
Chương 127: Thăng quan
Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng
Khi đi vội vàng, lúc về không cần phải gấp gáp nữa.
Khương Thư vẫn nhớ trước khi rời Mật Dương đã nói với Tạ Âm rằng sẽ mang quà cho hắn. Ung Châu loạn lạc, không tìm được thứ gì tốt, chỉ có thể tạm dừng chân ở quận Bành Tề phồn hoa của Nghi Châu để mua một ít quà mang về cho gia đình và bạn bè.
Sau một hồi chọn lựa, y mua một chiếc trâm ngọc dùng để cài tiểu quan từ một thương nhân phương nam, sau đó nghe nói nơi đây nổi tiếng với rượu Đỗ Khang, liền tiện thể mua thêm vài vò rượu, cùng một ít thức ăn có thể bảo quản lâu dài cho cha mẹ và đồng liêu.
Không phải Khương Thư keo kiệt, chỉ mua đồ ăn cho gia đình, mà thật sự trên đường đi không thấy thứ gì đáng để y móc tiền ra mua, bất kể là vàng bạc châu báu hay lụa là vải vóc, y đều cảm thấy không bằng Mật Dương, thậm chí đồ ăn cũng không phong phú và ngon bằng Mật Dương, chỉ vì đây là đặc sản nên mới mua một ít mang về nếm thử cho mới lạ.
Do trên đường mấy lần dừng chân, khi đi qua Tốn Dương lại vào thành ở một ngày, chuyến về này mất trọn một tháng hơn mới đến nơi.
Về đến Mật Dương, Khương Thư vốn định nghỉ ngơi nửa ngày rồi mới bắt đầu làm việc, ai ngờ y vừa đặt chân vào quận phủ, còn chưa kịp cởi bỏ hành trang, thì đã đón sứ giả tuyên chiếu của triều đình.
Sứ giả vừa vào cửa liền đọc liền mấy phong chiếu thư, đầu tiên là thăng y làm Đơn Xa Thứ sử, phụ trách hành chính và dân sự Tuân Châu, sau đó lại phong Bộ Kinh Vân làm Châu Đô đốc, phụ trách mọi việc quân sự của Tuân Châu.
Vì Bộ Kinh Vân tạm thời không có mặt, chiếu thư và ấn tín của hắn đành phải do Khương Thư thay lãnh.
Đối với hai đạo sắc phong này, Khương Thư không hề bất ngờ, khi còn ở Ung Châu, y đã nhận được thư của Tạ Âm, biết đối phương đã thay y báo cáo tình hình chiến sự phương bắc lên triều đình, lúc đó y đã đoán được, địa bàn cai trị của mình có lẽ lại được mở rộng.
Tuy Tuân Châu vẫn chưa hoàn toàn được thu hồi, nhưng cũng chỉ còn vài huyện thành ở quận Lai Đồ mà thôi. Liên Tầm, Bình La, Tây Trúc và các nơi khác hiện nay đều đang rất cần quan lại, triều đình để nhanh chóng ổn định tình hình Tuân Châu, nhất định sẽ phái Thái thú, Huyện lệnh đến nhậm chức, đồng thời, để giám sát những quan lại này, cũng nhất định cần bổ nhiệm một Châu Thứ sử.
Các quận huyện phương bắc đã ly khai Đại Ngụy quá lâu, nếu phái người khác đến nhậm chức, trong châu bất kể quan lại, binh sĩ hay bá tánh đều sẽ không phục, chỉ có y Khương Thư là lựa chọn tốt nhất.
Về phần Bộ Kinh Vân có thể thăng chức Châu Đô đốc với thân phận bình dân, có liên quan đến chiến công của hắn, càng liên quan đến sự rời đi của Tuân Lăng và Hoa Tân tướng quân, chỉ cần một trong hai người họ còn ở đây, Bộ Kinh Vân không thể thăng đến chức vị như vậy.
Tuân Lăng từ chức Đô úy hai quận, dẫn binh đến Ung Châu, đồng nghĩa với việc nhường toàn bộ công lao thu phục đất đai Tuân Châu cho Bộ Kinh Vân, cộng thêm việc Bộ Kinh Vân từ khi dẫn binh tác chiến đến nay, liên chiến liên thắng, không một lần thất bại, chưa đầy một năm rưỡi, đã đánh từ Hưng quận đến quận Lai Đồ, hơn nữa đa số đều là những trận chiến lấy ít địch nhiều, công huân hiển hách như vậy, đủ để triều đình phá cách thăng chức cho vị tướng quân bình dân này.
Đương nhiên, Châu Đô đốc và Thứ sử kiêm nhiệm Đô đốc đương châu vẫn có sự khác biệt rất lớn. Châu Đô đốc về bản chất vẫn là thuộc hạ của Thứ sử, thường do Thứ sử tấu trình bổ nhiệm, hoặc trực tiếp chiêu mộ, nên nói Bộ Kinh Vân thăng quan, cũng thực sự không hẳn, chỉ là quyền lực được mở rộng mà thôi.
Khương Thư cũng tương tự, Đơn Xa Thứ sử không nắm binh quyền, không có các tước hiệu như Đô đốc, Tướng quân, đơn thuần chỉ là một quan chức hành chính, phẩm cấp ngang với Quận Thái thú, vẫn là quan ngũ phẩm, tức là địa bàn quyền lực được mở rộng mà thôi.
Nhìn như vậy, lần sắc phong này của triều đình quả thật rất keo kiệt, dường như sợ gia tộc Khương thị phát triển quá nhanh ở Tuân Châu, tìm mọi cách để kiềm chế chức quyền của y.
Tuy nhiên, Khương Thư cũng không quá bận tâm về điều này, chỉ cần địa bàn đã có trong tay là được, những thứ khác có thể từ từ tính.
Nói đi nói lại, hai đạo sắc phong này đều nằm trong tính toán của y, điều bất ngờ là phần thưởng của triều đình dành cho Tạ Âm.
"...Quận thừa quận Hưng Tạ Âm, hiền lương phương chính, thanh chính hiếu liêm, thụ Điện Trung Tào Thượng Thư Lang, chấp chưởng tấu sớ, chủ trì việc lễ nhạc cung đình, tức khắc về kinh nhậm chức."
Khương Thư lúc đó liền sững sờ, quay đầu kinh ngạc nhìn Tạ Âm đang quỳ gối nghe chiếu.
Chỉ thấy lông mày hắn khẽ nhíu lại, như đang suy nghĩ điều gì, rồi đột nhiên nâng tay áo che môi, ho khan dữ dội, chỉ ho hai tiếng, trên khuôn mặt trắng nõn tuấn tú kia liền nhanh chóng hiện lên một mảng đỏ ửng.
Khương Thư càng kinh ngạc hơn, còn tưởng hắn là do thuốc hết tác dụng mà quên uống thuốc, không màng có người ngoài ở đó liền muốn mở bảng điều khiển trò chơi để đổi thuốc trường sinh.
Lúc này, Tạ Âm lại ngừng ho, cúi đầu yếu ớt nói: "Âm bệnh tật triền miên, chưa lành hẳn, sức lực yếu kém, khó đi đường xa nhậm chức, thực sự có lỗi với lòng yêu mến của Bệ hạ, xin Tuyên chiếu sứ thay mặt truyền đạt."
Tuyên chiếu sứ khi lần đầu gặp Tạ Âm không giấu được vẻ kinh ngạc trong mắt, lại vì hắn là con của Tạ Thái phó, nên thái độ vô cùng thân thiện, ngay cả khi đọc chiếu thư cũng nói năng nhẹ nhàng.
Vốn tưởng rằng một lang quân xuất chúng như vậy, khi đến kinh thành nhất định sẽ khiến mọi người kinh ngạc, khiến thế nhân phải nghiêng đổ, lúc này nghe Tạ Âm nói hắn vì bệnh mà không thể nhậm chức, trong lòng bỗng cảm thấy thất vọng, vẻ mặt tiếc nuối hiện rõ mồn một.
Tuy nhiên hắn cũng không hề nghi ngờ tính chân thực của lời nói này, dù sao Tạ Thái phó có một đứa con trai út ốm yếu, chuyện này ở kinh thành ai cũng biết.
Nhìn Tạ Âm với vẻ yếu ớt bệnh tật, hắn thở dài nói: "Những gì quân gặp khó khăn, ta nhất định sẽ thay mặt truyền đạt, lang quân không cần lo lắng về chuyện này."
Tạ Âm đứng dậy cúi đầu nói: "Đa tạ Tuyên chiếu sứ thông cảm."
Nghe thấy lời nói và giọng điệu trong trẻo, thoải mái của thanh niên khi mở lời, sứ giả không khỏi lần nữa tiếc nuối lắc đầu.
Rồi quay người nhìn Khương Thư, lại cảm thấy vị Khương lang quân này khí chất lẫm liệt, thần thái tuấn tú, không nhậm chức ở kinh thành, cũng vô cùng đáng tiếc.
Tuy nhiên, Khương Thư trẻ tuổi như vậy, chưa kịp trưởng thành đã thành Thứ sử một châu, cho dù không đến kinh thành, tiền đồ sau này cũng nhất định vô lượng.
Nghĩ đến đây, sứ giả bỗng nhớ đến câu nhận xét "Phượng ngâm giữa bầu trời" đang lưu truyền ở kinh thành để miêu tả người trước mặt, nay thấy phong thái của y, thần thái sáng ngời, quả đúng là rất thích hợp.
"Chiếu thư của sử quan đã phát, hạ quan sẽ đi huyện Chiêu Nam tuyên chiếu." Trước khi rời đi, sứ giả như đang tán gẫu mà nói với hai người.
Khương Thư lúc này cũng nhìn ra Tạ Âm đang giả bệnh, liền gạt bỏ sự lo lắng, nghĩ nghĩ hỏi: "Ngài đến Chiêu Nam, có phải để truyền chiếu cho Thôi Huyện lệnh không?"
"Đúng vậy." Vì đối phương là Thứ sử Tuân Châu, sứ giả cũng không giấu giếm, cười đáp: "Thôi Huyện lệnh tại vị liêm khiết, trị huyện giữ thành có công, đã được thăng làm Thái thú quận Yến Kiệu."
Nghe vậy, Khương Thư không khỏi sững sờ: "Yến Kiệu doãn? Vậy phụ thân ta..."
Thấy y nghi ngờ như vậy, Tuyên chiếu sứ ngược lại còn kinh ngạc hơn y, hỏi: "Ngài còn không biết lệnh tôn đã dâng thư xin từ quan vì bệnh sao?"
Khương Thư ngơ ngác lắc đầu, y hoàn toàn không biết Khương Khác khi nào lại bị bệnh từ quan, thậm chí mấy ngày trước khi ở lại Tốn Dương, đối phương vẫn như thường lệ bận rộn công việc ở nha sở, bất kể Khương phụ hay Liễu thị đều không hề nhắc đến chuyện này.
Tuyên chiếu sứ trầm ngâm gật đầu, bỗng nhiên thở dài với y: "Lệnh tôn quả là người cha thương con, từ ái!"
Khương Thư vẫn kinh ngạc và khó hiểu, cho đến khi sứ giả rời đi, y từ từ quay người lại, đối diện với ánh mắt quan tâm của Tạ Âm, đối phương đơn giản nhắc nhở mấy chữ "Hiếu trị thiên hạ", y mới chợt hiểu ra ý nghĩa lời nói của Tuyên chiếu sứ vừa rồi.
Thế nhân hiện nay rất coi trọng đạo hiếu, cha con cùng làm quan trong triều, nếu là ngang cấp thì không sao, con cái chức cao hơn cha, điều này gần như là không thể xảy ra.
Tức là, nếu Khương Khác không từ quan, thì Khương Thư hắn không thể được phong làm Thứ sử Tuân Châu.
Nhớ lại thái độ thấu hiểu mọi chuyện của Tạ Âm từ đầu đến cuối, y hỏi: "Huynh đã biết chuyện này từ trước?"
"Ừm." Tạ Âm thản nhiên đáp lời: "Lệnh tôn hẳn đã cân nhắc việc từ chức nhiều ngày rồi."
Khương Thư do dự một chút, hỏi: "Ba tháng trước, huynh bảo ta gửi tin thắng trận huyện Phụ Trì đến Tốn Dương, liệu có phải cũng vì chuyện này không?"
Để nhắc nhở Khương Khác rằng Tuân Châu sắp được thu phục, đã đến lúc nên từ chức, nhường đường cho quan lộ của con trai?
Tạ Âm không trả lời, im lặng một lát rồi khẽ gật đầu.
Khương Thư nhất thời không nói nên lời, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng khó tả.
Trước đây, bất kể là bị triều đình áp chế chức quan, hay thông qua con mắt của người chơi mà nhìn thấy những đấu đá tranh giành trong triều, y đều giữ thái độ tỉnh táo bàng quan. Cho đến lúc này, khi biết những người thân bạn bè xung quanh đều giấu y, mấy tháng trước đã bắt đầu tính toán mưu lược thậm chí hy sinh bản thân để trải đường cho y, y mới có cảm giác bất lực vì bị kẹt trong vòng xoáy quyền lực mà không thể làm gì được.
Nhưng y không thể vì thế mà trách cứ bất kỳ ai, bởi vì vị trí Thứ sử Tuân Châu y nhất định phải có được.
Điều y có thể làm chỉ là tự mình giải tỏa và khai thông, đã ở vị trí này, đã chọn con đường này, những chuyện tương tự phải đối mặt sau này sẽ chỉ nhiều hơn, y phải nhanh chóng thích nghi với cuộc sống như vậy.
"Hôm qua có thư từ Tốn Dương gửi đến, đã đặt trên bàn sách của đệ."
Có lẽ là nhìn ra tâm trạng y đang ưu sầu, giọng Tạ Âm dịu dàng, lời nói toát ra vẻ ấm áp.
Hắn lúc này nhắc đến thư từ Tốn Dương đến, phần lớn là chỉ thư của Khương Khác.
"Được, ta sẽ nhớ xem." Khương Thư cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ bình thường, ra lệnh cho Tử Minh mang sắc phong và ấn tín đi cất, vừa chuẩn bị rời khỏi công đường, chợt nhớ ra: "Ta có mang quà cho huynh, lát nữa sẽ cho người mang đến."
Tạ Âm nhìn đệ với ánh mắt lo lắng, nói: "Không vội, đệ cứ về nghỉ ngơi trước, mai đến công đường cũng không muộn."
Khương Thư gật đầu, chợt lại nhớ ra một chuyện: "À, đúng rồi, vừa rồi Tạ huynh cố ý giả bệnh từ chối nhận chức quan?"
"Ừm."
"Không có dấu hiệu gì báo trước, sao triều đình lại bổ nhiệm huynh làm Thượng thư lang, chẳng lẽ Thái phó không tán thành huynh ở đây?"
"Chính vì tán thành, nên mới có sắc phong này," Tạ Âm ngắn gọn đáp: "Ông ấy biết ta sẽ từ chối."
"Ý này là sao?" Khương Thư ban đầu không hiểu hỏi một câu, rồi đột nhiên phản ứng lại: "Chờ chút, huynh nói đây là do lệnh tôn cố ý làm, là diễn cho người khác xem?"
"Đúng vậy."
Khương Thư gật đầu thấu hiểu.
Thực ra điều này cũng dễ hiểu.
Tạ Âm đã chọn phò tá y đoạt quyền, nhưng gia tộc Tạ thị vẫn phục vụ triều đình Đại Ngụy.
Tạ Nhàn tìm chức quan cho con trai út trong triều, nhưng lại bị con trai út từ chối, chuyện này truyền ra ngoài, tự nhiên sẽ tạo dựng hình ảnh một vị Thái phó hoàn toàn không biết con trai út có ý chí khác, chỉ tận tâm tận lực muốn trải đường cho con trai trước mặt mọi người.
Như vậy, cho dù một ngày nào đó dã tâm của Khương Thư lộ rõ, gia tộc Tạ thị cũng có thể dứt khoát phủi sạch quan hệ với Tạ Âm, mà trước đó, Tạ Âm dù có thư từ qua lại thân mật với gia đình đến mấy, cũng sẽ không ai vì thế mà nghi ngờ lòng trung thành của gia tộc Tạ thị đối với triều đình.
Ngoài ra, Tạ Nhàn đã tạo dựng hình ảnh một người cha yêu con, cho dù một ngày nào đó Tạ Âm tách khỏi Tạ thị tự mình làm việc, những người khác muốn gây sự với hắn, cũng vẫn phải cân nhắc xem có thể gánh chịu hậu quả khi chọc giận Tạ Nhàn hay không.
Đây là một mũi tên trúng hai đích.
Nghĩ đến đây, Khương Thư không khỏi cảm thán: "Thái Phó vì huynh mà suy nghĩ rất nhiều."
Tạ Âm nói: "Cũng giống lệnh tôn."
Khương Thư khẽ mỉm cười: "Đúng vậy, phụ thân của huynh và ta, đều đã hy sinh rất nhiều."
*
Về đến hậu trạch, Chi Đào vừa thấy y liền nhanh chóng chạy đến hành lễ, cười nói: "Nô tì đi chuẩn bị bữa trưa và nước tắm cho lang quân, để đón gió tẩy trần cho lang quân."
Nói xong, liền vội vàng chạy ra khỏi viện.
Khương Thư không có ý kiến gì, ra lệnh cho bộ khúc tháo dỡ hành lý trong viện, rồi bước vào thư phòng, cầm phong thư được gửi từ Tốn Dương trên bàn đọc.
Đây quả thật là thư do phụ thân y viết.
Khương Khác viết trong thư rằng, ông tận mắt chứng kiến Tuân Châu từng chút một bị xâm chiếm, chứng kiến bá tánh chịu đựng bao khổ nạn mà không thể làm gì, ngày đêm lo lắng, trong lòng u uất, làm quan mà năng lực yếu kém, chỉ có thể tận khả năng của mình, siêng năng chính sự, hy vọng có thể giúp bá tánh Tuân Châu sống tốt hơn một chút.
"Giờ đây đất đai đã thu hồi, lương thực bội thu, Tuân Châu ổn định, ta đã không còn gì hối tiếc."
"Nghĩ Khương thị ta thật may mắn biết bao, có được con có thể cứu bá tánh, chỉnh đốn loạn lạc."
"Phụ thân tự hào về con."
Thấy câu cuối cùng này, Khương Thư bỗng cảm thấy cay cay sống mũi, trong lòng dâng trào một nỗi xúc động không thể tả.
Lúc này, Chi Đào bước vào, bưng khay thức ăn thịnh soạn đặt lên bàn.
Khương Thư không để lộ dấu vết lau khóe mắt, điềm nhiên cất thư đi.
Ngoài cửa sổ bỗng thổi vào một làn gió ẩm ướt se lạnh, như thể trời sắp mưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro