Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 175: Đệ nhất bạch phú mỹ của Đại Nguỵ

Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng

Mộ Dung Quang vừa đi, Lăng Ba Ba nãy giờ luôn đứng ở cửa thu mình lập tức đóng cửa lại, quay người nhíu mày hỏi: "Có sao không, hay là ta đi lấy trộm thuốc về cho ngươi nhé?"

Tạ Âm khẽ lắc đầu, vẻ mặt điềm tĩnh ngồi lại bên bàn: "Thuốc không cần gấp, ngươi không cần mạo hiểm vì chuyện này. Huống hồ, có nhược điểm trong tay hắn, hắn mới yên tâm với ta."

"Ồ." Lăng Ba Ba gật đầu, vẻ mặt nửa hiểu nửa không.

Mơ hồ hiểu ra đây có lẽ là một phần trong kế hoạch của Tạ Âm, nhưng nghĩ lại, hắn vẫn còn sợ hãi.

Tên Mộ Dung Quang kia trông có vẻ không thông minh cho lắm, không ngờ lại bằng trực giác nghi ngờ được đến Tạ mỹ nhân. Vừa rồi nếu đối phương nổi giận làm thật, quân địch đông người, hắn chưa chắc đã cứu Tạ mỹ nhân ra an toàn được.

Làm tù binh quá an nhàn, Lăng Ba Ba gần như đã quên mất mình là tù binh. Bây giờ đột nhiên có một tình tiết như vậy, khiến tim hắn như bị treo lên. Phải biết rằng nếu nhiệm vụ này thất bại, cấp độ của hắn sẽ phải làm lại từ đầu!

Hắn có chút lo lắng đi đi lại lại trong phòng, không yên tâm nói: "Hay là ta bố trí vài cái bẫy trong phòng nhé? Hoặc là ngươi có biết dùng dao không, ta đưa ngươi một con dao nhỏ, rồi mua cho ngươi một bộ giáp mềm phòng thủ cao, ngươi mặc vào người để đề phòng vạn nhất."

Tạ Âm hơi bất lực nói: "Hắn sẽ không giết ta đâu."

"Ngươi tính toán đâu ra đấy, nhưng câu đó nói thế nào nhỉ, trời có lúc mưa có lúc tạnh. Lỡ như tên Mộ Dung Quang kia áp lực quá lớn, đột nhiên hóa điên thì sao?"

Lăng Ba Ba tự nói, lại cảm thấy khả năng này hoàn toàn có thể xảy ra. Tên thái tử Mộ Dung kia giả vờ giả vịt, trước mặt người khác một kiểu, sau lưng một kiểu, biết đâu ngày nào đó sẽ bị tâm thần phân liệt: "Vậy nên ít nhất phải mang theo một con dao. Ta chỉ sợ khi nào ta không ở đây, ngươi lại xảy ra chuyện. Như vậy không chỉ nhiệm vụ của ta hỏng bét, mà độ thiện cảm của ta với Thù ca cũng sẽ bị trừ xuống âm mất, ngươi chắc chắn cũng không muốn Thù ca vì ngươi mà đau lòng, đúng không?"

Tạ Âm im lặng một lát, không biết nghĩ đến điều gì, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

"Quả nhiên nhắc đến Thù ca là hữu dụng." Lăng Ba Ba lẩm bẩm một câu, sau đó liền đổi lấy một con dao từ trung tâm trao đổi đưa cho hắn, đơn giản chỉ cho hắn vài chiêu phòng thân bằng dao.

Thấy Tạ Âm nhanh chóng học được cách sử dụng dao, hắn cũng yên tâm, sau đó ngồi xuống ghế, đăng trải nghiệm nguy hiểm vừa rồi lên diễn đàn.

*

[Lăng Ba Ba: Các anh em, cha của các người lại đến cập nhật đây.

Vừa rồi thật là nguy hiểm, không biết thái tử Mộ Dung bị làm sao, đột nhiên dẫn theo một đội người phá cửa xông vào, nói muốn lục soát bằng chứng chúng ta truyền tin. Kết quả là không tìm thấy bằng chứng nào, lại lấy đi bình thuốc của Tạ mỹ nhân. Cái bộ mặt âm dương quái khí đó, tức đến nỗi ông đây muốn vào buổi tối lén lút đi xử lý hắn. {Kèm theo một bức ảnh, cho mọi người xem cái thằng đần Mộ Dung Quang này trông như thế nào. (Hình ảnh)}

Nhưng vì đại cục, cha đây vẫn nhịn, lỡ như không giết được người, lại tự rước họa vào thân thì phiền phức lắm.

Nhân tiện, mọi người không cần lo lắng cho sự an toàn của Tạ mỹ nhân, đại hiệp đây sẽ bảo vệ ảnh thật tốt.

Cuối cùng, theo thông lệ, kèm theo một bức ảnh Tạ mỹ nhân với góc nghiêng tuyệt đẹp, để rửa mắt cho mọi người. (Hình ảnh)]

[Tống Tú Thúc: Hahaha, Tiểu Lăng tử ngày nào cũng trung nhị.

jgkjgf: Đến liếm nhan sắc ngay lập tức, Lăng đại hiệp phải bảo vệ tốt mỹ nhân của chúng ta nhé!

Thí Thiên: Tôi có thể nói rằng khi nhìn thấy thanh máu trên đầu tên boss nhỏ, tôi thèm lắm không? Muốn chém một đao...

Trương Cửu Thiên: Mộ Dung Quang không có trong nhiệm vụ, chém cũng không có thưởng đâu nhỉ, mặc dù tôi cũng rất thèm.

8ljj3w: Thực ra ngũ quan của thái tử Mộ Dung trông cũng được, chỉ là cảm giác biểu cảm của hắn có chút giả tạo.

bb433v: Phải khen ngợi các chi tiết của trò chơi, kẻ giả nhân giả nghĩa đúng là có khuôn mặt của kẻ giả nhân giả nghĩa, tướng từ tâm sinh được thể hiện rất tốt.

i77trd: Mở ảnh thái tử Mộ Dung ra, èmmmmm cũng không tệ lắm nhỉ, không đến mức tệ như chủ topic nói. Sau đó trượt xuống ảnh Tạ mỹ nhân, mẹ ơi, đệ nhất bạch phú mỹ của Đại Ngụy đúng là không phải nói chơi, ngay lập tức làm cho tên kia không còn chút khí chất nào.

76bjhk: Tôi đến hóng đây, xem quản trị viên có đến nhắn hộ lời của Thù ca không.

Hầu ca: @Quản trị viên, công cụ hình người đã đến lúc online rồi...]

Khương Thư không ngờ rằng mình lại thấy một tin nhắn như vậy khi lướt diễn đàn vào giờ ăn trưa.

Sau một lúc bình tĩnh suy nghĩ, y quay sang dặn dò Tử Minh: "Đi chuẩn bị một cỗ xe ngựa, lát nữa chúng ta đến chợ Tây."

"Vâng."

*

Chợ Tây, phía bắc Triều Tỉnh, tửu lâu Dật Lạc.

Xe ngựa dừng lại, Khương Thư bước xuống xe, khi đến cửa tửu lâu, y đột nhiên nghe thấy một tiếng đàn cổ nhã nhặn, không khỏi hơi sững lại.

Sau đó y lấy lại tinh thần, bước lên bậc thềm như không có chuyện gì.

Bước vào cửa, chỉ thấy đại sảnh được trang trí thanh nhã, sàn lát ván gỗ nhẵn bóng, giữa các cột có treo rèm vải màu xanh nhạt, hai bên có các bàn ghế được sắp xếp gọn gàng, mỗi bàn được ngăn cách bằng một tấm bình phong. Ở giữa là một bục cao, một người chơi tên là "Yến Khúc" đang ngồi trên bục cao, say sưa gảy đàn.

Một tiểu nhị của tửu lâu thấy có một lang quân ăn mặc sang trọng dẫn theo hai thị vệ cao lớn bước vào, vội vàng chạy đến tiếp đón, nhưng lời còn chưa kịp nói đã bị nữ quản sự của tửu lâu ngăn lại: "A Đàm, ngươi đi làm việc của ngươi đi, vị lang quân này là khách quý, để ta tiếp đón."

Tiểu nhị nghe vậy, đáp hai tiếng "vâng", ngoan ngoãn chạy đi tiếp đón khách khác.

Sau khi tiểu nhị đi, Thu Tịch vội vàng cung kính hành lễ với Khương Thư, sau đó cũng không dám nhìn nhiều, quay người yên lặng dẫn đường phía trước.

Khi đi qua đại sảnh, Khương Thư lướt mắt nhìn hai bên bục, thấy khách ngồi khá đông, nhìn trang phục cơ bản là những thương nhân giàu có, vừa ăn uống nghe nhạc, vừa nói chuyện làm ăn, rất thoải mái.

Y không khỏi cảm thấy kỳ diệu. Những vị khách ở đây e rằng không thể ngờ được, một tửu lâu bình thường như vậy, lại là tổng bộ gián điệp, nơi vô số thông tin được tập hợp.

Thực tế, cho đến bốn tháng trước, nơi này vẫn là một tiệm thuốc nổi tiếng nhất chợ Tây. Sau đó chủ tiệm muốn chuyển đi nơi khác, liền bán cả tiệm và khu trạch viện phía sau.

Lúc đó, Doãn Vân Ảnh vừa hay đang tìm kiếm một toà trạch viện phù hợp làm tổng bộ của Ngọa Long Các. Trạch viện này có diện tích đủ lớn, lại có một cửa tiệm hướng ra đường, rất phù hợp với ý tưởng "ẩn mình giữa phố thị" của hắn. Vì vậy, hắn đã mua lại, sửa chữa lại cửa tiệm phía trước để che mắt, biến nó thành một tửu lâu. Tầng một tiếp khách, tầng hai đào tạo người chơi, còn hậu viện mới là căn cứ thực sự của tổ chức tình báo.

Về phần bục ở giữa tầng một của tửu lâu, mục đích sử dụng thực sự của nó là sân khấu để các gián điệp dự bị trình diễn thành quả học tập.

Lần đầu tiên nghe thấy ý tưởng này của Doãn Vân Ảnh, Khương Thư cảm thấy rất xảo diệu. Để các gián điệp dự bị lên sân khấu biểu diễn, thứ nhất có thể rèn luyện kỹ năng của bản thân, vượt qua sự ngại ngùng và nỗi sợ hãi khi đối diện với đủ loại ánh mắt. Thứ hai, còn có thể tiện thể thu hút khách cho tửu lâu, tăng thêm thu nhập cho Ngọa Long Các. Đúng là một công đôi việc.

Bây giờ xem ra, ý tưởng của Doãn Vân Ảnh hiển nhiên đã thực hiện thành công.

Đi theo Thu Tịch qua hai hành lang, đi qua một khu vườn trồng đầy hoa mai, sau khi vào cổng, ốc xá đối diện chính là Ngọa Long Các thực sự.

Doãn Vân Ảnh đã đợi sẵn ở cửa, thấy Khương Thư đến, hắn liền bước tới cúi người hành lễ: "Bái kiến sứ quân."

"Tiên sinh không cần đa lễ, vào trong nói chuyện đi."

"Được."

Vào trong nhà, hai người ngồi xuống bên bàn có cắm hoa và ấm trà.

Cửa sổ phía tây mở rộng, gió mát thổi vào. Khương Thư nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại vài giây trên bức tranh thủy mặc bốn mùa treo trên tường, khen ngợi: "Ngươi trang trí không tồi."

"Là nơi làm việc mà, nơi phải ở lâu dài chắc chắn phải trang trí theo ý ta, nếu không ở lâu sẽ sinh chán." Doãn Vân Ảnh nói với giọng điệu thoải mái, rót cho y một chén trà nóng, sau đó hỏi: "Sứ quân đột nhiên đến đây, có chuyện gì quan trọng không?"

Khương Thư cầm chén trà lên uống một ngụm để làm ẩm cổ họng, từ từ nói: "Hôm nay đến chủ yếu là muốn xem Ngọa Long Các được bố trí như thế nào, nhưng quả thật cũng có một chuyện muốn tìm ngươi."

"Mời sứ quân nói."

Khương Thư đặt chén trà xuống, ngước mắt nhìn hắn hỏi: "Bên Tiên Bi của Đoạn thị, ngươi có phái người đến chưa?"

"Tiên Bi của Đoạn thị?" Doãn Vân Ảnh khẽ cau mày, lắc đầu nói: "Tạm thời chưa có, có cần ta lập tức phái người thâm nhập không?"

"Ừm." Khương Thư nghiêm túc đáp lại.

Chuyện trong bài đăng của Lăng Ba Ba đã nhắc nhở y. Bây giờ Mộ Dung Liêu mất tích trên biển, Mộ Dung Quang bị Tiên Bi Vũ Văn kiểm soát, còn Mộ Dung Phong nếu không ngoài dự đoán, chắc chắn đã trốn đến địa bàn của Tiên Bi Đoạn thị, bất cứ lúc nào cũng có thể dẫn quân của bộ Đoạn đến thành Đại Đồng để báo thù Mộ Dung Quang. Đến lúc đó, hai bộ Tiên Bi Đoạn thị và Vũ Văn nhất định sẽ nảy sinh tranh chấp.

Kế hoạch của Tạ Âm chưa bao giờ chỉ là để bộ Mộ Dung diệt vong, mà là lấy bộ Mộ Dung làm mồi nhử, nhân cơ hội này gây ra chiến loạn giữa ba bộ, khiến liên minh ba bộ Tiên Bi đang chiếm cứ ở Đông Châu hoàn toàn tan rã.

Đối với sự hỗn loạn nội bộ của Tiên Bi, Khương Thư đương nhiên vui mừng. Tuy nhiên, một khi bộ Đoạn tấn công kinh đô của Mộ Dung Tiên Bi, sự an toàn của Tạ Âm, người đang ở trung tâm hỗn loạn, cũng khiến y vô cùng lo lắng.

Ngón tay y khẽ gõ lên mép bàn, trầm giọng nói: "Tiếp theo hãy tập trung chú ý tình hình của bộ Đoạn, một khi họ có dấu hiệu xuất binh, lập tức thông báo cho ta."

Doãn Vân Ảnh gật đầu: "Được."

"Ngoài ra, bên quận Bồi Lâm cũng phải tăng cường chú ý. Quân đội của Hình Tang vẫn đang chiêu mộ người, có thể phái thêm vài người đến đó, thâm nhập vào khi hắn còn chưa thực sự nổi lên."

Doãn Vân Ảnh ngạc nhiên vì y lại coi trọng một thế lực nhỏ như Hình Tang đến vậy. Nhưng nhớ lại khí thế hung hãn và sắc bén như chim ưng của thanh niên Yết tộc kia, người này sau này biết đâu lại làm nên chuyện lớn, phòng bị trước vẫn hơn.

"Được, trong hai ngày này ta sẽ nhanh chóng chọn ra những người thích hợp từ đội dự bị để phái đến hai nơi đó." Hắn đáp lại không chút do dự.

Nhắc đến gián điệp dự bị, Khương Thư chợt nhớ đến một người: "À đúng rồi, bên ngươi có một người tên là Cơ Vô Ưu phải không? Ta nhớ nàng dường như rất có tài năng."

"Tiểu Ưu à." Doãn Vân Ảnh cười nhạt, "Nàng là một trong những người đầu tiên ta phái ra ngoài. Bây giờ chắc đang tìm cách trà trộn vào hậu cung của Hung Nô vương rồi."

"Thì ra là vậy." Khương Thư vốn định đề nghị để nàng đến bộ Đoạn phát huy tài năng, nghe vậy đành tiếc nuối bỏ qua.

*

Hung Nô quốc, ngoài thành Mạn Dân.

Hô Diên Man Man dẫn theo vài thủ hạ, cưỡi ngựa phóng như bay trên cánh đồng để săn bắn.

Khi thấy một con đại bàng đen bay thấp, hắn lập tức giương cung, kéo cung bắn tên.

Mũi tên bay ra như một cơn gió mạnh, xuyên thẳng qua cánh của con đại bàng đen.

Nhìn thấy con mồi trên không trung rơi xuống, các thủ hạ xung quanh đều lớn tiếng reo hò, Hô Diên Man Man cũng nhếch miệng cười, trong lòng vô cùng thoải mái.

Từ khi trở về vương đình, hắn trước tiên đã trừ khử phe của Cốc Lễ Vương, người có ý định cướp ngôi, kế thừa ngôi vị Đại Thiền Vu. Sau đó, hắn đã mất vài tháng để thanh trừng những kẻ đối lập ẩn náu trong vương đình. Mãi mới dẹp yên được nội loạn, lúc này lại nhận được tin tức, địa bàn Ung Châu đã bị Tuân thị thu hồi toàn bộ.

Dù không cam lòng, nhưng nội bộ Hung Nô sau cuộc đại thanh trừng này, sức mạnh quân sự quả thật có chút suy yếu, cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức.

Hô Diên Man Man vì vậy đã dứt khoát từ bỏ vài huyện còn lại ở Ung Châu, rút toàn bộ quân đội về phòng thủ biên giới. Tiếp theo, chỉ cần Tuân thị không chủ động xâm lược, hắn cũng sẽ không khơi mào chiến tranh nữa, để cầu cho lãnh địa được yên bình một thời gian.

Trong vài năm qua, Hô Diên Man Man không ngừng chạy từ chiến trường này sang chiến trường khác, vừa mở mắt ra là đao kiếm, là ngươi sống ta chết, mệt mỏi vô cùng. Bây giờ rảnh rỗi, hắn phát hiện ra cuộc sống bình lặng hiện tại cũng rất tốt. Mỗi ngày dẫn theo tùy tùng đến bãi săn để săn bắn cùng nhau, cưỡi ngựa phi nước đại trên cánh đồng hoang vắng, không bị gò bó, rất sảng khoái.

Chỉ là, nếu có Ảnh Nhi ở bên cạnh thì tốt rồi.

Nghĩ đến bóng dáng mặc bộ y phục đỏ rực từ từ ngã xuống, Hô Diên Man Man không khỏi đau lòng, đột nhiên quất roi ngựa, phóng điên cuồng về phía trước, cố gắng dùng cách này để trút bỏ cảm xúc của mình.

Lúc này, trong tầm nhìn của hắn, một bóng người mặc đồ trắng đột nhiên lao ra từ bụi cỏ, dường như bị con ngựa đang lao đến dọa sợ, hoảng loạn ngã xuống đất.

Hô Diên Man Man cũng giật mình, vội vàng siết chặt dây cương ghìm ngựa lại, suýt chút nữa thì đâm vào người đó.

Hô Diên Man Man ánh mắt giận dữ nhìn về phía nữ tử đang quỳ trên đất run rẩy. Hắn quất một roi xuống đất bên cạnh nàng, làm bụi bay mù mịt: "Ngươi là ai, không biết nơi này là bãi săn sao?"

Cơ Vô Ưu cũng thực sự có chút hoảng sợ, vội vàng cầu xin tha mạng: "Ta, ta đến hái thuốc, thấy ngựa mới biết là đã đi nhầm vào bãi săn, ta không cố ý, xin đại nhân tha mạng."

Hô Diên Man Man đánh giá trang phục người Ngụy mà nàng đang mặc. Không biết vì sao, trong cơn mơ hồ dường như hắn lờ mờ nhìn thấy chút bóng dáng của Ảnh Nhi.

Hắn cất tiếng hỏi: "Ngươi tên gì?"

"Tiểu nữ tên Ngân Nhĩ*."

*Ngân Nhĩ có cách đọc là yín ěr. Ảnh Nhi có cách đọc là yǐng ér. Cách đọc không hoàn toàn như nhau, nhưng ngữ âm của hai từ này lại tạo ra cảm giác giống nhau.

"Ngân Nhĩ?" Hô Diên Man Man sinh ra hứng thú, nhảy xuống ngựa đi đến trước mặt nàng, ra lệnh: "Ngươi ngẩng đầu lên."

Cơ Vô Ưu do dự một chút, từ từ ngẩng đầu lên.

Vừa lúc gió nhẹ thổi tới, thổi bay những sợi tóc mai bên má nàng, làm khuôn mặt của nữ tử trở nên trong sáng và dịu dàng.

Hô Diên Man Man hơi nheo mắt lại, đột nhiên vươn tay kẹp chặt cằm nàng, ép nàng ngẩng mặt lên.

Cơ Vô Ưu đau đớn nhíu mày, hai mắt lập tức chứa đầy những giọt nước mắt như sương khói, càng trở nên yếu đuối đáng thương, khiến người ta muốn thương xót.

Tuy nhiên, sau khi cẩn thận đánh giá nàng một lúc, Hô Diên Man Man lại nói một câu vô tình: "Ngươi không đẹp bằng nàng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro