
Chương 186: Dự tính của hắn
Tuy rằng món khoai tẩm đường kéo sợi này hoàn toàn chẳng thể so với những việc mà Hòa Ninh đã làm vì cậu, nhưng vì thân phận và địa vị khác biệt, nên những gì cậu có thể làm cho Hòa Ninh, cũng chỉ có vài chuyện nhỏ như vậy mà thôi.
Lễ tuy mọn nhưng tình thì sâu, xưa nay đều vậy. Quà quý đến mấy cũng chẳng bằng việc tặng đúng thứ người ta thích
Sau khi ăn hết cả đĩa khoai môn tẩm đường kéo sợi, Hòa Ninh ngẩng đầu nhìn Tống Thanh Hàn, khẽ cười:
"Được rồi, nếu không còn chuyện gì thì ngươi về đi, ta biết ngươi còn bận."
Trước mặt một vị quận chúa điện hạ đường đường chính chính như thế, Tống Thanh Hàn nào dám thật sự nói mình bận rộn. Nhưng quả thực cậu cũng đã định rời đi từ sớm, nên liền ôm quyền cúi người thi lễ:
"Tạ ơn điện hạ. Lời này nói ra tuy có hơi sáo rỗng, nhưng có thể gặp được điện hạ, đúng là vinh hạnh lớn của chúng ta."
Nói xong, cậu không dám nhìn sắc mặt Hòa Ninh, vội vàng rảo bước rời đi.
Thật sự là... đã bao nhiêu tuổi đầu rồi, lại còn là đàn ông, mà nói ra mấy lời sướt mướt như thế quả thật khiến người ta thấy khó mở miệng. Nhưng cậu thề, đó đều là suy nghĩ chân thật trong lòng mình, nên mới liều mình mà nói ra. Chứ nếu là lời khách sáo cho có, ngược lại cậu đã chẳng thấy khó khăn đến vậy.
Ngay khi Tống Thanh Hàn nói ra câu kia, Hòa Ninh như sững lại, cả người tựa hồ hóa thành tượng băng. Mãi cho đến khi bóng dáng cậu hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, y mới chậm rãi thở ra một hơi, khẽ lắc đầu, lẩm bẩm:
"Ta chẳng phải cũng vậy sao..."
Trên đời này không có cái tốt nào là vô duyên vô cớ. Nếu có người thật lòng tốt với ngươi, ắt hẳn là vì trên người ngươi có điều gì đó đáng để họ đối xử tốt như vậy.
Nghĩ vậy, thân thể Hòa Ninh cũng thả lỏng đôi chút. Y phất tay về phía những đào kép đang đứng chờ ở góc xa, đợi tiếng nhạc lại cất lên, y tự mình rót một chén rượu, nhìn cành cây đung đưa trong gió ngoài cửa sổ, buông một tiếng thở dài đầy nhẹ nhõm.
Khi Tống Thanh Hàn trở về nhà, sắc trời đã dần buông xuống. Võ Đại Hổ cũng đã về từ sớm, trên mặt mang theo biểu cảm khiến cậu chẳng thể đoán ra được.
"Không phải là... không được đấy chứ?"
Cậu vô thức hỏi, ánh mắt hiện rõ vẻ căng thẳng.
Nếu Võ Đại Hổ không phải lên tiền tuyến nữa, thì chẳng phải những việc cậu bôn ba cả buổi chiều - hết tìm La Hải Vận rồi lại đến nhờ Hòa Ninh - đều trở thành vô ích hay sao?
Thấy trong lời của Tống Thanh Hàn có đôi chút thất vọng, Võ Đại Hổ không nhịn được bật cười:
"Tất nhiên là không được rồi. Chỉ là họ nể mặt Tiểu Thạch Đầu còn nhỏ, nên tạm thời để ta phụ trách việc an toàn ở hậu cần. Nếu sau này thiếu người, mới phải ra chiến tuyến."
Đợi tiêu hóa hết ý trong lời hắn, Tống Thanh Hàn liền đập tay lên trán, cảm thấy bản thân đúng là hồ đồ. Võ Đại Hổ không phải ra tiền tuyến thì đúng là chuyện tốt, cậu thất vọng cái gì chứ?
Thấy bộ dáng cậu lúc thót tim lúc thở phào, Võ Đại Hổ không nhịn được bật cười, tò mò hỏi:
"Sao vậy? Ngươi đã đi gặp ai rồi à? Là Hòa Ninh điện hạ?"
Tống Thanh Hàn khẽ ho một tiếng, cảm thấy chuyện dẫn theo trẻ con ra chiến trường không tiện nói ra, nên mập mờ đáp:
"Xem như là thế đi. Ta chỉ báo lại tình hình bên này một tiếng, kẻo có chuyện gì xảy ra, chết cũng chẳng ai biết."
Nói xong liền quay người đi vào trong phòng, trông bộ dáng như thể bận rộn đến mức không thở nổi. Võ Đại Hổ tuy thấy hơi khó hiểu, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Dù sao đợi đến ngày phải rời đi là biết ngay Tống Thanh Hàn có đi theo hay không. Nếu thật sự dám đi...
Võ Đại Hổ nghĩ đến đây, mới phát hiện ra hình như bản thân cũng chẳng có cách nào ngăn cản.
Mà người đàn ông Man Di kia cũng không để Tống Thanh Hàn phải đợi lâu. Chỉ mới hai ngày sau đã lại đến, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng quen thuộc, thậm chí không thèm liếc nhìn cậu một cái, liền đi thẳng vào phòng của đứa con lai.
Vì trong lòng vẫn còn tâm sự, nên ngay cả lúc tưới hoa Tống Thanh Hàn cũng thất thần. Nếu không phải Hoa Liên nhắc nhở, cậu suýt chút nữa đã làm tràn cả chậu.
Đợi đến khi người kia từ trong phòng đứa con lai bước ra, Tống Thanh Hàn liền quan sát kỹ sắc mặt hắn. Thấy hắn mặt mày âm trầm khó đoán, không biết đứa trẻ kia đã nói gì, trong lòng cậu cũng thấp thỏm không yên.
Chẳng lẽ chuyện cậu nhờ đứa nhỏ thăm dò đã bị lộ? Vậy hắn sẽ làm gì? Đi tìm người tính sổ sao?
Thấy người Man Di nọ chỉ liếc mình một cái rồi xoay người bỏ đi, Tống Thanh Hàn ngẩn người, ngoái đầu nhìn lại, sau khi đóng cửa lại thì trầm ngâm một lúc, rồi mới quyết định bước vào phòng của đứa con lai.
Dường như đứa con lai đã đoán được cậu sẽ vào, còn chưa đợi cậu ngồi xuống đã chủ động lên tiếng:
"Ta nói với hắn rằng ta biết tung tích của ba người sinh ba, nhưng ta cần biết rõ hắn định làm gì. Hắn cũng không giấu giếm, kể hết với ta."
Tống Thanh Hàn vừa ngồi xuống, liền "Ồ" một tiếng, nhẹ giọng hỏi:
"Hắn định làm gì?"
"Hiện tại bọn họ chẳng khác nào cây gậy khuấy nước đục, nhưng đâu có ai cam tâm cả đời làm một thứ bị người ta ghét bỏ chứ."
Lúc nói câu ấy, giọng nó rất bình thản, bình thản đến mức khiến người nghe có cảm giác như thể nó đã buông tay với thế gian, mang theo một chút nhẹ nhõm, một chút chua xót không tên.
Tống Thanh Hàn gật đầu. Câu ấy, cậu hiểu. Nếu là cậu, e là cũng chẳng thể cam chịu số phận như vậy, nhất định sẽ tìm cách vùng lên. Chỉ là...
"Các ngươi định tách ra lập thế lực riêng?"
Thấy cậu đoán trúng, đứa con lai cũng không vòng vo, sảng khoái gật đầu:
"Thiên hạ rộng lớn, hẳn sẽ có chỗ dung thân cho bọn ta. Nhưng hà tất phải đi đường xa tìm ra nơi chưa biết? Ai biết ngoài kia còn ẩn chứa bao nhiêu hiểm họa chưa từng thấy?"
Vậy nên, cách tốt nhất chính là trừ nguy trước mắt. Dù sao, có quy củ vẫn dễ xoay sở hơn là cứ để mọi thứ hỗn loạn...
Tống Thanh Hàn vừa suy nghĩ, vừa hỏi:
"Việc này có liên quan đến ba đứa sinh ba? Các ngươi muốn mượn sức bọn họ để dựng thế lực riêng?"
Đứa con lai trầm ngâm một lúc rồi đáp:
"Trong suy tính của hắn, đúng là như thế."
"Hắn đã lấy được bản đồ bộ lạc Nguyệt Nha, chỉ cần có người dẫn đường, là có thể một hơi chiếm trọn nơi đó. Đến lúc người Man Di còn đang sa lầy ngoài chiến tuyến, không thể kịp thời ứng cứu, thì có thể nhân cơ hội càn quét sạch hậu phương."
"Không cần vội diệt người Man Di, cứ để họ cản quân Thanh Mộc ngoài tiền tuyến. Còn ta thì ổn định hậu phương, tích lũy lực lượng. Đợi thời cơ chín muồi, một trận đoạt lấy phần còn lại, thay người Man Di mà lên."
Nghe đến đây, trong lòng Tống Thanh Hàn không khỏi sôi sục. Nhưng cậu vẫn giữ được tỉnh táo, suy xét một lúc rồi nhíu mày:
"Vậy sao không trực tiếp lật đổ chính quyền người Man Di, rồi điều quân quay về? Như thế chẳng phải gọn gàng nhanh chóng hơn sao?"
Đứa con lai khẽ lắc đầu, giọng điệu vẫn bình thản như nước:
"Thứ bọn ta muốn là lật đổ tận gốc, chứ không phải lấy hình thức che giấu sự thật. Bởi vì người Man Di từ trong xương tủy, vốn chẳng hề chấp nhận sự tồn tại của bọn ta."
Tống Thanh Hàn khẽ gật đầu, trong lòng đã dần hiểu rõ ý nó.
Nếu dựa vào người Man Di – như ba đứa sinh ba – để lập thế lực riêng, tuy có thể nhanh chóng giành được quyền lực, nhưng muốn bước lên ngôi vị chí tôn, bọn họ vẫn sẽ không nhận được sự thừa nhận. Vì người Man Di, vốn dĩ không thể nào chấp nhận một giống loài khác biệt như họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro