
Chương 143: Thay đổi thế giới
Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng
Trần Trị dù sao cũng là người ngoài nên không tiện cho hắn đi lại tùy ý trong doanh trại, Bộ Kinh Vân bèn sai người đưa hắn đến lều của Lục sự Đỗ Tào, nhờ đối phương tiếp đãi.
Đỗ Tào vốn là người huyện Phụ Trì, quận Lai Đồ. Trước khi quận Lai Đồ bị quân Hung Nô đánh chiếm, hắn cũng từng là một công tử danh môn ở địa phương. Sau đó, vì gặp phải chiến loạn, người thân bên cạnh hoặc ly tán hoặc chết đi, chỉ còn lại một mình hắn may mắn sống sót ở quê hương cho đến ngày Bộ Kinh Vân dẫn quân công thành.
Khi huyện Phụ Trì được thu hồi, nghe tin Bộ tướng quân chiêu mộ sĩ tử biết chữ vào làm việc trong quan phủ, vì muốn kiếm miếng cơm manh áo, hắn mặc một bộ quần áo rách rưới đến ghi danh. Tưởng rằng hi vọng không lớn, nào ngờ lại dễ dàng được nhận, sau đó vì làm việc hiệu quả còn được đề bạt lên Châu quân phủ, trở thành một Lục sự.
Đỗ Tào mỗi khi nhớ lại năm năm mà mình đã trải qua thì đều cảm khái vô cùng, từ một gia đình viên mãn đến khi đơn độc một mình, rồi lại một mình chịu đựng gian khổ suốt mấy năm, cuối cùng cũng đã vượt qua được.
Nói đi thì phải nói lại, sau khi binh lính đưa Trần Trị vào lều của hắn và giải thích thân phận của đối phương, Đỗ Tào liền hiểu ra rằng mình phải chịu trách nhiệm tiếp đãi và giám sát vị khách này.
Ban đầu, công việc này không nên do hắn làm, nhưng xét thấy các quan chức võ quan khác bên cạnh Đô đốc đều là thành viên U Linh Quân đeo mặt nạ đen, hắn quả thực là người trông bình thường nhất trong số đó, nên cũng có thể hiểu được sự sắp xếp của Bộ Đô đốc.
"Trần Lục sự mời ngồi, có muốn uống một tách trà nóng không?" Tạm gác cây bút chì trong tay, Đỗ Tào ôn hòa, lễ phép hỏi.
Trần Trị không để lộ cảm xúc, lướt mắt nhìn cách bố trí trong lều, ngồi xuống chiếu cỏ, nghe vậy bèn lấy túi nước trong lòng ra ý bảo: "Đỗ Lục sự không cần bận tâm tiếp đãi, ta chỉ cần một nơi để ngồi nghỉ ngơi một lát là được."
"Được, vậy xin cứ tự nhiên, có gì cần cứ nói với ta."
Nói xong, Đỗ Tào lại cầm bút lên tiếp tục công việc đối chiếu những chỗ còn thiếu sót.
Trần Trị mở túi nước, ngửa đầu uống vài ngụm, sau đó lặng lẽ đảo mắt đánh giá cấu trúc bên trong lều.
Từ khi bước vào doanh trại quân đội này, hắn đã nhận ra quân Tuân Châu này rất khác so với quân đội mà hắn biết.
Đầu tiên, sau nửa tháng đường dài, quân đội bình thường đã mệt mỏi rã rời, nhưng các quân sĩ ở đây lại không hề tỏ ra uể oải, ngược lại ai nấy đều có vẻ mặt tràn đầy năng lượng.
Thứ hai, lều trại trong doanh trại này đều có cùng độ cao và kích thước, từng chiếc từng chiếc một được sắp xếp ngay ngắn như những ngôi nhà, nhìn qua giống như một mê trận, quả thực là gọn gàng đến đáng sợ.
Và khi bước vào lều, môi trường bên trong cũng khiến hắn kinh ngạc.
Ban đầu thấy lều của Đô đốc ấm áp và sáng sủa, khung lều dường như được đúc bằng đồng sắt chắc chắn, mặt đất lại được trải vải lều để chống côn trùng và ẩm ướt, hắn cho rằng đó là đãi ngộ độc nhất của chủ tướng nên không thấy lạ. Nhưng lúc này, ở trong lều của Lục sự, hắn lại kinh ngạc phát hiện môi trường ở đây lại giống hệt lều chính.
Từ đó có thể đoán rằng, những chiếc lều mà các quân sĩ bên ngoài ở cũng giống như chiếc lều này, cấu trúc bên trong cũng hẳn là như nhau.
Dùng lều trại tốt như vậy cho cả binh lính, thảo nào trên đường đi thấy các binh sĩ đều tràn đầy tinh thần như thế.
Nhưng nếu vậy, điều đó có nghĩa là Thứ sử Tuân Châu và Bộ Đô đốc đều rất coi trọng quân đội dưới quyền, không biết điều này có ảnh hưởng đến kế hoạch của phủ quân hay không.
Suy nghĩ trong lòng chợt lóe lên, Trần Trị ngước mắt nhìn Đỗ Tào đang cúi đầu viết, vốn định hỏi thăm hắn một vài chuyện liên quan đến quân đội, nhưng sự chú ý của hắn lại bị thu hút bởi dụng cụ viết và cuốn sổ có thể lật trang trong tay hắn.
"Đỗ Lục sự, thứ ngươi đang dùng là gì?" Hắn đột nhiên lên tiếng hỏi.
Đỗ Tào chợt ngẩng đầu lên, nhận ra hắn hỏi cây bút chì trong tay mình, bèn mỉm cười sảng khoái, cầm cây bút chì lên và trình diễn cách sử dụng cho hắn, giới thiệu: "Đây là một dụng cụ viết đặc biệt của Mật Dương chúng ta, tên là bút chì. Thường được quan lại sử dụng khi ra ngoài, mang theo bên người có thể dùng để chép lại những thứ rườm rà không quá trang trọng. Khi sử dụng chỉ cần dùng dao gọt bớt lớp gỗ bên ngoài, gọt nhọn đầu bút chì, là có thể viết trực tiếp lên giấy, không cần lo lắng mực bị nhòe, khá tiện lợi và bền bỉ."
"Thì ra là vậy." Trần Trị gật đầu, "Không ngờ Tuân Châu lại có vật tốt như thế này, hôm nay ta đã được mở mang tầm mắt."
Có cây bút như thế này, thảo nào lại xuất hiện cuốn sổ có thể lật trang trên bàn đối phương.
Nếu dùng bút lông để viết lên những cuốn sổ như vậy, mực khó tránh khỏi bị nhòe sang trang dưới, dùng bút chì này thì không cần lo lắng những chuyện đó.
Trong lòng hắn suy nghĩ về những lợi ích của cây bút chì này, không khỏi có chút động lòng, đang định hỏi đối phương giá của vật này, nếu không đắt thì mua một cây, lúc này tai bỗng nghe thấy tiếng "keng keng" gõ chiêng, cắt ngang suy nghĩ của hắn. Ngay sau đó, hắn thấy Đỗ Tào "xoạt" một tiếng gấp sổ lại và đặt bút xuống, nhanh chóng đứng dậy.
Trần Trị trong lòng kinh hãi, tưởng rằng có chuyện gì khẩn cấp, vội vàng đứng dậy theo, cau mày hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Thấy vẻ mặt căng thẳng của hắn, Đỗ Tào mới nhận ra phản ứng của mình quá đà, ngượng ngùng cười nói: "Không có gì, đây là tiếng chiêng báo dùng bữa."
Nói đến hai chữ dùng bữa, hắn không nhịn được nuốt nước bọt.
Nói về việc làm quan ở châu phủ Mật Dương, lúc nào là hạnh phúc nhất, không gì bằng lúc dùng bữa.
Khẩu phần ăn mà Châu quân phủ cung cấp cho quan lại không chỉ phong phú về chủng loại, món ăn mới lạ, mà còn tươi ngon, đầy đủ ngũ vị.
Đỗ Tào vì lúc sa sút đói khát quá độ, lúc mới đến Mật Dương, ngày ba bữa đều phải ăn cho đến khi bụng tròn vo mới chịu thôi. Sau này lâu dần, hắn từ từ kiềm chế được ham muốn ăn uống, nhưng thói quen hưng phấn đột ngột khi nghe thấy tiếng báo ăn thì lại không thể thay đổi.
Tưởng rằng đi theo quân binh ra trận, chất lượng bữa ăn chắc chắn sẽ giảm sút, hắn còn vì thế mà buồn bã vài ngày, đặc biệt đi đến thương hội Nông Dân mua vài hũ tương chấm để phòng thân. Nhưng trên thực tế, trong suốt chặng đường hành quân, ngoài việc món ăn đơn điệu hơn một chút, khó ăn được đồ tươi sống, thì bữa ăn hàng ngày vẫn phong phú và ngon miệng.
Thế là lúc này, nghe thấy tiếng chiêng dùng bữa, Đỗ Tào cảm thấy bụng mình đặc biệt đói, hỏi Trần Trị: "Trần Lục sự từ Lâm Lăng một mạch đến đây, hẳn cũng đói rồi, hay là đi cùng ta dùng cơm?"
Trần Trị không mấy hứng thú với quân lương nhạt nhẽo thô ráp, nhưng hắn có ý muốn ra ngoài xem tình hình bên trong doanh trại, bèn gật đầu nói: "Vậy làm phiền rồi."
Một khắc sau, đứng trước vài cái chậu gỗ đầy ắp thức ăn, Trần Trị trợn mắt há hốc mồm.
"Dụ Lục sự, đây là... quân lương?" Hắn ngẩn ngơ hỏi.
"Không sai, rất phong phú phải không?" Đỗ Tào nhếch miệng cười, đưa cho hắn một đôi đũa gỗ và một cái khay gỗ nói: "Lúc ta mới đến quân phủ cũng rất kinh ngạc, sao khẩu phần ăn trong quân lại phong phú đến vậy? Sau này mới biết đây là yêu cầu nhất quán của Bộ Đô đốc và sứ quân."
"Họ cho rằng binh giả luyện tập và chiến đấu là tốn sức nhất, không cho binh sĩ ăn no mặc ấm, sao có thể cầm được vũ khí, giết được kẻ thù? Thế là mỗi tháng bổng lộc và lương thực cấp cho quân đội đều đặc biệt dồi dào, những người làm văn thư như chúng ta có thể ăn được bữa cơm ngon như vậy, vẫn là nhờ phúc của các binh sĩ."
Trần Trị chậm rãi gật đầu, nhìn các binh sĩ xếp hàng ngay ngắn lấy cơm xung quanh, trong lòng vẫn vô cùng chấn động.
Cái đạo lý mà Đỗ Tào nói ai mà không biết, nhưng những vị thượng quan thực sự nắm giữ vận mệnh của những binh sĩ này lại có ai quan tâm. Ngay cả hắn, một Binh tào Lục sự, cũng không tránh khỏi việc tư túi một ít lương thực.
"Đỗ Lục sự, hôm nay món chính là bánh vừng và thịt lợn muối kho khoai tây, ngài lấy cả hai không?" Người nấu bếp phụ trách múc thức ăn hỏi.
Đỗ Tào: "Lấy cả hai."
"Được thôi, thêm cho ngài một muỗng khoai tây xào chua cay, canh là canh bắp cải củ cải trắng, ngài tự múc."
Đỗ Tào cười đáp "được", lại nói: "Cho vị Trần Lục sự này một phần, múc nhiều thức ăn một chút, vị này là khách."
"Vậy ta sẽ thêm cho vị khách này vài lát thịt lợn muối."
Một lát sau, hai người bưng khay cơm trở về lều, ngồi trước bàn dùng bữa.
Trần Trị ăn một miếng thịt lợn muối kho khoai tây, không khỏi kinh ngạc trước hương vị đậm đà và thơm ngon của nó, sau đó nếm một miếng khoai tây xào chua cay chưa từng ăn bao giờ, lại bị món ăn chua cay ngon miệng này kích thích khẩu vị.
Ăn liền mấy miếng món chính, Trần Trị miễn cưỡng dừng đũa, uống một ngụm canh củ cải trắng ngọt thanh nuốt trôi thức ăn trong miệng, rồi hỏi: "Khẩu phần ăn của quân Tuân Châu ngày nào cũng như vậy sao?"
Đỗ Tào gật đầu: "Thường là như vậy."
"Vậy số lượng lương thảo tiêu thụ mỗi ngày chẳng phải là rất lớn sao?"
"Thực ra cũng không khác nhau là bao."
Đỗ Tào dừng lại, giải thích với hắn: "Quân đội ăn hai bữa một ngày. Bữa sáng trước khi khởi hành chủ yếu là ăn những món dễ no như bánh hấp, khoai lang. Nếu lo lắng trên đường đói thì có thể lấy thêm hai cái bánh hấp để dành ăn lúc nghỉ trưa. Bữa tối ăn phong phú hơn một chút, nhưng cũng chỉ là cách chế biến món ăn phong phú. Nếu đổi khoai tây nghiền và bánh vừng này thành ngô để binh lính ăn no, cũng phải cần hàng chục xe để vận chuyển."
Trần Trị nghe hắn trịnh trọng lý luận, trong lòng một trận câm nín, thầm nghĩ ngoài quân Tuân Châu của các ngươi không theo lẽ thường này ra, có mấy đội quân là có thể ăn no?
Thời buổi này lương thực đắt đỏ. Binh sĩ khi chưa ra trận, trên đường hành quân thường chỉ ăn một bữa một ngày, ăn cũng chỉ là canh đậu và cháo kê có thêm rau dại, cùng lắm là cung cấp có hạn tương và dưa muối, làm gì có bữa tối phong phú như vậy, bữa này gần như ngang với bữa ăn hàng ngày của một Binh tào Lục sự là hắn.
Nghĩ đến đây, Trần Trị cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu, vừa ăn ngấu nghiến món ngon, vừa suy nghĩ, nếu hắn đi làm quan ở Tuân Châu phủ, không biết có cơ hội được trọng dụng hay không.
Không biết từ lúc nào, thức ăn trong khay đã cạn sạch. Trần Trị ăn xong mấy sợi khoai tây cuối cùng, vẫn còn chút tiếc nuối, thầm nghĩ sớm biết thế, lúc người nấu bếp hỏi, nên đổi bánh vừng thành món khoai tây xào chua cay này, dù sao bánh vừng bình thường hắn cũng có thể ăn.
Đang hối hận, một binh lính đi vào nói: "Trần Lục sự, Bộ Đô đốc có mời."
Nghe vậy, Trần Trị bỗng chốc tỉnh lại, mới phát hiện mình lâu nay chỉ lo ăn uống, cái gì cần thăm dò cũng chưa hỏi được.
Hắn vội vàng đứng dậy hành lễ với Đỗ Tào, nói một câu "đa tạ khoản đãi", sau đó đi theo binh lính đến lều chính.
Trời đã hoàn toàn tối, trong lều chính ánh nến lung lay.
Bộ Kinh Vân thấy hắn đi vào, nghiêm nghị nói: "Ta và Tạ Tòng sự đã bàn bạc quyết định, ngày mai sẽ dẫn đại quân đến Lâm Lăng."
"Hạ quan sẽ lập tức trở về thành báo tin." Trần Trị đáp, trước khi rời đi, hắn hỏi thêm một câu: "Xin hỏi Đô đốc, Tạ Tòng sự là ai?"
Bộ Kinh Vân nhìn chằm chằm vào gò má đỏ bừng dưới ánh lửa của hắn, giọng điệu không đổi nói: "Tạ Tòng sự chính là Biệt giá Tòng sự Tuân Châu, Tạ Thất Huyền của Tạ thị Trục Giang."
Đồng tử Trần Trị khẽ rung, sững sờ một lúc, lập tức cúi người hành lễ, bước nhanh ra khỏi lều trại.
*
Khi biết tin quận Đông Hà thất thủ từ tiểu lại do Trương Tử Phòng phái đến, Khương Thư đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan sở.
Vì y không phải là người chơi, đương nhiên không thể dùng cách thức của người chơi để trò chuyện riêng với Bộ Kinh Vân, nên mỗi khi đối phương có tin tức cần thông báo, nếu không dựa vào diễn đàn, thì chỉ có thể dựa vào Trương Tử Phòng truyền đạt ở giữa.
Y cũng có thể dùng tin nhắn riêng của quản trị viên để bí mật trao đổi với đối phương, nhưng nếu làm vậy, thân phận GM* của y sẽ bị lộ.
*GM: viết tắt của Game Master
Khương Thư tạm thời chưa muốn nói chuyện này cho người khác biết.
"Quận Đông Hà thất thủ, Mạnh Thứ sử không rõ tung tích, chuyện này cũng quá nhanh rồi." Khương Thư lẩm bẩm, hơi cau mày.
Những chuyện đang xảy ra hiện giờ đã hoàn toàn lệch khỏi cốt truyện ban đầu của y, nên y cũng không biết đây có phải là chuyện bình thường hay không.
Nhưng có một điều y sẽ không quên, trong cốt truyện ban đầu, Thứ sử Thanh Châu Mạnh Du khi đối đầu với đại quân Hung Nô, tuy cũng không hữu dụng lắm, nhưng vẫn kiên trì được vài tháng.
Lần này dễ dàng thất thủ như vậy, có phải vì Phạm tướng quân đã hi sinh trước rồi không?
Hay là Tiên Bi quá mạnh?
Thông tin mà Bộ Kinh Vân truyền đạt có hạn, Khương Thư không có mặt tại hiện trường cũng không thể phân tích thêm nhiều nội dung, chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi tin tức của đối phương.
Tạm gác chuyện này lại, y lấy công văn cần mang về hậu viện xử lý ra, suy nghĩ một chút, lại lấy thêm một cuốn sổ tay mới ra lò của xưởng giấy được học sinh ở quận học yêu thích.
Lời khuyên của Tần Thương mấy ngày trước vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng trong lòng Khương Thư đã đưa ra quyết định, không chuẩn bị từ bỏ đoạn tình cảm này vì thân phận và quan niệm thế tục.
Nếu hoàn cảnh thế tục không lạc quan, vậy thì hãy để y thay đổi thế tục.
Y chuẩn bị lúc rảnh rỗi, thử sáng tác một truyện ngắn kể về tình yêu giữa những nam tử. Đương nhiên, một cuốn tiểu thuyết như vậy chắc chắn không thể do y đưa cho Tần Thương, đối phương càng không đồng ý đăng một câu chuyện như vậy lên báo.
Vì vậy, y chuẩn bị ngoài báo tháng Mật Dương, sẽ thành lập thêm một tờ báo văn học khác, chuyên dùng để đăng tải và giới thiệu các thể loại thơ ca, tiểu thuyết, kịch, tản văn. Tờ báo mới này sẽ giao cho người chơi phụ trách.
Thật vậy, những cuốn tiểu thuyết tình yêu nam nam như vậy dù có được phát hành qua báo chí, sức ảnh hưởng cũng rất hạn chế, nhưng Khương Thư vốn không chuẩn bị một mình gánh vác tất cả.
Y tin rằng, chỉ cần có người bắt đầu phát hành những nội dung như vậy, tự nhiên sẽ có ngày càng nhiều người chơi thậm chí là cư dân bản địa tham gia vào.
Và khi có nhiều câu chuyện được lưu truyền, theo thời gian, dần dần cũng sẽ tạo ra ảnh hưởng đến phong tục dân gian.
"Có lẽ, khi nào rảnh, có thể triệu hồi thêm một nhóm người chơi mới, để truyền thêm luồng sinh khí mới cho văn đàn..." Khương Thư nghĩ trong lòng, cầm đồ lên trở về hậu viện.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro