
Chương 55: Tiếp quản Đông 42 Sào (7)
Beta: Cục tạ 0.1
Nolan không động đậy.
Ngược lại, sự đề phòng của hắn đã đạt đến đỉnh điểm, cho dù hắn vừa mới được Eugene Bethune cứu.
Hoàng hôn kéo dài bóng dáng của Eugene Bethune, cái bóng trên mặt đất tựa như một con rắn tràn ngập dục vọng
Nhưng biểu tình của Eugene Bethune lại càng ôn hòa hơn, cứ như thể chỉ một cái nhíu mày cũng sẽ làm Nolan kinh sợ.
Một sự tương phản đầy mâu thuẫn và giằng xé.
"Tại sao con lại không qua đây?"
"Lời của Gab Koster không đáng tin đâu, con quên gã đã làm gì rồi sao?"
Chân Nolan như đeo chì, hắn khó lòng không nghi ngờ Eugene Bethune. Rất có thể chính y mới là chủ mưu thực sự của cuộc bạo loạn!
Nolan nhếch lên một nụ cười khó coi: "Lời của gã không đáng tin, chẳng lẽ lời của ông thì đáng tin?"
Để có thể cử động, Nolan đâm mạnh vào đùi mình, cơ bắp tê liệt cuối cùng cũng được kích hoạt.
Hắn lùi lại từng bước, khóe mắt quét qua một tòa tháp viễn thông tự động hiếm hoi còn sót lại chưa bị phá hủy.
Không ngờ họ lại vô tình bị Loại Trùng Nguyên Thủy đuổi đến đây.
Nếu có thể khởi động lại nó thì tốt quá. Alois chắc chắn đã gửi rất nhiều thông tin hữu ích.
Fred cũng nhận ra điều này, nhân lúc Loại Trùng Nguyên Thủy sắp chữa trị xong, còn có thể cầm chân Eugene Bethune một lúc, hắn lập tức bung đôi cánh màng của Ong Bắp Cày, ôm lấy Nolan: "Tôi đưa ngài qua đó!"
Eugene Bethune u ám lẩm bẩm: "Con Ong Bắp Cày thứ hai..."
Ban đầu là Carl, sau đó là Fred.
Đã có hai con Ong Bắp Cày vì Nolan mà đi ngược lại bản năng của chính mình.
Cơ thể bị cắt thành từng mảnh của Loại Trùng Nguyên Thủy lại từ từ hợp lại, bao vây lấy Eugene Bethune đang đứng giữa.
Nolan hét khẽ: "Chúng ta cần đến gần tháp viễn thông hơn! Xem có thể khởi động lại nó không!"
Mặc dù đang nói chuyện với Fred, nhưng mắt Nolan vẫn luôn dán chặt vào Eugene Bethune. Vốn dự tính Loại Trùng Nguyên Thủy có thể cầm chân y ít nhất ba phút, nhưng chưa đến nửa phút, đòn tấn công của Eugene Bethune đã khiến con quái vật hoàn toàn mất khả năng phục hồi.
Sức chiến đấu của Vương trùng cực kỳ đáng kinh ngạc, dù bị giam cầm suốt bảy năm, thực lực chưa hồi phục hoàn toàn, y vẫn thuộc hàng đỉnh cao trong số các Trùng cái.
Tương tự, trong quá trình chiến đấu, con ngươi của Eugene Bethune vẫn luôn khóa chặt lấy Nolan đang di chuyển.
Ánh mắt hai bên va chạm trong không trung.
Thời gian vào giây phút này như chậm lại, đó không phải là tia lửa điện, mà là đao kiếm giao nhau.
Fred vẫn bay về phía trước, mười lăm mét, mười mét, năm mét...
Khi khoảng cách ngày càng gần, Nolan nhìn thấy một thiết bị gây nhiễu được gắn bên ngoài tháp
Hóa ra hoàn toàn không cần khởi động lại, nguyên nhân mất sóng là do thiết bị này. Cuối cùng Gab Koster vẫn giữ lại một đường lui cho mình, không nghe lời mà phá hủy toàn bộ tháp viễn thông.
"Phải đập vỡ nó!"
Bộ xương ngoài của Fred vung lên, quang não của Nolan cuối cùng cũng nhận được tín hiệu.
Tin nhắn của Alois đã được gửi đến!
Loại bỏ những câu hỏi lo lắng đến phát điên, Nolan nắm được hai thông điệp quan trọng nhất -
UN14: [Nhất định phải cẩn thận Eugene Bethune, toàn bộ sự việc đều do y tự biên tự diễn, chính Eugene Bethune đã khiến Đông 42 Sào trở nên hỗn loạn. Farley bề ngoài giúp đỡ gia tộc Garcia, thực chất là thuộc hạ của Ong chúa!]
UN14: [Bây giờ tất cả Quân thư đều đang bàn tán xôn xao về chuyện này, cho rằng cuộc bạo loạn ở Đông 42 Sào là do gia tộc Garcia vu oan cho tộc Ong Bắp Cày! Không chỉ yêu cầu quân bộ điều tra lại cuộc vây quét tộc Ong Bắp Cày bảy năm trước, mà còn khiến Garcia không dám công khai gặm nhấm lợi ích của tộc Ong Bắp Cày nữa!]
Nolan xem mà mặt mày cứng đờ.
Chiêu thức này có lẽ chính là cái gọi là vừa ăn cướp vừa la làng nhỉ?
Gia tộc Garcia tiêu rồi.
Farley chính là quân cờ then chốt, vì Farley trung thành với gia tộc Garcia là chuyện Trùng nào cũng biết.
Hắn nhớ lại lời đánh giá của các Trùng cái khác về Eugene Bethune: là con chim tu hú trong loài Trùng cái, một kẻ lừa đảo đầy dối trá!
Phải đến khi tự mình trải nghiệm, Nolan mới hiểu được hàm nghĩa của hai câu nói này.
Tất cả các Trùng đều bị Eugene Bethune xoay như chong chóng!
Cùng lúc đó, Eugene Bethune đã đuổi tới, đôi cánh màng của y lớn hơn Ong Bắp Cày bình thường, được ráng chiều nhuộm màu cam ấm áp, khi đến gần, chúng mang lại một áp lực đến nghẹt thở.
Sắc mặt Eugene Bethune lạnh băng, đột nhiên đấm một cú về phía Fred.
Fred đau đớn, cơ thể theo quán tính ngã về phía sau, đập thẳng vào tháp viễn thông, chấn động khiến nội tạng hắn xuất huyết: "Khụ!"
Nhưng ngay giây phút đầu tiên bị tấn công, Fred đã dùng thân mình bảo vệ Nolan.
Họ cùng ngã xuống đất, nhưng Nolan không xây xát dù chỉ một chút.
Eugene Bethune đến trước mặt họ, từ từ thu cánh lại giữa không trung: ""Ngươi nên thấy may mắn đấy Fred. Nếu không phải ngươi đang ôm Hùng tử của ta thì thứ xuyên qua người ngươi lúc nãy đã là ngòi độc chứ không phải nắm đấm đâu."
Nói xong câu này, Eugene Bethune lại hỏi: "Ta có thể coi hành vi vừa rồi của ngươi là phản bội không? Fred."
Mỗi hơi thở của Fred đều lẫn mùi máu tanh. Hắn khó nhọc chống tay ngồi dậy. Lúc nãy hắn cũng đã kịp liếc thấy nội dung tin nhắn trên quang não của Nolan.
Tín ngưỡng mà Vương trùng ban cho hắn bắt đầu dao động.
Thậm chí hắn có thể đoán được cơn địa chấn đang xảy ra ở Nam 1 Sào lúc này.
Gia tộc Garcia một mực khẳng định chính tộc Ong Bắp Cày đã gây ra cuộc bạo loạn ở Đông 42 Sào, nhưng Farley bề ngoài trung thành với gia tộc Garcia, phần lớn Quân thư sẽ cho rằng gia tộc Garcia đang vu khống tộc Ong Bắp Cày!
Nhưng ai mà ngờ được, nạn nhân là tộc Ong Bắp Cày, lại chính là kẻ chủ mưu thực sự đứng phía sau.
Nhớ lại sự tín nhiệm của Nolan, Fred cảm thấy dằn vặt chưa từng có.
Những sự tin tưởng đó hóa thành một con dao cùn gỉ sét, từng nhát từng nhát cứa vào da thịt hắn, không chí mạng nhưng lại đau đớn hơn bất kỳ đòn tấn công nào.
Có lẽ, Trùng đực sẽ không còn tin tưởng hắn nữa.
Fred nhớ lại chuyện bảy năm trước, lúc đó dự đoán thiên phú của hắn cực cao. Để có thể giúp hắn thăng cấp tối đa khi trưởng thành, Thư huynh đang làm văn thư trong quân đội đã mang về liều Pheromone Trùng đực cấp C mà Trùng đực các hạ theo quân đã tặng riêng cho anh ấy.
Lúc đó, đúng vào thời điểm cuộc vây quét tộc Ong Bắp Cày lần thứ tư, Thư huynh vì chuyện này mà bị kết tội.
Lý do họ buộc tội anh ấy là biển thủ quân nhu.
Fred còn nhớ ánh mắt của Thư huynh khi bước ra ngoài, anh dường như biết được số phận của mình, bước đi vô cùng kiên quyết.
Ba ngày sau, nhà tù đội cảnh vệ gửi tin nhắn cho Fred, yêu cầu hắn đến nhận xác.
Lúc đó Fred mới biết, Thư huynh mình từng là thuộc hạ của Eugene Bethune.
Họ sớm đã biết liều Pheromone Trùng đực cấp C đó không phải là quân nhu mà là do Trùng đực các hạ tặng riêng cho Thư huynh.
Họ chỉ muốn mượn cớ ép hỏi thông tin về Eugene Bethune.
Dù sau này sự việc được làm sáng tỏ, hồ sơ phạm tội dược xóa bỏ, giúp Fred có thể nhập ngũ, nhưng nỗi đau ấy vẫn luôn là cái gai hắn canh cánh trong lòng.
Sự bù đắp muộn màng chẳng mang lại ý nghĩa gì.
Thật mỉa mai làm sao.
Fred thường nghĩ, nếu không xảy ra cuộc vây quét lần thứ tư đó, Thư huynh có phải sẽ không bị liên lụy không?
Trong mấy năm ở quân đội, hắn đã liều mạng chiến đấu, lập được vô số chiến công, thăng tiến cũng nhanh hơn nhiều Quân thư khác.
Đồng thời, hắn cũng đang âm thầm điều tra về cuộc vây quét lần thứ tư và tung tích của Vương trùng Bethune.
Nhưng cách làm của Eugene Bethune lúc này lại khiến Fred hoàn toàn không thể chấp nhận.
Fred khó khăn đứng dậy, chắn giữa Nolan và Eugene Bethune: "Nếu bảo vệ Trùng đực của nhà Bethune bị coi là phản bội, vậy thì tôi nguyện làm kẻ phản bội này."
Biểu cảm của Eugene Bethune trở nên lạnh lẽo: "Thư huynh của cậu từng là thuộc hạ trung thành nhất của ta, ta tưởng cậu cũng sẽ như vậy, Fred ạ."
Fred không chịu nhượng bộ, dù cho khi đối mặt với uy áp của Vương trùng, mỗi tấc xương của hắn đều đau đớn dữ dội.
Hắn vẫn đang chống lại bản năng của chính mình.
Fred không nhịn được mà tự hỏi trong lòng, hắn thực sự đã làm đúng sao?
Sự cố chấp của hắn với bóng ma bảy năm trước đã khiến hắn thả Eugene Bethune ra, dẫn đến cuộc bạo loạn hiện tại.
"Tôi từng nghĩ, để giành lại lợi ích của tộc Ong Bắp Cày, tôi có thể không từ thủ đoạn, nhưng ta đã sai."
"Có lẽ tôi hoàn toàn không giống Thư huynh của mình!"
"Tôi rất trân trọng liều Pheromone Trùng đực cấp C đó, nhưng tôi càng muốn dựa vào thực lực của chính mình để thăng cấp!"
"Nếu có thể quay lại quá khứ thì tốt rồi."
"Tôi nhất định sẽ không chọn sai lần nữa."
Ánh mắt Eugene Bethune cuối cùng cũng lộ ra vẻ tức giận: "Cậu làm ta quá thất vọng, ta đã từng kì vọng cậu sẽ đưa ra lựa chọn giống như ta."
Luôn có vài Trùng cái đặc biệt trong mắt Eugene, và anh em nhà Fred chính là một trong số đó.
Thậm chí, nhìn Fred, Eugene Bethune như thấy lại hình bóng của chính mình năm xưa.
Nhưng Fred đã nói gì?
Hắn cho rằng mình đã chọn sai ư?
Thấy cảnh này, Nolan cuối cùng cũng từ dưới đất bò dậy. Nếu không ngăn cản, Eugene Bethune rất có thể sẽ giết Fred.
Xem ra Fred thật sự không biết, chứ không phải làm nội gián bên cạnh hắn.
Lời cảnh báo của Alois đã được kiểm chứng: Tộc Ong Bắp Cày vô tội, nhưng Eugene Bethune không vô tội.
Nolan: "Ông đang từng bước dẫn dụ ta đến gần sự thật của bảy năm trước đúng không? Rốt cuộc ông muốn ta làm gì?"
Eugene Bethune đột nhiên lại bình tĩnh trở lại, y không còn phân tâm chú ý đến Fred nữa, mà dồn toàn bộ ánh mắt vào Nolan.
"Ta muốn con làm gì ư?"
Eugene Bethune lẩm bẩm, đột nhiên phát hiện ra điểm mù mà ngay cả chính y cũng không nhận ra trong kế hoạch của mình.
"Ta muốn đẩy con lên vị trí cao hơn nữa."
"Ta muốn con trở thành điểm neo then chốt để vén màn sự thật, khiến mọi ánh mắt của toàn Trùng tộc đều phải đổ dồn vào con."
"Ta muốn giải quyết triệt để những chướng ngại vô hình, để con ra mặt lấy lại lợi ích của tộc Ong Bắp Cày.Ta muốn vô số Ong Bắp Cày phải công nhận con, thần phục con, và rồi... phò tá cho sự ra đời của một 'Vương' mới."
"Ta muốn con-"
"Thực hiện sự thống trị đối với tộc Ong Bắp Cày!"
Mỗi khi Eugene Bethune nói một câu, ánh mắt y lại sáng lên một phần.
Đúng vậy, kể từ khi thấy màn thể hiện xuất sắc của Nolan trong bữa tiệc tối của gia tộc Vichy, y đã vô cùng hài lòng. Nolan cho y thấy hy vọng, hắn khiến y vô cùng mong đợi.
Tiếc thay họ gặp nhau quá muộn. Sinh mệnh của y đã sắp đến hồi kết. Rõ ràng có cách tốt hơn để lấy lại lợi ích của tộc Ong Bắp Cày, rồi để Nolan thống trị tộc Ong Bắp Cày, nhưng y không còn thời gian nữa.
Y buộc phải dùng thủ đoạn quyết liệt nhất.
Eugene Bethune mỉm cười: "Con thấy không, ta yêu thương con đến nhường nào."
Quá méo mó.
Quá bệnh hoạn.
Vậy mà y lại gọi thứ tình cảm này là 'yêu thương' sao?
Biểu cảm của Nolan cứng đờ.
Eugene Bethune thấy được sự không đồng tình của hắn, nghi hoặc hỏi: "Tại sao con không tin?"
Y từng có trải nghiệm tương tự như Fred, chỉ là bi thảm hơn mà thôi.
Thư huynh, Thư phụ, đồng tộc, tất cả Ong Bắp Cày đều đẩy y, một kẻ có thiên phú xuất chúng, trở thành Vương trùng.
Họ cam tâm tình nguyện vì y mà chết.
Eugene Bethune nhắm mắt lại là có thể thấy được biểu cảm của họ.
Không phải là tuyệt vọng, mà là chết đi với hy vọng, mong chờ, và mãn nguyện.
Y sinh ra trong thời đại hỗn loạn nhất - Cuộc nổi loạn của Loại Trùng Nguyên Thủy.
Tộc Ong Bắp Cày bị biên chế thành một đội quân nhỏ, bị đẩy ra chiến trường, thậm chí trong đó còn có một số Trùng cái vị thành niên.
"Eugene, Eugene của ta, con là đứa trẻ có thiên phú xuất chúng, là Ong Bắp Cày có khả năng trở thành Vương trùng nhất. Mấy quân đoàn lớn ép tộc Ong Bắp Cày trở thành đội quân tiên phong, lấy máu thịt để lấp đường, đây hoàn toàn không phải là bảo vệ Trùng tộc, đây là bài trừ dị kỷ, chúng ta đã không còn đường lui nữa rồi."
"Thay vì chết trên chiến trường, chi bằng để chúng ta hóa thành chất dinh dưỡng của con."
"Chỉ cần có Vương trùng mới ra đời, họ sẽ không dám làm như vậy nữa."
"Con là hy vọng của chúng ta, cũng là hy vọng của tộc Ong Bắp Cày."
Hy vọng.
Thật tốt đẹp, thật tàn nhẫn.
Y gánh vác hy vọng, cũng gánh vác lời nguyền.
Trên chiến trường Hắc Vực tinh năm đó, Eugene Bethune gần như đã ăn hết Trùng nguyên của tất cả đồng tộc.
Từ tiếng khóc lóc ban đầu, nuốt trọn cả máu và nước mắt, cho đến cuối cùng là sự tê liệt và chết lặng.
Y quả thực đã trở thành Vương trùng.
- Bằng cách tàn nhẫn nhất.
Eugene Bethune đặt tay lên ngực mình: "Máu của họ, thịt của họ, đến nay vẫn còn tươi sống trong cơ thể ta, vì vậy khi chiến đấu ta không bao giờ cho phép lũ tạp nham làm tổn thương đến cơ thể này, dị năng của ta cũng là để giảm thiểu việc sử dụng cơ thể này, đây chính là bằng chứng cho việc ta yêu quý, trân trọng họ."
Nolan: "Vậy ông cũng sẽ dùng cách này để yêu quý ta sao?"
Sắc mặt Eugene Bethune khó coi: "Con là Trùng đực, sao ta có thể làm thế với con?"
Nolan đột nhiên rút súng, chĩa vào Eugene Bethune: "Cút đi!"
Eugene Bethune: "..."
Cái thứ đồ chơi nhỏ đó vốn chẳng thể làm Vương trùng bị thương. Nhưng hành động chĩa súng vào y lại khiến y lùi lại.
Tại sao?
Hắn chỉ cần ngồi đó, hưởng thụ tất cả những gì y mang lại cho hắn, chẳng lẽ không tốt sao?
Chỉ lần này thôi, một lần và mãi mãi.
Sau này mọi máu tanh và nguy hiểm sẽ không bám lấy hắn, tự khắc sẽ có vô số Trùng cái tộc Ong Bắp Cày dùng cái chết và máu thịt để che chắn cho hắn.
Nolan hít một hơi thật sâu, dường như đọc thấu suy nghĩ của Eugene Bethune.
Hắn và Eugene của quá khứ đều giống nhau, đều là những kẻ theo chủ nghĩa lợi ích, chủ nghĩa lý trí.
"Trước khi vào khoang đông lạnh cao cấp, Thư huynh của ta đã bảo ta đừng trở nên tê liệt. Nếu là trước đây, có lẽ ta sẽ rất vui lòng hợp tác với ông, dù sao ta cũng có thể nhận được nhiều lợi ích nhất từ tay ông, ta thậm chí không cần làm gì cả, ông sẽ trải đường cho ta ."
"Nhưng bây giờ thì khác."
"Ta không muốn!"
Nolan nhíu chặt mày, "Mưu tính của ông, sự bệnh hoạn của ông, tất cả mọi thứ của ông ta đều công nhận, ông là vì tộc Ong Bắp Cày. Nhưng ta không muốn làm con rối của ông, bị ông đẩy đi, chỉ cần diễn một vở kịch hời hợt trước mặt Đông 42 Sào và các Trùng cái tộc Ong Bắp Cày là có thể vững vàng nhận được sự trung thành của họ! Ta muốn là vì ta đã thật sự làm điều gì đó lay động họ nên họ mới chọn ta!"
Giờ phút này, Tinh lịch năm 2911 và Tinh lịch năm 3411 đều trở nên im lặng.
Bất kể trước đây, bao nhiêu lần, từ khả năng trấn an, hướng tiến hóa, đến bức xạ tinh thần lực,.... những gì họ cảm nhận được đều là mị lực của Nolan với tư cách là một Trùng đực. Nhưng lúc này, có lẽ thực sự có một từ gọi là "sức hút nhân cách", họ cảm nhận được sự cường đại từ bản chất linh hồn của con Trùng đực Nolan này.
Dịu dàng mà kiên định.
Quyết tuyệt mà dũng cảm.
Họ thực sự rơi nước mắt vì sự sống động của Trùng đực này.
【Tôi đột nhiên nghẹn ngào.】
【Chẳng trách Trùng đực được chú ý nhất ở Tinh lịch năm 2911 lại là Nolan các hạ, các Trùng cái của Đông 42 Sào bây giờ có lẽ còn chưa biết, họ đã được một Trùng đực ưu ái đến nhường nào.】
【Tui ghen tị với các Trùng cái thời đó quá.】
【Haha, thật tàn nhẫn, Nolan các hạ càng như vậy, lại càng khắc sâu vào đầu óc tôi, khiến tôi chỉ có thể lạc lối trong lịch sử.】
Eugene Bethune trầm mặc lần thứ hai.
Lời của Nolan vượt xa sức tưởng tượng của y.
Hắn quá không giống Trùng đực.
Ký ức của Eugene Bethune đột nhiên quay trở lại lần đầu họ gặp nhau, hắn vượt qua bài kiểm tra của y, trở thành con nuôi của y, chẳng phải là vì hắn khác với các Trùng đực bình thường sao?
Eugene Bethune: "Vậy... con muốn làm gì?"
Khi y hỏi ra câu này, Fred không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc. Trước nay chỉ có Vương trùng muốn làm gì thì làm đó, chưa bao giờ y thèm quan tâm đến ý kiến kẻ khác muốn làm gì!
Sở hữu sức mạnh tuyệt đối nghĩa là có quyền chà đạp tất cả.
Nhưng giờ phút này, Vương trùng đang từ từ cúi đầu.
Nolan: "Một Trùng đực cấp bậc Chuẩn Vương trùng, sử dụng sức mạnh dư luận để lật lại vụ án vây quét tộc Ong Bắp Cày lần thứ tư. Như vậy đã đủ chưa?"
Trùng đực.....cấp bậc...Chuẩn Vương trùng... . ?
Từng từ Fred đều hiểu, nhưng ghép lại thì hắn hoàn toàn mụ mị.
Hắn cảm thấy vạn phần kinh hãi, còn kinh hãi hơn cả sự nhượng bộ của Vương trùng.
Có thể sao?
Trái tim hắn đập loạn xạ, như thể bị lời nói của Nolan bóp nghẹt linh hồn.
Eugene Bethune cười nói: "Trong khoảng thời gian ta trở thành Vương trùng, tộc Ong Bắp Cày quả thực đã yên ổn trăm năm, nhưng cùng với sự già đi của ta, tộc Ong Bắp Cày lại một lần nữa bị vây quét. Dù con có trở thành Trùng đực cấp bậc Chuẩn Vương trùng, cũng khó tránh khỏi vết xe đổ của ta."
Nolan: "Ông dùng vũ lực để trấn áp. Nhưng nếu ta nói, ta sẽ dùng văn hóa, giải trí và dư luận thì sao?"
Ánh mắt Eugene Bethune sâu thẳm, hỏi: "Nói ta nghe xem suy nghĩ của con?"
Nolan: "Thử nghiệm nội bộ lần ba của game, ta sẽ làm cốt truyện về cuộc vây quét tộc Ong Bắp Cày lần thứ tư. Ông thấy thế nào? Ông muốn lợi dụng cuộc bạo loạn ở Đông 42 Sào để tái hiện nỗi oan của tộc Ong Bắp Cày bảy năm trước rồi ép quân bộ, nhưng khán giả quá ít không phải sao? Còn đưa vào game, cả Trùng tộc sẽ là nhân chứng. Ông đã thấy sức mạnh dư luận từ bản thử nghiệm lần hai rồi đấy."
Eugene Bethune hưng phấn một cách bất thường, một loại cảm xúc cuồng nhiệt nào đó đang nhảy múa trong huyết quản của y.
Sự kinh ngạc lần đầu tiên của y bắt nguồn từ việc Nolan nói về Trùng đực cấp bậc Chuẩn Vương trùng.
Cách tiến hóa của Trùng đực và Trùng cái từ lâu đã khác nhau, Trùng đực thăng cấp đến A, cũng chỉ tương đương với Trùng cái lột xác Pheromone lần thứ ba.
Mà cấp bậc Chuẩn Vương trùng, nhất định phải đột phá cấp A!
Quá nực cười!
Trùng đực đột phá cấp A, Hội bảo vệ Trùng Đực cũng không có ghi chép.
Nhưng câu nói đó lại thốt ra từ miệng Nolan, y không hề cảm thấy hắn cuồng vọng.
Ngược lại, y đang thưởng thức hắn, tán đồng hắn.
Nolan đang ám chỉ điều gì với y?
Bộ xương ngoài của Eugene Bethune rục rịch, y muốn sử dụng dị năng, chỉ cần lấy được máu từ tuyến thể của Nolan là có thể biết được toàn bộ thông tin tiến hóa của hắn.
Có lẽ tất cả Trùng cái đều nghĩ, Nolan là vì nhận được Ân huệ của Ong chúa nên Pheromone và bức xạ tinh thần lực mới đặc biệt như vậy.
Nhưng với tư cách là Trùng sở hữu mật Vương, Eugene Bethune là Trùng cái duy nhất biết: không phải như vậy.
Mật Vương có thể thúc đẩy hắn tiến hóa, nhưng tuyệt đối không thể làm được hai điểm đó.
Y ngày càng muốn tìm hiểu tại sao hắn lại đặc biệt như vậy.
Nhưng Eugene Bethune đã kìm lại.
Sự kinh ngạc lần thứ hai của y bắt nguồn từ việc Nolan nói sẽ lợi dụng Thử nghiệm nội bộ lần ba của game.
Ngay trước đó, vì cốt truyện game, ngay cả một nghị viên nào đó muốn thúc đẩy việc thông qua luật 'cấm tàn sát Loại Trùng Nguyên Thủy' cũng đã thất bại.
Dư luận - là cuộc chiến tranh không khói súng đáng sợ nhất
Văn hóa giải trí có thể thay đổi nhận thức, có thể gây cảnh giác, có thể kích động phẫn nộ, cũng có thể làm suy yếu tính đặc dị của tộc Ong Bắp Cày trong số các Trùng cái.
Đúng như Nolan nói, khán giả lúc đó không chỉ là quân bộ, mà sẽ mở rộng ra toàn bộ Trùng tộc.
Nolan nhìn sâu vào Eugene Bethune, cảnh giác nói: "Fred, anh qua đây, chúng ta tiếp tục tiến về trang viên Trùng đực."
Cuối cùng Eugene Bethune cũng không thể nhân lúc Nolan không để ý mà tìm hiểu bí mật của hắn, chỉ đứng tại chỗ nhìn hắn rời đi.
Nhờ vào tín hiệu chập chờn, y gửi một mệnh lệnh cho Farley:
"Dừng kế hoạch ban đầu, giúp nó kế thừa Đông 42 Sào một cách bình an."
"Trước khi ta chết, ta muốn xem đứa trẻ này có thể làm được đến mức nào."
Trùng đực cấp bậc Chuẩn Vương trùng sao?
Hắn quả thực đã gieo vào lòng y một hạt giống mong đợi.
—
Andre Farley đã đến trang viên Trùng đực.
Gần đó đứng đầy các Trùng cái, hộ vệ, Quân thư, đội cảnh vệ.
Phần lớn trong số họ không đi dẹp loạn, mà ở lại đây canh giữ.
Dù sao, không có chuyện gì quan trọng hơn Trùng đực. Canh giữ ở đây không chỉ là canh giữ Trùng đực già, mà còn là canh giữ Trùng đực mới sắp tiếp quản Sào Khu.
Khác với các tháp viễn thông bị phá hủy ở những khu vực khác, trong trang viên Trùng đực có thiết bị tín hiệu viễn thông riêng biệt, Andre hơi cúi đầu liền thấy được chỉ thị của Eugene Bethune.
Vì sợ để lại bằng chứng, đây dĩ nhiên không phải là quang não của hắn, mà là quang não của Trùng cái tên Marin.
Andre thất thần hồi lâu.
Vương trùng nhượng bộ rồi?
Vào thời điểm mấu chốt này? Khi họ sắp đạt được mục tiêu?
Benny: "Sao thế? Không phải chúng ta định vào gặp Trùng đực già à?"
Cũng không biết Nolan các hạ đã đến đâu, nhưng anh ta thật sự đã cố hết sức, dọc theo đường đi đều đang cố kéo chậm tốc độ của Andre, còn gây ra vài rắc rối nhỏ, khiến các hộ vệ khác đều thất lạc, nhưng vẫn để Andre đến đây trước.
Biểu cảm của Andre như băng tuyết không tan, đi theo Benny vào trang viên Trùng đực.
Bên trong, các y Trùng bận rộn đến kiệt sức, liên tục tiêm thuốc cấm cho Trùng đực già để kéo dài sinh mệnh , vốn đã làm tăng thêm sự đau đớn cho lão, nhưng bây giờ vẫn phải tăng thêm liều lượng.
Khi thấy Benny, một y Trùng dừng lại công việc đang làm, vội vàng chạy qua hỏi: "Các hạ mới vẫn chưa đến sao?"
Benny: "Chúng tôi đã bị lạc nhau giữa đường."
Y Trùng: "Lạc nhau? Sao lại lạc nhau được?"
Benny cúi đầu: "Các hạ ... ngài ấy ngồi tinh hạm chứ không phải xe bọc thép."
Cái gì?
Không chỉ y Trùng có mặt ở đó, mà cả các Trùng cái đang canh gác bên ngoài cũng kinh ngạc nhìn qua.
Họ đã chứng kiến tai nạn tinh hạm đó, vẫn đang tò mò tại sao hộ vệ của xe bọc thép không kết nối với họ để họ cùng hộ tống Trùng đực qua đây.
Nhóm Trùng cái tức giận đến run người: "Bọn chúng lại dám làm hại Trùng đực!"
Đội trưởng đội cảnh vệ mặt mày tái mét: "Chúng tôi nhất định sẽ báo cáo chuyện này lên nghị viện. Đấu đá nội bộ của các gia tộc lớn trong quân đội thế mà lại khiến Trùng đực gặp nguy hiểm! Quả thật quá ác liệt!"
Ánh mắt họ nhìn Andre không hề thân thiện, nếu không vì chưa có bằng chứng, họ đã xé xác tên chó săn của Garcia này ra rồi.
Andre lại cảm thấy hài lòng. Đây chính là kết quả hắn muốn.
Làm gia nô cho nhà Garcia và Vichy thì có là gì?
Chỉ cần nhà Bethune lấy lại được thế lực, với tư cách là đối tác của Bethune, Farley có thể gặm nhấm phần lợi ích đó của gia tộc Horn.
Đúng vậy, thứ mà Farley muốn gặm nhấm không phải là Bethune, mà là Horn.
Nếu Eugene Bethune đã bỏ cuộc giữa chừng, vậy thì hắn sẽ tự mình làm!
Chỉ còn một bước nữa mà thôi!
"Tôi chỉ phụng mệnh đến truy lùng tộc Ong Bắp Cày, không hề hay biết chuyện Garcia vu khống họ. Tình trạng Trùng đực già thế nào rồi?"
Y Trùng cầm đầu nửa tin nửa ngờ, nhưng Benny cũng hỏi một câu tương tự.
Hiện tại Trùng thợ của Hội bảo vệ Trùng Đực đã chết, Benny với tư cách là Trùng thợ của Trùng đực mới tượng trưng cho Hội bảo vệ Trùng Đực, y Trùng đành phải trả lời thật.
"Tình hình của Trùng đực già rất không ổn, thời gian tử vong được công bố cũng không chuẩn xác."
"Nơi này mới là điểm trung tâm của Đông 42 Sào, việc bao phủ ở bất kỳ nơi nào khác đều không thể hoàn toàn bao trùm được toàn bộ Đông 42 Sào."
"Nếu vị các hạ mới vẫn chưa đến, e rằng Đông 42 Sào sẽ trở thành một vùng đất chết."
Lời của anh ta vừa dứt, thiết bị liền phát ra tiếng kêu tít tít chói tai.
Y Trùng đột ngột quay đầu nhìn qua, dữ liệu trên đó đã hoàn toàn trở về con số không.
Lão ta đã phải chịu đựng cả hai tác động tiêu cực của việc thoái hóa và lão hóa, không thể chịu nổi liều thuốc tăng cường lần này.
Trùng đực già đã hoàn toàn tử vong.
Tất cả Trùng cái đều run rẩy vì cảnh tượng trước mắt, biết rõ nó sẽ mang lại hậu quả tai hại đến nhường nào.
Mười giây, bức xạ tinh thần lực của Trùng đực già dần dần biến mất, Đông 42 Sào như mất đi lớp lá chắn bảo vệ, trơ trọi như đóa hoa mỏng manh giữa cơn bão cát sa mạc cuồng nộ, chịu đựng sự giày vò của việc mất đi bức xạ tinh thần lực của Trùng đực.
Ba mươi giây, tất cả Trùng cái đều chìm trong đau thương, họ vì tận mắt chứng kiến cái chết của Trùng đực già mà bị kích động, tinh thần hải tổn thương.
Sáu mươi giây, ở các địa điểm khác nhau của Đông 42 Sào, những Trùng cái mắc Bệnh ô nhiễm Trùng Nguyên đột nhiên ngã quỵ, sắp trở thành những con quái vật trùng hóa mất hết lý trí, trong đó có cả Archie.
Chín mươi giây, Đông 42 Sào bước đầu trở thành vùng đất chết, sắp chìm vào im lặng.
Các y Trùng run rẩy thở dốc: "Xong rồi..."
Tuyệt vọng bao trùm lấy họ, mắt họ tối sầm, cảm thấy một cơn choáng váng.
Nếu không phải vì đám Trùng cái nổi loạn đó, các hạ mới đã đến trang viên Trùng đực và kế thừa Đông 42 Sào thành công rồi!
Tất cả Trùng cái đều hận đến đỏ cả mắt, luồng sát khí dâng lên không thể kiềm chế.
Đều tại bọn chúng!
Bây giờ phải làm sao đây?
Không còn cách nào nữa sao?
Tuy nhiên rất nhanh -
Từ ô cửa sổ chưa đóng, những hạt phấn tinh thần lực bay vào. Chúng lấp lánh rực rỡ hơn hẳn lúc ở Nam 1 Sào, không cần ánh sáng phản chiếu vẫn có thể nhìn thấy rõ mồn một bằng mắt thường.
Đây là...?
Tốc độ khuếch tán của phấn tinh thần lực cực nhanh, chúng như hàng vạn bông tuyết bay ngợp trời, xua tan đi bóng ma cái chết của Trùng đực già, thu hút mọi ánh nhìn của đám Trùng cái.
Mỗi một Trùng cái đều ngây dại nhìn chằm chằm, có một cảm giác run rẩy như chạm đến tận tâm can.
"Là Trùng đực tộc Bướm..."
Các hạ mới?
Thứ họ cảm nhận được trong khoảnh khắc đó không phải là cường độ bức xạ tinh thần lực của Trùng đực cấp D, mà là sự cộng hưởng từ tận sâu trong linh hồn.
Rốt cuộc là ở đâu!?
Diện tích Sào Khu tỷ lệ thuận với cấp bậc Trùng đực. Nếu không đứng ở điểm trung tâm, với tinh thần lực của Trùng đực cấp D, hoàn toàn không thể bao phủ toàn bộ khu vực rộng lớn này. Chẳng lẽ các hạ mới tự tin có thể mở rộng diện tích của Đông 42 Sào?
Trời ạ!
Mở rộng diện tích Sào Khu? Chẳng lẽ ngài ấy không phải chỉ đơn thuần là cấp D?
Chỉ nghĩ đến mấy chữ này thôi cũng đủ khiến họ hô hấp gian nan.
Đông 42 Sào rốt cuộc đã chờ được một vị các hạ mạnh mẽ đến nhường nào cơ chứ!
120 giây sau cái chết của Trùng đực già, Nolan vẫn còn ở xa, vẫn chưa thể đến kịp, nhưng hắn đã bắt đầu nghi thức kế thừa.
Điều này có lẽ sẽ phơi bày sự thật rằng: hắn là một Trùng đực chưa thoái hóa.
Nhưng hắn buộc phải mạo hiểm.
Nolan nhắm mắt lại, tiếp tục khuếch đại tinh thần lực của mình.
Hắn sắp trở thành chủ nhân của Đông 42 Sào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro