Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22: Đứng thứ tám!

Trên túi còn viết hai chữ "Khả Ngôn" theo phong cách nghệ thuật, Sở Hàm liếc mắt một cái liền nhận ra là đồ của Mục Tiểu Khả, Sở Hàm liền lấy nó từ trong tay Sầm Lạc An, hỏi: "Là cho tôi sao?"

Mục Tiểu Khả gật đầu, lấy ra từ trong túi đồ hai hộp quà, Mục Tiểu Khả đều mở hai chiếc hộp ra.

Một hộp là ghim cài áo, hộp còn lại là phuy măng sét.

Mục Tiểu Khả lấy trâm cài ra, trâm cài có hình dáng là một chiếc bút lông dài bằng ngón tay út, thân bút làm bằng ngọc lam điền màu xanh đen, được chạm khắc thành hình đốt tre, ngọc lam điền trong suốt mịn màng, khiến cho thân bút có khí chất thoát tục. Đầu bút thì làm bằng ngọc mang sắc xanh đen, phần xanh đen nối với thân bút, màu sắc dần dần nhạt dần về phía đầu bút gần như không màu, hòa quyện với thân bút một cách tinh tế mà vẫn để lại chút ấn tượng. Ghim cài của trâm còn nối với một sợi dây vàng nhỏ, có thể kẹp vào túi áo khoác ngoài, mô phỏng theo kiểu đồng hồ bỏ túi thời hiện đại.

Bởi vì trước kia chưa từng học tạo hình ngọc thạch, Mục Tiểu Khả tốn hơn hai tuần mới hoàn thành cái kim cài áo này, dẫn tới rất có nhiều đơn đặt hàng cậu cũng chưa dám nhận.

Nhưng chiếc ghim cài áo này là quà tạ lễ cho Sở Hàm, cho dù tốn bao nhiêu thời gian đều là đáng giá.

Đến nỗi không thể dành nhiều thời gian cho khuy măng sét, chỉ dùng vật liệu dư lại khi làm ghim cái áo khảm thành hình tròn.

"Thứ này đều là bạn học nhỏ cậu tự làm sao?" Sầm Lạc An cầm nít tay áo cẩn thận, hắn không ngờ tớ bộ dáng Mục Tiểu Kha nhu nhu nhược nhược không rành thế sự lại có tay nghề tốt như vậy, mấy thứ này tuy rằng không thế so sánh với trang sức cao cấp, những cũng không kém các dòng trên thị trường.

Mục Tiểu Khả gõ chữ: "Thầy Sở, trước kia thầy giúp em nhiều lần như vậy, em đều muốn cảm ơn thầy, ba em để em đưa rượu cho thầy, em cảm thấy có hơi có lệ, nhưng mà lúc ấy chưa làm xong những thứ này, em cũng không dám nói với thầy."

"Được rồi, không cần nhiều lời như vậy.  Cho tôi quà tặng thiết thực thế này, tôi rất thích, cảm ơn em, Tiểu Khả."

Mục Tiểu Khả nhìn Sở hàm, cảm giác không cam lòng càng thêm mãnh liệt, nhưng không cam lòng thì có ích gì chứ, sớm biết anh chỉ là một người khách qua đường, với anh mà nói, mình cũng chỉ là một người bèo nước gặp nhau không quá quan trọng.

Sở Hàm cảm giác được Mục Tiểu Khả không muốn xa rời, lại nói lời hờ hững: "Tiểu Khả, về sau đừng làm cho tôi phải lo lắng."

Tiểu Khả sửng sốt gật đầu, trong lòng đột nhiên hiểu rõ, trịnh trọng gật đầu.

Sau khi Tiểu Khả rời đi, Sầm Lạc An nhìn thấy thì hết sức cảm thán: "Đứa nhỏ tốt như vậy, sao lại là một người câm chứ?"

"Đại khái là mệnh không tốt."

"Cậu cũng nói chuyện như vậy sao? Hiếm khi đấy."

"Mệnh không tốt, em ấy có thể tự mình tìm được cuộc sống tốt hơn, tôi không lo."

Sầm Lạc An kỳ quái nhìn về phía Sở Hàm, "Tôi cũng có hỏi cậu có lo lắng hay không đâu, anh Sở, người này không được đâu."

"Được rồi, đi làm chuyện của cậu đi."

Buổi sáng thứ hai vừa đến trường học, Mục Tiểu Khả liền nhìn thấy trên bàn mình có một hộp sữa. Tại sao lại như vậy, bởi vì lần trước sau khi lăn lộn với Phó Gia Uân, tuy rằng hắn không trực tiếp xuất hiện trước mặt cậu, nhưng hắn không ngừng đưa bữa sáng cho Mục Tiểu Khả, nếu không phải tự mình đưa thì cũng sẽ nhờ bạn cùng lớp của Tiểu Khả giúp.

Nói ngắn lại chính là âm hồn không tan.

Không chỉ như vậy, sau khi Mục Khả download các mạng xã hội trở lại, Phó Gia Uân còn dùng gần mười tài khoản kết bạn với cậu.

Mục Tiểu Khả không biết Phó Gia Uân kiên trì vì cái gì, sao rảnh mà quan tâm đến cậu, sao không trực tiếp lấy lòng Mục Giai, hiện tại cậu và Mục Giai cũng coi như lạnh mặt, nếu Mục Giai biết Phó Gia Uân xum xoe với cậu như vậy, đến lúc đó còn phải đối phó với Mục Giai một phen.

Phó Gia Uân còn xem mình là cậu nhóc đang tuổi dậy thì không hiểu chuyện sao?

Phó Gia Uân thật sự không tự giác coi cậu thành đứa trẻ không hiểu chuyện, tiếc là hắn không tự giác, hiện tại chỉ biết hắn đang muốn dỗ dành Mục Tiểu Khả.

Mặc kệ là vì Mục Giai hay vì chính mình, Phó Gia Uân tự nhận định - hắn cần phải dỗ được Mục Tiểu Khả.

Phó Gia Uân hành động siêng năng như vậy sao có thể không làm cho Mục Giai chú ý, Mục Giai đã từng thảo luận với Phó Gia Uân về Mục TIểu Khả vài lần, nhưng tất cả đều không thể làm Phó Gia Uân bỏ hành vi đưa bữa sáng.

"Rốt cuộc tại sao cậu phải kiên trì như vậy, cậu cũng thấy rồi, mỗi lần cậu đưa đồ đến đều sẽ bị em ấy trả lại, căn bản em ấy không muốn nhận ý tốt của cậu." Mục Giai và Phó Gia Uân đang trên đường trở về phòng học suýt nữa lại cãi nhau một trận, thật sự Mục Giai không chịu nổi hành động di tình biệt luyến của Phó Gia Uân lúc này. Thiếu chút nữa đâm thủng tờ giấy mỏng giữa hai bọn họ rất nhiều lần, bởi vì Mục Giai thật sự rất muốn chất vấn Phó Gia Uân: "Rốt cuộc cậu thích tôi hay là thích Mục Tiểu Khả!"

Thế nhưng còn một nguyên nhân khác làm Mục Giai bực bội, chính là sau khi Vinh Ngạn Triết vào đại học một thời gian lâu như vậy rồi cũng không hề trở về thăm y một lần, trước kia hắn hoàn toàn không phải như vậy, chẳng lẽ Vinh Ngạn Triết ở trường đại học cũng di tình biệt luyến sao!

Phó Gia Uân cũng rất không vui: "Chúng ta còn có thể làm như thế nào chứ, nếu chút chuyện nhỏ này cũng không làm, Tiểu Khả sẽ càng không muốn hòa thuận lại với chúng ta. Ở trong nhà cậu không nói chuyện với em ấy sao, em ấy muốn cái gì, có thể trực tiếp nói cho chúng ta biết."

"Đúng rồi, sinh nhật Tiểu Khả là ngày 21 tháng 11, chỉ còn một tuần nữa là đến rồi!"

Không biết tại sao Phó Gia Uân đột nhiên nghĩ tới cái này, nói trước kia đến sinh nhật, Mục Tiểu Khả đều sẽ tới nũng nịu với Phó Gia Uân đầu tiên, nói muốn Phó Gia Uẩn chuẩn bị quà sinh nhật.

Mà hiện tại cách ngày đó chưa đến một tuần, thế nhưng Mục Tiểu Khả không hề nói gì, nhất định là Mục Tiểu Khả đang thử hắn, "Tiểu Giai, cuối tuần chúng ta đi mua quà sinh nhật cho em ấy đi!"

Thiếu chút nữa Mục Giai tức chết.

Mà trên thực tế, việc quan trọng bọn họ phải làm là kỳ thi giữa kỳ.

Kỳ thi giữa kỳ của ba khối đều tập trung hoàn thành trong cuối tuần này.

Mục Tiểu Khả đã chuẩn bị xong, mặc dù là bởi vì chuyện Sở Hàm rời đi làm cậu phân tâm, cậu cũng đã ôn tốt tất cả nội dung mà các giáo viên đưa ra, cho nên mặc dù bốn ngày thi chín môn, cậu không cao ngạo không nóng nảy mà hoàn thành.

Sau kì thi chính là tổ chức họp phụ huynh, báo cáo thành tích học tập kì đầu tiên, giáo viên học sinh đều rất coi trọng. Sở Hàm đã tính toán muốn hỗ trợ từ sớm, cho nên anh sẽ chờ khi tổ chức họp phụ huynh xong sẽ rời đi.

Nhưng lúc có bảng điểm của kì thi, Mục Tiểu Khả cực kỳ kinh ngạc. Cậu cũng không ngạc nhiên khi mình trong top hai mươi của khối, điều làm cậu ngạc nhiên chính là thành tích của Mục Giai anh trai cậu.

Cậu không tìm được tên của anh trai mình trong một trăm tên đầu tiên!

Ngày đầu tiên công bố bảng điểm Mục Giai liền cầm bài thi của mình đến khoa giáo viên đối chiếu, nhưng cho dù đối chiếu như thế nào, điểm số của y vẫn không tăng lên chút nào?

"Giáo viên không chấm sai ở đâu chứ?" Phó Gia Uân cũng không dám tin, thành tích của Mục Giai vẫn luôn là cầm cờ đi trước, sau có thể đến cả top một trăm cũng không lọt, tổng khối lớp mười hai bọn họ cũng chỉ có năm trăm học sinh.

"Không, tớ không biết..." Mắt Mục Giai đỏ lên, y nhớ tới lời Mục Hướng Dương nói với mình ngày đó, ông đặt kỳ vọng cao ở y, nếu y không làm được, Mục Giai không dám tưởng tượng Mục Hướng Dương sẽ xử lý tương lai Mục gia như thế nào.

"Ai, học sinh ngoan, tôi nhìn bảng điểm khối mười rồi, Tiểu Khả em trai cậu đứng thứ tám trong danh sách đấy."

Mục Giai cả kinh quay đầu lại, "Cậu nói cái gì?"

Mục Tiểu Khả!

Buổi tối về nhà, Mục Tiểu Khả bất ngờ khi thấy được Mục Giai trong nhà. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro