Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 168: Yết bảng

Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng

"Công bố, công bố rồi!"

Cùng với những tiếng "coong coong" vang lên, quan binh cầm búa, đóng hai bảng vàng ghi danh sách xếp hạng kỳ thi tốt nghiệp lên tường ngoài phủ.

"Chư vị chú ý, bên trái là bảng xếp hạng của tường tự, bên phải là bảng xếp hạng của trường kỹ thuật, đừng tìm nhầm vị trí."

Vì năm nay học tử của hai trường tốt nghiệp nên số người đến xem xếp hạng đông hơn năm ngoái gấp đôi. Đám đông chen chúc vây quanh hàng rào cảnh giới do quan binh dựng lên, không ngừng nhón chân ngẩng cổ nhìn về phía trước.

Quan Phong cố gắng chen lên phía trước, vội vàng chụp ảnh bảng vàng trên tường, rồi lại chen ra khỏi đám đông để tìm kiếm xếp hạng của mình trong ảnh.

Bạn cùng phòng của hắn là Chu Thi đang đứng chờ ở cột mốc ven đường đối diện, thấy hắn đến thì hỏi: "Sao rồi, ngươi thi đậu không?"

Quan Phong bắt đầu lướt xem xếp hạng từ trên xuống. Hắn đầu tiên nhìn thấy tên của Chu Thi, sau đó không lâu lại tìm thấy tên của mình, xếp hạng còn rất cao, không khỏi reo hò vui mừng: "Đậu rồi, còn là hạng hai mươi!"

Chu Thi nở nụ cười: "Chúc mừng, ta sớm đã biết ngươi nhất định có thể lên bảng."

"Ta còn thấy tên của ngươi nữa, ngươi cũng đậu rồi, nhưng xếp hạng thì..."

Nghe hắn đột nhiên thay đổi giọng điệu, Chu Thi lộ ra vẻ hơi lo lắng: "Xếp hạng rất thấp sao?"

"Thấp cái gì mà thấp, ngươi đứng hạng năm, còn tiến bộ hơn hai lần thi thử trước đó, lợi hại thật đấy!" Quan Phong kích động vỗ một cái lên vai hắn, "Mấy người trong top mười khóa trước đều trực tiếp vào các quận phủ làm chủ sự, xem ra sau này huynh đệ này phải nhờ ngươi che chở rồi."

Chu Thi nghe vậy, lập tức xoa ngực thở phào nhẹ nhõm: "May quá, đậu rồi."

"Không phải chứ, ngươi thật sự lo lắng mình trượt sao, thi tháng thi thử không phải lần nào ngươi cũng nằm số trong mười người đứng đầu sao, học bá còn sợ cái này?"

"Đương nhiên cũng sẽ sợ, phàm là chuyện gì cũng có lỡ như." Chu Thi thành thật trả lời.

Trong khoảng thời gian chờ công bố này, mỗi ngày hắn đều lo lắng không biết mình có sai sót gì khi làm bài không, có nhìn nhầm đề bài, bất cẩn không, nằm mơ đều thấy cảnh mình thi trượt, nản lòng trở về quê trồng trọt.

May mắn thay, hắn đã thi đậu, còn đạt được một thứ hạng tốt, cuối cùng không cần phải lo lắng về tương lai nữa.

Quan Phong cũng vui mừng vì mình cuối cùng cũng có thể bắt đầu sự nghiệp quan lại, không kìm được đăng ảnh chụp bảng vàng lên diễn đàn khoe khoang một phen, rồi đẩy vai Chu Thi nói: "Này, chúng ta sang bên trường kỹ thuật xem thử, xếp hạng của họ hình như không giống của chúng ta."

Chen đến phía sau đám đông ở bên cạnh, Quan Phong ngẩng đầu nhìn vài lần, rất nhanh đã phát hiện ra điểm khác biệt trong danh sách bên cạnh.

Vì trường kỹ thuật có nhiều học viện hơn, ngoại trừ viện võ học, ba học viện còn lại chỉ có mười người đứng đầu ở trên bảng.

"Mỗi học viện chỉ nhận mười người, cạnh tranh này đủ gay gắt đấy." Hắn cảm thán.

"Đúng vậy!" Một học sinh trường kỹ thuật đứng bên phải hắn tiếp lời: "Như viện y học này vốn ít người, thì lại khá có lợi, còn bên công học và nông học đều có một hai trăm người đấy."

"Hừ, nhiều thế sao?" Quan Phong khẽ hít một hơi, tò mò hỏi: "Vậy những người thi đậu và không thi đậu, đãi ngộ có gì khác nhau?"

"Nghe nói những người ở trên bảng này sẽ được quan phủ sắp xếp vào các xưởng làm việc, còn những người như chúng ta không thi đậu thì chỉ có thể tự tìm việc làm thôi."

Thanh niên vừa nói xong một cách thất vọng, một nam tử phía trước quay đầu lại nói: "Ta lại nghe nói quan phủ sẽ sắp xếp việc làm cho tất cả mọi người, chỉ là những người trong mười người đứng đầu sẽ có chức vụ cao hơn, có thể trực tiếp làm thợ trưởng."

Mắt thanh niên lập tức sáng lên: "Lời này là thật sao?"

Một nam tử khác phía trước nói: "Bất kể thật hay không, dù sao cũng học được tài nghệ rồi, rốt cuộc cũng là tốt nghiệp từ quận học, có cái danh này thì không lo không tìm được việc làm."

Thanh niên gật đầu: "Nói cũng phải."

Bên này mọi người đang thảo luận sôi nổi về vấn đề việc làm, phía gần bảng xếp hạng võ học lại là một khung cảnh hài hòa khác.

Học sinh của võ học vốn là các võ quan cấp bậc khác nhau trong quân doanh, vì vậy không có gì phải lo lắng về việc làm, xem xếp hạng đơn thuần chỉ là xem một bản tổng kết tốt nghiệp mà thôi.

Tần Lãng ngước lên nhìn tên mình trên bảng, khẽ thở dài.

Vì thành tích võ thuật và cưỡi ngựa bắn cung kém vài điểm, dù các môn khác đều đạt hạng nhất, cuối cùng tổng xếp hạng vẫn là hạng hai.

Cũng không phải nói hạng hai không tốt, chỉ là nghĩ đến lời khích lệ và dặn dò của sứ quân trước kỳ thi, không thể đạt hạng nhất, hắn luôn cảm thấy như đã phụ lòng mong đợi của đối phương.

"Đủ giỏi đấy, thằng nhóc ngươi, lúc đầu ta thật sự đã xem thường ngươi rồi!" Lữ Hà xếp hạng ba vươn tay vỗ vai hắn nói.

Tần Lãng nở nụ cười: "Nhờ mọi người quan tâm cả."

"Không cần khách sáo, thành tích này là ngươi xứng đáng. Nhưng mà không ngờ, người giành hạng nhất lại là Vệ Hi."

"Vệ Hi huynh tuy không thích giao du với người khác, nhưng lại rất chăm chỉ. Ta thường thấy hắn trời chưa sáng đã dậy múa kiếm, trời tối rồi còn chạy bộ trên thao trường."

"Theo ngươi nói, Vệ Hi này cũng thật là đáng kinh ngạc, bình thường cứ im lìm, gọi hắn bắn cung so tài đều không thèm để ý, kết quả đến kỳ thi tốt nghiệp thì phát uy, từng người từng người đều bị hắn đánh bại."

Người bên cạnh nghe họ thảo luận về người đứng đầu, liền xen vào nói:
"Tiểu tử họ Vệ này không phải dạng vừa đâu, trong khi mấy người các ngươi đánh nhau, người ta đều ở trong phòng bài đấy. Văn toán binh pháp có môn nào mà hắn thi không tốt sao. Không nỗ lực làm sao giành hạng nhất chứ?"

"Nghe nói ngày mai sứ quân sẽ triệu kiến các học tử tốt nghiệp có trên bảng, lần này thằng nhóc này có thể ra oai một phen rồi."

"Cũng đến lúc hắn phải ra oai rồi, lần đầu tiên ta thấy hắn ở nhà ăn, chà, một hơi ăn hết năm bát cơm, lúc đó ta đã biết người này nhất định sẽ có một ngày như vậy..."

*

Năm nay có nhiều học sinh quận học tốt nghiệp, tất cả cùng vào một phòng sẽ quá chật chội, vì vậy Khương Thư đã chọn triệu kiến theo đợt.

Trước tiên là tám mươi lăm học sinh trên bảng của tường tự. Sau đó là top mười của ba học viện trường kỹ thuật. Cuối cùng là toàn bộ học sinh của võ học.

Bài phát biểu tốt nghiệp của hai nhóm đầu tiên được tiến hành tại quan phủ. Còn các học sinh võ học thì Khương Thư đích thân đến quân doanh gặp mặt, nhân tiện có thể xem binh sĩ thao luyện.

Hiện tại tổng số binh sĩ Tuân Châu là khoảng tám ngàn người. Những binh sĩ này ngoài việc phải thay phiên đóng quân ở biên giới, bảo vệ an nguy của Tuân Châu, một số công việc như tuần tra giữa các châu quận huyện thành, vận chuyển lương thảo đều do họ phụ trách. Vì vậy những binh sĩ thực sự ở lại trong doanh trại Mật Dương để huấn luyện chỉ có hơn ba ngàn người.

Khi đến thao trường, các binh sĩ đang luyện tập trận giáo dưới sự chỉ huy của võ quan. Khương Thư chỉ đứng từ xa quan sát một lát, không làm phiền. Đợi đến giờ nghỉ, y mới triệu tập tất cả các võ quan tham gia kỳ thi tốt nghiệp võ học vào trong doanh trại để gặp mặt.

Nghe nói sứ quân triệu kiến, các võ quan trong quân doanh bất kể có việc hay không đều vào trong doanh, còn có mấy người rõ ràng không tham gia kỳ thi tốt nghiệp cũng đi theo vào, xếp ở hàng sau để hóng hớt.

Quy định của võ học là quan chức quân sự cấp thập trưởng trở lên đều có thể nhập học. Vì vậy các võ quan tham gia kỳ thi tốt nghiệp cũng rất đông, sáu bảy mươi tráng hán vạm vỡ xếp thành hàng đứng thẳng trong doanh trại, làm cho phòng chật kín, trông khá uy thế.

Khương Thư mặt không đổi sắc ngồi trước bàn, trong tay cầm một cuộn văn thư, ngước mắt nhìn lướt qua mọi người, rồi giọng nói trong trẻo cất lên: "Vệ Hi có ở đây không?"

Lời vừa dứt, một người ở hàng thứ hai liền tiến lên, quỳ một gối hành lễ: "Bộc có mặt."

Khương Thư đánh giá đối phương vài lần. Người này vóc dáng cao lớn gầy gò, dung mạo trẻ trung đoan chính, ngũ quan góc cạnh như dao khắc, đôi mắt đặc biệt sáng ngời, mang lại cho người ta một cảm giác tin cậy quen thuộc.

Khí chất võ tướng vững chãi và ổn định này, thật sự rất dễ khiến người ta liên tưởng đến Bộ Kinh Vân.

Vì lý do này, Khương Thư có ấn tượng rất tốt về hắn, nghĩ một lát hỏi: "Ta nghe nói ngươi ở trong võ học rất chăm chỉ, thường khổ đọc binh pháp đến khuya, ngươi có hoài bão hay cừu hận gì trong lòng?"

Vệ Hi thần sắc nghiêm túc trả lời: "Bẩm sứ quân, mối thù giết cha của bộc với Hung Nô, sứ quân và Bộ tướng quân đã báo thù cho bộc. Giờ đây hạ quan chỉ muốn cần cù luyện võ, giết địch lập công, mong một ngày có thể trở thành đại tướng bách chiến bách thắng, dùng binh như thần như Bộ tướng quân, để cống hiến cho sứ quân!"

"Rất tốt." Khương Thư thích nhất là những người chăm chỉ và có hoài bão như vậy, y cầm cuộn văn thư lên nói: "Trong kỳ khảo hạch tốt nghiệp võ học lần này, ngươi giành được vị trí đứng đầu, không chỉ tinh thông cưỡi ngựa bắn cung võ thuật, mà văn toán binh pháp cũng xuất sắc không kém, có thể đảm đương trọng trách. Nay ta bổ nhiệm ngươi làm quân phủ Trưởng sử, nắm giữ tham mưu, văn thư, kiêm lãnh binh tác chiến, ngươi có thể đảm đương không?"

Vệ Hi sững sờ ngước lên.

Trưởng sử là chức vụ cao nhất trong các liêu tá của quân phủ, có thể nói là người đứng đầu mạc liêu, người thân cận nhất bên cạnh trưởng quan.

Sự bổ nhiệm như vậy, đối với một người xuất thân từ tầng lớp thấp như hắn, không khác gì một bước lên mây.

Hắn không thể tin nổi mở to hai mắt, ngây người nhìn chằm chằm vào thanh niên thanh nhã mà không kém phần uy nghiêm phía trước.

Khi cảm nhận được ánh mắt tán thưởng trong đôi mắt hiền hòa đó, trong lòng không khỏi dâng trào.

Vệ Hi mím môi, giọng nói hùng hồn ôm quyền nhận lệnh: "Bộc xin nhận chức, tạ sứ quân ân trạch."

Khương Thư chậm rãi gật đầu, trao công văn bổ nhiệm cho hắn, rồi lại nâng tầm mắt, khóa chặt vào thiếu niên đứng ở góc hàng đầu tiên, nói: "Tần Lãng tiến lên một bước."

Tần Lãng đại khái đoán được mình sắp nhận cái gì, khẽ thở ra một hơi, tiến lên quỳ một gối: "Hạ quan có mặt."

Đối với người quen, Khương Thư không khách sáo nhiều nữa, trực tiếp vào thẳng vấn đề: "Ngươi trong kỳ thi võ học lần này đã đạt được thành tích tốt hạng hai. Ngoài khảo hạch võ nghệ, binh pháp, văn toán đều là người đứng đầu. Nay ta bổ nhiệm ngươi làm quân phủ Tư mã, nắm giữ tham tán quân võ, quản lý võ chức trong phủ, ngươi có thể đảm đương không?"

Trong quân phủ, Trưởng sử và Tư mã đều là thượng tá, tuy nói chức vụ Tư mã thấp hơn Trưởng sử một chút, nhưng đây vốn là được sắp xếp dựa trên thành tích võ học thực tế, Tần Lãng đương nhiên không có dị nghị.

Hắn cúi đầu hành lễ nói: "Hạ quan nhất định không phụ sự mong đợi của sứ quân."

Khương Thư gật đầu, khi đối phương tiến lên nhận công văn bổ nhiệm, cất tiếng khích lệ: "Ngươi còn rất trẻ, tiền đồ rộng lớn, sau này phải tiếp tục nỗ lực."

Tần Lãng không giành được hạng nhất, kỳ thực vẫn luôn có chút buồn bã, nghe thấy lời an ủi và sự trọng dụng của đối phương, không khỏi cảm động, cúi người hành lễ thật sâu: "Tạ sứ quân hậu ái."

Hai công văn bổ nhiệm vừa được ban ra, các võ quan khác từng tham gia kỳ thi võ học đều ghen tị đỏ mắt.

Mọi người đều có chức vụ trong người, thường xuyên vì công việc mà không rảnh lo việc học, sư giả giảng bài cũng ít khi gò bó.

Trước ngày hôm nay, mọi người đều nghĩ đi học võ học chỉ là để tăng thêm chút kiến thức văn hóa, không mấy người nghiêm túc để tâm, nghe hay không nghe, sau giờ học có ôn tập hay không đều tùy vào sự tự giác, ngay cả kỳ thi tốt nghiệp cũng có người vắng mặt phần thi văn, ai mà ngờ, cuối cùng lại có chuyện tốt như vậy.

Thập trưởng Lý Giản không kìm được lẩm bẩm với người bên cạnh: "Biết thế ta đã học hành tử tế rồi. Nếu ta nghiêm túc, nhất định có thể vượt qua hai thằng nhóc lông chưa mọc đủ này."

"Ngươi bớt khoác lác đi, lão phu tử giảng bài, lần nào ngươi không gục xuống bàn mà ngủ?" Người bên cạnh thẳng thừng vạch trần.

Nghe hắn nhắc đến lão phu tử, Lý Giản nhớ lại những bài thuyết giáo dài dòng buồn ngủ, nhất thời không biết phản bác ra sao.

"Những người khác tham gia khảo hạch võ học lần này, người có thành tích xuất sắc cũng sẽ có điều chỉnh chức vụ, những bổ nhiệm cụ thể, lát nữa Binh Tào duyện sẽ thông báo cho các vị."

Cuối cùng Khương Thư tổng kết, đứng dậy nhìn về phía mọi người: "Ta lần đầu nắm giữ quân phủ, đối với nhiều phương diện võ sự trong châu vẫn đang học hỏi tìm tòi, mong sau này có thể cùng chư vị cùng nhau tiến bộ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro