Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 191: Chỉ giáo lẫn nhau

Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng

Dù bị một loạt lời nói của Tạ Âm làm xáo trộn tâm tư, nhưng đợi đến giờ yến tiệc, khi nhìn thấy những người đến tham dự, Khương Thư liền bị chuyển dời sự chú ý.

Trong bữa tiệc tối nay xuất hiện không ít gương mặt mới, đều là tử đệ sĩ tộc trong phạm vi Tuân Châu. Một số là người Hưng quận, Yến Kiều, một số thì đến từ nơi xa hơn.

Các lang quân trẻ tuổi ai nấy đều ăn vận lộng lẫy tham dự. Dù trong thời tiết lạnh giá như thế này, họ vẫn mão cao đai rộng, áo lông lỏng tay, cố gắng để lại một ấn tượng ban đầu sâu đậm cho sứ quân.

Những năm trước, tiệc chiêu đãi trong quan phủ thường được Khương Thư tổ chức tương đối bình dân, không yêu cầu quan viên phải mặc lễ phục long trọng. Mọi người tụ tập ăn uống chủ yếu là để vui vẻ là chính. Nhưng hôm nay, vì những sĩ tộc ăn mặc long trọng này, không khí ở đây đột nhiên trở nên hơi khác biệt.

Không biết có phải là ảo giác của Khương Thư hay không, y luôn cảm thấy hành vi và cử chỉ của một vài người khi hiến lễ giới thiệu bản thân rất không tự nhiên, có chút kệch cỡm, như đang cố ý phô bày vẻ ngoài và cách ăn nói của mình.

Đặc biệt là một tử đệ họ Hàn, mặc một chiếc áo bào màu tím nhạt, mặt tô phấn điểm trang, trên đầu còn cài một chiếc trâm hoa lụa rực rỡ.

Không phải nói hắn không nên ăn mặc long trọng như vậy, chỉ là lớp trang điểm quá đậm, kết hợp lại có vẻ không hài hòa.

Khương Thư thoạt nhìn thấy hắn, thậm chí cảm thấy có chút nhức mắt, vội vàng quay đầu nhìn chằm chằm Tạ Âm bên cạnh mấy lần, lúc này mới cảm thấy mắt thoải mái hơn nhiều.

Đa số gia tộc phía sau những lang quân sĩ tộc này đã từng cử người đến vào năm ngoái, nhưng về cơ bản chỉ là cho người gửi lễ vật mà thôi. Năm nay thì lại phái các tử đệ trẻ tuổi trong nhà đích thân đến.

Bọn họ sẽ không trùng hợp đến mức đều chọn mùng một Tết để đến cửa đâu. Chắc chắn là đã đợi sẵn ở Mật Dương trước đó mấy ngày, thà ăn Tết ở nơi đất khách quê người, cũng phải chọn ngày lành để đến bái hạ.

Khương Thư biết ý đồ của những người này. Vì chiến loạn ở phương bắc và sự hỗn loạn của triều đình, khảo hạch trung chính ở Tuân Châu đã không được chính thức tổ chức trong vài năm nay.

Chế độ chọn quan viên hỗn loạn, những người có gia thế cao còn có thể dựa vào quan hệ để vào quan phủ nhậm chức. Còn những tiểu sĩ tộc có môn đệ thấp kém, không có ai đánh giá phẩm cấp cho bọn họ, lại không tìm được lối thoát nào khác, nên chỉ có thể tìm cách cầu xin sự trọng dụng của cao quan.

Đối với những tử đệ thế gia này, Khương Thư không có hảo cảm gì. Trong số bọn họ có thể có người thực sự có tài năng, nhưng y luôn cho rằng thái độ đối nhân xử thế cũng là một chuẩn tắc quan trọng để chọn quan viên.

Tình hình hiện tại đã không còn như xưa. Triều đình phương nam bị chia làm hai, triều đình và tứ hải đều hỗn loạn. Dưới cục diện hỗn loạn rõ ràng như vậy, phàm là người thực sự có chí lập công lập nghiệp, há lại còn quan tâm đến gia thế môn đệ gì nữa. Nếu có thực tài thực học, hoàn toàn có thể học theo Lư Thanh, vứt bỏ gia thế tự tiến cử đến đây. Nếu không thì đi tham gia kỳ thi của quận học, cũng có thể thăng tiến nhờ thực lực.

Những người này ngoan cố không thay đổi, giả vờ làm ngơ trước cục diện hỗn loạn, còn lấy đó làm niềm kiêu hãnh. Vẫn muốn dựa vào xuất thân, ngoại hình, dựa vào việc tặng quà để nhậm một chức quan. Những người có suy nghĩ như vậy, cho dù làm quan, phần lớn cũng chỉ là những kẻ ăn hại không làm ăn nên hồn, lêu lổng.

Đương nhiên, bọn họ lớn lên trong thời đại này, ý thức giai cấp đã cố hóa, khó có thể thay đổi trong thời gian ngắn, Khương Thư có thể lý giải được.

Y biết, chắc chắn có những người trong lòng do dự, nhưng vì lòng tự tôn, hoặc bị quan niệm gia tộc ràng buộc, không thể buông bỏ thân phận môn đệ, tham gia cùng một kỳ thi với hàn môn thứ tộc, vừa oán hận bản thân, oán hận thời cuộc, vừa ăn không ngồi rồi ở nhà chờ đợi cơ hội chuyển biến.

Cái lối tư duy ăn sâu bén rễ này, trong một sớm một chiều không thể thay đổi được, chỉ có thể dựa vào thời gian từ từ thâm nhập ảnh hưởng.

Kỳ thực, những người đến đây, việc bọn họ từ bỏ việc chờ đợi khảo hạch trung chính, chuyển sang đến trước mặt y, một Thứ sử rõ ràng có xu hướng trọng dụng sĩ tử hàn môn, chính là đại diện cho thấy các gia tộc phía sau những người này đã cảm nhận được nguy cơ bị thời đại vứt bỏ, thái độ đang có sự chuyển biến.

Vì vậy, Khương Thư cũng sẵn lòng cho bọn họ cơ hội.

Khi yến tiệc diễn ra đến giữa chừng, y đặc biệt đề cập: "Phương nam hỗn loạn không ngừng, khảo hạch chọn quan đã lâu không thể triển khai. Chức vụ trong các phủ nha địa phương bị bỏ trống, rốt cuộc là không ổn..."

"Vì lẽ đó, ta cũng đã suy nghĩ rất nhiều, sau khi thương nghị với các thuộc hạ, cuối cùng đã hạ quyết định, vào tháng năm năm nay, sẽ tăng cường tổ chức thêm một kỳ thi tại Mật Dương, chỉ tuyển sĩ tộc, lượng người thụ chức dựa theo thành tích."

Các lang quân sĩ tộc đến tham gia yến tiệc, thấy sứ quân đối với họ luôn giữ thái độ không khách khí, vốn tưởng rằng mục đích của chuyến đi này sẽ thất bại, ăn uống rượu thịt đều có chút phiền muộn trong lòng.

Lúc này đột nhiên nghe thấy lời này, thần sắc mọi người lập tức sáng sủa hẳn lên.

Tuy nói không giống với kế hoạch ban đầu, không được sứ quân ưu ái và trọng dụng ngay trong yến tiệc, nhưng dù sao chuyện cũng đã có chuyển biến.

Kỳ thi chỉ có sĩ tộc tham gia, tương đương với việc phân chia đẳng cấp của bọn họ với những thứ tộc kia, vẫn giữ vững được địa vị giai cấp của họ.

Trong chốc lát, các sĩ tộc có mặt đều tâm tư hoạt bát hẳn lên.

Họ đương nhiên chỉ coi kỳ thi dành cho sĩ tộc này là một bước khảo hạch trung chính đơn giản hóa hơn, hoàn toàn bỏ qua việc Khương Thư không hề nhắc đến nội dung thi và tiêu chuẩn tuyển chọn.

Thừa dịp không khí đang dâng cao, Khương Thư lại tiết lộ: "Phân hiệu* tường tự đang được xây dựng, năm nay cũng sẽ mở thêm một học quán, chỉ chiêu mộ tử đệ sĩ tộc quan viên nhập học. Nếu chư vị trong nhà có hậu bối đến tuổi, đến lúc đó cũng có thể đến đây theo học."

*cơ sở khác

Mọi người vừa nghe, trong lòng lại càng kích động hơn.

Đặc biệt tăng cường xây dựng học quán để bồi dưỡng hậu bối sĩ tộc, điều này cho thấy sứ quân có ý định lôi kéo lực lượng sĩ tộc rồi!

Nếu có thể nắm bắt được thời cơ này, nương gió mà lên, những chuyện khác tạm thời không nói, chỉ cần Khương Thù còn cai trị Tuân Châu ngày nào, ít nhất những hậu bối từ học quán bước ra, chắc chắn không cần lo lắng về tiền đồ.

Nghĩ đến đây, các sĩ tộc có mặt đều vui mừng ra mặt, nhao nhao đứng dậy nịnh bợ nói: "Sứ quân hiền minh!"

Khương Thư mỉm cười gật đầu.

Trong lòng thì nghĩ: Kệ cho là sĩ tộc hay thứ tộc, dù sao cứ nhốt vào quận học nhận vài năm giáo dục chất lượng không phân biệt, khi ra ngoài đều sẽ là những thanh niên tốt tích cực cho xã hội.

Sự chuyển biến về quan niệm, cứ bắt đầu bồi dưỡng từ thế hệ sau đi!

*

Yến tiệc kết thúc, trời đã tối sầm.

Vì đã uống chút rượu trong yến tiệc, Khương Thư cảm thấy hơi mệt mỏi. Về đến hậu trạch, y tắm rửa vệ sinh một phen. Khi thay xong đồ ngủ bước ra, liền thấy Tạ Âm đang mặc một bộ y phục màu trắng như tuyết ngồi bên ánh đèn nến gảy đàn.

Ống tay áo rộng thùng thình và vạt áo của hắn như những cánh hoa xếp chồng trải ra trên chiếu. Tóc đen xõa nửa vai, trên mái tóc đen dày cắm chiếc trâm cài hoa mẫu đơn mà y đã tặng.

Đóa mẫu đơn lụa to lớn dưới ánh đèn toát lên một vẻ rực rỡ lộng lẫy, làm tôn thêm vẻ đẹp vô song vốn có của hắn, càng thêm duyên dáng động lòng người.

Khương Thư nhìn đến ngây người một chốc, hỏi: "Sao huynh lại lấy đóa bạch mẫu đơn này ra cài rồi?"

Tạ Âm không trả lời, ngón tay khẽ vuốt ve thân đàn màu đen, hỏi ngược lại: "Đêm nay trong yến tiệc tài tuấn chi sĩ rất nhiều, chủ công có ưng ý ai không?"

Khương Thư vừa nghe liền biết hắn đang trêu chọc mình, liếc nhìn chiếc trâm hoa trên đầu hắn, lại nhớ đến cái tử đệ họ Hàn lòe loẹt kia, không khỏi bật cười lắc đầu nói: "Huynh đừng làm loạn nữa, cả buổi yến tiệc, người ta ưng ý nhất chính là huynh đó."

Y nói xong, ngồi xuống đệm đối diện, một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn đối phương, nhướn mày hỏi: "Tạ cầm sư, đêm nay còn gảy đàn nữa không?"

Nghe y hỏi như vậy, Tạ Âm liền dùng đầu ngón tay tùy ý gảy dây đàn, phát ra tiếng "tranh tranh" xa vời.

Ánh mắt Khương Thư rơi vào ngón tay tái nhợt, thon dài mà không thiếu kình lực của hắn.

Nhìn thấy đầu ngón tay đó thuần thục miết, gảy, móc, khảy trên dây đàn, không hiểu vì sao, trong đầu y đột nhiên hiện lên cuộc đối thoại do son dưỡng môi mà ra lần trước, nhất thời có chút tâm viên ý mã.

Nhận ra mình đang nghĩ gì, Khương Thư khẽ nhíu mày, đầu ngón tay trái chống cằm khẽ ấn vào dái tai nóng bừng của mình.

Lòng tự nhủ, dưới tiếng đàn thanh nhã, không vướng bụi trần như thế này, mình vẫn không thể tĩnh tâm lại, cứ toàn nghĩ đến những chuyện khinh bạc đó. Mình quả thật không phải là người tốt!

Dường như cảm nhận được y đăm chiêu suy nghĩ, Tạ Âm ngừng gảy đàn, hỏi: "Buồn ngủ sao?"

"Cũng tạm." Khương Thư ngước mắt lên trả lời, ánh mắt chợt chuyển từ đôi mắt tĩnh lặng như ánh trăng của đối phương sang đôi môi hồng nhạt với đường cong ưu mỹ.

Đẹp quá, muốn hôn.

Y vừa nảy ra ý nghĩ này, liền thấy người trước mặt chợt áp sát lại. Tiếp đó, một nụ hôn nhẹ in lên môi y, một mùi hương kín đáo ập đến.

Tạ Âm thoáng lui một chút, hàng mi rủ xuống, môi mỏng khẽ mím, trông có vẻ hơi lạnh lùng và kiều diễm, hệt như một đóa hồng trắng nở rộ giữa đêm đông.

Nhưng Khương Thư biết, cánh hoa của đóa hồng này vừa mềm mại vừa ấm áp và ngọt ngào.

Bốn mắt nhìn nhau một lúc, y nhịn không được ôm lấy gáy đối phương, ngẩng đầu hôn trở lại.

Dù là ngượng ngùng hay là vội vàng, tất cả cảm xúc dường như đều có thể lây lan. Hai người chạm vào má nhau, không bận tâm đến âm thanh phát ra khi cánh tay vô tình đè lên dây đàn. Trong lồng ngực bùng lên ngọn lửa ấm áp.

Sau một lúc, Khương Thư dừng động tác lại hỏi: "Bí dược cung đình gì đó của huynh đâu?"

Lời vừa nói ra, Khương Thư thấy đối phương khẽ cười một tiếng. Y vô cớ đỏ mặt, tự nhủ không biết mình có biểu hiện quá vội vàng hay không.

Để che giấu sự xấu hổ này, y cố ý làm ra vẻ đứng đắn biện minh: "Cười cái gì, đây là chuyện thường tình trên đời, không có gì phải che đậy cả."

Tạ Âm nhìn chằm chằm vào đôi mắt càng thêm trong suốt dưới ánh đèn của Khương Thư, thu lại nụ cười nói: "Chủ công nói rất đúng, Âm không biết điều, sau này còn phải xin chủ công chỉ giáo nhiều hơn."

Chỉ giáo cái quỷ!

Khương Thư cuối cùng cũng nhận ra, người này rõ ràng thông thạo mọi chuyện, nhưng lại thích giả vờ không hiểu, cố ý nói những lời khiến người ta tơ tưởng để tìm niềm vui từ y.

Muốn chế ngự thì phải mặt dày hơn đối phương, lì lợm hơn. Nhưng đáng tiếc Khương Thư lại thiếu đi cái sự mặt dày này. Mỗi lần đối diện với Tạ Âm, tam quan của y luôn không tự chủ được mà làm theo ngũ quan của đối phương.

Y tự mình kiểm điểm một lúc, Tạ Âm đã đứng dậy mang đến một chiếc hũ sứ xanh nhỏ.

Mở lớp vải lụa phong ấn bên trên, bề mặt chất cao dưới ánh đèn hơ nóng hơi tan chảy, bay ra một mùi hương nồng đậm pha lẫn giữa mùi gỗ và dược liệu.

Mùi hương quả thực khá nồng...

Khương Thư thầm nghĩ, vừa nghĩ đến nơi mà vật bên trong sắp được sử dụng, y không khỏi lại cảm thấy căng thẳng và bồn chồn.

Tạ Âm ánh mắt ôn nhuận nhìn y, hỏi: "Thời gian không còn sớm, có nên đi ngủ không?"

Khương Thư ngẩng đầu đối diện với ánh mắt hắn, không cần nghĩ ngợi mà đáp: "Được."

*

Tỳ nữ trong phòng đã sớm bị Từ Hải tinh ý cho lui ra ngoài, cửa phòng đóng chặt, chỉ chừa lại một khe hở nhỏ bên cửa sổ để thoáng khí.

Sương đêm nặng hạt, trong sự tĩnh lặng vang lên tiếng xào xạc ma sát như gió đêm cuốn lá rơi.

Gió nhẹ lướt qua rèm màn, bên lò sưởi đốt hương trầm.

Khói trắng nhạt của hương trầm từ từ bay lên, hòa quyện với mùi hương khi cao dược tan chảy, tạo thành một hơi ấm nồng đậm đến mức hơi ngột ngạt.

Cả hai đều cảm thấy bản thân như đang ngâm mình trong nước nóng đầy cánh hoa.

Khương Thư vuốt ve mái tóc của hắn, gỡ chiếc trâm cài hoa mẫu đơn trắng xuống, toàn bộ mái tóc đen ngay lập tức trĩu nặng xõa xuống, lướt qua khuỷu tay y một cách mát lạnh.

Mái tóc đen nhánh, mềm mại dưới ánh nến lờ mờ phát ra một vầng sáng mê hoặc.

Đột nhiên, Khương Thư cảm thấy có gì đó không đúng, ngăn cản động tác của đối phương hỏi: "Khoan đã, không phải huynh muốn thử dùng sao?"

"Chủ công công việc cơ cực mỗi ngày, nên do ta phục thị em mới phải." Tạ Âm trả lời một cách hiển nhiên.

Khương Thư im lặng nhìn hắn hồi lâu, sau đó thả lỏng lực đạo, nằm ngửa gối đầu lên chiếc gối mềm.

Trong lòng thỏa hiệp nghĩ: Thôi được rồi, tuy có hơi khác so với những gì y nghĩ, nhưng chỉ cần là Tạ Âm, những chuyện khác cũng không thành vấn đề.

Theo đêm đông càng lúc càng sâu, gió lạnh rít lên bên ngoài cửa sổ, thổi qua khiến những giọt sương đọng trên khung cửa không ngừng rung động.

Nến trong phòng đã tắt từ lúc nào, chỉ còn lại một ngọn bên đầu giường, toả ra một ánh sáng mờ nhạt, lười biếng.

Ánh lửa được lớp lụa mỏng lọc qua, in lên rèm lụa đang lay động những vòng sáng sặc sỡ, trong lúc mơ hồ, dường như biến ảo thành những vì sao phản chiếu trên mặt biển.

Bóng sao trôi chảy rực rỡ, nở rộ những màu sắc phi thực như trong mơ, từng vòng, từng vòng gợn sóng....

Khương Thư cảm thấy mình sắp bị ánh sáng sao không ngừng tuôn trào trên đỉnh đầu làm choáng váng.

Dần dần, tất cả ánh sáng trong tầm mắt đều tụ lại thành một điểm, biến thành một ánh sáng trắng chói lòa, tựa như ánh trăng sáng ngời chìm xuống đáy biển.

Y như bị ánh sáng chói lòa này đâm vào mắt, không khỏi nhắm chặt mắt lại, ôm lấy cổ đối phương, khó khăn thở dốc từng hơi lớn.

Không khí tĩnh lặng kéo dài hồi lâu, Khương Thư mở đôi mắt ẩm ướt ra, thẫn thờ lẩm bẩm: "Ta vừa rồi... dường như đã ôm trọn ánh trăng."

Khóe môi Tạ Âm nở nụ cười, vừa nhẹ nhàng vuốt ve tóc y, vừa đặt một nụ hôn lên vị trí giữa hai lông mày y, khẽ đáp lại: "Ta cũng đã ôm được mây kiều."

*****

Sầu Riêng: H rồi đấy nhé mọi người:)))) Thích cái hình ảnh ánh trăng tượng trưng cho Tạ Âm và kiều vân tượng trưng cho Khương Thư ghê luôn:3

Ánh trăng ý chỉ vẻ đẹp thoái tục thanh cao, xa xa không thể với đến. Kiều vân thường được dùng như một ẩn dụ cho vẻ đẹp thanh nhã tinh tế, sự dịu dàng của con người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro