở dài thương cảm. Sắc mặt ông mang chút bi thương dành cho cô gái ấy và cả gia đình cô.
Câu chuyện này không đơn giản như bề ngoài. Từ những gì Suzuki Sonoko vừa kể, mọi người đều ngầm hiểu chắc chắn đằng sau còn có điều khuất tất.
"Có khi đây lại là một điểm đột phá..."
Mori Kogoro đột nhiên đứng bật dậy:
"Thanh tra Megure và những người kia trước giờ không hề tra đến vụ này, mà cặp vợ chồng đó rõ ràng đang che giấu điều gì đó, lại còn không muốn để cảnh sát tham gia điều tra... Tôi đi tìm thanh tra đây!"
Nói rồi, ông chẳng buồn quan tâm mình còn chưa ăn xong bữa, cũng mặc kệ thời điểm có thích hợp hay không, vội vàng rời khỏi phòng ăn.
"Ba à, ít nhất cũng ăn xong đã chứ..."
Mori Ran nhìn đĩa bò bít tết của ba mình vẫn còn vài miếng, rồi lại ngồi xuống, thôi thì vụ án vẫn quan trọng hơn.
Akikawa Sarina liếc nhìn Conan vẫn bình thản như núi Thái Sơn, trong lòng hơi nghi hoặc. Lạ thật, tiểu thám tử này vậy mà không đi theo Mori Kogoro rời đi?
Lúc này, hệ thống mở lời:
【 Hắc hắc, ký chủ có phải đang thắc mắc vì sao Conan không đi theo Mori Kogoro? 】
Akikawa Sarina nghe giọng cười giảo hoạt của hệ thống, lại nghĩ đến hành vi gắn thiết bị nghe trộm của tiểu thám tử, trong lòng lập tức đoán được:
【 Cậu ta gắn máy nghe trộm lên người Mori Kogoro rồi à? 】
Hệ thống sớm đã đoán được ký chủ sẽ nghĩ ra điều này, nên bị đoán trúng cũng không mất hứng:
【 Chính xác. Hơn nữa, đó là phiên bản máy nghe trộm siêu tầm xa do Tiến sĩ Agasa đặc chế. Nó được gắn vào cúc tay áo của bộ vest Mori Kogoro. 】
Nhớ lại dáng vẻ cái nút tay áo hôm nay cô từng thấy trên vest của ông ấy, Akikawa Sarina gật gù:
【 Thảo nào... Mà Conan thẩm mỹ cũng không tệ lắm nhỉ, cái nút tay áo đó khá đẹp. 】
"Sonoko, cậu còn nghe được tin tức nào khác liên quan đến những người này không?"
Sera Masumi chống cằm nhìn bạn thân:
"Ví dụ như mấy cái tên mà hôm nay ta nghe thấy ở hiện trường ấy, tớ nhớ cảnh sát Sato hình như có nhắc tới... Tokoroba, Takahara, còn có..."
Cô đột nhiên không nhớ nổi tên người cuối, chỉ nhớ hình như có chữ “gawa”.
"Miyagawa."
Akikawa Sarina vừa lau miệng bằng khăn ăn bên cạnh vừa bổ sung cái họ mà Sera Masumi quên.
Thấy mọi người nhìn về phía mình, cô bình tĩnh giải thích:
"Nếu tôi nhớ không nhầm, thì là Miyagawa."
Sau khi phát hiện nhiệm vụ hàng ngày hôm nay vẫn chưa khởi động, cô đã hỏi hệ thống, và được trả lời rằng cô hiện đã bước vào nhiệm vụ chính tuyến. Vì để không làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ chính, nên hệ thống tạm thời ngừng giao nhiệm vụ hàng ngày.
Vì muốn nhanh chóng giải quyết nhiệm vụ chính, cô quyết định phải chủ động tham gia nhiều hơn một chút. Đó cũng là lý do vì sao từ nãy đến giờ cô luôn là người dẫn dắt hướng điều tra cho cả nhóm.
Conan đồng đưa đôi chân ngắn của mình, nói:
"Không sai, là Miyagawa-san."
Cậu ta cũng nhớ trong số những người liên quan còn có một người họ Miyagawa.
---
[Tiểu kịch trường]
Akikawa Sarina: “Tôi có tin tình báo đây, có ai muốn nghe không?” 😏
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro