Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6 / B

Edit: Ôn Kỷ

U Tiểu Dạ nghĩ nghĩ một hồi, thật lòng mà tán dương "Ngài hương vị đặc biệt thơm ngon, giống như là ta ăn qua chocolate vậy "

"Chocolate? " Hắn đem từ ngữ đối với hắn có chút xa lại mà gian nan lập lại một lần nữa, nhíu nhíu mày.

"Ngài không biết chocolate? Nó là trên thế giới này ngon nhất đồ ngọt nha! " U Tiểu Dạ nói đến chocolate trong đôi mắt nhỏ lóe lên quanh mang, khoang miệng lại nhớ tới hương vị khi chocolate khi tan trên đầu lưỡi, gương mặt tự nhiên mà hiện lên nét tươi cười.

Nam nhân nhìn tiểu ác linh bộ dạng say mê tưởng tượng, cái loại đồ ăn gọi là chocolate này đại khái là rất ngon đi.

"Ân. Cho nên, ngươi muốn ăn sao? " Thanh âm hắn nhàn nhạt "Dù sao cảm xúc này đối với ta mà nói cũng là đồ vật vô dụng. "

U Tiểu Dạ: Này, này tính cái gì!

Đây không phải là phiếu ăn cơm chủ động vẫy tay mời gọi cậu đến ăn sao!

Còn có loại chuyện tốt này?

U Tiểu Dạ xui xẻo cả đời, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có loại chuyện tốt như này buông xuống trên đầu mình, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại mà đứng im lại chỗ, ngơ ngác mà lơ lửng giữa không trung.

"Không đói bụng?" Đại ác ma hơi hơi nghiêng đầu, ngữ khí có ít lạnh nhạt.

Cũng không biết có phải hay không "Đói" này nở ra cách cửa gì không mà dạ dày của cậu lập tức cảm quan tới, bụng nhỏ lập tức huyền náo mà kêu lên.

Lúc này lại nói không đói bụng, liền không lễ phép.

U Tiểu Dạ lập tức toàn bộ thân thể đều hướng đại ác ma mà cung kính "Cảm ở tiên sinh, tôi hiện tại có thể bắt đầu ăn sao? "

"Tùy ngươi."

Edit: Ôn Kỷ

Được sự đồng ý của chủ nhân, U Tiểu Dạ lập tức không còn câu nể gì cả, động tác nhanh chong mà tháo xuống chiếu ô đeo trên người, đặt chiếc ô nhỏ thập phần ảnh hưởng tới mình sang một bên, sau đó hai tay nhỏ bắt đầu sờ soạng giữa không trung, hết sờ đông rồi tới sờ tây.

Lay động những cảm xúc đang phiêu tán giữa không trung từng đợt rồi từng đợt, đem bọn nó gom lại thành khối hắc cầu nho nhỏ, sau đó mở chiếc miện đen tuyền nhỏ ra, a ô một ngụm đem toàn bộ nuốt xuống.

U Tiểu Dạ thời điệp lựa chọn cảm xúc để ăn không phải lúc nào cũng theo khẩu vị của chính mình được, mà là chọn ăn những mặt trái cảm xúc bị dính trên người đại ác ma.

Là những cảm xúc không biết từ đâu mà bám lên trên người đại ác ma, nhưng hiển nhiên là chính cảm xúc của đại ác ma đối với hắn càng ảnh hưởng lớn hơn.

Chỉ là đại ác ma mặt trái cảm xúc trên người thật sự quá nhiều, U Tiểu Dạ nỗ lực mà ăn hồi lâu, ăn đến cuối cùng dứt khoát không đem cảm xúc nặn thành hình cầu nữa.

Mà là trực tiếp ở giữa không trung gom lại thành một đống, đông gặm một ngụm tấy cắn một miếng, nhưng cuối cùng vẫn là không ăn được bao nhiêu, mặt trái cảm xúc xung quanh đại ác ma cơ hồ không thấy giảm đi chút nào.

Tiểu ác linh thật sự là không được, cái bụng màu trắng của cậu căng tròn, nó đến bay cũng giống như bất động, chỉ có thể để các bụng tròn trịa nằm trên bàn nghỉ ngơi.

U Tiểu Dạ duỗi hai tay nhỏ muốn xoa xoa bụng nhỏ giúp tiêu hóa nhanh hơn, lại căn bản là sờ không tới.

Tiểu ác linh tức giận.

Hắn không tiếng động mà gợi lên khóe môi, bàn tay tái nhợt hư hờ để ở bên môi.

Không biết có phải hay không bị tiểu ác linh ăn luôn mặt trái cảm xúc không tốt kia, hắn giờ phút này tâm tình có chút sung sướng.

Hành động rất nhỏ này của hắn rất nhanh liền bị U Tiểu Dạ thu hết vào trong mắt.

Edit: Ôn Kỷ

U Tiểu Dạ nhìn đại ác ma đôi mắt hơi cong lên, không thể tưởng tượng được mà trợn tròn mắt.

Đại ác ma cười rộ lên....thật đẹp a.

So với thời điểm khuôn mặt lạnh như băng sương, bây giờ chông còn đẹp hơn.

Tiểu ác linh có chút mê cái đẹp không nhịn xuống được nhìn nhiều thêm một chút.

Nằm ở trên bàn tiêu hóa trong chốc lát, U Tiểu Dạ rốt cuộc có thể vụng về mà bay lên, nghĩ chính mình hôm nay đã chậm trễ không ít thời gian của đại ác ma, cậu lập tức liền hướng đại ác ma nói lời tạm biệt, rồi sau đó chậm chạp kéo theo chiếc bụng mà bay về hướng chiếc ô, căng ô ra.

Cửa lớn mở ra, lại lần nữa phát ra tiếng vang trầm trọng.

Mạnh đất đối diện, trên mặt đất trống không phía trước bốn thiên sự lại một trận hoảng sợ mà ôm nhau thành một đoàn, một lần nữa lại viết di thư trên điện thoại cùng thư viết tay.

kết quả cửa lớn lại là rỗng tuếch, cái gì đều không có đi ra, thật mau cửa lớn liền đóng lại một lần nữa.

Run bần bật ôm thành một nhóm thiên sư: "......"

Hoảng loạn một chút nhưng vẫn có thể lý giải, như thế này là muốn lấy bọ họ ra hù dọa đâu.

Thiên sư A nhịn không được nói: "Ta di thư đều gửi đi hai lần, lại bất tự thật sự liền không lễ phép!"

Thiên sư B: "Không, không hổ là ác ma, quả nhiên tinh thông tâm lý học của nhân loại, ta xem hắn chính là cố ý trả tấn hù dọa chúng ta!"

Thiên sư C "Tào, giống như có đạo lý."

Thiên sư D sắc mặt tái nhợt, trông gà hoá cuốc chỉ vào trên đường một chỗ "Ngươi, các ngươi mau xem bên kia, giống như có thứ gì đang bay ở không trung a!"

Còn lại ba người thiên sư khác lập tức nhìn theo hướng tay người đó chỉ.

Ở trong tầm mắt của nhóm thiên sư chính là--một vệt sáng, màu trắng thấu, U Tiểu Dạ bởi vì ăn quá nhiều nên có chút béo, thế nên không có hoàn toàn bị ô che đi hết được, để lộ chiếc bụng ra bên ngoài.

Chợt bị bốn người thiên sư đồng thời nhìn tới, áp lực tâm lý với U Tiểu Dạ có chút lớn, cậu vội vàng hít sâu một hơi, ý đồ muốn đem cái bụng hít vào trong phạm vị của chiếc ô.

Nhưng không đợi cậu bắt đầu nỗ lực, mấy người thiên sư đã tự lo nói chuyện với nhau rồi.

Thiên sư B "Ngươi có phải hay không mắt mù a, kia chẳng phải là cái bao nilon sao."

Thiên sư C "Nhìn ngươi này nhát gan, một cái bao nilon liền đem ngươi dọa thành như vậy."

Thiên sư A "Ta thật sự sẽ cười chết, này nếu đem chuyện này truyền lên diễn đàn thiên sư môn của chúng ta, hẳn mọi người đều sẽ cười nhạo ngươi."

Thiên sư nhóm vừa mới trải qua nỗi sợ hãi kinh hoàng, hiện giờ lại cười thành một mảnh, mà U Tiểu Dạ cũng thành công thoát khỏi nỗi sợ bị thiên sư nhận ra.

Nhưng U Tiểu Dạ thật sự một chút đều không vui nổi.

Từ lần trước bị ném vào thùng rác, U Tiểu Dạ liền mắc phải hội chứng PTSD, căn bản nghe không được mấy chữ nilon này.

U Tiểu Dạ tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, đôi mắt như bốc hỏa "......."

Các ngươi mới là bao nilon, cả nhà các người đều là bao nilon!

Edit: Ôn Kỷ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro