Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Người dẫn đường - 1

Edit: May

Chương 1

【Chào mừng đến với Thế giới Bên Kia.】

Một giọng nói máy móc lạnh lẽo kéo ý thức của Ôn Khinh trở lại. Cậu ngơ ngác ngẩng đầu, mở miệng muốn nói gì đó thì luồng gió lạnh đột ngột lùa vào khí quản.

Ôn Khinh ho khan hai tiếng. Thấy cách đó không xa là dòng chữ trên biển quảng cáo khổng lồ được dựng trên khung thép — "Tòa nhà Thế giới Bên Kia".

Cái tên này... nghe đã thấy chẳng may mắn gì rồi.

Ôn Khinh dời mắt, tim như muốn nhảy ra ngoài.

Một phút trước, cậu còn ở ký túc xá, đang định mang giấy vệ sinh vào cho trưởng phòng. Nhưng khi vừa mở cửa ra, cậu đã đi tới chỗ sân thượng kỳ quái này rồi.

Không biết trưởng phòng đã nhận được giấy chưa...

Ôn Khinh xoa cánh tay, đi về phía cửa thoát hiểm.

Cánh cửa lớn màu trắng đóng chặt, Ôn Khinh thử đẩy cửa nhưng nó không hề nhúc nhích, dường như đã bị khóa lại.

“Có ai không?”

Không có.

Không có ai cả.

Không thấy mặt trời, không thấy ánh trăng, chỉ có một lớp sương mù dày đặc bao quanh tòa nhà này, cứ như thể trên thế gian chỉ còn tồn tại mỗi nơi đây.

Ôn Khinh cẩn thận bước lại gần lan can, cúi đầu nhìn xuống dưới.

Vẫn là một màn sương trắng, sâu không thấy đáy.

Chỉ liếc mắt một cái thôi cũng khiến Ôn Khinh mềm nhũn cả chân tay.

Cậu sợ độ cao, không chỉ sợ độ cao mà còn sợ ma, nhưng cậu lại là kiểu sợ mà vẫn muốn chơi.

Rõ ràng sợ độ cao còn thích nhìn từ các tòa nhà cao tầng xuống; rõ ràng là sợ ma nhưng vẫn cứ kéo trưởng phòng cùng xem phim kinh dị.

【Còn 20 phút nữa là mở cửa vào phó bản, vui lòng mời các người chơi chuẩn bị sẵn sàng.】

Giọng nói máy móc lại vang lên.

Ôn Khinh nghe rất rõ ràng, từ lòng bàn chân dâng lên một luồng khí lạnh.
Cậu đã từng xem qua các tiểu thuyết và phim truyền hình về thể loại vô hạn lưu, nên hiểu rõ người chơi và phó bản ám chỉ cái gì.

Nó có nghĩa là cậu sắp chết rồi.

Ôn Khinh hiểu bản thân mình nhất, biết rõ loại người như cậu - vai chẳng thể vác, tay chẳng thể xách, chỉ số thông minh cũng bình thường là phế vật có tỷ lệ sống sót rất thấp.

Ngày hôm qua trường mới phát học bổng.

Gói bim bim khoai tây mà cậu mua vẫn còn nửa gói chưa ăn hết.

Lương gia sư cậu vẫn chưa được trả...

Ôn Khinh suy nghĩ lung tung một hồi, cố nhịn nước mắt rơi xuống.

Cậu không thể ngồi chờ chết như vậy được.

Ôn Khinh hít sâu một hơi, nhìn vào không khí, lắp bắp hỏi: “Hệ... hệ thống, tôi... tôi có thể không tham gia trò chơi được không?”

Giọng nói máy móc ban nãy không lên tiếng, nhưng phía sau lại vang lên một tiếng cười khẩy.

Ôn Khinh giật mình, quay đầu lại nhìn thấy ba người đàn ông, đẹp đến mức không giống con người.

Họ trông giống như những tác phẩm điêu khắc tinh tế, ngũ quan không một chút tỳ vết, mỗi người một vẻ, chiều cao ít nhất cũng phải 1m9. So với vẻ ngoài, quần áo mà họ mặc lại có vẻ khá đơn giản, khiến sự tồn tại của họ trông gần gũi với con người hơn nhiều.

Một người mặc đồng phục bóng rổ số 23 màu đỏ, một người mặc áo sơ mi quần tây, người còn lại khoác chiếc áo choàng tắm dài lỏng lẻo dưới chân đi guốc gỗ.

Không hiểu sao, Ôn Khinh có cảm giác ánh mắt bọn họ nhìn cậu rất kỳ lạ, giống như đang quan sát một con mèo con hoặc chó con ven đường.

Phản ứng đầu tiên của Ôn Khinh là đồng đội đã đến, nên cậu chủ động chào hỏi: “X-xin chào... chào các anh.”

Người khoác áo choàng tắm cười nhạt, tiếng cười y hệt như tiếng cười khẩy lúc nãy.

Anh ta lười biếng dựa vào lan can, hai chân bắt chéo, đôi mắt hẹp dài nhìn về phía Ôn Khinh: “Cậu là thứ gì vậy?”

Đồng đội này có vẻ không được lễ phép lắm ha.

Ôn Khinh chửi thầm trong lòng, nhỏ giọng đáp: “Tôi là con người.”

Vừa dứt lời, ánh mắt của ba người nhìn về phía cậu càng trở nên kỳ lạ hơn.

“Con người?”

Người khoác áo choàng nhướn mày, vẻ mặt như vừa phát hiện ra điều gì đó đáng kinh ngạc.

Anh ta huýt một tiếng sáo ngắn với người mặc áo bóng rổ, giọng điệu hời hợt: “Đây là một con người đấy.”

Câu nói này rất lạ.

Một con người là sao?

Ôn Khinh nhíu mày, lùi một bước, cảnh giác nhìn ba người kia: “Vậy... vậy các anh...”

Cậu cố gắng đứng thẳng người, muốn cho mình trông có vẻ cứng rắn chút, mà vừa mở miệng lại hoảng đến mức nói lắp: “Các anh... các anh không phải... không phải là con người sao?”

Người khoác áo choàng tắm cười khẽ, chậm rãi bước về phía Ôn Khinh.

Ôn Khinh muốn lùi lại, những nghĩ đến việc nơi này có ba con quỷ, đôi chân của cậu bỗng nhiên không nghe lời, đột nhiên mềm nhũn, chỉ có thể cố gắng đứng vững.

Người khoác áo choàng tắm bước đến gần Ôn Khinh, cặp mắt rũ xuống, trong ánh mắt tràn ngập vẻ thích thú.

“Cậu đã từng thấy con người nào đẹp đến mức này chưa?”

Nói rồi, anh ta rất tự nhiên nâng tay, ngón tay tựa như vô tình lướt qua cổ tay của Ôn Khinh, lạnh tới thấu xương, dù cho tay anh ta đã rời đi, Ôn Khinh vẫn cảm nhận được luồng khí lạnh từ trên người anh ta truyền tới, cảm giác còn lạnh hơn cả ngăn đông tủ lạnh.

Cơ thể con người không thể có nhiệt độ này.

Thật... thật sự không phải là người sao?

Còn chưa vào phó bản mà cậu đã phải bỏ mạng rồi sao?

Khuôn mặt của Ôn Khinh lập tức không còn giọt máu, bờ môi run rẩy, nước mắt chực trào ra khỏi hốc mắt.

Vẻ mặt sợ hãi này khiến người khoác áo choàng tắm hơi sững sờ, lần đầu tiên thấy một con người nhát gan đến thế.

Cậu vậy mà lại sợ anh...

Nhát gan, khuôn mặt nhỏ nhắn còn không to bằng bàn tay của anh ta.

Tầm mắt của người mặc áo choàng tắm vẫn tiếp tục đảo qua đảo lại trên người Ôn Khinh.

Gió trên sân thượng thổi rất mạnh, chiếc áo phông trắng rộng thùng thình của Ôn Khinh bị thổi phồng, để lộ ra một đoạn eo trắng nõn, trông cậu càng them mỏng manh đáng thương.

Người khoác áo choàng tắm tặc lưỡi một tiếng, đang định mở miệng, người mặc áo bóng rổ đột nhiên lên tiếng:

“Đủ rồi…”

Mấy chữ cuối cùng là một chuỗi âm tiết cổ quái, Ôn Khinh không có nghe rõ.

Cậu đoán có thể là tên của người đàn ông mặc áo choàng tắm, vì anh ta liếc mắt nhìn người mặc áo bóng rổ rồi nhún vai.

【Còn 10 phút nữa là mở cửa vào phó bản, vui lòng mời tất cả người chơi chuẩn bị sẵn sàng.】

"Người chơi? Người chơi gì?"

"Đây là đâu?"

"Chuyện… chuyện gì đang xảy ra?"

"Mấy người là ai?"

Phía đầu bên kia của sân thượng đột nhiên vang lên những tiếng ồn ào.

Ôn Khinh liếc nhìn qua, là một nhóm thanh niên, có nam có nữ, trông có vẻ đều là người bình thường.

Ít nhất so với ba kẻ không rõ là người hay quỷ kia thì trông họ bình thường hơn nhiều.

Ôn Khinh hít sâu một hơi, liền chạy về phía nhóm người trẻ tuổi kia.

Chân cậu có chút mềm nhũn, may thay có người đỡ lấy cậu kịp lúc.

"Cậu không sao chứ?"

"Không sao, cảm ơn." Ôn Khinh thở dốc, mỉm cười cảm ơn cậu học sinh đã giúp mình.

Cậu học sinh có khuôn mặt bầu bĩnh, khi cười rộ lên trông rất đáng yêu và rạng rỡ: "Không có chi."

"Tôi tên Chu Châu."

Ôn Khinh hít một hơi, nhỏ giọng nói: "Tôi tên là Ôn Khinh."

Chu Châu nhìn thấy đuôi mắt cậu hơi đỏ, lại nhìn ba người đàn ông cách đó không xa, hỏi: "Cậu biết đây là đâu không?"

Ôn Khinh lắc đầu, ăn ngay nói thật: "Không biết, vốn dĩ ban nãy tôi còn ở ký túc xá, mở cửa ra thì đã tới đây rồi."

"Tôi cũng vậy," Chu Châu thở dài, nói: "Tôi đang ở nhà chơi game, lúc ra mở cửa để lấy đồ ăn thì đột nhiên tới đây."

Nhìn nụ cười nhạt trên mặt cậu ấy, Ôn Khinh không nhịn được mà nghĩ trong lòng, người này tâm lý vững thật, giờ phút này còn có thể cười được.

Bản thân cậu phải cố gắng lắm để không bật khóc.

Một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa, lưng đeo ba lô, giơ tay phát biểu: "Tôi đang xuống xe buýt thì đột nhiên bị kéo đến đây, không có dấu hiệu gì bất thường trước đó cả."

Mọi người lần lượt kể về trải nghiệm của mình, trừ Ôn Khinh thì có tổng cộng sáu người.

Hai nam, bốn nữ, đều khoảng hai mươi tuổi, cô gái nhỏ nhất vừa mới tốt nghiệp cấp ba, chưa vào đại học, tất cả mọi người đều là ở thời khắc mở cửa bị kéo đến đây.

Sau khi mọi người nói chuyện với nhau xong, Chu Châu liếc nhìn đám người đàn ông mặc áo choàng tắm, hỏi: "Ôn Khinh, cậu có quen ba người đó không?"

Ôn Khinh vội lắc đầu: "Không quen."

"Họ cũng đột nhiên xuất hiện ở đây, mà bọn họ, bọn họ rất kỳ lạ…"

Nói xong, Ôn Khinh cẩn thận ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đàn ông mặc áo choàng tắm.

Ba người bọn họ đứng mỗi người một góc, trên mặt không để lộ một chút hoang mang hay lo lắng nào, dường như đã quá quen với tình huống hiện tại.

Ôn Khinh vừa nhìn trong giây lát, người đàn ông mặc áo choàng tắm đã nhìn lại đây, khiến cậu sợ tới mức vội vàng tựa sát vào người Chu Châu.

"Liệu họ có phải là người chơi cũ không nhỉ?" Chu Châu hỏi.

Mọi người đều nhìn về phía Chu Châu.

Chu Châu mỉm cười giải thích: "Vừa rồi giọng nói đó nói rằng tất cả người chơi hãy chuẩn bị sẵn sàng, vậy chắc ba người đó cũng là người chơi."

"Bảy người chúng ta đều là người mới, còn ba người kia trông có vẻ đã quen thuộc với tình huống này, nên tôi đoán họ có thể là người chơi cũ, đã trải nghiệm một vài chuyện."

Nghe vậy, mọi người liên tục gật đầu.

"Có vẻ là vậy."

"Hay qua đó hỏi xem?"

Ôn Khinh mở miệng, muốn nói rằng người đàn ông mặc áo choàng tắm đó có lẽ không phải là người chơi cũ.

Nếu là người chơi cũ, khi nhìn thấy cậu sẽ không hỏi cậu là thứ gì…

Cậu chưa kịp nói gì thì Chu Châu và mọi người đã chạy đến gần người đàn ông mặc áo choàng tắm.

【Cửa phó bản đã mở, mời tất cả người chơi hãy vào trò chơi.】

Cạch một tiếng, cánh cửa thoát hiểm màu trắng đột ngột mở ra.

Phía sau cảnh cửa tối đen, không có lấy một chút ánh sáng nào.

Mọi người nhìn cánh cửa trước mặt, không ai dám tiến lại gần.

"Có nên vào không?"

【Cửa phó bản đã mở, tất cả người chơi vui lòng không được chần chừ, nhanh chóng tiến vào!】

"Nếu không đi vào thì sao?" Chu Châu hỏi.

Hệ thống không giải thích.

Ôn Khinh đứng giữa đám đông, căng thẳng nhìn chằm chằm vào màn sương đen sau cánh cửa.

"Nếu không vào, sẽ chết đấy."

Giọng nói khàn khàn bất ngờ vang lên bên tai, khiến Ôn Khinh giật bắn mình.

Tiếng cười chế nhạo quen thuộc lại xuất hiện.

Người đàn ông mặc áo choàng tắm có vẻ rất hài lòng với phản ứng của cậu, nhếch miệng cười, bước vào cửa, tiếp theo sau là người mặc đồng phục bóng rổ và sơ mi trắng cũng đi vào.

Bảy người còn lại nhìn nhau, do dự.

"Thật… thật sự sẽ chết sao?" một nữ sinh hỏi.

Chu Châu lắc đầu: "Không biết."

"Chúng ta cũng vào thôi."

Bọn họ đột nhiên xuất hiện ở đây đã là một chuyện phi thực tế rồi, không ai dám đánh cược mạng sống của mình, lần lượt đi qua cánh cửa trắng.

Khi bước qua cửa, Ôn Khinh không dám chớp mắt.

Cậu mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào màn sương đen như muốn nuốt chửng người phía sau cửa.

Vừa bước một chân qua cửa, thế giới đã thay đổi hoàn toàn.

Đây là phòng khách của một căn biệt thự.

Phòng khách vô cùng trống trải, không có sofa, TV hay bất kỳ nội thất nào, chỉ có một chiếc bàn dài bằng đá cẩm thạch ở giữa phòng với vài chiếc ghế gỗ tần bì, trên mặt tường phía sau bàn treo một chiếc đồng hồ lớn, kim giây tíc tắc chạy, thông báo thời gian.

【Tìm nhé, tìm nhé, tìm bạn bè
Tìm được một người bạn tốt
Chào một cái, bắt tay một cái
Bạn là người bạn tốt của tôi.】

Giọng nói máy móc lạnh lẽo đột nhiên cất lên một bài hát thiếu nhi, nghe vô cùng quỷ dị, giống như nhạc dạo trước khi ma quỷ xuất hiện trong phim kinh dị, dùng giai điệu đáng yêu nhất để hát lên lời ca rợn người.

Ôn Khinh sợ đến mức môi trắng bệch, móng tay trong vô thức bấu vào lòng bàn tay.

【Tất cả người chơi đã vào sân, phó bản cấp Thần chính thức bắt đầu.】

【Trong số các bạn có một Người dẫn đường.】

【Chỉ có Người dẫn đường mới có thể mở được cửa chính biệt thự, các người chơi xin hãy tìm ra Người dẫn đường và cùng nhau rời khỏi biệt thự.】

【9 giờ tối mỗi ngày, tất cả người chơi sẽ tiến hành bỏ phiếu, người chơi có số phiếu cao nhất sẽ phải mở cửa biệt thự để xác minh mình có phải Người dẫn đường hay không.】

【Nếu chọn sai hoặc tất cả người chơi bỏ phiếu trắng sẽ cung cấp thêm manh mối về Người dẫn đường.】

Luật chơi có vẻ giống trò Ma Sói, mỗi ngày được bỏ phiếu một lần, nghe thì có vẻ khá nhân từ với người chơi, tìm không ra còn có thể được cung cấp thêm manh mối.

Ôn Khinh khẽ thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ rằng có lẽ thử thách đầu tiên dành cho người mới đều tương đối đơn giản.

【Bây giờ sẽ phát thẻ thân phận.】

【Người chơi Ôn Khinh, xin hãy giữ thẻ thân phận của mình cẩn thận.】

Ngay lập tức, vài dòng chữ hiện lên trước mắt Ôn Khinh.

Họ tên: Ôn Khinh

Thân phận: Người bình thường

Tuổi: 20

Ưu điểm: Nhát gan

Tác giả có điều muốn nói:

Ôn Khinh: ???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro