Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 46: Xã súc

*Xã súc: gốc của từ 会社(công ty) +家畜(gia súc) =社畜(xã súc). Làm việc như trâu như bò, không ý kiến ý cò, bán mình cho tư bản

Trong lúc Mục Tiểu Khả đang chìm đắm trong niềm vui tăng fan và sự đồng hành của Sở Hàm, thì Lý Phượng Minh gọi điện cho cậu.

"Tiểu Khả, đoàn làm phim chuẩn bị khai máy, ngày mai đến phòng làm việc, có thể chứ?"

Mục Tiểu Khả kích động đến lập tức đứng lên, đương nhiên có thể! Đến làm việc ở phòng làm việc Phong Yên là ước mơ của cậu! Sở Hàm ở bên cạnh nhìn, không tự giác lộ ra ánh mắt sủng nịnh, tại sao Mục Tiểu Khả lại đáng yêu như vậy, chỉ một chút việc nhỏ đã vui vẻ đến thế?

Sau ngày Lý Phương Minh gọi điện thoại tới, Sở Hàm liền lái xe đưa Mục Tiểu Khả đi làm.

Tới dưới lầu phòng làm việc Phong Yên, Mục Tiểu Khả hít một hơi thật sâu để giảm bớt cảm giác căng thẳng của mình. Sở Hàm một phen nắm lấy đôi tay hơi lạnh của cậu, "Nghe nhiều nhìn nhiều, đừng nóng nảy, em đã có năng lực làm việc một mình, không cần lo lắng."

Mục Tiểu Khả nhìn Sở Hàm, tim đập nhanh dần dần lấy lại bình tĩnh, cậu gật đầu, nắm lấy bàn tay của Sở Hàm, nắm thật chặt một phen, sau đó liền xuống xe.

Em có thể!

Mục Tiểu Khả đứng ở dưới lầu, mấy chữ phòng làm việc Phong Yên rực rỡ lóa mắt dưới ánh mặt trời, cậu nắm chặt cặp sách, đi nhanh vào.

Phòng làm việc phong yên Phong Yên thuê cả một tòa nhà văn phòng, Mục Tiểu Khả được lễ tân dẫn lên tầng mười sau. Thang máy mở ra, Mục Tiểu Khả thấy ngay một không gian rộng lớn, bên trong có bốn bàn dài, tất cả đều là bàn làm việc thủ công, lúc này Lý Phụng Minh đang làm việc ở đó!

Lễ tân dẫn cậu đến, Lý Phụng Minh tháo kính ra nhìn cậu, "Đến rồi à?"

Mục Tiểu Khả gật đầu, Lý Phượng Minh vươn người về phía trước gọi người, "Tiểu Đường, dẫn người."

Người đàn ông được gọi là Tiểu Đường cũng lớn tuổi hơn so với Mục Tiểu Khả, trông khoảng ba mươi tuổi, Tiểu Đường chạy tới, nhìn thấy Mục Tiểu Khả thì trên mặt lập tức lộ ra vẻ tươi cười, "Kì binh trời cho của tôi rốt cuộc cũng tới rồi! Tiểu Khả! Tôi tên là Hựu Minh, trong khoảng thời gian này cậu sẽ đi theo tôi!"

Mục Tiểu Khả nhìn thấy tiền bối tươi cười, không tự chủ được cũng cười lên cực kỳ ngọt ngào, lập tức đi theo đối phương đến một bàn làm việc khác.

"Lần này phụ trách bộ phim chiếu mạng khá ít vốn, công ty Mục Nhan làm chủ, mấy năm nay công ty Mục Nhan sản xuất phim có doanh thu không tệ, vẫn luôn hợp tác cùng chúng tôi, nhưng thời hạn công việc quá ngắn, hiện tại tôi không có đoàn đội của mình, cậu có thể tới hỗ trợ thật sự quá cảm kích!"

"Vậy em có thể làm gì ạ?" Mục Tiểu Khả bật tiếng nói.

Lộ Hựu Minh vội vàng cả kinh nói: "Cậu có thể làm được nhiều việc lắm, tôi đã xem qua video của cậu rồi, tác phẩm của cậu tối qua tôi cũng đã xem kỹ một lần, chuyện tôi cần làm cậu đều có thể hỗ trợ!"

"Vậy thì tốt quá!" Mục Tiểu Khả thật sự kích động, được nhân sĩ chuyên nghiệp khen ngợi, quả thật làm cậu rất vui.

"Bản thiết kế tôi đã hoàn thành cơ bản rồi, nhưng họ cần toàn bộ trang sức vào tháng sau, nhà thiết kế cho nhân vật nữ chính vẫn đang thảo luận với tôi về việc điều chỉnh, vì vậy tôi cần nhờ cậu giúp tôi sửa lại các phụ kiện tóc chính cho nhân vật nữ phụ. Nếu cậu có thể giúp tôi làm luôn thì càng tốt!"

Mục Tiểu Khả lập tức buông cặp, vén tay chuẩn bị làm việc.

Dưới lầu, Sở Hàm thấy Mục Tiểu Khả đi vào đã hơn mười phút cũng chưa ra, gọi điện thoại tới.

"Cậu đưa Tiểu Khả tới đây? Trong điện thoại truyền đến tiếng nói của Lý Phượng Minh.

Sở Hàm nhướng mày, "Lý tổng tai thính mắt tinh, vãn bối bội phục."

Lúc này Lý Phượng Minh đang đứng ở cửa sổ sát đất, ánh mắt nhìn chiếc xe thể thao đang đậu dưới lầu.

"Đi nhanh đi, đừng làm Tiểu Khả thấy phân tâm."

Sở Hàm rất bất đắc dĩ mà lắc đầu, "Ngài không hiểu Tiểu Khả, khi em ấy nghiêm túc làm việc, dù cho tôi ở trước mặt em ấy, em ấy cũng sẽ không giương mắt nhìn."

Lý Phượng Minh nhíu mày, "Vậy tùy cậu."

Sở Hàm ngẩng đầu nhìn qua, nhưng khoảng cách quá xa, cũng không nhìn thấy gì.

Lý Phượng Minh nhìn chiếc xe của Sở Hàm rời đi, trong lòng nghĩ về cuộc gặp gỡ trước đó của họ. Hơn một năm trước, Sở Hàm đã dẫn Mục Tiểu Khả xuất hiện tại buổi trình diễn thời trang, lúc đó Lý Phượng Minh đã chú ý đến hai người này, vẻ ngoài của Mục Tiểu Khả đã khiến bà bất ngờ, sau khi hỏi kỹ thì quả thật là con trai của người quen cũ.

Còn Sở Hàm bên cạnh Mục Tiểu Khả, nhìn vào là thấy người có lòng dạ sâu, nhiều lần ánh mắt giao nhau, Lý Phượng Minh cảm thấy rằng đây không phải là sự tình cờ. Nghĩ cũng biết là không hợp lý, trên đời này làm gì có sự trùng hợp lớn như vậy, hai bên có mối quan hệ sâu sắc và đã mất liên lạc nhiều năm lại tình cờ cùng đến buổi trình diễn, lại còn ngồi gần nhau?

Sở Hàm cố ý dẫn Mục Tiểu Khả ngồi ở đó, mục đích chính là để thu hút sự chú ý của bà, trong cuộc trò chuyện còn tiết lộ rằng Mục Tiểu Khả đang làm trâm cài tóc.

Tuy nhiên, Sở Hàm lại là một nhân vật có thân phận bí ẩn, Lý Phượng Minh đã mất cả năm trời vẫn không thể tìm ra bất kỳ mối quan hệ lợi ích nào giữa anh và Mục Tiểu Khả. Chính vì không có bất kỳ mối quan hệ lợi ích nào, Lý Phượng Minh càng lo lắng về mục đích thực sự của Sở Hàm. Sở Hàm đã bỏ ra nhiều công sức để dẫn dắt Mục Tiểu Khả đi con đường này, rốt cuộc là vì điều gì?

Một du học sinh bình thường như thế, sao lại có năng lực lớn đến mức tìm ra nhiều thông tin kín đáo và đưa Mục Tiểu Khả đến trước mặt bà?

Sở Hàm rời khỏi phòng làm việc Phong Yên và đến một quán cà phê nhỏ gần tập đoàn Thiệu thị để uống cà phê, đồng thời lấy ra máy tính xách tay để bắt đầu công việc của mình.

Hướng đầu tư của tập đoàn Thiệu thị luôn nằm trong kế hoạch của anh. Lâm Quân là một người xuất sắc, luôn hoàn thành kế hoạch mà anh đã sắp xếp một cách hoàn hảo.

Hai năm qua, tập đoàn Thiệu thị đã trải qua nhiều biến động. Một năm trước, Vinh Triệu đã công bố một di chúc và thành công trở thành người đứng đầu tập đoàn Thiệu thị. Tuy nhiên, những nhân vật lão làng trong công ty chưa bao giờ từ bỏ ý định đoạt quyền. Dù Vinh Triệu có đưa ra bao nhiêu bằng chứng, trong mắt những lão nhân trong công ty, ông ta vẫn là người ngoài. Một con rể gia nhập sau cái chết của bố vợ và trực tiếp lấy toàn bộ công ty đi, không ai có thể chấp nhận. Họ càng tức giận hơn khi vào đầu năm ngoái, Vinh Triệu đã thất bại trong việc đầu tư vào điện ảnh Mục Nhan, ông ta lại thử sức vào ngành công nghiệp phim ảnh, kết quả công ty đầu tư lại phá sản trong vòng một năm, khiến khoản đầu tư đó mất sạch.

Sau khi nhậm chức, quyết định đầu tiên của Vinh Triệu đã gặp phải thất bại nặng nề, ông ta luôn ở trong thế bị động, vị trí chủ tịch không những không vững vàng mà còn ngày càng lung lay.

Sở Hàm mở thị trường chứng khoán, không ngoài dự đoán, anh thấy công ty nghiên cứu phát triển năng lượng mới mà bọn họ từng đầu tư đã đạt giới hạn.

Lâm Quân gọi điện thoại đến, "Hiện tại Vinh Triệu đang bị nhóm người trong hội đồng quản trị ép phải từ chức."

Sở Hàm không hứng thú với dự kiến đã được định trước này, nhưng bây giờ không phải lúc để xử lý Vinh Triệu, "Đừng để những lão già đó thực sự lên làm chủ tịch, trợ lý Lâm, lúc này là lúc thể hiện lòng trung thành của anh với tổng giám đốc rồi."

Lâm Quân hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng hiểu được ý của Sở Hàm, Sở Hàm muốn hắn giúp Vinh Triệu giữ vững chức vụ. Người đứng đầu tập đoàn Thiệu thị không thể là Vinh Triệu, cũng không thể là những cụ già đã mờ mắt kia.

"Mấy vị lão nhân gia đó đã đến tuổi nghỉ hưu, để họ về hưu dưỡng già đi." Sở Hàm nói xong thì cúp máy.

Mục Tiểu Khả ở phòng làm việc làm việc cùng các tiền bối, ngay ngày đầu tiên đã cảm nhận được cường độ công việc cao, dù là người thợ thủ công, để thích ứng với nhịp độ công việc hiện đại, cũng phải căng thẳng bận rộn như nhân viên công sở.

Lúc tám giờ tối, Mục Tiểu Khả chạy vội xuống lầu, vọt vào xe của Sở Hàm. Vừa vào xe, cậu liền nằm ra, Sở Hàm vừa đau lòng vừa muốn cười, nghiêng người giúp cậu thắt dây an toàn, "Sao rồi, mới làm một ngày đã không chịu nổi rồi?"

Mục Tiểu Khả làm bộ mặt khóc lóc, "Tay sắp sưng lên rồi!" Nói xong, Mục Tiểu Khả đưa tay ra trước mặt Sở Hàm. Sở Hàm liền cầm tay cậu, cẩn thận quan sát đôi tay nhỏ bé dưới ánh đèn.

Mục Tiểu Khả bị vẻ nghiêm túc của Sở Hàm làm cho sợ ngây người, bộ dáng Sở Hàm kiểm tra tay cậu giống như đang kiểm tra thành phẩm có tỳ vết không.

"Thật sự sưng lên rồi." Sở Hàm ngẩng đầu nhìn Mục Tiểu Khả, ánh mắt không hài lòng, hỏi một cách không vui, "Hôm nay rốt cuộc đã làm bao nhiêu việc?" Sở Hàm nói xong, từ ngăn giữa ghế ngồi lấy ra một tuýp thuốc, cẩn thận bôi thuốc giảm sưng lên hai ngón tay hơi đỏ của Mục Tiểu Khả.

Cảm giác mát lạnh và ngứa ngáy từ thuốc truyền lên từng ngón tay, cảm giác này từ đầu ngón tay lan tỏa đến tận trái tim. Mục Tiểu Khả nhìn vào khuôn mặt nghiêm túc của Sở Hàm, tất cả khiến cậu vừa rung động vừa cảm động.

Trên đời này không còn ai yêu thương cậu như vậy, ngoài người trước mặt này.

Tác giả có lời muốn nói: Đã rung động, có thể không rung động sao, một người dễ thương như vậy ở trước mặt!!

Quên nói, thời gian giả thiết có lẽ là khoảng năm 2015.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro