Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42

Tuyệt kĩ trà xanh: Tất cả đều là lỗi của tôi, xin mọi người đừng cãi nhau vì tôi.

“Anh Tạ, sao anh lại mang nhiều đồ đến vậy?” Đường Bạch sợ ngây người, thật ra cậu muốn hỏi tại sao Tạ Như Hành lại ăn mặc chỉnh tề như vậy, tuy rằng rất đẹp trai nhưng cũng quá trang trọng rồi!

Tuyết Cầu ngồi xổm dưới chân Đường Bạch, tò mò quan sát vị khách mới.

Đường Bạch định đưa tay xách túi giúp Tạ Như Hành nhưng bị Tạ Như Hành kiên quyết từ chối.

Khi đến nhà crush, nhất định phải siêng năng, chu đáo, kiên định, tâm huyết, sức nặng trên tay thể hiện trách nhiệm của một alpha!

Tạ Như Hành mang vẻ mặt trịnh trọng bước vào phòng khách rộng rãi, dùng thái độ nghiêm túc quan sát tình hình của quân địch nhìn quanh bốn phía.

Phòng khách nhà họ Đường rất lớn, thoạt nhìn rất rộng nhưng không khiến người ta có cảm giác trống trải, lạnh lẽo. Trên ghế sô pha vải có gối mềm và búp bê xinh xắn, khiến người ta cảm thấy cực kỳ thư giãn, dễ chịu.

Trên bàn trà gỗ có đặt một lọ hoa gypsophila lớn, một đĩa hoa quả và rất nhiều đồ ăn vặt, màu sắc sặc sỡ của tấm thảm trải sàn và màu xanh biếc của những chậu cây nhỏ chung quanh khiến cho phòng khách trông thật ấm áp.

Có thể nhìn thấy những hình vẽ nguệch ngoạc của Đường Bạch khắp nơi trên tường, tuyệt đẹp giống như tác phẩm của họa sĩ. Bên cạnh ban công đặt một chiếc ghế mây, tấm rèm vải trắng nhẹ nhàng lay động mang đầy tiên khí mỗi khi gió thổi qua, loáng thoáng lộ ra hoa cỏ được chăm sóc cẩn thận trên ban công.

Chỉ cần nhìn thoáng qua, Tạ Như Hành đã bị không khí ấm áp trong nhà mê hoặc.

Hắn có thể tưởng tượng dáng vẻ Đường Bạch để chân trần ôm búp bê nằm ngủ trên sô pha, khuôn mặt xinh đẹp khi ngủ của giống như thiên thần, để bầu trời nhiệt huyết làm dịu đi những âm thanh ồn ào.

Khi Đường Bạch tỉnh ngủ có thể sẽ ngồi xổm trên tấm thảm màu nâu đỏ, cầm cọ vẽ lên tường, quần áo và khuôn mặt trong lúc vô tình dính đầy sơn như thể mang theo cầu vồng trên người.

Mắt phượng ngơ ngác nhìn tất cả những thứ này.

“Là bạn của Đường Đường đến chơi phải không?” Mẹ Đường tay cầm xẻng, tay buộc tạp dề thò đầu ra nhìn trộm, sau khi nhìn thấy phòng khach nhà mình xuất hiện một alpha đẹp trai, nụ cười trên mặt liền đông cứng lại, tay run suýt chút nữa làm rơi cái xẻng.

Nhận ra đây là mẹ của Đường Bạch, Tạ Như Hành hít sâu một hơi, nền nã tự nhiên nói với mẹ Đường: “Chào cô!” Thanh âm vang dội, dáng vẻ đoan chính, còn vô cùng tâm cơ dùng nụ cười trà xanh khiến người ta sinh ra yêu thích !

Mẹ Đường: "!!!"

Mẹ Đường cố gắng bình tĩnh gật đầu, sau đó xoay người thật nhanh, khuôn mặt cố tỏ ra vẻ bình tĩnh suýt nữa bật khóc. Một tay bà cầm xẻng, một tay vội vã túm lấy quần cọc của cha Đường kéo vào phòng ngủ.

Cha Đường ngơ ngác bị kéo vào phòng ngủ, cửa phòng ngủ lạch cạch đóng lại, để lại Đường Bạch và Tạ Như Hành hai mặt nhìn nhau.

“Bác gái đây là?” Tạ Như Hành có chút bất an.

Đường Bạch cũng không biết chuyện gì, cậu nghe được Tạ Như Hành hỏi: "Bác gái không thích tôi sao?"

Không thích anh Tạ?

Không thể nào.

“Lần trước mẹ em thấy anh xuất hiện trên livestream còn khen anh đẹp trai nữa mà.” Đường Bạch sờ sờ đầu nói: “Có lẽ mẹ có chuyện muốn nói với ba.”

Tạ Như Hành được mẹ vợ khen ngợi nhan sắc: “!” Trong lòng đột nhiên có chút tự tin!

"Gia đình tôi rất dễ gần, anh Tạ không cần lo lắng. Mẹ em nấu ăn siêu ngon, thích nghe lời ngọt ngào, đợi lát nữa anh khen đồ ăn mẹ nấu ngon mẹ sẽ rất vui."

"Cha em trông có vẻ nghiêm túc nhưng thực ra ông ấy khá ít nói chuyện phiếm và thích trao đổi với những người trẻ tuổi, đặc biệt là với những người trẻ có chủ kiến của mình."

"Ông nội là một người ông vô cùng hiền hậu, kĩ thuật chế tạo cơ giáp của ông ấy thì trên cả tuyệt ời. Sau này anh có muốn cải tiến cơ giáp hay gì đó thì có thể tìm ông nội của em!"

"A? Làm thế nào để tạo quan hệ tốt với ông nội của em á? Chuyện này anh Tạ không cần lo lắng. Ông nội của em rất tốt với bạn bè của em. Vài chị em tốt của em đều được ông nội tặng đồ trang sức phiên bản giới hạn làm bằng kim loại hiếm đó!"

Đường Bạch đang nhỏ giọng nói chuyện với Tạ Như Hành, đột nhiên cậu nhìn thấy mẹ Đường mặc sườn xám, trang điểm nhẹ, tóc búi cao, trên người đeo toàn trang sức loại tốt cùng cha Đường ăn mặc chỉnh tề bước ra khỏi phòng ngủ.

Đường Bạch: "?"

“Xin chào cô, chú!” Tạ Như Hành lập tức đi lên đưa quà tặng: “Nghe nói cô chú thích pha trà. Đây là ấm tinh sa và trà nụ vàng.”

Ấm tinh sa là một loại trà cụ quý nhất, nguyên liệu tinh sa của là quặng kết hợp với thạch tinh thể năng lượng, số lượng rất hiếm, chỉ có loại quặng tinh thể năng lượng tốt nhất mới có thể tìm được tinh sa.

Nghe nói trà pha bằng ấm tinh sa thật sự uống trà ngon hơn một chút.

Mà trà nụ vàng được mệnh danh là “Gấu trúc khổng lồ trong xứ trà”, bởi trà nụ vàng khó trồng, hương vị thơm ngon lại khan hiếm, trà nụ vàng ngon thì khó mà có được.

Hai thứ này là đồ mà chú Lăng quý trọng nhất. Mặc dù Tạ Như Hành không biết giá trị của những thứ mà chú Lăng tặng cho mình nhưng nhìn ánh mắt hài lòng của mẹ Đường, hắn biết món quà này tặng đúng chỗ rồi.

“Tiểu Tạ có lòng.” Sau khi mẹ Đường thấy Đường Bạch được tặng nhiều quà hơn, cảm xúc trong mắt càng dịu đi: “Cháu chưa ăn cơm chiều đúng không?

Tạ Như Hành không tự ti cũng không kiêu ngạo đi phía sau cha Đường và mẹ Đường. Chờ người lớn ngồi vào chỗ, hắn chọn một chỗ xa hơn ngồi xuống.

“Sao anh lại tặng đồ đắt tiền như vậy chứ?” Đường Bạch mở to mắt, nhỏ giọng hỏi Tạ Như Hành.

Tạ Như Hành đến nhà giúp cậu chứ không phải nhờ nhà cậu giúp đỡ, quà như vậy thật là tốn kém! Đường Bạch cảm thấy rất rất rất rất đau lòng cho ví tiền của Tạ Như Hành!

"Đường Đường, đi gọi ông nội ra ăn cơm."

Đường Bạch ‘dạ’ một tiếng, đành phải đi gọi ông nội ra ăn cơm trước, nhưng mà sau khi Đường Bạch gọi ông nội ra khỏi phòng nghiên cứu vũ khí, cậu như thấy một bức tranh thương lượng chuyện làm ăn trên bàn cơm.

Cha Đường: "Con có dự định gì cho tương lai không?"

Tạ Như Hành ngồi thẳng người, giống như cuộc phỏng vấn bình thường, hắn giải thích chi tiết kế hoạch học tập, kế hoạch nghề nghiệp tương lai và thậm chí cả kế hoạch gia đình, tỉ mỉ đến mức nói về phương diện liệu hắn có thể chấp nhận một đứa con mang họ của bạn đời hay không.

Đường Bạch: "???"

Đường Bạch cắt ngang câu hỏi của cha Đường: "Cha, sao cha cứ liên tục hỏi chuyện của anh Tạ vậy. Mẹ làm đồ ăn ngon như vậy mà hai người cứ mãi nói chuyện, đồ ăn sẽ nguội mất."

Cha Đường bất lực liếc nhìn Đường Bạch chưa gả mà đã bênh người ngoài: "Cái thằng bé này!"

"Bác trai kiến thức rộng rãi, chỉ ra những điều còn thiếu sót để tôi hiểu biết nhiều hơn, là tôi một mực xin bác trai chỉ bảo." Tạ Như Hành thiết tha chân thành nói.

Tuyệt kĩ trà xanh: Tất cả đều là lỗi của tôi, xin mọi người đừng cãi nhau vì tôi.

Cha Đường: Thằng nhóc này đang tính kế đây mà!

Đường Bạch: Anh Tạ của mình quá lương thiện, quá chu đáo!

Tạ Như Hành phô ra kĩ năng xong cũng không có ăn đồ ăn ngay, bởi vì hắn nhớ một trong những phép tắc ăn uống mà Đường Bạch đã dạy là đợi người lớn động đũa trước.

Nhìn thấy ông nội Đường và cha Đường trên bàn ăn vẫn chưa động đũa, Tạ Như Hành trước tiên trải khăn ăn lên đùi.

Giờ phút này hắn vô cùng biết ơn những phép tắc mà Đường Bạch đã dạy trước đó, kiến thức gì cũng có lúc dùng tới, đôi khi việc học không chỉ để kiểm tra ở trường mà còn là vì những kiểm tra quan trọng hơn trong cuộc sống.

“Nhà tiểu Tạ có bao nhiêu anh chị em? Cha mẹ cháu làm nghề gì?” Mẹ Đường cười hỏi.

Đường Bạch: "!!!"

Đường Bạch căng thẳng nhìn về phía Tạ Như Hành, thấy vẻ mặt Tạ Như Hành không thay đổi, thản nhiên nói: "Bây giờ trong nhà chỉ có một mình cháu."

Mẹ Đường sửng sốt một chút, sau khi phản ứng lại cảm thấy vô cùng áy náy: "Cô xin lỗi, cô không biết."

“Không sao, cháu cũng muốn cảm ơn cô, món canh mà cô nấu làm cháu nhớ đến mẹ cháu.” Tạ Như Hành nhẹ giọng nói.

Tuyệt kĩ trà xanh: Giả vờ mạnh mẽ, xin mọi người hãy yêu thương tôi.

Mẹ Đường: Đúng là một đứa trẻ mạnh mẽ và tốt bụng!

Đường Bạch: Hu hu hu, anh Tạ của em thật sự rất xinh đẹp, mạnh mẽ, còn thê thảm nữa!

Ông nội Đường vẫn luôn im lặng nãy giờ chợt lên tiếng: "Tiểu Tạ, giáo sư Phó Vân là ở khoa của cháu?"

“Đúng ạ.” Khi Tạ Như Hành bắt gặp ánh mắt có vẻ hiền lành của ông nội Đường, thần kinh căng thẳng đến cực hạn.

"Các cháu ở học viện quân sự không thể ngày nào cũng nghĩ đến chuyện yêu đương. Học hành chăm chỉ để phụng sự đất nước là quan trọng nhất." Ngụ ý là ta có người theo dõi cậu, đừng động đến Đường Đường nhà ta.

Tạ Như Hành nghiêm túc nói: "Ông nội nói đúng, chúng cháu vẫn còn trẻ, cháu sẽ không lãng phí tuổi trẻ cho đến khi cháu có sự nghiệp."

Đường Bạch ở một bên liều mạng gật đầu, đúng vậy, anh Tạ đã hứa với mình là sẽ không nói chuyện yêu đương chỉ muốn gây dựng sự nghiệp!

Ông nội Đường bộ dạng như đã ước hẹn của hai đứa nhỏ, trong lòng có chút phức tạp không rõ cảm giác: "Ăn cơm đi."

Với việc ngừng công kích của ông nội Đường, bài kiểm tra của Tạ Như Hành coi như tạm thời kết thúc. Tuy rằng hai vị mài râu của gia đình vẫn không buông xuống tâm tư đối với Tạ Như Hành nhưng hai vị omega trong nhà lại vô cùng quan tâm Tạ Như Hành trên bàn ăn ——

“Tiểu Tạ, ăn thêm tôm đi.” “Món canh này rất ngon. Cháu có muốn uống thêm một bát không?” “Anh Tạ, anh có muốn ăn sườn xào chua ngọt không? Em thích ăn món này lắm đó!” "Tiểu Tạ, cháu và Đường Đường đều thích đồ ngọt giống nhau."

Sau bữa ăn, Đường Bạch nhân lúc không ai chú ý nhỏ giọng nói xin lỗi với Tạ Như Hành.

Kết thúc bữa ăn, Đường Bạch cũng xem như phát hiện ra mọi người trong nhà đều coi Tạ Như Hành như đối tượng yêu đương của mình nên mới có thái độ nghiêm túc như vậy, khiến Tạ Như Hành vẫn luôn căng thẳng trong suốt bữa cơm.

“Anh không cần để bụng thái độ của cha, mẹ và ông nội em-” Đường Bạch còn chưa nói xong, Tạ Như Hành đã nhẹ nhàng xoa đầu cậu .

"Không sao."

Mắt phượng ấy dịu dàng chăm chú nhìn cậu: “Tôi rất vui.” Tôi vui vì em đã giới thiệu tôi với người trong nhà.

Bốn mắt nhìn nhau, Đường Bạch không hiểu sao không thể nhìn thẳng vào đôi mắt ấy: "Chúng, chúng ta đi xem cơ giáp thôi."

"Được."

Ngay sau đó họ đến phòng nghiên cứu vũ khí.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý tốt nhưng khi Tạ Như Hành nhìn thấy cơ giáp hình thỏ mềm mại màu hồng cánh sen, trong lòng hắn vẫn cảm thấy vô cùng sốc——

Con thỏ hồng khổng lồ tràn đầy hơi thở máy móc phá vỡ cách hiểu thông thường về một con thỏ. Nó không những không có lông tơ mềm mại bên ngoài cùng với thân hình nhỏ nhắn mà bề mặt còn lấp lánh ánh sáng kim loại, hai chiếc răng cửa dễ thương trở nên khổng lồ khiến người ta chắc chắn nó sẽ cắn đứt đầu kẻ thù chỉ bằng một lần cắn.

Cảm giác áp bức này không thể nhìn thấy trên các bức ảnh thu nhỏ, nhưng khi cơ giáp trở thành một vật thật, chú thỏ cơ giáp này trông đặc biệt hung dữ!

Nhất là Đường Bạch còn đang tận tình giới thiệu đòn hiểm của cơ giáp thỏ: "Em đã đặt ra ba đòn hiểm tấn công cho kiểu cơ giáp phụ trợ này. Một là nắm đấm sắt của Thỏ Thỏ , độ nhanh nhẹn và sức mạnh có thể đạt 10 khi tấn công, chỉ cần nhấn nút tấn công là có thể đánh kẻ thù, thời gian hồi chiêu là mười lăm phút."

"Ngoài ra còn có Thỏ Thỏ ngưng thần, từ đôi mắt sẽ phát ra ánh sáng laser chết chóc, thời gian hồi chiêu là mười phút. Con cuối cùng là Thỏ Thỏ nóng nảy, bề mặt của cơ giáp sẽ kích hoạt một mạng điện từ, thời gian hồi chiêu cũng là mười phút."

Tạ Như Hành gật đầu: "Tôi phải giám định đánh giá những thứ này sao?"

Đường Bạch lắc đầu, cười thần bí: "Những thứ này quá bình thường, không cần phiền anh Tạ đến giám định đánh giá. Cái anh Tạ cần giám định đánh giá là chế độ chiến đấu tự do!"

"Kiểu cơ giáp này cho phép người thường không có tài năng gì về cơ giáp cũng có thể điều khiển, nhưng thật ra nó chỉ có thể phát huy hết sức mạnh trong tay của những thiên tài cơ giáp."

Đường Bạch tự hào giới thiệu chế độ chiến đấu tự do: "Chế độ chiến đấu tự do do em thiết kế sử dụng công nghệ thần kinh liên kết khó nhất! Chỉ có chuyên gia cơ giáp ưu tú nhất mới có thể điều khiển chế độ chiến đấu tự do này hoàn hảo nhất !"

Sau khi thần kinh liên kết được áp dụng cho chế độ chiến đấu tự do của cơ giáp, nó không chỉ kiểm tra tốc độ suy nghĩ và tốc độ cơ thể của chuyên gia cơ giáp mà còn cả phản ứng chiến đấu theo bản năng.

Thần kinh trong não cần có thời gian để truyền chỉ thị đến các cơ, tuy rằng lúc này cực kì nhỏ nhưng với sự hỗ trợ của thần kinh liên kết, ảnh hưởng cực kì nhỏ này có thể dần biến mất.

Thần kinh liên kết có thể nắm bắt một cách hoàn hảo các chỉ thị do não truyền xuống, trực tiếp truyền các chỉ thị của não tới cơ giáp mà không cần đợi bộ não chỉ huy cơ thể, sau đó để cơ thể điều khiển cơ giáp.

Ưu điểm của việc này là chuyên gia cơ giáp có thể phản ánh đầy đủ các kỹ năng chiến đấu bản năng nhất của con người lên cơ giáp. Bởi vì người bình thường điều khiển cơ giáp, đầu tiên họ sẽ nghĩ vung kiếm ánh sáng thế nào, khiên này phải chắn ra sao, họ dùng logic hoạt động của cơ giáp để điều khiển cơ giáp.

Và thợ máy áp dụng công nghệ thần kinh liên kết không cần phải thay đổi tư duy, chuyên gia cơ giáp có thể tạo ra tốc độ phản công nhanh gấp đôi đối thủ.

Tuy nhiên, hầu hết họ đều cho rằng chế độ chiến đấu tự do theo thần kinh liên kết yêu cầu rất cao đối với chuyên gia cơ giáp, người bình thường không thể phát huy được điểm mạnh lớn nhất bởi vì ý thức chiến đấu của người bình thường không cao được như vậy.

Ba trong sáu giám khảo chuyên môn cho Đường Bạch 9 điểm vì công nghệ thần kinh liên kết. Công nghệ này rất khó và yêu cầu đối với chuyên gia chế tạo cơ giáp rất cao.

Sự kết hợp giữa thần kinh liên kết và cơ giáp đòi hỏi cơ giáp có thể khôi phục các điều khiển của người thao tác ở mức độ lớn nhất. Nhưng máy móc khác với cơ thể con người, nếu một người thực hiện động tác đấm hoặc lên gối, cơ giáp không thể khôi phục tốt những động tác này. Như vậy thì việc cấy thần kinh liên kết sẽ phản tác dụng.

Chuyên gia chế tạo cơ giáp phải đảm bảo mọi chi tiết trong thiết kế cơ giáp đều có thể phù hợp với hành động của con người mới có thể phát huy lợi thế lớn nhất của cơ giáp để đánh bại đối thủ.

Tạ Như Hành nghe Đường Bạch giới thiệu xong cũng rất nóng lòng muốn thử, hắn đã theo đuổi thần kinh liên kết đã lâu nhưng vẫn chưa có cơ hội thử.

Đường Bạch nhìn ra Tạ Như Hành đang kích động, cậu vui vẻ ôm mũ sắt con thỏ: "Tèn tén ten~ chỉ cần mang nó lên! Anh Tạ có thể kích hoạt thần kinh liên kết, trong trận đấu sẽ như hổ mọc thêm cánh!"

Tạ Như Hành: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro