Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 132: Dỗ dành mỹ nhân

Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng

"Chu huynh, mau giúp ta thắp đèn lên, không kịp rồi!"

Vì mãi đến khi học đường tan học Quan Phong mới đến kịp để bày sạp, nên khi các sạp xung quanh đều đã chuẩn bị gần xong, Quan Phong mới vừa dựng xong mái che.

Thấy thời gian đã gần sáu giờ, hắn vội vàng lấy ra những chiếc lồng đèn đã chuẩn bị sẵn từ trong bao gai, gọi Chu Thi giúp hắn treo lên, còn mình thì nhanh chóng bày hàng lên bàn.

Khi bọc quà cuối cùng được sắp xếp xong, đồng hồ vừa điểm sáu giờ, giao diện game hiện ra thông báo "Lễ hội Lạp Tế" chính thức bắt đầu.

Quan Phong thở phào nhẹ nhõm, lười biếng dựa vào bàn nói với Chu Thi: "May mà có ngươi giúp, không thì ta chắc chắn không kịp. Chu huynh, ngươi đúng là bạn cùng phòng tốt nhất Đại Ngụy!"

"Chuyện nhỏ thôi, không đáng nhắc đến." Chu Thi cười nhạt nói, khi nói miệng phả ra từng luồng khói trắng.

Đêm đông gió lạnh cắt da, bên đường thậm chí còn có một lớp tuyết mỏng, nhưng nhờ ánh đèn sáng rực khắp nơi, cái lạnh này cũng bị không khí náo nhiệt xua tan đi phần nào.

Sau khi lo xong chuyện ở sạp, Quan Phong mới có thời gian chú ý đến tình hình xung quanh.

Phát hiện giữa con đường đối diện sạp của mình không biết từ lúc nào đã có thêm một cái đài gỗ cao bằng nửa người, xung quanh còn cắm cờ xí, hắn không khỏi thắc mắc: "Ê, sao ở đây lại dựng một cái đài lớn thế này, chẳng phải sẽ làm tắc nghẽn dòng người sao?"

"Đây hẳn là thần đàn tế lễ." Chu Thi giải thích cho hắn.

"Thần đàn?"

"Ừm, chính là nơi nghỉ chân của Na thần* khi đi tuần du. Phương Tương thị** sẽ dẫn theo mười hai thần thú trừ ma quỷ đến đây, những người đóng vai thần sẽ đặt đầu Khôi và mặt nạ Na thần ở đây để bách tính tế bái."

*thần xua đuổi dịch bệnh

**Phương Tương thị: là một chức quan hoặc nhân vật nghi lễ trong văn hóa Trung Quốc cổ đại, gắn liền với các lễ trừ tà và tang lễ.

Quan Phong hiểu ra, bừng tỉnh: "Vậy thì đây chẳng phải là đỉnh điểm của toàn bộ nghi thức sao, là nơi đoàn tuần du dừng lại lâu nhất, náo nhiệt nhất?"

"Hẳn là vậy."

"Oà, trúng số rồi! Vị trí này của ta quả nhiên không chọn sai, bày sạp thì phải bày đối diện quan phủ chứ!"

Quan Phong không nhịn được mà vui mừng, sau đó lại cảm thán: "Chỉ là bây giờ hơi vắng vẻ, lượng người vẫn chưa bằng lễ hội hoa đăng lần trước. Có phải mọi người đều đang đi theo đoàn tuần tra Na thần không nhỉ? Ê, mau có ai đó đến mở hàng cho ta đi!"

Hắn vừa mới lẩm bẩm như vậy, trước sạp đã có một người chơi nữ tên là "Dung Oanh" với tên màu xanh lục xuất hiện.

Dung Oanh liếc mắt đánh giá những chiếc túi đựng quà trên sạp, cầm lên một chiếc có buộc ruy băng hỏi: "Cái này bán thế nào?"

"Cái này hơi đắt một chút, năm tiền một chiếc." Quan Phong trả lời, ánh mắt lướt qua đôi tai cáo trên đầu nàng, hỏi: "Ngươi đóng vai gì vậy?"

"Hồ tiên chín đuôi chứ sao, không đủ rõ ràng à?"

Dung Oanh quay lưng lại cho hắn xem chín cái đuôi sau lưng mình.

Có lẽ là không tìm được đạo cụ phù hợp, những cái đuôi đó không xù xì cũng không mềm mại, chỉ là mấy dải vải trắng may vào phía sau áo, nếu không nhìn kỹ thì đúng là không để ý.

"Ngươi làm sơ sài quá đấy." Quan Phong không nhịn được buông lời châm chọc.

"Hừ, bận chuẩn bị hàng hóa quá, không có thời gian chuẩn bị."

Dung Oanh xua tay, rồi hỏi: "Mua sỉ có rẻ hơn không?"

"Trên mười chiếc giảm giá 10%, trên trăm chiếc giảm giá 20%."

"Không cần đến trăm chiếc, lấy cho ta năm mươi chiếc đi."

"Được, lần đầu khai trương, ta tặng thêm cho ngươi một cái túi lớn nữa!"

Lần đầu đã có mối làm ăn lớn, Quan Phong không khỏi vui ra mặt, đợi đối phương trả tiền xong liền tò mò hỏi: "Ngươi cũng bày sạp à?"

"Đúng vậy, sạp thứ tư bên phải ngươi."

"Ngươi bán gì thế?"

"Bán một vài đồ trang sức nhỏ, đèn lồng gì đó, ngươi không muốn qua xem sao?"

"Được thôi, ngươi đã mua nhiều đồ của ta như vậy, ta chắc chắn phải đi ủng hộ công việc làm ăn của ngươi rồi."

Đằng nào bây giờ cũng không có khách, Quan Phong liền nhờ Chu Thi trông sạp giúp, còn mình thì đi lang thang đến các sạp bên cạnh.

Hắn đã quan sát hai sạp bên cạnh từ trước, một là người chơi viết chữ vẽ tranh bán quạt giấy tại chỗ, một là NPC bán bánh, hắn đều không có hứng thú.

Đi tiếp về phía trước cũng toàn là bán đồ ăn vặt, rất thiếu sáng tạo.

Cho đến khi đi đến trước sạp của Dung Oanh, Quan Phong đột nhiên cảm thấy mắt sáng bừng.

Nhìn thấy trên giá xung quanh sạp treo mười mấy chiếc đèn lồng với màu sắc và phong cách khác nhau, vừa có lồng đèn mây tre đan bình thường, vừa có đèn lụa màu đỏ thẫm với vải sa rủ xuống và đèn được làm thành hình bông hoa.

Đèn hoa đặc biệt tinh xảo và đẹp mắt, cánh hoa được làm bằng tơ tằm quấn lại, uốn thành các loại hoa khác nhau như hoa quỳnh, hoa sen, hoa bỉ ngạn, ở giữa thắp nến, bên dưới còn rủ xuống những tua rua dài, vừa tinh xảo lại không mất đi vẻ đẹp thanh thoát.

Ngay cả Quan Phong là nam nhân, nhìn thấy những món đồ tinh xảo như vậy, cũng không khỏi muốn mua một chiếc cầm trên tay.

"Tay nghề của ngươi chuyên nghiệp thật đấy, trâu bò quá!" Quan Phong cảm thán, chọn một chiếc đèn hoa cúc hỏi: "Cái này bao nhiêu tiền vậy?"

Dung Oanh khẽ mỉm cười, đáp: "Không đắt, sáu trăm chín mươi tám."

Quan Phong hít một hơi khí lạnh, vội vàng buông tay, quay sang đi đến giữa sạp trưng bày phụ kiện tóc, mặt không đổi sắc nói: "Đèn hoa không hợp với một nam nhân thô lỗ như ta, mua một cây trâm cài tóc vậy."

Nhưng những cây trâm cài tóc này cũng không rẻ, đồ trang trí trên đó đều là hoa cuốn hoặc là hoa lụa.

Thứ hắn vừa nhìn đã thích là một cây trâm hoa mẫu đơn trắng, cánh hoa mẫu đơn bằng lụa xếp chồng lên nhau, mỏng manh mà nhẹ nhàng, dưới ánh đèn vàng nhạt lấp lánh ánh kim nhạt trong suốt, quả thực đẹp đến nao lòng.

Dù không dùng đến, nhưng bị vẻ đẹp thuần khiết này lay động, Quan Phong vẫn muốn mua một chiếc để cất giữ. Cho đến khi hỏi giá, tám trăm tiền, tổng số gia sản của hắn cộng lại cũng không đủ để đổi lấy, trái tim yêu cái đẹp vừa nhen nhóm đã buộc phải lụi tàn.

Hai lần liên tiếp thất bại, lúc này Quan Phong đã có chút hối hận vì đã đến, nếu ông trời có thể cho hắn cơ hội làm lại, hắn nhất định sẽ không nói ra những lời ủng hộ việc làm ăn gì đó.

Hắn có chút khó xử, xoa xoa tay áo, do dự một lúc lâu, cuối cùng trong số những món đồ trang sức rực rỡ, hắn chọn một chiếc trâm cài tóc hình trúc xanh nhìn đơn giản nhất, nói: "Đồ của ngươi hoa mỹ quá, vẫn là chiếc trâm lá trúc này thanh nhã nhất, hợp với người đọc sách dùng."

Dung Oanh vẫn mỉm cười: "Ồ, cái này rẻ, tám mươi tám tiền."

"..."

Im lặng một lúc, để không mất mặt, Quan Phong vẫn cắn răng mua nó.

Trở lại sạp của mình, Chu Thi thấy hắn cầm một chiếc túi đựng quà do chính nhà mình sản xuất, nghi ngờ hỏi: "Ngươi mua gì vậy?"

Quan Phong gượng cười, đưa chiếc túi đựng quà ra trước mặt hắn: "Tặng ngươi."

Chu Thi khẽ nhướng mày kinh ngạc, nhận lấy chiếc túi mở ra, thấy bên trong đựng một chiếc trâm cài tóc trúc xanh nhìn là biết không hề rẻ, hắn vội vàng trả lại đồ nói: "Món quà này quý giá, ta không thể nhận."

"Không sao đâu, ta đã làm lỡ của ngươi nhiều thời gian như vậy, tối nay có thể còn phải nhờ ngươi trông sạp giúp, cái này coi như quà cảm ơn."

Chu Thi vẫn muốn từ chối, Quan Phong vỗ mạnh vào vai hắn: "Coi ta là huynh đệ thì đừng từ chối!"

"...Được rồi, ta xin nhận vật này." Chu Thi cuối cùng cũng chấp nhận món quà, cảm động nói: "Sau này nếu có chỗ nào cần đến ta, ngươi cứ việc nói."

"Tất nhiên rồi, chúng ta là bạn cùng phòng tốt nhất nước Ngụy mà!" Quan Phong khoác vai hắn nói.

Đang cười đùa, hắn chợt nhướng mày, quay đầu nhìn về hướng thành đông: "Ê? Ta hình như nghe thấy tiếng chiêng trống rồi, có phải đoàn tuần du đến rồi không?"

"Ta cũng nghe thấy." Chu Thi nói.

Quan Phong có chút không kìm được, vội vàng chạy ra đường để xem xét tình hình.

Quả nhiên, tiếng trống này chính là từ đoàn tuần du truyền đến, nhón chân nhìn về phía trước, chỉ thấy dưới ánh đèn lồng xa xa, người ta chen chúc nhốn nháo.

Cách một khoảng cách xa, hắn thấy Phương Tương thị đội da gấu ngẩng cao đầu bước đi trong tiếng chiêng trống, pháo nổ.

Xung quanh là mười hai thần thú đội mặt nạ hung tợn, khoác lông vũ dài, họ hoặc là vung tay áo, hoặc là cầm binh khí nhảy múa, đi theo đội hình, bước chân mạnh mẽ, đánh nhau, để xua trừ ma quỷ, xua đuổi dịch bệnh, ban phúc cho bách tính.

Xa hơn nữa, còn có thể thấy lờ mờ những người chơi đóng giả các loại yêu ma quỷ thần và bách tính cầu xin thần linh ban phúc, dòng người chen chúc, vô cùng náo nhiệt!

Quan Phong bị không khí này lây nhiễm, không khỏi bật cười sảng khoái: "Đến rồi, đến rồi! Sắp đi đến cổng quận học rồi, cuối cùng chỗ chúng ta cũng sắp náo nhiệt lên rồi! Haha!"

*

Khi tiếng chiêng trống truyền đến bên trong quan phủ, yến tiệc mừng công cũng đã đến lúc kết thúc.

Theo đề nghị của Tần Thương, Khương Thư dẫn một nhóm quan viên say khướt đến bên ngoài phủ để xem lễ.

Lúc đó, đoàn Na thần vừa lên đài, những người đóng vai thần vừa niệm Na từ trong tiếng nhạc, vừa nhảy điệu Na vũ. Dưới đài, đám đông chen chúc xem nghi lễ, nhìn qua đâu đâu cũng thấy giao diện người chơi đang bật chức năng chụp ảnh.

Khương Thư chỉ lướt mắt qua đám đông một cái, rất nhanh đã chuyển sự chú ý sang điệu Na vũ.

Đây là lần đầu tiên y xem nghi thức xua đuổi dịch bệnh gần như vậy, không khỏi bị cảnh tượng uy nghiêm trước mắt làm cho chấn động.

Dưới sự tôn lên của tiếng trống và ánh sáng của đèn lồng, mặt nạ của Na thần càng thêm hung ác và đáng sợ.

Họ dùng những động tác khoa trương để nhảy điệu múa xua trừ, nuốt chửng ma quỷ dịch bệnh, miệng phát ra tiếng gầm "Na, Na", tạo ra một thế trận hoành tráng, bí ẩn như pháp thuật cổ xưa trên toàn bộ quảng trường, khiến lòng người chấn động.

Sau điệu Na vũ là phần tế lễ trang nghiêm hơn. Trên bàn thờ của thần đàn bày biện đồ tế lễ phong phú, Na thần cũng đặt mặt nạ và đầu Khôi của mình lên trên đó, để bách tính tế bái.

Tiếng chiêng trống tạm dừng, trong chốc lát cả quảng trường được bao trùm bởi một bầu không khí thiêng liêng. Bách tính chắp tay quỳ lạy, lẩm bẩm cầu phúc với thần linh.

Có người cầu mong năm tới mùa màng bội thu, gió thuận mưa hòa.

Có người cầu mong con cháu đông đúc, khỏe mạnh sống lâu.

Ngay cả người chơi cũng bị không khí này ảnh hưởng, đồng loạt chắp tay cầu mong may mắn, thi cử tất đậu,....

Không khí trang nghiêm kéo dài hơn một khắc, sau đó tiếng chiêng trống lại vang lên.

Đoàn tuần du lại tiếp tục lên đường, những người đóng vai lại đeo mặt nạ, dọc đường xua trừ ma quỷ, hướng về phía tây thành.

Khi đám đông tản đi, đội thị vệ chắn trước cổng nha môn để bảo vệ quan viên không bị xô đẩy cũng được lệnh lùi lại.

Yến tiệc mừng công đã tan, Khương Thư liền để các quan lại tự đi, ai muốn đi xem hội đèn thì đi xem, ai muốn về nghỉ ngơi thì có thể về.

Thấy bên ngoài náo nhiệt như vậy, các quan lại sớm đã không kìm được lòng muốn rủ nhau đi chơi, nghe vậy liền lần lượt cáo từ với sứ quân.

Không lâu sau, trước cổng nha môn hoàn toàn trống vắng, chỉ còn lại Khương Thư và Tạ Âm.

Trên đường trở về phủ, Khương Thư vừa đi vừa đề nghị: "Khó khăn lắm mới có được ngày lễ này, chúng ta không bằng đi thay quần áo, cùng nhau ra ngoài dạo chơi một chút?"

Tạ Âm khẽ nhíu mày, định mở lời lại bị ngắt lời.

"Huynh sẽ không từ chối ta lần nữa chứ?"

Khương Thư chặn lời hắn, quay đầu nhìn hắn, nghiêm túc hỏi: "Tạ huynh, huynh thật sự không giận ta sao?"

Tạ Âm không trả lời, giọng điệu bình thản nói: "Hội đèn đông người ồn ào, đối với hai người chúng ta, đi lại bất tiện."

Nghe hắn tránh đề tài, Khương Thư mím môi, nói: "Không sao, ta đã chuẩn bị cái này."

Nói rồi, y từ trong ống tay áo quan bào lấy ra hai chiếc mặt nạ quỷ mỏng, đưa một chiếc ra trước mặt hắn: "Đeo mặt nạ vào, sẽ không ai biết huynh là ai nữa."

Tạ Âm nhìn chiếc mặt nạ quỷ màu đỏ máu dữ tợn trước mặt, nhất thời không nói nên lời.

Đối phương đã chuẩn bị chu đáo như vậy, hắn cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Một khắc sau, hai người đã thay một bộ y phục bình thường, đeo mặt nạ quỷ, dẫn theo mấy tên bộ khúc lén lút chui ra từ cổng chính của quan phủ, lặng lẽ hòa vào đám đông đi xem hội đèn.

Tự cho rằng đã đeo mặt nạ thì không ai nhận ra mình, Khương Thư oai phong lẫm liệt đi đến trước sạp bán quạt giấy, chọn một chiếc quạt, đang định mở lời nhờ chủ sạp viết lên mặt quạt câu "Ngươi ưu sầu điều chi" thì đối phương đột nhiên mở to mắt chỉ vào đầu y nói: "Vãi chưởng, Thù ca!"

Rồi lại chỉ sang bên cạnh: "Vãi chưởng, Tạ mỹ nhân!"

Khương Thư: "..."

Tại sao y lại quên chứ, người chơi có thể nhận ra gián điệp trong đám đông bằng chỉ bằng một cái nhìn cơ mà!

Chiếc mặt nạ này đeo vào chẳng khác gì không đeo.

Khương Thư có chút ngượng ngùng quay đầu nhìn Tạ Âm một cái, lặng lẽ đặt chiếc quạt trong tay xuống.

Tạ Âm: "Còn đi dạo nữa không?"

Khương Thư đương nhiên gật đầu: "Đã đến rồi, đi tiếp một chút nữa đi."

Tuy mặt nạ vô dụng với người chơi, nhưng dù sao họ vẫn còn mang theo bộ khúc.

Có bộ khúc bảo vệ, ít nhất là an toàn được đảm bảo.

Chỉ là đi dạo không tiện lắm.

Các sạp của người dân bản địa thì còn được, chứ sạp của người chơi thì không dám đến gần xem kỹ từng sạp.

——Khương Thư thực sự không muốn nghe thấy những tiếng cảm thán "Vãi chưởng Thù ca" vang lên liên tục.

Đang ngẫu hứng đi dạo, Khương Thư lướt mắt qua hai bên, đột nhiên khóa chặt vào một món đồ trên một sạp ở phía trước bên phải.

Y vội vàng đưa tay kéo ống tay áo của Tạ Âm, giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Tạ huynh, huynh đợi ta ở đây một lát, ta đi rồi về ngay."

Tạ Âm không hiểu gì, theo bản năng bước một bước về phía trước, chợt lại dừng lại, dường như đột nhiên nhớ ra điều gì, hơi cứng nhắc thu chân về, đứng thẳng tại chỗ chờ đợi.

Không lâu sau, Khương Thư đã quay lại, giấu tay ra sau lưng, trông có vẻ thần bí.

Vì xung quanh có nhiều người qua lại, lại có những bộ khúc vạm vỡ che chắn, Tạ Âm không biết y đã đi làm gì.

Trong lòng hắn tò mò, nhưng lại cố kiềm chế không hỏi, giả vờ không quan tâm nói: "Đi thôi."

"Khoan đã!"

Khương Thư không ngờ hắn lại thiếu kiên nhẫn như vậy, vội vàng nghiêng người chắn đường hắn, lấy ra chiếc trâm cài hoa mẫu đơn trắng vừa mua đưa đến trước mặt hắn, ho khan một tiếng nói: "Nghe nói nam tử ở kinh thành thường cài hoa đi chơi... Bông hoa này tặng huynh, đừng giận ta nữa, được không?"

Tạ Âm ngơ ngác, nhìn bông hoa mẫu đơn trắng thuần khiết mềm mại trước mặt, rồi lại ngước mắt nhìn thanh niên trước mặt.

Có lẽ là cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ chân thành, thanh niên tháo mặt nạ ra, nở một nụ cười với hắn, trong đôi mắt lấp lánh ánh đèn lồng rực rỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro