~
Tác giả: 正常而非正常
Editor: Phanh
---
Đêm hôm qua vào lúc mười hai giờ mười phút ở thôn X phát hiện thi thể một thương nhân, mặt mũi dữ tợn, răng môi hòa lẫn vào máu tươi, ở cổ có một vết bóp màu tím, nơi đó lão nhân nói bị ma quỷ gì đó ám tới...
"Thật nhàm chán." Ngô Triết Hàm tắt ti vi hừ lạnh một tiếng, đứng lên đi về phòng ngủ.
Ngô Triết Hàm cởi chiếc váy hở lưng ra, nói "Chị mặc thế này đi câu dẫn lão lưu manh kia?"
Da thịt sau khi tắm rửa càng thêm trắng trẻo, Mạc Hàn đưa lưng về phía nàng mặc áo ngủ vào, mái tóc dài ướt thả ở sau lưng, dửng dưng mở miệng
"Không phải sẽ đạt được mục đích sao?"
"... Dừng."
Ngô Triết Hàm bực bội bĩu môi, đi tới cửa còn xoay người nói thêm một câu "Em đi báo cáo một chút, chị ngủ trước đi."
Mạc Hàn nhìn bóng lưng nàng rời đi lắc đầu một cái.
"Huấn luyện viên! A21 không chịu nổi!" Một dáng người nho nhỏ đưa tay giơ lên, giọng nói non nớt nói với người phụ nữ mặc đồ đen.
Người phụ nữ nhàn nhạt liếc Mạc Hàn đang mê man, châm biếm cười một tiếng "Thật là một phế vật."
Mạc Hàn hơi híp mắt, nghe người phụ nữ kia nói lại từ từ bò dậy, nâng tay lên, thanh âm có chút khàn khàn
"Tôi không sao." Giữa hai hàng lông mày hiện lên kiên định cùng quật cường khiến cho người phụ nữ kia hài lòng gật đầu một cái.
Ngô Triết Hàm vừa luyện tập vừa lo lắng nhìn Mạc Hàn, hai tay nhỏ bé của người kia cầm một khẩu súng nặng nề, đứa trẻ này lúc này mới có mấy tuổi? Người phụ nữ kia còn cố ý đổi súng bình thường của người kia thành một cây súng khác có sức giật lớn hơn.
Kết thúc huấn luyện, những đứa trẻ mệt mỏi bỏ đi, Ngô Triết Hàm ngồi một bên uống nước, lẳng lặng nhìn Mạc Hàn, người kia vẫn còn đang tập bắn.
Sáu phút, người kia bắn mười hai phát, bảy phát trúng hồng tâm. Khái niệm gì đây?
Trên trán phủ đầy mồ hôi, hơi thở dốc. Tay đẩy ra băng đạn chuẩn bị đổi một lần đạn, đầu càng thêm nặng nề.
"Em, tại sao không..."
" Chờ chị."
"..."
Chờ chị... Hai chữ kia có ma lực lớn như vậy.
Sau một hồi sững sờ, trên tay chợt bị kéo lấy, súng rơi xuống đất, trước mắt là một mảnh màu đen. Sau đó, hình như là được người kia nửa lôi nửa kéo tới phòng y tế, tỉnh lại, tóc mái của đứa trẻ kia bị mồ hôi thấm ướt dính lên trán, mệt mỏi trong đáy mắt còn rất rõ ràng.
Mạc Hàn sờ cổ một cái, không có... Sao có thể!
Ngô Triết Hàm vừa mới ngủ được một chút nghe động yên tĩnh lại tỉnh lại.
"Chị đang tìm cái gì?"
"Dây chuyền của tôi..."
"Có phải là đã rơi ở nơi tập trung sáng nay?"
"Có thể..."
"Sợi dây chuyền kia đối với chị rất quan trọng sao?"
"Rất quan trọng."
"... Em đi tìm cho chị!"
Người kia vẫn luôn rất ngu ngốc. Rõ ràng có thể về sớm một chút cùng những người khác thoải mái nghỉ ngơi, lại vẫn cứ đứng ở đó mồ hôi đầm đìa chờ một người không nhất thiết phải chờ, lại còn đi lấy chút tiền lẻ tổ chức phát cho đi nhờ xe tìm dây chuyền cho nàng. Nghe nói người kia đêm khuya mới trở về, bị giáo quan hung dữ dạy dỗ một hồi, phạt đứng hết một ngày.
Mạc Hàn còn nhớ rõ nét mặt thất lạc của Ngô Triết Hàm "Em đi một vòng những nơi chúng ta đi qua hôm nay! Nhưng mà... vẫn không tìm thấy..."
Ngu ngốc.
Mạc Hàn lẩm bẩm gì đó khiến Ngô Triết Hàm chú ý, nàng tiến tới hỏi lại
"Chị vừa nói gì vậy?"
Gò má nàng 'soát' một cái, lập tức đỏ ửng "Tôi, tôi không nói gì cả!"
Cái đứa ngốc kia lấy việc tìm dây chuyền làm mục đích để bắt đầu dần dần đến gần nàng, dung nhập nàng, một lần tìm là tìm mười mấy năm như vậy...
Sau đó thì sao, lần đầu thực chiến, tổ A và tổ S tách ra hành động, hành động xong sau truyền ra một bản báo cáo, thông tin về người chết, cùng nơi cùng tổ, người kia còn nhìn tương tự Ngô Triết Hàm.
Trong tổ chức không cho nói chuyện thất bại để tránh sinh ra tâm tình không tốt khiến cho không đạt hiệu quả cao. Mạc Hàn vốn luôn rất minh mẫn lại bởi vì một bản báo cáo mà đầu óc rối loạn, trái tim đau đớn tựa như bị xé rách, tựa đầu vào thành giường ngây ngốc suốt hai ngày, sau đó lại bắt đầu bạt mạng tập luyện.
Không biết có bao nhiêu người khuyên nàng đi ra ngoài giải tỏa tâm sự một chút, bỗng người nào đó bị gió thổi tới run lẩy bẩy, siết chặc áo khoác, vỗ vai nàng một cái
"Momo?"
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, nàng lập tức nhào vào trong ngực người kia, Ngô Triết Hàm cười cười xoa xoa đầu nàng, lấy áo khoác trùm lên hai người "Em vượt cấp thành công rồi."
"..."
"Chị không chúc mừng em sao?"
"Quỷ chúc mừng em!" Ủy khuất hừ hừ hai tiếng, hai tay lại ôm chặt hơn.
"A đúng rồi, " Ngô Triết Hàm từ trong túi áo lấy ra một sợi dây chuyền, trên sợi dây nhỏ một viên ngọc nhỏ lấp lánh ánh sáng màu hổ phách "Cho chị."
Mạc Hàn tức giận đánh rơi sợi dây chuyền kia, kiễng chân hôn lên môi người kia. Ngô Triết Hàm trợn tròn mắt, mấy giây sau đoạt lại chủ động, nụ hôn mềm mại triền miên, hai người tách ra, tựa trán vào nhau, hơi thở ấm áp phả lên gương mặt nàng
"Tại sao lại ném dây chuyền đi?"
"Dây chuyền đâu có quan trọng bằng em!"
Mạc Hàn ngồi trên ghế salon, ánh mắt nhu hòa nhìn về chiếc dây chuyền trong tay. Chìa khóa lặng lẽ cắm vào lỗ, xuyên qua khe cửa, ánh đèn lộ ra
"Chị sao còn chưa ngủ?"
"Chờ em."
"Hừm..." Ngô Triết Hàm đi tới đè Mạc Hàn dưới người "Chị xác định là đang đợi em hay là...?"
"Chính là đang đợi em! Đừng có táy máy tay chân... Ngô Triết! ... Ân... Đi, đi vào phòng..."
Xuân quang đầy mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro