Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 97: Chân tướng

Chương 97: Đã beta.

"Thẩm Đình Dục, ngươi thật đáng thương."

Ký ức ùa về, luôn bị phủ một tầng u ám.
Dù cố gắng thế nào cũng không thể gột rửa được.

"Trên người mang một nửa dòng máu giống ta, nhưng mãi mãi không thể bước vào cung điện kia, chỉ có thể sống cuộc đời như một con kiến nhỏ nơi bùn lầy."

Người đàn ông trong trí nhớ hắn mặc hoàng bào. Trên ngực là biểu tượng chim bất tử nạm ngọc, vai đeo huân chương tượng trưng quyền lực tối cao, tất cả đều phô bày thân phận cao quý của hắn.

"Đúng vậy, hiệp nghị của các ngươi quả thật rất chu toàn."
"Nhưng ta vẫn không muốn buông tha ngươi."

Đôi mắt xanh biếc lạnh lùng, rực rỡ như ngọc lục bảo, nhưng ánh nhìn đó lại chứa đầy sự chán ghét.
Với vẻ khinh bỉ, hắn nói với người trước mặt: "Ai bảo ngươi lại có đôi mắt màu lam đẹp đẽ như vậy."

Tiếng đồ vật rơi xuống đất vang lên, phá tan dòng suy nghĩ của Thẩm Đình Dục.
Hắn nhìn về phía Từ Thanh Nhiên, người đang đứng gần một tủ gỗ bất ngờ đổ xuống. Chính là do người đứng cạnh nó tỳ quá mạnh lên.

Bên trong tủ chỉ có vài cuốn sách và một số tập tài liệu rơi lộn xộn dưới chân.
Nhưng Thẩm Đình Dục không để ý đến chúng.

Hắn đi vòng qua bàn, tiến lại gần Từ Thanh Nhiên, người đang một tay chống lên quầy, vẻ mặt hơi nhăn nhó.
Trong phòng chỉ có ánh sáng từ chiếc đèn nhỏ mà Từ Thanh Nhiên mang theo, mờ nhạt và khó nhìn rõ sắc mặt của hắn.

Thẩm Đình Dục nắm lấy tay hắn, cảm nhận được sự lạnh lẽo.
Nhíu mày, ngữ điệu trở nên nghiêm trọng: "Em làm sao vậy?"

Từ Thanh Nhiên không có gì nghiêm trọng, chỉ là vừa rồi đột nhiên choáng váng và không đứng vững.
Cậu siết chặt tay, kiểm tra khả năng kiểm soát cơ thể và tinh thần lực, vẫn cảm thấy không bị ảnh hưởng nhiều.

"Dọc đường từ Ác Tháp tới đây, đã tiêu tốn không ít sức lực," cậu nói.
"Bị thương một chút là chuyện bình thường. Cũng chưa nặng bằng lúc tôi cứu anh ngày đó."

Thẩm Đình Dục im lặng, nhìn cậu một lúc lâu. Cảm xúc dâng lên, ánh mắt không giấu được sự không hài lòng.

Từ Thanh Nhiên ngước mắt nhìn thẳng vào hắn, cười nhẹ: "Ồ, hóa ra điện hạ cũng biết cảm giác lo lắng sao?"

"Tôi cứ tưởng anh là người vô tình vô nghĩa, không máu không nước mắt. Cho nên mới không nói một lời nào với bạn đời của mình, đã tự tiện nhận một nhiệm vụ nguy hiểm như vậy."

Thẩm Đình Dục nghẹn lời.
Hóa ra mấy ngày nay Từ Thanh Nhiên không nói gì không phải vì không giận, mà là đang chờ thời điểm thích hợp để tính sổ.

Từ Thanh Nhiên quan sát ánh mắt thoáng chút bối rối của Thẩm Đình Dục, trong lòng khẽ cười nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ nghiêm túc: "Vậy, chúng ta nên bắt đầu từ đâu đây?"

"Thân phận thật sự của anh?"

"Ân oán giữa anh và Mục Tử Nguyệt?"

"Hay lý do anh kiên quyết nhận nhiệm vụ lần này mà không nói với tôi?"
"Hoặc là, về Tây Thành – nơi anh bảo rằng không ai quen biết mình, nhưng lại có thể kể một câu chuyện hoàn chỉnh về đôi vợ chồng già kia?"

Từ Thanh Nhiên liệt kê từng chuyện, ánh mắt đầy nghiêm nghị.

Tên đàn ông chó Thẩm Đình Dục lại nhân cơ hội ôm lấy cậu.

Khi Từ Thanh Nhiên định lên tiếng phản đối, cả người đã bị áp sát vào một chiếc bàn gần đó, rồi bị bế đặt lên bàn.

Tình cờ trên cái bàn ấy đặt 1 chiếc đèn nhỏ.

Từ Thanh Nhiên cúi đầu, đôi mắt sắc bén của cậu đối diện với cặp mắt xanh thẳm của Thẩm Đình Dục. Cả không gian như bị kéo căng, bỗng trở nên im ắng đến kỳ lạ.

Người đàn ông ngẩng đầu, hai tay ôm lấy eo cậu, cơ thể hơi nghiêng về phía trước.

Ở một góc độ nào đó, tư thế này như đang giam cầm Từ Thanh Nhiên trong vòng tay hắn, khiến cậu khó lòng thoát ra.

"Ừ." Thẩm Đình Dục trầm ngâm, giọng điệu đầy thận trọng: "Những chuyện này quả thật liên quan đến nhau, chi bằng nói luôn một thể."

Giọng điệu của hắn nhẹ nhàng, như thể sợ lời nói của mình sẽ khiến đối phương bị tổn thương sâu sắc.

Hoặc cũng có thể, đây là lần đầu tiên hắn dốc lòng kể về bản thân mình trước một người khác. Tựa như đứa trẻ cẩn trọng, mang món đồ chơi quý giá nhất ra chia sẻ, không muốn làm tổn thương cả bản thân lẫn người nghe.

"Em đoán không sai, anh thật sự là con của hoàng tộc."

Thẩm Đình Dục khẽ nâng tay, nhẹ nhàng vuốt mái tóc lòa xòa trên trán Từ Thanh Nhiên, đôi mắt cong lên, nhưng ánh nhìn lại lạnh lẽo: "Chỉ là một đứa trẻ không ai mong muốn."

Mặc dù khóe mắt mang ý cười, ánh mắt hắn lại thể hiện sự lãnh đạm và hờ hững, không chút bi thương.

Từ Thanh Nhiên khẽ mở to mắt, trái tim vốn đã không thoải mái, giờ đây như bị một cú đập mạnh.

Thẩm Đình Dục vẫn bình tĩnh, rút từ trong áo ra một tấm ảnh rồi đưa cho Từ Thanh Nhiên.

"Người này, chính là mẹ ruột của anh."

Khi Từ Thanh Nhiên nhận lấy bức ảnh, Thẩm Đình Dục khẽ nói thêm: "Em hẳn đã từng nhìn thấy nàng."

Trong bức ảnh cũ kỹ, người phụ nữ hiện lên rõ ràng chính là Thẩm Thiên Ngưng, người bạn thân đã mất tích của Thích Thịnh Tuyết.

Đây là bức ảnh chụp riêng của nàng. Bối cảnh phía sau dường như là khu vườn của một biệt thự nào đó, còn có thể nhìn thấy loáng thoáng một phần bức tượng điêu khắc bên đài phun nước. Nàng mặc một chiếc váy lụa màu trắng ngà, đứng bên bụi hoa, dáng vẻ nghiêm trang, trên mặt là nụ cười dịu dàng trước sau như một.

Thoạt nhìn, nàng toát lên dáng vẻ duyên dáng và yêu kiều của một tiểu thư khuê các.

Từ Thanh Nhiên cầm bức ảnh, im lặng hồi lâu không nói lời nào.

Dù trước đó đã có suy đoán về thân thế thực sự của Thẩm Đình Dục và cũng đã liên hệ khả năng này từ lâu, nhưng giờ đây, sự thật phơi bày rõ ràng trước mắt vẫn khiến tâm trạng hắn rối bời, có chút ngỡ ngàng.

Thẩm Thiên Ngưng chính là mẹ ruột của Thẩm Đình Dục.

Còn gia chủ hiện tại của Thẩm gia, thực chất là cậu ruột của Thẩm Đình Dục. Cả hai đều biết rõ chân tướng này, nhưng dù không có oán thù sâu nặng, mối quan hệ giữa họ vẫn mang chút gì đó kỳ lạ, xa cách đến mức không giống cha con.

"Còn cha ruột của tôi..."

Thẩm Đình Dục trầm ngâm một lát, rồi mới nói tiếp: "Là Mục Minh Thụy."

Vị vua cao cao tại thượng kia.

Thẩm Đình Dục dường như chẳng mấy tự hào về huyết thống này, bởi trong giọng nói của hắn chỉ toàn là sự chán ghét.

Từ Thẩm Đình Dục, Từ Thanh Nhiên đã biết được toàn bộ câu chuyện về Thẩm Thiên Ngưng và Mục Minh Thụy: từ lúc họ gặp gỡ, yêu nhau, cho đến khi sinh ra hắn.

Thẩm Thiên Ngưng là con gái út của ông ngoại Thẩm Đình Dục.

Nàng xinh đẹp và xuất sắc, là một tiểu thư xuất thân danh giá, vừa hiểu lễ nghĩa vừa có tài hoa. Nhưng dù ưu tú như vậy, nàng lại mãi không tìm được bạn đời phù hợp khi sử dụng hệ thống ghép đôi linh hồn.

Đôi lúc cũng xuất hiện vài người có tỷ lệ phù hợp khoảng 65%, nhưng thân phận và bối cảnh của họ quá khác xa Thẩm gia.

Ngay cả tính cách và phẩm chất của những người này cũng không thể khiến Thẩm gia chấp nhận hay lọt vào mắt xanh của Thẩm Thiên Ngưng.

Vì thế, hôn sự của nàng cứ bị trì hoãn hết lần này đến lần khác.

Thẩm lão gia chủ năm đó thậm chí đã chuẩn bị sẵn tâm lý nuôi dưỡng nàng cả đời, còn chu cấp bất động sản và gửi tiền vào tài khoản ngân hàng đều đặn mỗi tháng. Thậm chí, di chúc cũng được soạn sẵn, đảm bảo rằng dù không lập gia đình hay đi làm, nàng vẫn có thể sống một cuộc đời không lo cơm áo gạo tiền.

Thẩm Thiên Ngưng gặp gỡ Mục Minh Thụy trong một buổi yến tiệc do một thân vương tổ chức.

Với tư cách là vua của một quốc gia, đáng lẽ Mục Minh Thụy phải xuất hiện thật long trọng.

Nhưng ngày hôm đó, có lẽ do tâm huyết dâng trào, hắn giả vờ mình đang bị bệnh, không tham dự chính thức mà lặng lẽ cải trang thành một thường dân, trà trộn vào bữa tiệc. Hắn muốn quan sát xem khi mình vắng mặt, các quan viên và hậu duệ thế gia có bàn tán điều gì không hay, hoặc thậm chí là âm mưu bí mật gì đó sau lưng hắn.

Thế nhưng, chẳng có điều gì thú vị hay bất ngờ.

Thay vào đó, hắn lại tình cờ bắt gặp Thẩm Thiên Ngưng ở phía sau khu vườn, nơi nàng đang chăm chú nghiên cứu bầu trời qua chiếc kính thiên văn.

Từ hai con người ở hai thế giới khác biệt, sự đồng điệu lạ lùng đã kéo họ lại gần nhau.

Và thế là, họ quen biết nhau từ đó.

Ban đầu, cả hai chỉ xem nhau như tri kỷ, cùng nhau kết giao.

Nhưng về sau, khi nhận ra mối quan hệ đã thay đổi, tình cảm giữa họ đã âm thầm nảy sinh và lớn dần, không cách nào quay đầu lại được.

Mục Minh Thụy thẳng thắn tiết lộ thân phận của mình với Thẩm Thiên Ngưng.

Thoạt đầu, nàng khó lòng chấp nhận, bởi việc yêu một vị quốc vương khiến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn rất nhiều. Đặc biệt, kết quả từ hệ thống ghép đôi linh hồn toàn quốc đã cho thấy tỷ lệ phù hợp giữa họ chỉ vỏn vẹn 20%.

Nhưng đối với họ, tình yêu chân thật đã vượt qua mọi giới hạn của con số.

Họ không thể phủ nhận tình cảm này.

Dù bề ngoài Thẩm Thiên Ngưng là người dịu dàng, ngoan ngoãn, nhưng bên trong nàng lại rất kiên định và có chính kiến riêng.

Quan điểm của nàng về linh hồn bạn đời luôn đặt cảm xúc lên trên số liệu. Vì thế, ngay cả khi giao lưu trong các mối quan hệ xã hội, nàng cũng không tự đặt ra giới hạn hay ràng buộc bản thân phải tuân theo kết quả của hệ thống ghép đôi linh hồn. Mọi quyết định của nàng đều xuất phát từ trái tim và lý trí của chính mình.

Vì vậy, dù biết tình yêu này sẽ gặp vô vàn trở ngại, đối mặt với sự phản đối dữ dội từ gia đình và bạn bè, nàng vẫn kiên định không hối hận mà lựa chọn đi theo tình cảm.

Tình yêu ấy nồng nhiệt, mãnh liệt, nhưng cũng giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa, dẫn đến bi kịch.

Từ Thanh Nhiên khẽ chau mày, nhớ lại và nói:

"Ta từng đọc trong nhật ký của Thích Thịnh Tuyết, Thẩm Thiên Ngưng đã mất tích trước khi anh ra đời."

Mọi người đều cho rằng nàng đã gặp chuyện không may.

Nhưng nếu Thẩm Đình Dục có thể ra đời, điều đó chứng tỏ rằng lúc ấy Thẩm Thiên Ngưng vẫn còn an toàn.

Chỉ là vì một lý do nào đó, nàng buộc phải trốn tránh mọi ánh mắt.

Từ Thanh Nhiên mím môi, sau một lúc lâu mới thử hỏi:

"Vậy... mẹ của anh, bà ấy vẫn còn sống?"

"Không."

Thẩm Đình Dục trả lời: "Bà ấy đã chết. Có lẽ là không lâu sau khi sinh ra anh, bà đã qua đời."

Mối quan hệ giữa Thẩm Thiên Ngưng và Mục Minh Thụy cuối cùng đã bị vương hậu phát hiện.

Bà ta không cho phép họ ở bên nhau. Khi Thẩm Thiên Ngưng bị đe dọa, nàng phát hiện mình đang mang thai. Để bảo vệ đứa con sắp chào đời, tránh việc vương hậu phát hiện mà sát hại đứa trẻ, nàng quyết định rời bỏ gia đình và biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Người duy nhất biết tung tích của nàng là anh trai nàng, cũng là gia chủ đương nhiệm của Thẩm gia.

Trong thời gian dài, nàng cẩn thận ẩn mình, sống trong cảnh lẩn trốn.

Cho đến một đêm đông hơn hai mươi năm trước, ngày 11 tháng 11.

Đêm đó tuyết rơi dày đặc.

Thẩm Thiên Ngưng hạ sinh Thẩm Đình Dục trong căn phòng nhỏ mà anh trai nàng thuê cho, một đứa trẻ thừa hưởng mái tóc đen nhánh của nàng và đôi mắt xanh tinh khiết từ cha.

Nàng còn chưa ôm đứa trẻ đủ lâu, thì cánh cửa phòng đột nhiên bị phá tung.

Là vương hậu cùng thuộc hạ của bà ta – họ đã tìm ra nơi nàng ẩn náu.

Những kẻ đó tàn nhẫn sát hại toàn bộ nhân viên y tế trong phòng.

Họ lao vào truy đuổi, định giết chết cả nàng lẫn đứa trẻ sơ sinh.

Thẩm Thiên Ngưng, vì bảo vệ con trai, dù trên người đầy vết thương, vẫn co mình trong góc phòng, gắt gao ôm chặt đứa trẻ trong vòng tay.

Nếu không có anh trai nàng – cậu ruột của Thẩm Đình Dục – kịp thời xuất hiện, có lẽ cậu bé đã không thể sống sót qua mùa đông đầu tiên ấy.

Ông ấy đã quỳ xuống trước mặt vương hậu, khẩn cầu bà ta tha cho đứa trẻ vô tội.

Ông cũng đưa ra một thỏa thuận: mãi mãi từ bỏ việc nhận Thẩm Đình Dục là con của hoàng gia, bảo đảm bí mật thân thế của hắn sẽ không bị ai phát hiện. Dưới sự giám sát của hoàng cung, hắn sẽ được nuôi nấng như một thành viên của Thẩm gia.

Cuối cùng, vương hậu đồng ý.

Nhưng không phải vì lòng nhân từ, mà bởi khi đó bà ta cần một công cụ để kiềm chế Mục Tử Nguyệt.

"Thẩm tiên sinh, nhớ rõ hôm nay ngươi đã nói gì."

Tô Nhã nhắc nhở: "Nếu ta phát hiện Thẩm gia có điều gì quá đáng, đừng trách ta xuống tay tàn nhẫn."

Khi Thẩm Đình Dục chào đời, Mục Tử Nguyệt chỉ mới là thiếu niên mười mấy tuổi.

Tô Nhã không thực sự hài lòng với trạng thái của con trai mình. Bà hiểu tính cách hắn, và biết rằng một đứa trẻ mang dòng máu quý tộc xuất sắc như Thẩm Đình Dục chắc chắn sẽ là áp lực lớn đối với Mục Tử Nguyệt.

Quả đúng như Tô Nhã dự đoán.

Mục Tử Nguyệt, khi biết rằng Thẩm Đình Dục có thể trở thành một mối đe dọa tiềm tàng, tâm trạng của hắn bắt đầu thay đổi. Đặc biệt trong những ngày tiếp theo, thông qua tin tức, hắn biết về những thành tựu của đứa bé này, từ khi còn nhỏ đã có dấu hiệu xuất sắc, và tinh thần mạnh mẽ.

Thậm chí đứa trẻ ấy còn có thể biểu hiện một tiềm năng mạnh mẽ.

Điều này ban đầu khiến Mục Tử Nguyệt cảm thấy ghen tị, và sự căm hận lên đến đỉnh điểm khi hắn gặp Thẩm Đình Dục trong cung.

Mới chỉ mười mấy tuổi, Thẩm Đình Dục đã thể hiện tài năng phi thường.

Dù chỉ mặc bộ quần áo bình thường, đi trong cung, ánh mắt của mọi người luôn tự động dừng hắn. Dù là kinh ngạc vì tinh thần lực của hắn, hay cảm nhận được khí chất quý tộc bẩm sinh, tất cả đều không thể rời mắt khỏi hắn.

Đặc biệt là đôi mắt lạnh lùng ấy.

Đó chính là một phần hoàn hảo của dòng máu Mục Minh Thụy, khiến người ta khó mà bỏ qua.

Mục Tử Nguyệt không thể không cảm thấy ghen tị.

Vì trong Thẩm Đình Dục, hắn thấy được những gì mình ao ước nhưng không thể đạt được.

Điều này khiến Mục Tử Nguyệt sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn để hủy hoại người này.

Vì thế đã có những chuyện sau đó.

Khi Thẩm Đình Dục bị đưa vào cung, Mục Tử Nguyệt cố tình khiêu khích, nhục mạ hắn, lại còn khinh thường năng lực của hắn mà cuối cùng lại bị đánh tơi bời.

Trong cơn tức giận, hắn cùng hoàng hậu tạo áp lực với đế quốc, khiến Thẩm Đình Dục bị bắt và đưa vào Ác Tháp.

Và từ đó, bắt đầu mười mấy năm tra tấn.

Từ Thanh Nhiên cúi đầu.

Thẩm Đình Dục vẫn tiếp tục nhìn hắn, nhắc lại chuyện này với nụ cười quen thuộc: "Đúng vậy, không phải ba năm."

Là mười mấy năm.

"Đã mười sáu, hay mười bảy?"

Thẩm Đình Dục nhẹ nhàng lẩm bẩm: "Không nhớ rõ."

Từ Thanh Nhiên khẽ mỉm cười, đôi tay chậm rãi vuốt nhẹ khuôn mặt hắn.

Ngón tay nhẹ nhàng ấn vào miệng hắn, kéo nhẹ khóe miệng lên.

Thẩm Đình Dục không cười.

Đôi mắt đỏ hoe, trong ánh mắt có chút vụn vỡ.

Hỏi hắn: "Từ Thanh Nhiên, em đã thấy qua ký ức linh hồn của anh chưa?"

Từ Thanh Nhiên không giấu giếm, thẳng thắn trả lời: "Có."

"Thấy một vài hình ảnh, không phù hợp với cuộc sống hiện tại của anh."

Thẩm Đình Dục im lặng.

Mãi lâu sau, hắn mới lên tiếng, gọi tên cậu một lần nữa: "Từ Thanh Nhiên."

Nói xong, hắn bất ngờ ôm chặt lấy cậu.

Nhẹ nhàng tựa đầu lên vai cậu, không để cho cậu tiếp tục nhìn thấy cảm xúc trong mắt mình.

"Anh đã từng ở trong tháp một, chịu đựng mười mấy năm." Hắn cô độc lặp lại, giọng nói như muốn vỡ ra.

Giống như cuối cùng đã tìm được người có thể thấu hiểu, giọng điệu trong chớp mắt đầy ủy khuất.

Thẩm Đình Dục luôn được coi là người đứng đầu trong nhóm E, là người ở đỉnh của kim tự tháp.

Người ta cho rằng hắn có thể làm bất cứ điều gì, được người thân hoặc bạn bè gọi là "vũ khí sống".

Mãi đến khi hắn cũng quên mất, hắn cũng chỉ là con người.

Cũng sẽ cảm thấy đau đớn, cũng sẽ giãy giụa, cũng sẽ gục ngã.

Thẩm Đình Dục chỉ mới 12 tuổi khi bị đưa vào Ác Tháp.

Đối với hắn, cả nửa đời sau này đều phải sống trong tháp, chịu đủ mọi tra tấn phi nhân tính. Nỗi thống khổ lớn nhất là, cơ thể hắn còn mạnh mẽ hơn đa số tội phạm, nên không thể chết nhanh chóng, mà phải chịu đựng tra tấn liên tục.

Không ai biết, hắn đã phải chịu đựng thế nào trong thời gian đó.

Thậm chí chính hắn cũng chỉ nhớ mang máng.

Lực lượng tự hủy tinh thần bùng nổ, là kết quả của quá trình mười mấy năm trước mà hắn mới có được.

Khi đó, tinh thần hắn đã gần như hủy hoại, tràn ngập sự căm hận, chỉ một lòng muốn thoát khỏi Ác Tháp. Vì vậy, trong tình trạng bị thương nặng, hắn đã chạy thoát, trở thành một tội phạm bị truy nã và bắt đầu cuộc sống lang thang.

Khắp đế quốc đều có hệ thống giám sát.

Hắn không thể thoát khỏi tầm kiểm soát của Mục Tử Nguyệt, dù lúc đó hắn tưởng mình đã thoát khỏi sự kiểm soát ấy.

Mãi đến khi hắn gặp lại Mục Tử Nguyệt ở thiên long hệ, hắn mới biết mình vẫn bị giám sát.

Mục Tử Nguyệt không chỉ ghét Thẩm Đình Dục vì hắn là một người loại E.

Mà lý do thực sự là thân thế và bối cảnh của hắn. Nếu hai người đối đầu, Thẩm Đình Dục sẽ hoàn toàn đạp lên điểm yếu của Mục Tử Nguyệt.

"Đồ cặn bã."

Từ Thanh Nhiên nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo, nắm tay càng siết chặt.

Mục Tử Nguyệt vẫn đang ở trên phi hành khí của cậu.

Hy vọng hắn còn sống. Nếu không, những gì hắn đã làm với Thẩm Đình Dục, tra tấn anh suốt thời gian dài như vậy mà không khiến hắn phải chịu đủ sự đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần, thì hắn thật sự không thể nuốt trôi được điều này.

"Không sao đâu." Thẩm Đình Dục nói.

"Trong kiếp này, hắn sẽ không có cơ hội như vậy nữa."

Từ Thanh Nhiên gật đầu: "Anh nói đúng, hắn sẽ không còn cơ hội nữa."

Thẩm Đình Dục nghe thấy sự khác thường trong giọng nói của cậu, nhớ lại rằng cậu chính là người đã ra khỏi Ác Tháp của Mục Tử Nguyệt, bèn hỏi: "Mục Tử Nguyệt có làm khó em trong tháp không?"

"Không."

Từ Thanh Nhiên trả lời.

Thẩm Đình Dục nghĩ rằng Mục Tử Nguyệt chưa kịp hành động, liền nghĩ tới việc Từ Thanh Nhiên chạy thoát. Nhưng ai ngờ, hắn tiếp tục nói: "Ngược lại, tôi mới là người dạy dỗ hắn."

Thẩm Đình Dục thoáng ngạc nhiên.

Từ Thanh Nhiên vẫn giữ vẻ mặt bình thản, tiếp tục: "Còn tống hắn vào trong Ác Tháp nữa."

Thẩm Đình Dục: "......"

Ừ, đúng là bạn trai hắn lợi hại.

Từ Thanh Nhiên đã hiểu tình huống, tiếp tục hỏi: "Vậy anh làm sao biết mình là con của Mục Minh Thụy và Thẩm Thiên Ngưng?"

"Cậu anh kể hả?"

"Đúng vậy." Thẩm Đình Dục trả lời, "Nhưng là trước khi ông ấy chết kiếp trước mới nói cho anh."

Nói rồi, hắn suy nghĩ một chút, ký ức lại hiện lên.

Một căn biệt thự hùng vĩ trang nghiêm, lúc này đã sụp đổ thành đống đổ nát.

Thẩm Đình Dục từng bước leo lên đống đá vụn, bước vào phế tích. Hắn tìm thấy một người đàn ông trung niên bị đè dưới tảng đá, chân đạp lên tảng đá, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống người dưới chân, không chút thương xót.

Mắt trái vẫn sáng và đẹp, màu sắc như biển sâu.

Mắt phải, nơi Mục Tử Nguyệt đã phá hủy, giờ đã có một đôi mắt mới, đồng tử đỏ như máu.

"Đình Dục à......"

Sau một hồi lâu, người đàn ông dưới tảng đá mới cố gắng cất tiếng gọi.

Ánh mắt héo hon, miệng lúc mở lúc khép.

"Mục Minh Thụy có biết không?"

Từ Thanh Nhiên trong lúc suy nghĩ lại bị lời nói của Thẩm Đình Dục kéo về.

Thẩm Đình Dục ngẩng đầu trả lời: "Giờ thì tạm gọi là biết."

Kiếp trước, tình huống thật sự rất phức tạp.

Khi Thẩm Đình Dục gặp Mục Minh Thụy, hắn đã nằm liệt trên giường, cơ thể yếu ớt, giọng khàn khàn: "Cậu bé, ngươi trông thật quen."

Có thể là lúc đó chính hắn cũng không hiểu rõ mình đang nói gì.

Trong ký ức, Thẩm Đình Dục đột ngột hỏi: "Ngươi có xem qua cuốn nhật ký của Thích Thịnh Tuyết chưa?"

Từ Thanh Nhiên hơi ngạc nhiên, đầu óc nhanh chóng phản ứng lại: "... Cô ấy nói về bí mật dưới cây hoa đào, là ngươi lấy đi sao?"

Thẩm Đình Dục gật đầu thừa nhận: "Đúng, là ta lấy."

"Bí mật thực sự là số liệu phù hợp linh hồn giữa Mục Minh Thụy và Thẩm Thiên Ngưng."

"Cả hai có sự phù hợp lên tới 95%, không phải mức cao nhất nhưng đủ để đe dọa vị trí của Tô Nhã."

Tất cả mọi người đều biết, quốc vương có thể có nhiều phi tần, nhưng chỉ có một người có thể là hoàng hậu. Trong thế giới này, ai có thể ngồi vào vị trí ấy, chỉ có người có độ phù hợp với quốc vương cao nhất.

Chưa kể, dù cho số liệu có thật hay không, sự phù hợp giữa Tô Nhã và Mục Minh Thụy là 85%.

Trong hậu cung, Mục Minh Thụy là người có sự phù hợp cao nhất với Tô Nhã, chưa từng có ai vượt qua được — dù có, thì cũng đã bị diệt khẩu.

Khi Tô gia vẫn còn trong tay cha Tô Nhã, nó đã trở thành gia tộc quyền lực nhất đế quốc, không ai có thể chống lại. Điều này đã giúp Tô Nhã tận dụng thế lực của nhà mẹ đẻ để củng cố quyền lực, khiến cung điện trở thành lãnh thổ riêng của bà.

Bà muốn ai chết, người đó sẽ chết.

Chính vì thế, khi phát hiện sự phù hợp cao giữa Thẩm Thiên Ngưng và Mục Minh Thụy, Thẩm gia và Thích Thịnh Tuyết mới lo lắng đến vậy.

Thẩm Thiên Ngưng là một cô gái không có chút quyền lực nào.

Không nói đến việc Thẩm gia không muốn cô trở thành một trong những người thiếp, mà nếu thực sự muốn, với sự xinh đẹp và sự phù hợp cao của cô, Tô Nhã có thể giết chết cô trước khi cô kịp vào cung.

Để tránh điều này, Thẩm Thiên Ngưng và cha cùng anh trai đã tìm được phương pháp sửa chữa số liệu, quyết định phong ấn nó vĩnh viễn. Tuy nhiên, hệ thống linh hồn một khi đã xác định phù hợp thì không thể tiêu hủy, chỉ có thể thay đổi.

Thích Thịnh Tuyết là người duy nhất có thể chuyển dời số liệu đó, giữ kín nó, không để Tô Nhã phát hiện và cũng không cho Thẩm Thiên Ngưng biết, để cô không thể liên quan gì đến Mục Minh Thụy.

Ai ngờ, số phận trêu ngươi, chuyện vẫn phát triển theo chiều hướng mà họ không mong muốn.

Từ Thanh Nhiên nhớ lại khoảnh khắc nhìn thấy cuốn nhật ký đó vào buổi tối, khi Thẩm Đình Dục tới tìm hắn. Lúc đó, hắn đã rất tức giận: "... Thẩm Đình Dục, anh lừa tôi?"

"Anh nói vì muốn tặng quà sinh nhật cho tôi vào ngày 18 tháng 3, nhưng thực ra anh đến Bích Thủy Sơn trang để lấy đồ vật sao?"

Từ Thanh Nhiên cảm thấy hơi bực mình.

Thẩm Đình Dục vội giải thích: "Anh lấy từ mười năm trước rồi."

Sau đó bổ sung: "Ngày đó anh thực sự đến Bích Thủy Sơn là vì muốn gặp em."

Cuốn nhật ký đó, Thẩm Đình Dục đã thấy trong kiếp trước.

Vì thế, sau khi tái sinh và rời khỏi Ác Tháp, hắn đã tìm cơ hội để vào Bích Thủy Sơn trang, lấy cuốn nhật ký của Thích Thịnh Tuyết đi.

Sau đó, hắn tìm cơ hội mang nó đến trước mặt Mục Minh Thụy, chủ động kể cho ông nghe mọi chuyện.

Hắn kể về thân thế của mình, về Thẩm Thiên Ngưng, về sự phù hợp giữa họ và về những âm mưu của Tô Nhã cùng Mục Tử Nguyệt.

"... Mục Minh Thụy, thân thể của ông ta tệ như vậy, là vì bị hạ độc sao?"

Từ Thanh Nhiên ngạc nhiên.

"Đúng vậy," Thẩm Đình Dục trả lời, "Có thể là vì sự tồn tại của Thẩm Thiên Ngưng và ta khiến Tô Nhã cảm thấy không yên."

"Bà ta muốn đảm bảo Mục Tử Nguyệt lên ngôi, và trong những năm qua, bà đã kiểm soát hoàng cung. Mục Minh Thụy dần dần trở nên không còn quan trọng khi tuổi tác của Mục Tử Nguyệt tăng lên."

"Em biết đấy, họ luôn nghiên cứu các loại thuốc kỳ lạ trong Ác Tháp."

"Chế tạo độc dược từ từ, không khó khăn gì."

Từ Thanh Nhiên lại nhớ lại khi hắn vào cung, những  người hầu cho Mục Minh Thụy uống thuốc.

Họ nói đó là mệnh lệnh của hoàng hậu.

Và hôm đó, phản ứng của Mục Minh Thụy cũng rất đáng chú ý.

Hắn tỏ ra chán ghét và từ chối, có vẻ như đã biết những loại thuốc đó có vấn đề.

Từ Thanh Nhiên cúi đầu suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Nếu anh đã sớm nhắc nhở Mục Minh Thụy, sao hiện giờ thân thể ông ấy vẫn yếu như vậy?"

"Tôi nghe Mục Tử Vũ nói, hiện giờ Mục Minh Thụy đang rơi vào trạng thái hôn mê, có thể vài tuần nữa mới tỉnh lại một lúc."

Thẩm Đình Dục không lập tức trả lời.

Mười năm trước.

Hắn vào cung gặp Mục Minh Thụy và đã nói ra hết mọi chuyện.

Mục Minh Thụy nghe xong, phản ứng rất bình thản.

Không có vẻ vui mừng vì sự phù hợp, không ngạc nhiên khi biết họ có một đứa con trai, cũng không cảm thấy bi thương vì cái chết của Thẩm Thiên Ngưng. Hắn cũng không tức giận về những âm mưu của Tô Nhã và Mục Tử Nguyệt.

Mục Minh Thụy chỉ hỏi một câu rất thực tế: "Ngươi hy vọng từ ta có được gì?"

Ngôi vị? Quyền thừa kế?

Quyền lực? Hay là tài sản?

Trước những thứ lấp lánh của hoàng thất, Thẩm Đình Dục chẳng mấy quan tâm.

Nếu Mục Minh Thụy muốn gì, hắn sẽ nói thẳng yêu cầu của mình: "Tôi không hứng thú với cái ngai vàng lấp lánh này, tôi chỉ cần ngươi giúp ta theo nguyện vọng của mẹ, cho tôi những ' phương tiện' cần thiết."

Mục Minh Thụy ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Thẩm Đình Dục sắc mặt không đổi, tiếp tục nói: "Cái ông muốn, đơn giản chỉ là giữ vững quyền thừa kế vương thất, giữ vững đế quốc Khải An."

"Nếu tôi có thể dùng sức mạnh cá nhân để làm được điều này, hy vọng bệ hạ có thể cho phép tôi thực hiện một số việc mà không vi phạm quá nghiêm trọng pháp luật của đế quốc." Giọng nói cung kính nhưng cũng rất xa cách, không cố gắng làm quen hay tìm kiếm thêm điều gì.

Giống như chỉ đơn giản là thông báo về những yêu cầu của bản thân, hay đàm phán một cách chính thức.

Thẩm Đình Dục nói xong với Mục Minh Thụy rồi rời khỏi vương cung.

Kể từ đó, hắn thực sự đã trở thành người sáng lập Kim Dực , đạt được nhiều công tích vẻ vang. Mục Minh Thụy cũng không hề nuốt lời, luôn quan tâm đến các vấn đề và quyết định quan trọng, thể hiện rõ sự "thiên vị" đối với Thẩm Đình Dục.

Trong mắt người khác, hắn chẳng khác nào một đại tướng được quốc quân yêu quý và là trợ thủ đắc lực của đế quốc.

Chỉ có Tô Nhã và Mục Tử Nguyệt mới nhận ra một vài dấu hiệu khác thường.

Nhưng cả hai đều không dám vạch trần sự thật, vẫn duy trì mối quan hệ giả dối với vương thất, dù bầu không khí kỳ lạ này ngày càng rõ ràng.

Về lý do Mục Minh Thụy biết Tô Nhã đã hạ độc mình nhưng vẫn không từ chối, Thẩm Đình Dục mỉm cười nhẹ: "Có thể là vì muốn chuộc tội."

Tiếng cười của hắn không chứa đựng cảm xúc.

Mục Minh Thụy nghe xong lời Thẩm Đình Dục, dù không tin chắc, hắn cũng sẽ cử người âm thầm điều tra. Hoặc có thể, ngay cả khi không tra, hắn cũng có thể đoán trước được kết quả.

Cậu nhìn Thẩm Đình Dục mà không thể hiện bất kỳ phản ứng nào, nhưng trong lòng không khỏi dậy sóng.

Bất kể là đối với sự hỗ trợ của Tô Nhã trong việc tranh giành ngai vàng, hay là sự thua thiệt của Thẩm Thiên Ngưng mà ông luôn yêu thương, từ lập trường của Mục Minh Thụy, ông không thể trách móc ai. Ông chỉ có thể lựa chọn trốn tránh, lựa chọn đứng ngoài cuộc.

Đặc biệt là trong cung điện này, nơi mà mọi quyết định không còn nằm trong tay ông.

Còn tồn tại bằng cách nào, với ông mà nói đã không còn quan trọng, sống hay chết cũng chẳng khác biệt.

Ngày hôm nay, cuộc trò chuyện dường như trở nên nặng nề.

Từ Thanh Nhiên chợt nhớ lại chuyện trước đây không thể hiểu khi bị gọi vào cung.

Liên hệ với việc Thẩm Đình Dục không thể tiết lộ thân phận của mình, hắn do dự hỏi: "Mục Minh Thụy có biết về chúng ta không?"

"Chưa từng nói rõ."

Thẩm Đình Dục đáp: "Nhưng vì em, anh đã vào cung gặp ông vài lần."

Mục Minh Thụy dù sao cũng là quốc vương.

Dưới sự tính toán của hắn, việc này không thể giấu được.

Từ Thanh Nhiên: "......"

Hắn nói tiếp về cuộc gặp gỡ trong cung, về không khí kỳ lạ lúc đó, và thái độ của Mục Minh Thụy.

Hóa ra còn có nguyên nhân này.

Vậy thì, khi Mục Minh Thụy nói muốn gặp cậu, liệu có phải thật sự là chỉ muốn gặp mặt thôi?

... Điều này có phải là kiểu gia trưởng không?

Nghĩ lại, nếu Mục Minh Thụy đã đối xử tốt với Thẩm Đình Dục, cho hắn sự đối xử như vậy, đương nhiên, thái độ của ông đối với Thẩm Đình Dục cũng không thể đơn giản. Ông chắc chắn đã dành cho Thẩm Đình Dục một vị trí nhất định trong lòng.

Một người yêu thương nhất, sao có thể không cần sự quan tâm của người mình yêu thương?

Chỉ có điều, với thân phận và địa vị hiện tại, Mục Minh Thụy không thể công khai yêu thương Thẩm Đình Dục.

Từ Thanh Nhiên không đồng tình với Mục Minh Thụy.

Rõ ràng, Thẩm Đình Dục vì hắn mà chịu đựng quá nhiều đau khổ mà lẽ ra hắn không phải trải qua.

"Ngươi làm như vậy, có phải đang xâm phạm đến điểm mấu chốt của Tô Nhã không?" Từ Thanh Nhiên hỏi.

Hắn nhớ rõ, Thẩm Đình Dục từng nói rằng Tô Nhã đã dùng toàn bộ cơ nghiệp của Thẩm gia để uy hiếp chú của hắn.

"Kiếp trước thì đúng là khó giải quyết."

Thẩm Đình Dục dường như đã chuẩn bị từ trước khi đưa ra quyết định này: "Còn kiếp này, gia tộc của Tô Nhã đã không còn là thế lực độc tôn trong đế quốc, họ không còn khả năng che trời nữa."

"Hiện tại, Thẩm gia cũng không phải là bà muốn chạm vào là có thể chạm vào."

Thẩm Đình Dục mang theo ký ức từ kiếp trước, sau khi trọng sinh cũng âm thầm điều chỉnh lại cách vận hành của Thẩm gia.

Khi hắn rời khỏi Ác Tháp, đã khiến Thẩm gia phải đối mặt với nhiều kẻ thù, khiến những 'huynh đệ tỷ muội' khác đến yêu cầu Thẩm gia chủ, tức là phụ thân danh nghĩa của Thẩm Đình Dục, phải đưa ra yêu sách.

Áp lực buộc Thẩm gia chủ phải công khai sự thật về Thẩm Thiên Ngưng và việc bị Tô Nhã uy hiếp.

Sau đó, Thẩm Đình Dục lại có một cuộc gặp mặt riêng với Thẩm gia chủ.

Hắn biết rằng những sự kiện này rất quan trọng đối với đế quốc, vì thế đã đưa ra một số lời khuyên cho Thẩm gia chủ. Không lâu sau, Thẩm gia đã nắm chắc quân đội và các mối quan hệ thương mại, đồng thời họ cũng thu hút được các chuyên gia vào nghiên cứu các vấn đề quan trọng.

Những người này đều là do Thẩm Đình Dục chỉ định cho Thẩm gia.

Thẩm gia bắt đầu ổn định và tuân thủ theo chỉ đạo, kể cả trong các mối quan hệ thương mại và giao dịch, dần dần củng cố được vị thế vững chắc không thể phá vỡ.

Đồng thời, Thẩm Đình Dục cũng đã tham gia vào cuộc đấu tranh trong Tô gia.

Tô gia thực sự mạnh mẽ, nhưng bên trong gia tộc không phải lúc nào cũng hòa hợp. Tô Nhã và phụ thân của nàng có phong cách quá tàn bạo, khiến trong gia tộc xuất hiện sự bất mãn. Một nhóm người do Tô Nghe Minh, cha của Tô Nhã, đứng đầu, đã nhờ đến sự trợ giúp từ Thẩm Đình Dục.

Sau đó, thế lực của phụ thân Tô Nhã bắt đầu suy yếu.

Tô gia vì đấu đá nội bộ mà bị phân tách, ít nhất trong ảnh hưởng của doanh trại Kim Dực, họ không còn mạnh mẽ như trước.

"Vì vậy, hiện tại Tô Nhã muốn lật đổ Thẩm gia không dễ dàng như vậy."

Thẩm Đình Dục vừa nói, vừa vô thức xoa nhẹ eo Từ Thanh Nhiên, đầu ngón tay vuốt ve nhẹ nhàng: "Huống chi bây giờ anh lại có ngươi giúp anh chữa trị tinh thần. Chỉ cần dọn dẹp hết những mối đe dọa lớn nhất, Mục Tử Nguyệt sẽ không thể uy hiếp được anh nữa."

Đừng nói đến Mục Tử Nguyệt.

Ngay cả Tô Nhã, hắn cũng có thể tiêu diệt.

Từ Thanh Nhiên im lặng nói: "Yên tâm, ngay cả khi không chữa trị, hắn hiện tại cũng không thể uy hiếp được anh."

Thẩm Đình Dục nhìn cậu một cái.

Từ Thanh Nhiên với vẻ mặt không thay đổi, kể lại một chút những chuyện về Mục Tử Nguyệt, cũng như hiện trạng mình bị trói và bị ném lên phi hành khí.

Thẩm Đình Dục: "......"

Đại tướng ngẩn ra vài giây.

Từ Thanh Nhiên ho nhẹ vài tiếng, bỏ qua chủ đề này: "Vậy là anh đã sống lại sao ?"

Sống lại.

Một khái niệm kỳ lạ.

Thẩm Đình Dục trầm tư: "Nếu phải dùng một từ thích hợp để mô tả, thì có lẽ anh là như vậy?"

Kiếp trước đã chết.

Sau một khoảnh khắc, hắn lại trở về thời điểm nhiều năm trước, khi vừa mới đến Ác Tháp.

"Anh trở lại là lúc 12 tuổi, vừa bị kéo vào Ác Tháp năm đó?" Từ Thanh Nhiên có chút ngạc nhiên, "Vậy tại sao ba năm sau, anh mới quyết định rời khỏi Ác Tháp bằng cách như vậy?"

Hắn tưởng rằng, Thẩm Đình Dục trọng sinh từ năm đó, rồi mới bắt đầu thay đổi lại quỹ đạo cuộc đời.

Thẩm Đình Dục buông cậu ra, lại đứng thẳng người: "Tôi luyện tâm trí, tự hỏi về tương lai."

Quả thật, khi 12 tuổi, hắn cũng có quyền nổi loạn. Tuy nhiên khi đó, hắn vừa mới vào Ác Tháp, tinh thần và linh hồn còn rất mới, nếu dùng phương thức tàn nhẫn để tu luyện thì sẽ càng nguy hiểm hơn. Vì vậy, hắn đã tỉnh táo và tự nhốt mình trong Ác Tháp suốt ba năm, không cho phép mình lơi lỏng chỉ vì có cơ hội sống lại.

Từ Thanh Nhiên nghe xong thì cười.

Quả là một lựa chọn đầy trầm mặc và quyết tâm.

"Vậy sau đó thì sao?"

Từ Thanh Nhiên lại hỏi.

Đế quốc sau đó thế nào?

Ân oán giữa Mục Tử Nguyệt và Thẩm Đình Dục kết thúc như thế nào?

"Sau đó." Thẩm Đình Dục lại lâm vào hồi tưởng, "Đội quân ma quỷ đã phá vỡ tuyến phòng thủ và công khai tấn công."

"Chúng chiếm đóng Khải An đế quốc."

"Rất nhiều người đã chết."

Từ Thanh Nhiên không thể không hỏi: "Vậy anh có chết không?"

Thẩm Đình Dục không nhịn được mà cười với cậu.

Giọng nói nhẹ nhàng: "Nếu anh không chết, thì làm sao có thể trọng sinh được?"

Từ Thanh Nhiên im lặng.

Thẩm Đình Dục lại véo eo cậu, ngẩng đầu hỏi: "Muốn biết anh chết như thế nào không?"

"Vừa lúc, cũng có thể trả lời về nghi vấn của em về đội quân ma quỷ"

Từ Thanh Nhiên ngẩn người, rồi bắt đầu tự hỏi về những điều hắn vừa nói.

Bỗng nhiên, một bàn tay ấm áp đặt lên đỉnh đầu hắn, nhẹ nhàng cúi xuống, kéo đầu hắn xuống để hai người có thể hôn môi một cách dễ dàng.

Trong bóng tối, ánh mắt Thẩm Đình Dục sáng lên.

Từ Thanh Nhiên trong khi gần gũi với hắn, cảm nhận được những mảnh ký ức từ linh hồn.

Gió lửa cuồn cuộn.

Quang cảnh xung quanh đầy ma quỷ bao phủ khắp nơi.

Ngay cả cung điện xa hoa nhất của nữ vương tinh cũng bị nhiều loại ma quỷ chiếm lĩnh, leo lên các tầng cao nhất và phát ra tiếng rít sắc bén như tiếng côn trùng.

Cứ như là tiếng hoan hô chiến thắng.

Trong sự hỗn loạn, có một bóng dáng quen thuộc đang đi về phía cung điện.

Hắn mặc trang phục không thuộc về bất kỳ phe phái nào, bước đi giữa ánh lửa và sự hỗn loạn.

Những đàn ma quỷ không hề tấn công hắn.

Thậm chí khi hắn đi qua, chúng chủ động mở đường cho hắn.

Từ Thanh Nhiên sửng sốt nhìn.

Bóng dáng ấy đột nhiên dừng lại, xoay người lại, như thể ánh mắt của hắn đã chạm vào Từ Thanh Nhiên qua không gian.

Hắn nhận ra người đó là ai.

Mặc dù kiểu tóc và diện mạo có chút khác biệt, nhưng đó chính là Thẩm Đình Dục.

Trong sự ngạc nhiên, người này vốn chỉ tồn tại trong ký ức của hắn, giờ lại đứng trước mặt cậu, ánh mắt nhìn cậu đầy yêu thương.

Trong ánh mắt, một bên xanh, một bên đỏ, tràn đầy ưu thương.

"Xin lỗi."

"Khi đó tôi thực sự rất đau, nên không thể giữ bình tĩnh."

Không biết bằng cách kỳ diệu nào, nhưng Thẩm Đình Dục hiện tại không chỉ có thể chủ động chia sẻ những mảnh ký ức với cậu, mà còn có thể kiểm soát lại trí nhớ của chính mình.

Hắn mỉm cười nhẹ.

Có chút bình thản, nhưng cũng mang theo sự tiếc nuối, như thể phải rất cố gắng mới có thể mở lại những ký ức đó.

"Ta đã bán chính mình cho ma quỷ."

flo: 1 chương bộ này dài thật đấy, đăng lên đã đêm rồi mai edit lại sau.

flo: ko biết có sai lầm j mà toi ko tìm đc truyện của t trên wattpad nhể. Thoi kệ đi, chắc j có ai đọc.

Flo: đã hoàn thành lần beta đầu tiên. Còn chỗ nào sai sót hoặc có thể sửa cho hay hơn thì mn góp ý cho mình nha🩵

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro