Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 148: Giết

Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng

Mặc dù tin tức đã được Trương Tử Phòng truyền cho Đoạn Anh Hùng, nhưng sau chuyện này, Khương Thư không còn yên tâm về quân khởi nghĩa như trước nữa.

Cả ngày làm việc ở công đường, y đều cảm thấy bất an. Cho đến khi lên diễn đàn vào tối hôm đó, thấy Đoạn Anh Hùng quả thực đã rút quân, còn đăng bài trên diễn đàn để chiêu mộ những người chơi ở gần Hành Xuyên giúp hắn lan truyền tin tức quân Lăng Châu không giữ lời hứa đánh lén, lúc đó y mới hơi yên tâm trở lại.

Để Đoạn Anh Hùng dẫn quân Khất Hoạt lên phía bắc Ung Châu thực sự là một sách lược bất đắc dĩ.

Việc Đoạn Anh Hùng xé chiếu thư phong quan, hành động này chắc chắn sẽ đẩy đội quân phản loạn vốn đã thu hút sự chú ý này lên đầu sóng ngọn gió. Khương Thư muốn bảo toàn họ, chỉ có thể để họ tránh xa Hoài Châu, Thương Châu và những nơi khác, di chuyển về phía tây và bắc, những nơi thường xuyên xảy ra chiến loạn và triều đình khó quản lý.

Lúc này, Ung Châu là lựa chọn tốt nhất.

Nếu Đoạn Anh Hùng có thể giúp Tuân Lăng chiếm thành Nam Chá, một mặt có thể lập công chuộc tội, không bị triều đình coi là cái gai trong mắt, mặt khác cũng có thể nhân cơ hội này dựa vào thế lực của Tuân thị, đứng vững gót chân ở Ung Châu.

Mặc dù gia chủ của Tuân thị đã chết, nhưng lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa. Là một trong bốn đại gia tộc ở phương nam, ngoài chi của Tuân Lăng ra, những người trong Tuân thị làm quan trong triều cũng không ít, mạng lưới quan hệ của họ trải khắp các vùng phía nam và phía bắc, không thể xem thường.

Nếu Đoạn Anh Hùng có thể đi theo Tuân Lăng, cũng không phải là một chuyện xấu. Chỉ tiếc là mảnh đất ở Lăng Châu đã vất vả lắm mới chiếm được...

Nhưng thôi cũng được, dù Đoạn Anh Hùng có thể chiếm giữ Lăng Châu thật, thì việc giữ mảnh đất này cũng không dễ dàng. Họ phải đối mặt với một mối phiền toái lớn là triều đình và cả đại quân tộc Đê đang rình rập ở phía tây nữa.

Ngay cả Nguyên Hữu, người có tám vạn đại quân, cũng bị người Đê đánh tan tác, hoảng hốt chạy lên phía bắc. Với thực lực tổng thể của quân khởi nghĩa lưu dân, đối đầu với người Đê chưa chắc đã đánh thắng được.

Nói đi thì cũng phải nói lại, diễn đàn tối nay khá náo nhiệt. Ngoài Đoạn Anh Hùng ra, Bộ Kinh Vân cũng đăng một bài chiêu mộ trên diễn đàn, nhưng nội dung bài đăng của hắn nghiêm túc hơn nhiều, rõ ràng là đang chuẩn bị cho trận chiến giành thành.

[Bộ Kinh Vân: Người chơi đợt bốn có ý định gia nhập Phi Ưng Đội, sáng mai tám giờ, tập trung tại điểm hồi sinh ở thành Thịnh Dĩnh thuộc quận Đông Hà. Tôi sẽ phái người nhập tên mọi người vào quân tịch. Sau khi gia nhập sĩ binh, mọi người có thể nhận nhiệm vụ chiến đấu của Thanh Châu, sau đó nghe tôi sắp xếp mà hành sự.

Tả Lang: Trời ơi, lại là Bộ đại lão, lưu danh!

Hoa Thanh Dương: Là người chơi đợt bốn, nhưng không muốn nhập ngũ, thôi lên hàng đầu chụp ảnh vậy.

Hôi Cốc: Bảo sao tôi không tìm thấy chỗ nhận nghề lính, hóa ra là phải đến Thanh Châu. Đại lão đợi tôi, tôi sẽ tự sát để đến đó ngay.

Hoàng Cửu Nhi: A a a nhiệm vụ chiến đấu ơi, tôi đến đây!

Bách Tuyết: Nhất định phải là người chơi đợt bốn sao, đợt ba được không?

Phòng Hải: Nếu chưa nhận nhiệm vụ chiến đấu, tự sát sẽ bị mất cấp đấy. Người đợt ba nếu không tiếc nửa năm chơi vô ích thì cứ đi đi.

Chân Sa Tử: Chơi lính có được nhìn thấy Tạ mỹ nhân không, hehe...

Chu Đại Hùng: Kẻ nào vì Tạ mỹ nhân mà đến thì thôi đi, mỹ nhân ngày nào cũng ở trên xe ngựa hoặc trong lều, hoàn toàn không thấy mặt đâu.

Khúc Lộc: Canh nửa tháng trời, đây là bức ảnh duy nhất chụp được Tạ mỹ nhân bước xuống xe ngựa, hãy trân trọng nó. (Hình ảnh)]

Khương Thư vốn đang lướt bình luận một cách vô định, thấy mấy chữ Tạ mỹ nhân thì khựng lại, ngón tay không tự chủ được mà nhấp vào ảnh.

Từ sau khi Bộ Kinh Vân truyền tin sẽ giả vờ hợp tác với Vương Hoằng, hắn không còn truyền thêm bất kỳ kế hoạch tác chiến nào khác cho Khương Thư. Nhưng Khương Thư cũng quen rồi, đối phương luôn đợi đến khi chiến thắng xong mới tóm tắt và báo cáo lại chi tiết quá trình chiến đấu.

Y đủ tin tưởng Bộ Kinh Vân, phàm là những trận chiến do đối phương đích thân chỉ huy, y hầu như không bao giờ hỏi đến. Chỉ có lần này, từ khi đại quân xuất phát, y vẫn thỉnh thoảng lên diễn đàn để theo dõi tình hình của quân Thanh Châu.

Vì mục đích gì, Khương Thư tự y cũng rõ. Y muốn xem Tạ Âm bây giờ trông như thế nào trong các bài đăng của người chơi.

Tuy nhiên, đúng như người chơi nói, họ hầu như không thấy mặt Tạ Âm. Vì vậy, đây là lần đầu tiên Khương Thư nhìn thấy ảnh của Tạ Âm trên diễn đàn sau cả tháng trời.

Tiếc là, bức ảnh này cũng chỉ chụp được cái lưng của hắn.

Tạ Âm trong ảnh mặc một chiếc áo bào tay rộng màu xanh sẫm, đang nhấc vạt áo bước xuống xe ngựa.

Chỉ là một cái lưng thôi, Khương Thư đã ngắm rất lâu.

Lâu đến mức có một khoảnh khắc, y cảm thấy mình dường như đang ở ngay tại hiện trường bức ảnh. Từ vạt áo hơi bay phất phới kia, y thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ người đối phương bay đến.

Đây là cảm giác tương tư sao?

Khẽ thở dài, Khương Thư thoát khỏi diễn đàn, cúi đầu nhìn bản thảo tiểu thuyết mình đang viết.

Vì muốn viết một câu chuyện như thế này, Khương Thư đương nhiên hy vọng càng nhiều người thích đọc càng tốt. Vì vậy, khi xây dựng nhân vật, y tự nhận đã nắm bắt được xu hướng của thời đại này, viết về một câu chuyện tình yêu vượt qua thế tục giữa một vị cao tăng và một con hồ ly.

Đương nhiên, đã chọn hai nhân vật đối lập như vậy, không thể không thêm vào vài đoạn diễm hương nóng bỏng. Nhưng Khương Thư cũng không dám viết quá lộ liễu. Một là sợ không được đăng báo. Hai là Tạ Âm dù sao cũng đã sửa rất nhiều bản thảo cho y, có thể nói là rất hiểu văn phong của y. Dù y có cố tình che giấu thói quen viết lách của mình đến đâu, khó tránh khỏi những chi tiết nhỏ không thể nhận ra. Lỡ sau này bút danh này bị đối phương phát hiện, chẳng phải sẽ xấu hổ chết sao?

Vậy nên cứ hàm súc thôi, chỉ cần chạm tới là đủ.

Lần này y viết một truyện ngắn vài vạn chữ, sau những ngày tranh thủ viết lách, đã hoàn thành được một nửa. Ước chừng một đến hai tuần nữa là có thể kết thúc.

Vì tiểu thuyết đã chuẩn bị xong, toà soạn văn học cũng nên bắt đầu chuẩn bị rồi.

Khương Thư suy nghĩ một lát, rồi mở trung tâm quản lý, đăng một thông báo tuyển dụng.

[Để thúc đẩy phong trào học tập ở Tuân Châu và tạo thêm sân chơi cho giới văn sĩ, Thứ sử Tuân Châu Khương Thù quyết định thành lập toà soạn văn học tại quận Hưng quận học.

Hiện tại tòa soạn đang tuyển một chủ biên và bốn biên tập từ đông đảo người chơi. Nếu bạn yêu văn học, thích đọc báo, muốn trở thành một thành viên của tòa soạn, hãy nhanh chóng đăng ký tham gia!

Nhiệm vụ chính: Trở thành một thành viên của tòa soạn, giúp tòa soạn phát triển mạnh mẽ.

Nhiệm vụ phụ một: Nộp hồ sơ cho tòa soạn, vượt qua vòng thi viết và phỏng vấn để được tòa soạn nhận vào làm.

Phần thưởng: Ứng tuyển thành công vị trí chủ biên, có thể nhận được 1000 tích phân, 2000 điểm kinh nghiệm. Ứng tuyển thành công vị trí biên tập viên, có thể nhận được 500 tích phân, 1000 điểm kinh nghiệm.

Lưu ý: 1. Nơi nộp hồ sơ là quận học quận Hưng;

2. Hạn chót nhiệm vụ một là ngày 10 tháng 3.]

Sau khi thông báo tuyển dụng được đăng, diễn đàn vốn đã náo nhiệt lại càng trở nên sôi động hơn.

Khương Thư lướt qua vài bài đăng, biết được phản ứng của người chơi, liền không xem thêm nữa, đóng bảng điều khiển game lại, tiếp tục sáng tác tiểu thuyết của mình.

*

Thành Thịnh Dĩnh, phủ Thứ sử cũ.

Một lính trinh sát vội vã vào đại điện, quỳ xuống bẩm báo.

"Bẩm Đại Đan Vu, ba mươi dặm ngoài xuất hiện viện quân Tuân Châu, khoảng một vạn binh, người dẫn đầu là Đô đốc Tuân Châu Bộ Kinh Vân."

"Bộ Kinh Vân?" Mộ Dung Quang nhướng mày, quay đầu nhìn Mộ Dung Liêu, "Có phải là tên Tướng quân U Linh đã thu phục Tuân Châu, bách chiến bách thắng trong truyền thuyết không?"

Mộ Dung Liêu không đáp, mà hỏi: "Quân Tuân Châu so với quân Thanh Châu thì thế nào?"

Lính trinh sát đáp: "Binh tinh lương đủ, khí thế mạnh mẽ, hoàn toàn khác với quân Thanh Châu."

"Xem ra kẻ đến không có ý tốt." Tuy nói vậy, nhưng vẻ mặt Mộ Dung Liêu lại điềm tĩnh, ung dung, dường như không hề coi mối đe dọa trước mắt ra gì.

Mộ Dung Phong xin ra trận: "Phụ vương, để con đi nghênh chiến với cái gọi là thủ lĩnh quân ma này!"

Mộ Dung Liêu trầm tư một lát, khẽ lắc đầu, nói: "Quân Tuân Châu đến đây hẳn là để đoạt lại quận Đông Hà. Chúng chỉ có một vạn binh, nghênh chiến chính diện chắc chắn có mưu kế. Ngày mai đích thân ta sẽ dẫn quân ra trận, con đi cùng ta. Thái tử ở lại giữ thành, đề phòng chúng nhân cơ hội công thành."

Nghe vậy, Mộ Dung Quang không để lộ ra ngoài mà liếc nhìn Mộ Dung Phong một cái, khẽ mím môi không cam lòng, cúi đầu đáp "Vâng".

Mộ Dung Liêu lại dặn dò con trai cả: "Còn nữa, Bộ Kinh Vân quen đánh đêm. Ngày mai sau khi ta đi, con lập tức phong tỏa cửa thành, không cho một tên người Ngụy nào vào trong, cửa thành cũng phải tăng cường cảnh giác."

"Tuân lệnh."

*

Doanh trại quân Tuân Châu, doanh trướng của chủ tướng sáng đèn.

Tạ Âm cúi mắt lướt qua bản đồ, đột nhiên nói: "Mộ Dung Liêu cẩn thận đa mưu, biết Đô đốc giỏi đánh đêm, chắc chắn sẽ tăng cường phòng bị cửa thành. Đô đốc định làm thế nào để đào xuyên đường hầm, phái binh lính lẻn vào?"

Bộ Kinh Vân thản nhiên nói: "Cái đó ngươi không cần lo, ta đã phái người lẻn vào thành rồi."

"Ồ?" Tạ Âm ngẩng đầu, khẽ nhướng mày: "Mấy người lẻn vào?"

"Một nghìn."

"Một nghìn người này từ đâu đến và đã lẻn vào thành từ khi nào?"

Đối mặt với câu hỏi của hắn, Bộ Kinh Vân không giải thích nhiều, chỉ nói: "Ngày mai sau khi xuất quân, ngươi ở lại giữ doanh trại, phải cẩn thận an toàn, đề phòng địch quân đánh lén."

Tạ Âm biết hắn có khả năng đang che giấu bí mật gì đó. Chẳng hạn như sự tồn tại của Phi Ưng Đội không bao giờ giảm quân số, có rất nhiều điểm đáng nghi.

Nhưng vì chủ công đã tin tưởng người này, hắn cũng không nên hỏi thêm nữa. Cuối cùng gật đầu nói: "Yên tâm."

*

Ngày hôm sau, vào buổi trưa, bầu trời quang đãng, ánh nắng chói chang trải khắp cánh đồng.

Quân Tuân Châu xếp thành hàng ngũ chỉnh tề, tay cầm đao thương đứng nghiêm trang. Dưới ánh mặt trời, những bộ giáp vảy cá mới sáng lấp lánh, tua đỏ trên mũ bay phấp phới theo gió, càng làm tăng thêm vẻ oai hùng và mạnh mẽ.

Mộ Dung Liêu nheo mắt nhìn đội hình quân địch, ánh mắt lướt qua đội quân áo đen nổi bật nhất trong số đó, rồi dừng lại trên người vị chủ tướng đeo nửa mặt nạ ở phía trước.

Hắn nhàn nhạt nói: "Ai nói nước Ngụy không có quân tinh nhuệ, ta thấy trước mắt có một đội quân tinh nhuệ đấy chứ."

"Nếu quả thực là cường quân, thì phải tháo mặt nạ ra mà quang minh chính đại tác chiến. Cứ che che giấu giấu thế này, không phải là hành động của kẻ dũng mãnh!" Mộ Dung Phong có ý kiến khác, "Hắn muốn giả thần giả quỷ, giả làm vô địch chi sư? Hôm nay con sẽ phá tan danh tiếng bách chiến bách thắng của cái gọi là U Linh Quân đó, để thiên hạ nhìn xem thế nào mới là vô địch chi sư thực sự!"

Về phía này, Mộ Dung Phong ánh mắt sắc bén, tay cầm vũ khí, tinh thần chiến đấu sục sôi. Về phía kia, những người chơi trong Phi Ưng Đội nhìn đại quân Tiên Bi đối diện, lại có một sự hưng phấn khác.

"Trời ơi, Mộ Dung Liêu, Đại Đan Vu, vừa đến đã gặp trùm siêu cấp vô địch, đỉnh thật!"

"Giết Mộ Dung Liêu, từ cấp trung lên cấp cao, không quá đáng chứ?"

"Phòng thủ cao quá, máu cũng dày nữa, Đại Đan Vu này không dễ đánh đâu!"

"Cái tên Mộ Dung Phong bên cạnh hắn kinh nghiệm cũng cao lắm, còn mấy tên tiểu tướng kia nữa. Không đánh được boss lớn thì đánh mấy tên boss nhỏ cũng được..."

Nghe thấy tiếng bàn tán, Hoắc Vân Thiên quay lại hô lớn: "Mọi người bình tĩnh, chúng ta trận này là đánh cầm chân. Nghe theo chỉ huy của lão đại, ai dám hành động thiếu suy nghĩ làm hỏng việc, sau này sẽ bị đuổi khỏi Phi Ưng Đội!"

Vừa dứt lời, xung quanh lập tức im lặng.

Trong cuộc đối đầu im lặng, chỉ có gió tây cuốn cờ phấp phới.

Hai quân đối đầu nhau qua một con suối cạn một lúc, không biết bên nào gõ trống trận trước. Sau đó, tiếng trống hùng hồn hòa lẫn vào nhau, hai đội tiên phong nhanh chóng cưỡi ngựa xông ra.

Trong chốc lát, bụi đất bay mù mịt, nước suối bắn tung tóe, hai đội quân tinh nhuệ giao chiến với nhau.

Trên chiến trường vang lên tiếng hô vang: "Giết——"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro