Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2


"Kêu lên." Hắn kề răng vào bên cổ Yêu Hồ, cắn một miếng da nho nhỏ vừa day vừa gặm nhẹ nhàng, cảm giác hơi nhói tạo ra lỗi giác không biết khi nào thì sẽ cắn đứt cổ Yêu Hồ, dưới tình huống này giọng điệu kia lại giống như ra lệnh uy hiếp, Yêu Hồ vì căng thẳng mà kẹp chặt chân lại hơn một chút, cảm nhận được sự tồn tại rõ ràng không kém tính khí của người kia, nóng bỏng lại mạnh mẽ, ánh mắt nhìn chòng chọc thân thể của y.


Đại Thiên Cẩu nhắc lại: "Kêu lên."


Yêu Hồ đâu có nghe lời như thế, nghe vậy lại cắn chặt môi, nhưng thở dốc đâu phải muốn nhịn là nhịn được, huống chi vào tình huống lúc này, thanh âm bị kiềm nén không tự chủ được mà tràn ra từ khoang mũi mang theo chút vui sướng, kéo theo âm thanh kiều diễm run rẩy phủ kín một tầng sương mù trong phòng.


Ướt át đến mức kẻ khác phải nổi điên.


Một kẻ không tự hiểu quyến rũ như thế, Đại Thiên Cẩu nhịn không được, một tay cầm lấy tính khí của Yêu Hồ, một tay túm lấy đuôi của y, Yêu Hồ trợn tròn mắt muốn đoạt lại cái đuôi, "Đừng đụng vào đó!"


"Có khoái cảm sao? Nơi này này." bàn tay Đại Thiên Cẩu kề sát gốc đuôi vuốt ve, lại bóp chặt cặp mông kia xoa nắn, da thịt mềm mại của Yêu Hồ tràn đầy phong tình, hết lần này tới lần khác lại muốn làm bộ thư sinh đứng đắn đi câu dẫn thiếu nữ, nhưng y có nghĩ nào có thư sinh như vậy? Tư thái tay cầm quạt xếp ánh mắt phong lưu khiến Đại Thiên Cẩu để tâm đã lâu, lần này có thể tìm được cơ hội bắt y ở bên cạnh, làm sao có thể nhịn được.


"Hóa ra nghịch cái đuôi của ngươi cũng có thể mang lại khoái cảm, thật thú vị."


"Ngươi đừng nói...."Mở miệng một cái là cái gì cũng không nhịn được, Yêu Hồ ngọt ngào rên rỉ, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm không trung, cũng không rõ là vì hơi nước quá nhiều hay nước mắt bị kích thích mà chảy ra, trước mắt y thứ gì cũng trở nên mờ mịt, tựa hồ thứ gì ở xa y đều không thể nhìn thấy, chỉ có tiếng thở của Đại Thiên Cẩu bên tai và nhiệt độ ở phía sau lưng, chứng minh Yêu Hồ vẫn còn tồn tại.


Bị hắn ôm không chút kiêng dè hưởng thụ.


"Chân đau...." Tính khí cùng làn da ma sát, Yêu Hồ nhắm mắt lại, thân thể dính sát vào thành bể, cơ ngực của Đại Thiên Cẩu dán vào lưng y, làm Yêu Hồ có chút không thở nổi, trừ tình dục ra còn cảm giác khuất phục trước địa vị cùng lực lượng mạnh mẽ của người kia, y có thể cảm nhận được khuôn mặt Đại Thiên Cẩu kề bên mặt mình, chỉ cần quay đầu là có thể kề lên môi của hắn, đôi môi mỏng luôn nhếch lên đưa ra những mệnh lệnh lạnh lùng, nhưng y không dám.


Y sợ vị Đại Thiên Cẩu hỉ nộ vô thường này làm ra hành vi nào đó càng kích thích hơn.


Không thể không nói trực giác của Yêu Hồ đối với nguy hiểm vừa nhạy bén vừa chính xác đến đáng sợ, y chỉ hơi nhu thuận tuân theo cũng khiến Đại Thiên Cẩu kích động, huống chi là chủ động hôn ?


Tiểu hồ ly không chủ động, Đại Thiên Cẩu liền tự thân vận động, tay vẫn luôn xoa bóp tính khí ở phía trước, khi rời đi còn quyến luyến mà nắn nắn hai cái, dùng mấy phần sức, cảm giác không rõ ràng là đau đơn hay kích thích cuốn chặt lấy Yêu Hồ, y đành mơ hồ nương theo chờ Đại Thiên Cẩu kết thúc lần quan hệ này.


Hoặc là nói, mong chờ hắn kết thúc việc hành hạ này, cho y sự giải thoát.


Còn không kết thúc ... Y nghĩ bản thân cũng sắp nhịn không được..... Yêu Hồ mơ màng nghĩ, bị Đại Thiên Cẩu nắm cằm lên hôn, hương rượu càng làm say đắm lòng người, Yêu Hồ cuối cùng cùng không nhịn được, đầu lưỡi hơi vươn ra cuốn lấy lưỡi của Đại Thiên Cẩu, mông cũng không tự giác vểnh lên giống như chủ động đặt vào tầm tay Đại Thiên Cẩu, không ngờ bị hắn dùng sức véo đau đến kêu ra tiếng.


Người bị lật qua lật lại đến phát đau, nụ hôn như muốn gặm nát môi Yêu Hồ khiến y vô thức giãy giụa, đánh đổ bình rượu cạnh ao, lập tức mùi rượu lại càng đậm đà, nhuộm lên mi mắt Yêu Hồ thêm mấy phần men say.


Đại Thiên Cầu cuối cùng cũng bắn ra giữa hai chân Yêu Hồ, trên người y lúc này cũng phủ lên một tầng mồ hôi mỏng, rõ ràng bản thân chỉ cần chịu đựng....... Y đỏ mặt nghĩ, tư thế của hai người lúc này đặc biệt thân thiết cùng ái muội, ai cũng không buông ra, Đại Thiên Cẩu thả lỏng đem toàn bộ sức nặng ép lên người Yêu Hồ, gác cằm lên vai y hồi phục nhịp thở.


Muốn bày tỏ hết tình yêu chứa chan này, muốn hôn lên gò má người thương, muốn ôm lấy y.


Thừa dịp bầu không khí ái muội còn chưa biến mất, Đại Thiên Cẩu đưa tay ra ôm Yêu Hồ vào ngực mình, tiểu hồ ly không biết là mệt mỏi hay là bị dọa đến, tim đập liên hồi, vừa vặn hòa vào cùng nhịp tim của hắn giao thoa một chỗ, Đại Thiên Cẩu vuốt ve sống lưng bóng loáng của y, lời nói ôn nhu làm sao cũng không thốt lên được.


Hắn chưa bao giờ đem tâm tình thần sự của mình ra trước mặt Yêu Hồ, càng không thể thản nhiên nói ra những lời yêu đương, với hắn tình cảm giống như một lời tâm sự khó có thể mở miệng, không thể nói rõ, càng không thể tùy tiện trao đi.


Tình yêu của hắn dành cho Yêu Hồ không phải thứ có thể kiềm chế được, hận y phong lưu thành tính, giận y luôn tùy tiện nói yêu nhưng lại không tình nguyện lấy chân tâm ra đối xử với mình, hiện tại việc hắn có thể làm, cũng chỉ có thể là ôm thật chặt tiểu hồ ly này trong ngực, tránh cho trước khi hắn nói ra tình cảm thật sự của mình thì y đã không chút lưu tình rời đi .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro