
Chương 216: Tốc độ của Hình Tang
Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng
Quân đội người chơi giết chóc điên cuồng.
Kể từ khi công hạ thành Đại Đồng vào đầu tháng ba năm ngoái, nay đã tròn một năm không nhận được nhiệm vụ chiến đấu quy mô lớn, các thành viên Phi Ưng Đội đã sớm không chịu nổi sự cô đơn. Lúc này, khó khăn lắm mới đợi được cơ hội trở lại chiến trường, mọi người đều muốn kiếm một khoản lớn.
Đặc biệt là những người chơi thử nghiệm đợt năm mới gia nhập Phi Ưng Đội, đây là lần thứ hai họ thực sự ra chiến trường.
Nhìn thấy khắp nơi là tên đỏ, những người chơi thấy mình như bị lạc vào đống con mồi, vừa nguy hiểm lại vừa tràn đầy cơ hội. Lòng họ sôi sục, dựa vào bản năng cơ thể không ngừng săn lùng xung quanh.
Đừng tưởng Phi Ưng Đội chỉ có ba ngàn người, khi ba ngàn quân đội này cưỡi ngựa cầm đao xông vào trận hình bộ binh, đủ để giết cho quân địch trở tay không kịp.
Họ một tay cầm trường đao hai lưỡi sắc bén, một tay cầm nỏ liên hoàn bắn nhiều phát. Vũ khí tiên tiến mang lại cho họ lợi thế cực lớn, Hơn nữa, người chơi căn bản không sợ đau đớn tử vong, đối mặt với sự tấn công của kẻ địch cũng không hề khiếp sợ, vì vậy đội quân này càng tỏ ra đặc biệt hung hãn dũng mãnh, khí thế ngạo nghễ!
Vì bị đội quân áo đen đột ngột xông vào làm cho trận hình rối loạn, cuộc tấn công đành phải kết thúc sớm. Hình Tang nhanh chóng hạ lệnh thu quân. Khi Phi Ưng Đội quay đầu lại định xung phong lần nữa, quân tiên phong đã bày ra trận hình khiên và trường thương chuyên dùng để chống đỡ kỵ binh, đồng thời phối hợp với trận hình cung tiễn để đối kháng.
Quân đội của Hình Tang dù sao cũng đông người, thêm vào đó còn có sự phản ứng nhanh chóng và có phương pháp cai quản quân binh. Người phụ trách dẫn đội xung phong lần này là Nhiếp Phong nhất thời cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể kết đội đối đầu với đại quân dưới cổng thành.
Nhìn trận hình cung tiễn đen kịt đang chĩa về phía mình, Lam Long không nhịn được chửi thề: "Cái đệt, biết thế đã mang theo mấy quả pháo đến rồi, xem bọn chúng làm sao mà nghênh ngang được!"
Vì đại quân hành quân quá chậm, mà tình hình Hành Xuyên lại quá khẩn cấp, Bộ Kinh Vân lo lắng viện binh đến trễ một bước, liền phái Phi Ưng Đội đến cứu viện trước.
Để tăng nhanh tốc độ hành quân, Phi Ưng Đội chọn hành trang gọn nhẹ, nên lúc này trên tay cũng không có pháo sấm sét nào.
Nhiếp Phong ra lệnh: "Lát nữa nếu quân địch bắn tên về phía chúng ta, cố gắng dùng khiên che chắn, đừng dùng thân thể người ra đỡ. Nhiệm vụ của chúng ta là cầm chân địch cho đến khi đại quân đến."
Hắn gửi lệnh này vào nhóm chung của Phi Ưng Đội, để tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy.
Trong khoảnh khắc đó, quân đội hai bên rơi vào tình thế giằng co, mỗi bên đều cầm cung tiễn, nỏ liên hoàn chĩa vào đối phương, không ai chịu nhường ai.
Trong mắt Túc Vệ quân trên tường thành, ba ngàn người đối đầu với mấy vạn đại quân mà không hề khiếp sợ, thậm chí đạt được trạng thái cân bằng khiến đối phương phải kiêng dè, cảnh tượng này cũng khá kỳ lạ.
Tuy nhiên, Phi Ưng Đội dù sao cũng ít người, quân giữ thành trong nội thành thấy tình hình này thì không khỏi có chút sốt ruột.
"Tại sao vẫn chưa thấy viện binh đến?" Có người lo lắng hỏi.
Trong suy nghĩ của họ, quân áo đen dù có sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ, nhưng muốn dựa vào mấy ngàn người này để chống lại đại quân gấp mười lần thì gần như là không thể.
Ngay khi họ đang mong mỏi nhìn ra ngoài thành, hy vọng thấy đại quân viện binh, đột nhiên tình hình dưới thành lại thay đổi. Quân đội Hồ tộc không những không phát động tấn công, mà ngược lại bắt đầu rút quân một cách có trật tự.
Cảnh tượng kỳ lạ này khiến quân giữ thành ai nấy đều lộ vẻ nghi hoặc.
Chớ nói Túc Vệ quân trong thành, ngay cả Tô Miên khi nhận được lệnh rút quân cũng cảm thấy khó tin.
Bọn họ đã vây thành nửa tháng, đã hao tốn bao nhiêu vũ khí, binh lực và lương thảo. Hơn nữa qua hai ngày thăm dò tấn công, người nào sáng suốt đều có thể thấy rõ trong thành đã hết lương cạn đạn rồi, chỉ cần cố gắng thêm chút nữa là có thể công phá hoàng thành. Vậy mà lúc này, Hình Tang lại muốn rút quân?
Hắn không nhịn được bày tỏ sự khó hiểu của mình.
Đối mặt với nghi vấn của Tô Miên, Hình Tang chỉ bình tĩnh đáp: "Quân áo đen không dễ đối phó, bọn họ là tiên phong dò đường, càng là mồi nhử. Quân ta có thể tiếp tục tấn công, cho đến khi tiêu diệt hoàn toàn bọn họ, nhưng lúc này không rút, đợi viện binh Tuân Châu đến, chúng ta sẽ không còn đường lui."
Tô Miên hiểu ý hắn, nói trắng ra, Hình Tang hiện tại không có ý định đối đầu với quân Tuân Châu.
Mặc dù trong lòng không cam tâm, nhưng Tô Miên cũng có thể hiểu được. Binh lực của họ ngang bằng với quân Tuân Châu, một khi đối đầu, rất có khả năng là kết quả lưỡng bại câu thương.
Một trận chiến không có phần thắng, không cần phải cố đánh, quyết sách này của Hình Tang là thận trọng.
Cuối cùng, đại quân vẫn từ từ rút lui trong bầu không khí tiếc nuối.
Và khi phát hiện đám tên đỏ này sắp chạy, những người chơi đều phấn chấn, nhao nhao yêu cầu đuổi theo giết thêm một đợt nữa.
Trận chiến hôm nay kết thúc quá nhanh, họ chưa chém được bao nhiêu quái. Lần sau chờ có nhiệm vụ chiến đấu nữa, không biết phải đợi đến khi nào, nên mọi người ai nấy cũng không muốn bỏ qua cơ hội này.
Nhiếp Phong cân nhắc rằng đối phương đã rút lui, về cơ bản không thể quay đầu giữa chừng, nếu không đội quân khổng lồ như vậy rất có thể sẽ gây ra tai nạn giẫm đạp.
Nếu đã như vậy, không đuổi theo cắn một miếng quả thực đáng tiếc.
Thế là đợi đến khi đội ngũ cuối cùng của quân địch rút đi, hắn liền hạ lệnh truy kích kẻ địch trong nhóm.
Túc Vệ quân trên tường thành vừa chứng kiến cảnh tượng hiếm có là ba ngàn kỵ binh bức lui mấy vạn quân địch, trong lòng vốn đã chấn động. Lúc này nhìn thấy đội quân áo đen kia như tên rời cung, bám sát đuổi theo quân địch, càng kinh ngạc đến há hốc mồm.
Ân Trọng Hành tấm tắc khen ngợi: "Quả không hổ danh là kỵ binh U Linh, thực sự không sợ sống chết, đúng là một đội quân dũng mãnh!"
*
Đại quân viện binh Tuân Châu đến thành Hành Xuyên vào chiều tối cùng ngày, lúc đó Phi Ưng Đội đã trở về hết—thông qua điểm hồi sinh.
Bởi vì họ quá tham lam vô độ, theo sau một đoạn đường cuối cùng đã thành công chọc giận quân địch. Hình Tang đích thân dẫn một vạn binh bọc hậu, cùng Phi Ưng Đội tiến hành một trận chiến sống mái bên bờ sông.
Mặc dù đạt được thành tích toàn quân bị diệt, nhưng những người chơi không hề bận tâm, dù sao thì kinh nghiệm kiếm được đợt này đã đủ rồi!
Sau khi đến, quân Tuân Châu tạm thời đóng quân tại doanh trại ngoài thành.
Có viện binh, sĩ tộc và bách tính thành Hành Xuyên đều thở phào nhẹ nhõm, hiểu rằng cuộc khủng hoảng lần này xem như đã được vượt qua an toàn.
Bộ Kinh Vân vào thành vào ngày hôm sau, yêu cầu lấy lương thực trong kho lương hoàng thành làm quân lương. Các lão thần còn lại tuy trong lòng không bằng lòng, nhưng cũng không dám không đồng ý, dù sao còn phải dựa vào họ để chống lại sự xâm lược của ngoại địch.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Bộ Kinh Vân thường xuyên nhận được quà tặng và lời mời dự tiệc từ các thế gia cao quan. Mục đích của họ thể hiện rất rõ ràng, đó là lôi kéo Bộ Kinh Vân phục vụ cho họ.
Đối với những món quà tự động đưa đến, Bộ Kinh Vân nhận hết, còn về các bữa tiệc thì đều lấy cớ khéo léo từ chối.
Sau vài lần, các sĩ tộc cũng hiểu thái độ của hắn, biết đây là người dầu muối không ăn, muốn dùng tiền bạc mua chuộc hắn làm việc e rằng không được. Thế là họ lại nảy sinh ý định, muốn chuyển hướng sang các quân quan cấp dưới.
Nhưng chưa kịp hành động, Bộ Kinh Vân liền lấy lý do cần bố trí công sự phòng thủ, phái nhiều quân binh dọc theo Nam Ngô, U Môn đi về phía nam, thẳng đến khu vực Hoài Dương quốc ban đầu, bố trí binh lực tại các cửa ải, bến đò.
Các lão thần biết đây là thủ đoạn để hắn kiểm soát Hoài Châu, nhưng đối phương kiểm soát các cửa ải và bến đò quả thực có nối liền với Lăng Châu, phái binh phòng thủ cũng không thể trách được.
Vì Bộ Kinh Vân không công khai chiếm lĩnh thành trì, họ cũng không tìm ra cớ để chỉ trích, chỉ có thể thầm than trong lòng rằng Thứ sử Tuân Châu quả thực có dã tâm không nhỏ.
Lần này viện binh Tuân Châu tuy đã giải quyết được thế khó cho họ, nhưng sau sự việc này, Hoài Châu e rằng cũng sẽ rơi vào tay Khương Phượng Trình.
Ngay khi Bộ Kinh Vân đang triển khai bố trí quân sự ở Hoài Châu, quân Hình Tang sau khi rút về Lăng Châu, bắt đầu nhanh chóng thu thập lại các thế lực bộ tộc vốn thuộc về người Đê.
Hắn dùng thủ đoạn cực kỳ quyết liệt loại bỏ toàn bộ phe cánh của Tam vương tử phản đối hắn, lại dùng quyền thế và địa bàn lôi kéo sự ủng hộ của sáu tù trưởng lục di, dùng thực lực quân sự thu phục các bộ tộc nhỏ đang dao động.
Chỉ trong vòng chưa đầy hai tháng, thế lực người Đê vốn có vẻ lỏng lẻo sau cái chết của Khất Diệp đã được tái hợp nhất dưới tay hắn, hình thành một thế lực mới càng thêm hùng mạnh do vị thống lĩnh tộc Yết này đứng đầu.
Giữa tháng sáu, Hình Tang chiếm lĩnh Lăng Châu, Giang Châu, Hy Châu cùng địa bàn của tộc Khương* và người Đê phía Tây, thành lập nước Sở, tự xưng Sở Vương, Đại Thiền Vu, định đô tại thành Ô Liệt, quận Chử Lăng.
*tộc Khương đây là một dân tộc thiểu số, khác với Khương thị của Khương Thư nhé
Đầu tháng bảy, Khương Thư nhận được chiếu thư do sứ giả nước Sở gửi đến, phong y làm Thừa tướng.
Khi nghe nội dung của chiếu thư này, Khương Thư thực sự sững sờ.
Hình Tang xây dựng quốc gia ở phương nam với tốc độ nhanh chóng như vậy, điều này đã đủ khiến y kinh ngạc rồi, vậy mà đối phương lại còn phong y, một đối thủ, làm Thừa tướng?
Rốt cuộc đây là coi trọng y hay là đang hạ thấp y?
Khương Thư nhất thời hoang mang khó hiểu.
Đáng nói là sứ giả còn thái độ cung kính nói: "Đại Vương đã xây dựng phủ Thừa tướng cho sứ quân tại thành Ô Liệt, chờ đợi sứ quân đến."
Khương Thư: "..."
Đối với chiếu thư này, Khương Thư đương nhiên là không thể nhận, sứ giả có lẽ trong lòng cũng rõ, sau khi nghe Khương Thư từ chối, hắn liền dứt khoát mang chiếu thư trở về.
Không lâu sau khi sứ giả rời đi, thị vệ lại vào báo, nói bên ngoài phủ có một nam tử họ Chu cầu kiến, tự xưng được Tạ Thái phó nhờ cậy, có vật quan trọng cần chuyển giao.
Khương Thư khẽ nheo mắt, nói: "Mời hắn vào."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro