Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

Edit: Kim

Beta: Tii


Sự thật chứng minh phán đoán của Nhiếp Tử Dạ là không sai, sự tự tin của anh cũng không phải là không có căn cứ. Không quá hai ngày, anh liền thu được tin tức của Lý Đạo, sau khi dọn dẹp một chút đã vào trong một quán rượu ở Thành phố điện ảnh.



Thuê phòng hai người trong vòng ba tháng.



Khách sạn vì chăm sóc một chút cho minh tinh tới quay diễn, nên gian phòng so với thường ngày rộng rãi hơn chút, giường đệm mềm mại thoải mái, ổ cắm đều có nhiều thêm hơn hai đến ba cái, nồi chén gáo bồn đầy đủ mọi thứ. Chẳng qua mấy đồ nhập khẩu này, Lư Hiểu Đông sẽ đặc biệt giúp Nhiếp Tử Dạ chuẩn bị.



Trong phòng có hai cái giường, Nhiếp Tử Dạ ngủ ở cái giường sát bên cửa sổ kia, để cái giường bên trong kia cho Tống Mặc.



Sau nghi thức khai máy, Nhiếp Tử Dạ liền bắt đầu bước vào thời kì bận rộn túi bụi, Tống Mặc cũng liên quan nên cùng hắn ở trường quay phim làm liên tục, bận rộn đến mức thiếu chút nữa đem lần "sự cố" ở sân tennis kia quên mất.



"... đã bao lớn rồi mà còn bỏ nhà đi bụi, cậu như vậy mà coi được sao?" Trong điện thoại, một âm thanh thô khàn từng bước dụ dỗ mà nói, "Coi như là cậu cùng với chị mình cãi nhau đi, nhưng cũng phải nghĩ đến ba mẹ của cậu chứ, cậu nhẫn tâm để bọn họ suốt ngày không được nhìn thấy bóng dáng 'tiểu bảo bối Mặc Mặc' của mình sao?"



Tống Mặc cả người rùng mình một cái: "Đình Chỉ, cậu đừng có gọi ghê tởm như vậy được không?" Đó là xưng hô của Tống Mặc từ khi cậu lên tiểu học, sau khi cậu mãnh liệt cùng cha mẹ đưa ra kháng nghị, thì ba mẹ Tống mới không lại hô như vậy nữa, nếu lấy xưng hô này trêu ghẹo cậu, thì cũng chỉ có mấy người bạn mà cậu quen thuộc thôi.



"Bạn học Cung Trường Trương, cậu có tin sau này tôi sẽ gọi cậu là 'Cung Cung' không hả, nick name của hai chúng ta thì ai buồn nôn hơn đây?" Tống Mặc dùng đầu cùng vai kẹp điện thoại di động, cẩn thận đem nước canh trong nồi múc đổ vào trong bình giữ nhiệt, "Còn có, lần trước người mật báo cho chị tôi cũng là cậu phải không, nói tôi chơi chung với mấy tên côn đồ, hả?"



Cung Trường Trương với Tống Mặc là bạn học cấp ba, cũng là bạn thân. Họ Cung, tên Trường Trương.



Lúc cha mẹ đặt tên cho hắn đại khái là muốn dùng sức nghẹn để cho ra đời một tên lập dị, kết quả tên của đứa nhỏ luôn dễ dàng bị giáo viên niệm thành "Trương Trương", trong đám bạn học thích đùa giỡn thì hắn lại bị gọi là "Cung cung", cùng âm với "Công công".



Vừa vặn kiểu phim cung đấu cũng rất lưu hành, lúc kì vỡ giọng của Cung Trường Trương đến thì giọng của hắn cùng giọng nói phó vịt của công công trong phim cung đấu rất giống nhau, cho nên liền vui vẻ mà đề ra cái ngoại hiệu này. Cho dù là hiện tại kịch cung đình không lưu hành, thì giọng của hắn vẫn là thanh sàn sạt, vì vậy cái biệt hiệu kia còn chưa có bỏ đi.



Cung Trường Trương thật vất vả mà nhịn đến khi tốt nghiệp, hiện tại rất khẩn cấp muốn thoát khỏi cái biệt danh công công kia, lập tức hướng Tống Mặc xin khoan dung nói: "Đừng đừng đừng, chúng ta vẫn là nên thối lui một bước đi, không nên nhắc đến lịch sử đen tối nữa... Còn cái chuyện lần trước, tôi cũng không muốn đâu, vì do chị cậu hung hãn như vậy, tôi vừa thấy chị ấy liền kinh sợ, thật không phải cố ý muốn bán đứng cậu đâu!"



"Liêm sỉ." Tống Mặc xì một tiếng.



Cung Trường Trương vẻ mặt đau khổ: "Nếu chị ấy chỉ ở trong điện thoại mà hỏi thì không chừng tôi còn có thể lừa gạt được, nhưng đằng này chị ấy lại chạy tới ngay trước mặt để hỏi tôi, cậu nói tôi có thể làm sao đây? Khi chị ấy trừng mắt lên, thì tôi đã liền không nhịn được muốn xướng một câu 'uy vũ hùng tráng'."



Nhà của Cung Trường Trương cùng nhà của Tống Mặc không xa nhau lắm, khi còn bé thường thường cùng nhau chơi. Hai người lá gan đều không lớn, ngày nọ lúc ở trên đường đang chơi bùn thì đụng mặt một con chó hoang, cả người con chó kia không có đến một mớ lông đáng yêu nào, thoạt nhìn vừa xấu vừa hung ác, đem hai tiểu nam hài sợ đến nước mắt lưng tròng.



May mắn lúc này gặp được nữ hán tử Tống Tinh đi ngang qua, cô hai tay giương lên một cái, che ở trước mặt hai người, hướng con chó hoang hung ác kia mà trừng một cái, chó hoang như là bị khí thế của cô làm kinh sợ, ẳng ẳng hai tiếng liền cong đuôi chạy.



Từ đó về sau, bạn học Cung Trường Trương liền đối với chị của Tống Mặc sinh ra sự kính sợ không gì sánh được.



"Lần sau cậu mà còn ở trước mặt chị của tôi nói lung tung, thì khi chị ấy trừng cậu, trước đó để tôi châm ngòi đi!" Tống Mặc hừ một chút, xoa xoa cái cổ cứng ngắc, đổi một bên vai khác rồi kẹp lấy.



"Tha cho tôi đi, Tống ma ma!" Cung Trường Trương kéo dài âm thanh xin tha mang, sau đó không nhịn được hỏi cậu, "Nói đến, ngươi kia bao châm đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Tại sao ta cảm giác ngươi đột nhiên tựu thành cao thủ võ lâm cơ chứ?"


"Không có gì, liền theo video trên mạng mà học hỏi, ngươi nếu có thể bình tĩnh lại tâm tình, ngươi cũng có thể học được." Tống Mặc ngữ khí bình thường nói.



"Vậy hay là thôi, ta nhìn thấy người kia huyệt vị gì đồ liền đầu liền đau." Cung Trường Trương nói.


"Ngươi muốn là nghỉ hè không có chuyện làm, giúp ta lưu ý một chút tỷ của ta, đặc biệt cô bạn thân Trình Lộ kia." Tống Mặc cuối cùng đem hộp giữ nhiệt đậy nắp lại, cất vào trong túi.


Cung Trường Trương thiếu chút nữa không phun ra ngoài: "Ngươi... Ngươi này hình dung tuyệt diệu a! Tỷ tỷ kia ta có ấn tượng, hai ngày nay thường đến chơi nhà ngươi, nàng làm sao vậy?"



Đối với bạn thân, Tống Mặc cũng không có ý định che giấu: "Chính là nàng mưu toan tình cảm giữa tỷ đệ chúng ta, ta hoài nghi nàng đối với ta tỷ mưu đồ gây rối, gần nhất chính toan tính một cái âm mưu to lớn."



Cung Trường Trương "tê" một tiếng trợn mắt há mồm: "Không thấy được a, tỷ tỷ kia nhìn quen mặt, thực sự là không thể trông mặt mà bắt hình dong a."



Hắn không đợi Tống Mặc giải thích, trung nhị thiếu niên nhiều ít đều có chút không hiểu ra sao sứ mệnh cao cả, Cung Trường Trương lập tức hướng Tống Mặc bảo đảm: "Giao cho ta đi! Ta sẽ tại ngươi không ở trong lúc bảo vệ tốt tỷ tỷ đại nhân!"



"Bất cứ lúc nào giữ liên lạc, tổ chức tin tưởng ngươi." Tống Mặc cũng nghiêm túc nói.



"Lại tỏ vẻ!"



Sau khi cúp điện thoại, Tống Mặc liền cầm theo hai túi lớn đi tới đoàn phim ở studio.



Thân ảnh Tống Mặc vừa xuất hiện ở phim trường, ngươi của tổ hậu cần liền phát ra một trận tiếng hoan hô nhỏ giọng, còn có hai trợ lý diễn viên ân cần mà tiến lên giúp cậu đề túi, ánh mắt dừng trên hộp giữ tươi trong túi, còn nhịn không được mà nuốt nước miếng một cái.



"Tiểu Tống, đi đường từ nãy đến giờ có phải là mệt muốn chết rồi không, để tôi xách túi giúp cậu..."



"Đến ngồi bên này đi, bên này gió lớn, mát mẻ."



Sau đó Tống Mặc liền bị hai người kẹp ở giữa, một người giúp cậu xách túi, một người đem cậu ấn trên băng ghế dài, đối diện là cây quạt công nghiệp cực kì lớn.



Lúc mới vừa vào tổ đại gia còn cảm thấy minh tinh sao, soi mói một chút, buổi trưa ăn cơm do mình làm cũng không có gì, rất nhiều diễn viên kén ăn cũng không có ăn cơm hộp của đoàn phim, rất bình thường, ngoại trừ Nhiếp Tử Dạ ở ngoài đoàn phim thì còn có một nữ diễn viên cũng như thế này.



Nhưng sau khi theo Nhiếp Tử Dạ đem thức ăn phân cho nhân viên khác công tác, ánh mắt mọi người nhìn về phía Nhiếp Tử Dạ liền trở nên không giống nhau.



Vì thế hiện tại, mỗi ngày bữa cơn trưa này liền biến thành đại gia nhón chân mong chờ một bữa cơm.



"Hôm nay là rau muống xào, bí đỏ hấp, cà tím nướng a... Còn có chè bắp !" Một nam trợ lý diễn viên mở hộp giữ nhiệt từng cái từng cái lấy ra, xếp hàng ngang, nghe mùi thức ăn thơm cả studio dùng sức khịt khịt mũi, một mặt say sưa.



"Nhiếp ca khi nào mới diễn xong đây, bụng tôi đều đã kêu rột rột rồi." Một nữ trợ lý diễn viên rướn cổ lên hướng phim trường ngó nghiêng.



Bên này cứ xôn xao nhỏ lớn đã sớm hấp dẫn tới sự chú ý của Lý Đạo, hắn hô "Cut" xong liền nhìn trước màn ảnh thêm hai lần, cảm thấy không sai biệt lắm. Lúc tuyên bố nghỉ ngơi còn cùng Nhiếp Tử Dạ đi tới hướng bàn ăn: "Cậu... trà cây la hán ngọt ngào kia hôm nay còn nữa không?"



Nhiếp Tử Dạ kiềm nén tận lực không để cho mình bật cười, đối Lý Đạo nói: "Tôi cũng không rõ lắm, muốn xem Tiểu Mặc ngày hôm nay có có chuẩn bị hay không."



Nhiếp Tử Dạ xuất hiện ở bên cạnh bàn ăn, mọi người lại bộc phát ra một trận tiếng hoan hô, dồn dập cầm bát, cầm đũa, liền chờ Nhiếp Tử Dạ động đũa đầu tiên, bọn họ sẽ theo sát xuống tay.



Nhắc đến cũng kỳ quái, tuy rằng mấy ngày nay tiểu trợ lý của Nhiếp Tử Dạ toàn là làm thức ăn chay, chính là tên của các món này nghe tới đặc biệt bình thường nhưng khi ăn thì mùi vị lại không cách nào có thể diễn tả bằng ngôn từ được, người nào ăn qua đều chỉ có thể nói ra được hai chữ -- ăn ngon!



Chuyện này đặt ở trong mắt mọi người này có lẽ khó mà tin nổi, rau dưa trái cây lại như thế nào làm, còn không phải là cái hương vị kia sao, chẳng lẽ còn có thể đa dạng đến độ nào nữa?



Nhưng Tống Mặc lại cố tình có thể làm được.



Cũng là, dù là ai nếu ở trong chùa chỉ có thể ăn chay mười năm như một ngày, thì cũng đều nhịn không được mà có ý nghĩ muốn nghĩ ra cách đem thức ăn làm thành đồ ăn ngon miệng một chút.



Dưới điều kiện cực hạn càng có thể phát huy trí tuệ của con người.



Ăn qua hai ngày nữa Tống Mặc sẽ đặc chế bản cơm chay đoàn phim diễn viên đều cảm thấy tuyệt, rõ ràng ăn được so với lúc thường không sai biệt lắm, nhưng cân nặng bọn họ lại tụt xuống, hơn nữa trên mặt mụn cũng ít hơn nhiều, tình cảnh mùa hè trên lửa chiếm được cải thiện tốt đẹp.



Cho nên cơm nước của Nhiếp Tử Dạ liền thành đối tượng để đại gia tranh nhau vây đỡ, cũng thuận tiện khiến cho thu hoạch của anh ở đoàn phim một đợt hảo nhân duyên.



Lư Hiểu Đông một mặt hâm mộ nhìn đám người giương đũa trên bàn ăn, hắn đoạt bất quá những cái đó thoạt nhìn cũng không cường tráng diễn viên, chỉ có thể hai ba lần ăn sạch hộp cơm trong tay, sau khi lau miệng liền hướng Tống Mặc vẫy vẫy tay: "Tới đây, hôm nay tôi sẽ dạy cho cậu cách xử lý tài khoản weibo như thế nào."



Xã giao truyền thông của minh tinh cũng là một trong những trọng điểm của trợ lý diễn viên. Muốn giữ vững nhiệt độ nhất định, liền phải giúp minh tinh đăng weibo trong lúc đang quay phim hoặc CF, cứ canh góc chuẩn, chụp một tấm hình mà đăng lên, tình cờ còn muốn cùng fans hỗ động một chút.



Tống Mặc mặt cứng nhắc, chỉ vào một cái bình luận mới nhất dưới weibo của Nhiếp Tử Dạ. Weibo này nói là Nhiếp Tử Dạ xác nhận tham diễn Lý Đạo điện ảnh, phía dưới hắc tử nhắn lại nói: "Cũng không biết cái bình hoa này là dựa vào gì mà trụ được ở vị trí này, lưu lượng thịt tươi thỉnh đi vỗ thiên lôi phim thần tượng được không, không nên tới gieo vạ Lý Đạo điện ảnh, cũng không sợ đập phá chiêu bài của người ta!"



"Ta có thể cho trả lời lại gã 'phắn, không tới chuyện nhà mi' không?" Tống Mặc ngón tay rất nhanh mà ở phía trên bấm vài chữ.



Lư Hiểu Đông đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó sợ đến mức mồ hôi đều chảy cả ra, chạy nhanh lên đoạt lấy nói: "Đừng! Tiểu tổ tông, cậu muốn hại chết tôi và Nhiếp ca của cậu à!"



Lư Hiểu Đông trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, không dễ dàng gì mới cướp được điện thoại từ tay cậu, run run rẫy rẫy giơ lên xem, lúc này mới nhìn thấy được Tống Mặc dùng tài khoản của Nhiếp Tử Dạ mà trả lời ở phía dưới: "-- tôi cũng rất muốn biết, đại khái là bởi vì Lý Đạo mắt nhìn tốt đi."



Tuy rằng ngữ khí uyển chuyển rất nhiều, nhưng thoạt nhìn vẫn là có điểm cương, cùng Nhiếp Tử Dạ nhất quán ở trên weibo biểu hiện có chút không giống.



Cho nên các fans đều yên lặng chốc lát, ngược lại là Nhiếp Tử Dạ lời nói này ra nhưng chưa được đáp lại mà có chút lúng túng.



Kia hắc tử còn tại tuyến, nắm lấy điểm ấy liền nhảy nhót một phút chốc, dùng sức trào phúng.



Lư Hiểu Đông vẻ mặt như tận thế, bụm mặt: "Xong, xong, tôi rất vất vả mới kinh doanh lên được..."



"Đừng nóng vội, tôi tìm người bổ cứu một chút." Tống Mặc thoạt nhìn ngược lại vậy mà tương đối bình tĩnh, cậu động viên mà vỗ vỗ vai Lư Hiểu Đông, sau đó cầm điện thoại đi đến bàn ăn.



Lư Hiểu Đông còn đang đắm chìm trong hoài nghi và ưu thương, lúc ngẩng đầu nhìn thì Tống Mặc đã hướng hắn đi tới: "Xong, hiện tại tốt đẹp rồi."



Lư Hiểu Đông bán tín bán nghi cầm lên xem, sau đó đột nhiên mở to hai mắt.



Một phút chốc Tống Mặc mới vừa mới rời khỏi kia, rõ ràng là khiến Lý Đạo đang dùng cơm kẽ hở tiện tay cho weibo của Nhiếp Tử Dạ một lời khen, Tống Mặc còn cho hắc tử thêm một cậu trả lời phía sau: "-- Tôi cũng cảm thấy mắt nhìn của mình không tồi"



Lư Hiểu Đông hốt hoảng ngẩng đầu lên, chỉ thấy bên cạnh bàn Lý Đạo giơ lên trà cây la hán trong tay mà hướng Tống Mặc gật gật đầu, mà Tống Mặc cũng ngoan ngoãn khẽ mỉm cười với đối phương.



Tiếp theo không tới nửa giờ đề tài "Lý Đạo điểm khen" liền lên hot search.



Lư Hiểu Đông: "..."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro