Chương 6-10
Chương 6
Sau khi trở về, phụ thân ta liền cho người mang sách đến cho ta. Ta khiến Lục Nhi đưa một lá thư cho ông, muốn ông để ý đến Văn Thao một chút, không được để hắn trộn lẫn với Lương Quân Trác - con trai Tề quốc hầu, đặc biệt muốn ông cẩn thận một chút, dạo gần đây hoàng thượng đang phiền não vì chuyện nạn dân, khiến ông cách xa nạn dân một chút. Lúc gặp phụ thân ta quên nói, nên lại đặc biệt viết thư nói cho ông vậy.
Mở sách, trong lòng có cảm giác rất tốt, ở trong sân phơi ánh nắng ấm áp, uống trà thơm do Thanh Nhi pha, đúng là một sự hưởng thụ! Thanh Nhi là một bảo bối ta mới phát hiện, nấu ăn rất ngon, pha trà cũng rất ngon. Ta thật sự là đào được báu vật. Dạo gần đây, ngoại trừ việc đọc sách, ta còn một thú vui nữa là đào móc cung nữ có tay nghề giỏi, có cá tính trong cung. Trừ Lục Nhi và Thanh Nhi ra, ta còn phát hiện một cung nữ tên Tú Nga, tài thêu thùa của nàng quả là vô cùng xuất sắc. Ta liền để cho nàng ôm đồm hết khăn tay, túi hương và các đồ trang sức nhỏ nhỏ đeo trên người ta, còn khiến nàng làm thường phục cho ta, nhưng đương nhiên, là do ta thiết kế... Y phục của Văn Mị Nhi vốn rất rườm rà, ta vô cùng lười, cho dù có cung nữ mặc giúp ta nhưng ta cũng không chịu được, vì thế liền có loại thường phục này, thiết kế theo loại quần áo của Hồ mị nương mà Chi tỷ diễn trong Tân Bạch nương tử truyền kỳ, mặc vào thì thuận tiện hơn nhiều.
"Lục Nhi, gần đây hoàng thượng đang bận cái gì vậy?" Lại lật một trang sách, ta hững hờ hỏi, ừm, hóa ra người nơi này còn có phong tục đặc biệt này, thật thú vị!
"Bẩm nương nương, gần đây hoàng thượng luôn xuất cung, sau đó thì mặt mày hớn hở trở về, nhưng mà, mấy ngày nay chắc sẽ không có cơ hội xuất cung!" Sở trường lớn nhất của Lục Nhi là thăm dò tin tức, ta muốn biết cái gì nàng cũng đều có thể hỏi thăm được, khiến ta phục sát đất. Đây chính là nhân tài, là nhân viên tình báo xuất sắc!
Ừm, nếu tương lai ta có cơ hội ra ngoài, nhất định phải đi đến nơi đó xem, quả thật rất thú vị! Ta chảy nước miếng đối với phong tục trong sách, lại hỏi tiếp:"Ừm, vì sao?" Không lẽ Chu Doãn không có hứng thú với Tiểu Long Hà? Không phải chứ?
"Bởi vì, Tề quốc hầu đến kinh thành, nghe nói còn mang rất nhiều đồ vật. Hoàng thượng còn đang buồn phiền vì chuyện này đâu!" Lục Nhi có chút đắc ý nói. Ta liếc nhìn nàng một cái, nha đầu này, vừa nhìn liền biết nàng đang đắc ý vì có thể hỏi thăm được mấy chuyện này đâu!
"Ồ, vậy sao!" Uống một ngụm trà, ừm, hương vị không sai, phải nhớ thưởng cho Thanh Nhi mới được. Buổi tối lại khiến nàng nấu món ăn gì mới được đây? Nghĩ tới nghĩ lui liền có chút đói bụng rồi! Ừm, thật là muốn ăn thịt Phù Dung, còn muốn ăn cả Phượng Vĩ tôm he, đậu hủ Tây Thi, còn có Tứ Hỉ viên thuốc nữa, ừm, liền mấy món này đi!
"Nương nương, nếu như vậy, Hoàng thượng không thể xuất cung, mà không thể xuất cung thì không có cách nào đi tìm hồ ly tinh ngoài cung..."
"Phụt..." Ta phun trà...
"Lục Nhi, làm sao em biết hoàng thượng đi ra ngoài là để tìm hồ ly, không phải, tìm nữ nhân vậy?" Ta nhìn Lục Nhi, quả thật là quá thông minh. Ta cũng xem TV mới biết Chu Doãn đi tìm Tư Đồ Tịnh, sao nàng không xuất cung mà cũng biết?
"Nương nương, ngài nghĩ xem, hoàng thượng chạy ra ngoài cung chăm chỉ như vậy, ngoại trừ bị hồ ly tinh câu dẫn thì còn có thể là vì cái gì nữa?" Nhìn dáng vẻ đương nhiên của Lục Nhi, ta hết chỗ nói rồi. Nhưng mà, hoàng thượng không phải bị hồ ly câu dẫn, mà là bị một con tôm hùm kẹp chặt. Chỉ là, Tề quốc hầu đến rồi, nói rõ hôn sự của Văn Tường và Lương Quân Trác cũng đã tới gần, tuyệt đối không thể để Lương Quân Trác cưới Văn Tường. Không thể đẩy muội muội của ta vào hố lửa là một, muốn tác thành cho hôn sự của Tư Đồ Kiếm Nam với Văn Tường là hai. Hết cách rồi, ai bảo trong phim Công chúa bướng bỉnh, ta chỉ thích mỗi Tư Đồ Kiếm Nam thôi.
Hơn nữa phải ngăn chặn Tiểu Long Hà quấy rối, cái gì mà bỏ trốn, lại còn nhảy vực, trái tim ta là chịu không nổi sự dằn vặt của Tiểu Long Hà. Ngay lúc ta đang rất buồn phiền vì hôn sự của Văn Tường thì hoàng thượng bên kia cũng đang buồn phiền. Hắn buồn phiền cái gì chứ? Gần đây, ta chẳng quấn quýt hắn, cũng không lại tố cáo hắn trước mặt thái hậu, cho nên hắn khẳng định không buồn phiền vì ta. Hắn đang buồn phiền vì Tề quốc hầu, Tề quốc hầu đến kinh thành, lý do bên ngoài là vì hôn sự của nhi tử, trên thực tế lại là có ý đồ bí ẩn hơn. Bởi vậy, bên người hắn mang theo rất nhiều đồ vật, một là vàng bạc châu báu dùng để kết giao với quan to hiển quý, củng cố địa vị của bản thân, mặt khác là một ít đồ vật khẩn cấp, một khi sự tình có biến, để có điều chuẩn bị.
Hoàng thượng không biết sao? Hắn đương nhiên biết, nhưng hắn không có biện pháp. Đây là một nguyên nhân khiến hắn buồn phiền, hắn cũng không thể trực tiếp đi xét nhà được. Hơn nữa, Tề quốc hầu cũng sẽ không đặt nó ở trong nhà! Giữa lúc Chu Doãn buồn phiền, Vạn Nhân Địch nhận được một tin tức quan trọng, vì thế đi tìm Tiểu Long Hà thương lượng. Tiểu Long Hà vừa nghe muốn đi cướp Tề quốc hầu, lập tức cảnh cáo Vạn Nhân Địch một phen. Nàng nhớ đã từng nghe phụ thân nói, Tề quốc hầu vô cùng thông minh, làm việc luôn luôn cẩn thận chặt chẽ, trực giác nói cho nàng biết, đi cướp tiền bạc của Tề quốc hầu, lành ít dữ nhiều, không cẩn thận sẽ gây nên sóng to gió lớn. Lại nói, hiện tại bọn họ cũng không thiếu tiền, châu báu Bạch đại ca đưa cho nàng tuy rằng nàng la hét không còn, nhưng phần lớn nàng còn chưa đụng vào, hiện tại thừa sức làm việc thiện. Hơn nữa, đại đa số nạn dân đều đã được triều đình tiếp quản, nàng cũng không phí bao nhiêu tiền. Nàng muốn Vạn Nhân Địch từ bỏ ý định này, không thể đi mạo hiểm mất đầu được.
Vạn Nhân Địch nghe Tiểu Long Hà nói xong liền vô cùng mất hứng. Ngoài miệng nói không đi, nhưng vẫn nhịn không được cám dỗ, trong lòng suy nghĩ làm thế nào để lôi kéo Tiểu Long Hà làm một chuyến. Trong lòng hắn hết sức rõ ràng, Tiểu Long Hà là chỗ dựa của hắn, chỉ cần lôi kéo được Tiểu Long Hà, mọi chuyện đều dễ làm, cho dù có xảy ra chuyện, Tiểu Long Hà cũng sẽ nghĩ cách cứu bọn hắn.
Trong lòng Chu Doãn phiền muộn, cứ đi tới đi lui ở trong cung, lúc thì thở dài, lúc lại phất phất tay áo. Trần Lâm nhìn đến choáng váng đầu óc, vì thế liền đưa ra chủ ý đi ra ngoài cung một chút. Chu Duẫn đang buồn bực vừa nghe, mắt sáng rực lên. Hắn nghĩ tới quý nhân trong số mệnh của hắn, chưa biết chừng Tiểu Long Hà thông minh tinh quái có thể giải quyết khó khăn này cho hắn! Thế là hắn kích động xuất cung.
Dù sao, ta biết Văn Tường sẽ không gả cho Lương Quân Trác, nên trong lòng vô cùng thoải mái. Mỗi ngày đều thỉnh an thái hậu, nằm tắm nắng đọc sách, rất là nhàn nhã. Dù sao âu lo cũng là bọn hắn, ta chẳng có cái gì cả. Hơn nữa, Chu Doãn càng buồn phiền ta càng hài lòng, mỗi ngày xem bọn hắn buồn rầu, rồi lại nghe Lục Nhi sưu tập bát quái, cho nên nói, xem cuộc vui vẫn là sung sướng nhất.
Chương 7
Nơi Tề quốc hầu đặt vàng bạc châu báu và đồ vật hắn chuẩn bị đề phòng ngộ nhỡ có chuyện, rốt cuộc vẫn bị bọn người Tiểu Long Hà đến thăm. Không biết rốt cuộc Vạn Nhân Địch đã dùng cách gì để xúi giục Tiểu Long Hà, dù sao cuối cùng là họ đi cướp Tề quốc hầu, hơn nữa bi thảm chính là còn bị bắt được.
Khi biết nhóm người Tiểu Long Hà bị bắt đã là nửa đêm, khi người do hoàng thượng phái tới theo dõi Tề quốc hầu quay về bẩm báo tin tức, hoàng thượng đang nghỉ ngơi. Đồng thời, biết được tin tức này còn có phụ thân của Tiểu Long Hà - đại tướng quân Tư Đồ Thanh Vân. Khi Tư Đồ Thanh Vân biết được tin tức này, đầu tiên là nổi giận, tiếp theo là lo lắng. Tuy rằng bình thường Tư Đồ Tịnh nghịch ngợm gây sự, cả ngày hay đi cùng với đám côn đồ, lần này còn gây ra chuyện lớn như vậy, nhưng rốt cuộc cũng là nữ nhi mà ông đã nuôi dưỡng mười mấy năm. Vì thế, đại tướng quân đến Hình bộ ngay trong đêm.
Còn Hoàng thượng Chu Doãn khi biết được tin này, đầu tiên là khiếp sợ, sau đó nhanh chóng nhìn ra cơ hội giải quyết cho chuyện mà hắn buồn phiền dạo gần đây trong việc này. Trong lòng không khỏi âm thầm cảm thấy vui vẻ, Ngộ Tính đại sư này nói thật đúng, quả nhiên Tiểu Long Hà là quý nhân trong số mệnh của ta. Chuyện ta suy nghĩ nát óc cũng không có biện pháp giải quyết, lại bị hắn đánh bậy đánh bạ giải quyết, đúng là ý trời! Hắn gọi Trần Lâm tới, kêu hắn đến Hình bộ thả bọn Tiểu Long Hà ra ngay, sau đó tìm người gánh tội thay cho bọn họ.
Ngày hôm sau, khi Chu Doãn lâm triều, không chỉ danh chính ngôn thuận gom hết đồ vật của Tề quốc hầu về quốc khố, còn khiến cho Tề quốc hầu có miệng khó trả lời, lại còn đẩy nguyên nhân cho Văn Chương, muốn cho bọn họ chém giết lẫn nhau. Người gặp việc vui tinh thần thoải mái, Chu Doãn giải quyết được tâm sự, còn lấy vàng bạc châu báu của Tề quốc hầu bù vào bạc quốc khố sử dụng để dàn xếp nạn dân, vô cùng đắc ý.
Ta ở trong thâm cung, đương nhiên sẽ không biết được chuyện tiền triều, nhưng lại có người muốn khoe khoang! Hoàng thượng nào đó phát uy trên triều đình xong, liền đến Lãm Nguyệt Cung của ta, còn vô cùng đắc ý nói tình hình lúc lâm triều cho ta nghe, cười đến mức có răng không có mắt! Meo meo, lão hổ không phát uy, ngươi tưởng ta là Hello Kitty à?
"Hoàng thượng biểu ca~~~~~~ (trong lòng ta nổi da gà)" Thấy Chu Doãn run lên, ta nở nụ cười, ta làm cho ngươi sợ chết luôn!
"Biểu ca, Mị Nhi biết dạo này biểu ca rất bận, nào là nạn dân, nào là Tề quốc hầu, cho nên mới không đi quấy rầy biểu ca. Có phải là biểu ca đã quên Mị Nhi rồi không?" Ta dùng sức lắc người hắn, hừ! Ta lắc chết ngươi, ta lắc ngất ngươi!
Trong lòng Chu Doãn không ngừng hối hận, sớm biết thế này thì nên xuất cung đi tìm Tiểu Long Hà, tại sao lại nhất thời hồ đồ mà tìm đến nàng chứ? Trong lòng liền đánh trống lui quân:"Mị Nhi, ta còn có việc, ta đi trước..." Nói xong đứng dậy tính bỏ đi, lại bị ta túm lại! "Haha, Mị Nhi còn có chuyện gì sao?"
"Có chứ, biểu hiện của biểu ca ở trên triều thật sự anh minh, Mị Nhi rất là bội phục biểu ca, quả thực là phục biểu ca sát đất. Sao biểu ca của muội lại anh minh thần võ như vậy?" Ta ấn hắn ngồi xuống, ngoài cười nhưng trong không cười nói.
"Vậy sao? Mị Nhi phục biểu ca như thế à, vậy hôm nào biểu ca sẽ kể cho muội nghe chuyện anh hùng của biểu ca một chút, muội nghe xong nhất định sẽ càng bội phục hơn!" Nói xong liền chậm rãi đứng dậy.
"Không cần, muội đã rất bội phục rồi. Biểu ca có thể nói cho muội biết, ngài anh minh thần võ thu phục Tề quốc hầu, vì sao phải khiến cho Văn thừa tướng, cũng chính là phụ thân muội, cậu của ngài chịu tiếng xấu vậy?" Tay ta dùng sức, nhéo cánh tay hắn:"Biểu ca, ngài không nể đó là cậu ngài, thì cũng nên nghĩ đến việc ông hao tổn tâm sức vì nạn dân chứ!"
"Ai ui, đau, đau, Mị Nhi, muội nhẹ chút, đau, biểu ca nào có để cậu chịu tiếng xấu? Biểu ca chỉ là khiến cho văn võ bá quan trong triều đều biết Văn thừa tướng trung tâm cỡ nào, giải quyết vấn đề khó giúp ta! Đây là việc tốt!" Tách tay của ta từ trên cánh tay của hắn xuống, Cho Doãn cười gượng nói.
Đối với ngươi mà nói thì quả là chuyện tốt, để Tề quốc hầu với phụ thân ta trở thành kẻ thù, hừ! Nhưng, nể mặt Tề quốc hầu cũng không nhảy nhót được bao lâu, ta sẽ không so đo với ngươi!
"Được rồi, biểu ca, lần này muội sẽ tin biểu ca. Biểu ca đi nhé, nhưng đừng có lần sau nha!" Ngón tay cái và ngón tay trỏ của ta làm động tác véo, cười rất là dịu dàng. Nhìn bóng dáng vội vã rời đi của Chu Doãn, ta bật cười, lâu lâu trêu chọc hoàng đế một chút cũng rất thú vị!
"Thanh Nhi, mang hạch đào tô em làm ra đây, còn có sách của ta nữa! Ừm, thời tiết hôm nay thật là đẹp!"
Chu Doãn đã đi xa vén tay áo lên. "Ui, thật đau, thủ đoạn của Mị Nhi càng ngày càng lợi hại! Gần đây nàng không quấn quýt lấy ta là để tập luyện véo người thế nào sao? Trời ạ, Trần Lâm, ngươi nhìn xem, bầm tím hết cả rồi!" Chu Doãn vừa giơ cánh tay cho Trần Lâm xem vừa lẩm bẩm nói Văn Mị Nhi thế này thế nọ. Trần Lâm thấy hắn rất là phiền muộn, liền đưa ra ý kiến xuất cung. Hoàng đế nào đó lập tức vui mừng phấn khởi đi tìm Tiểu Long Hà!
Dạo gần đây, Tiểu Long Hà thực sự vô cùng xuân phong đắc ý, cướp đồ của Tề quốc hầu cũng không có việc gì, thật sự là quá may mắn! Trên đường cũng không có trò gì hay, nạn dân trên cơ bản cũng không cần hắn quản, nhàn rỗi nhàm chán, nàng liền nghĩ tới chuyện kéo dây tơ hồng cho ca ca. Tư Đồ Kiếm Nam cũng kể cho Tư Đồ Thanh Vân nghe chuyện hắn và Văn Tường đều có tình cảm với nhau. Vẻ mặt của Tư Đồ Thanh Vân rất vui mừng, chỉ nói Văn Tường, từ nhỏ đã nghe lời, lại rất hiểu chuyện, ông cũng rất thích nàng, lại nghe Kiếm Nam cùng Văn Tường đã có cảm tình, nên thoải mái nói:"Được, vậy thì không có vấn đề gì. Hôm nay ta sẽ cầu hôn với Văn Chương."
Tư Đồ Kiếm Nam nghe được lời phụ thân hắn nói, liền vui mừng đến mức không biết làm sao, sai người đi hẹn Văn Tường, nhất định phải nói tin tức tốt này cho nàng biết. Văn Tường đến quán trà, hai người gặp mặt, cùng ước mơ một hồi, dường như đã chạm tới hạnh phúc sắp tới này. Dưới cái nhìn của bọn họ, nhà thừa tướng và nhà đại tướng quân, thân phận cao quý, một văn một võ, đúng là trời sinh một cặp.
Hôm nay, Tư Đồ Thanh Vân đi tới phủ thừa tướng, nhắc đến việc hai nhà kết thân, tính cách ông ngay thẳng, thiếu kiên nhẫn với những cái cong cong vòng vòng kia, nên nói thẳng thắn ra. Bởi vì không có sự kiện nạn dân làm xúc tác, mặc dù Văn Chương có ý kiến không hợp với Tư Đồ Thanh Vân, nhưng cũng không đến mức như nước với lửa. Sau khi Văn Chương nghe ý đồ đến của Tư Đồ Thanh Vân, trầm tư một lát, rồi chậm rãi nói:"Kiếm Nam nhà ông là một đứa bé ngoan, ta cũng rất vừa ý nó. Chỉ là, chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời của tiểu nữ, ta còn phải suy xét, hơn nữa cũng phải hỏi ý kiến của hài tử một chút."
Lúc này, Văn Thao hấp tấp xông vào, quát lớn:"Còn suy xét cái gì? Không cần suy xét nữa, tỷ tỷ của ta nhất định không gả vào nhà các người!" Từ nhỏ Văn Thao đã được Văn Chương cưng chiều, lại được hai tỷ tỷ che chở, vì vậy nuôi thành tính cách tranh cường háo thắng, nhưng lại thiếu công phu thực sự. Từng đấu võ với Kiếm Nam, là thủ hạ bại tướng của Tư Đồ Kiếm Nam, từ đó ghi hận trong lòng. Cho nên, vừa nghe nói nhị tỷ phải gả cho Tư Đồ Kiếm Nam, hắn liền giận đùng đùng chạy tới!
"Làm càn! Ta và đại tướng quân đang bàn bạc chuyện hôn sự của tỷ tỷ con. Con chỉ là vãn bối, lại dám chạy đến la to, không ra thể thống gì! Còn không mau lui xuống?" Thấy Văn Thao vẫn không cam lòng, Văn Chương lại quát:"Lui ra!" Lập tức biểu hiện áy náy với Tư Đồ Thanh Vân:"Đều do ta đã làm hư nó..."
"Không sao, ta cũng nhìn Văn Thao lớn lên. Ta là trưởng bối, làm sao sẽ so đo với vãn bối chứ!" Tư Đồ Thanh Vân phất tay, tỏ ý chính mình không để bụng.
Chương 8
Hôm nay, chẳng mấy khi ta không đọc sách, ở trong cung đùa nghịch cái gối ôm do Tú Nga làm. Tú Nga thật sự có năng khiếu, chỉ cần ta có thể nghĩ đến, chỉ cần vẽ sơ lược, nàng đều có thể làm ra cho ta, thật sự là quá lợi hại!
"Nương nương, ngài ôm cái thứ quái dị đó làm gì vậy? Đó là thứ gì?" Thanh Nhi bưng một đĩa điểm tâm và một tách trà đến cho ta, thấy ta ôm cái gối ôm hình con mèo Garfield yêu thích không buông tay, thắc mắc hỏi.
"Cái này à, là con mèo, mèo Garfield." Ta đáp, đầu cũng không ngẩng lên. Ừm, thật giống! Nếu không, lại làm thêm vài con mèo kitty? Ừm, ngày mai nhất định sẽ vẽ cho Tú Nga xem.
"Nương nương, ở ngoài cung có tin tức, Tư Đồ tướng quân đến phủ thừa tướng cầu hôn!" Lục Nhi vội vàng từ bên ngoài chạy vào, còn chưa kịp đứng vững đã vội nói. Nghe Lục Nhi nói xong, ta hoảng sợ, thu hồi tầm mắt trên con mèo Garfield về. Cái gì? Tư Đồ tướng quân đi cầu hôn? Này...
"Lục Nhi, phụ thân ta nói thế nào? Ông đồng ý sao?" Lần này không có hiểu lầm về chuyện nạn dân, hẳn là phụ thân ta sẽ không từ chối, dù sao ông đã từng nói, ông có ấn tượng rất tối với Tư Đồ Kiếm Nam.
"Nương nương, tướng gia chưa nói đồng ý, nhưng cũng không từ chối, chỉ nói là muốn suy nghĩ một chút. Chỉ là..." Nói đến chỗ này, Lục Nhi có chút do dự. Ta thấy nàng ấp a ấp úng, thật sự sốt ruột, liền giục nàng nói tiếp.
"Chỉ là thiếu gia không đồng ý, nói chắc chắn sẽ không để nhị tiểu thư gả đến Tư Đồ phủ." Văn Thao! Tại sao ta lại quên hắn chứ? Hắn nhưng là một lòng muốn Văn Tường gả cho Lương Quân Trác. Không được, không thể để Văn Thao quấy rối như vậy, không thể chỉ vì một chút ân oán riêng tư với Tư Đồ Kiếm Nam mà ảnh hưởng đến hạnh phúc cả đời của Văn Tường được. Cuối cùng nào là tự sát, nào là nhảy vực, sau còn muốn diễn màn đánh bằng roi. Hơn nữa, hiện tại còn có một con bướm là ta, ngộ nhỡ lúc nhảy vực không được cứu lên thì làm sao bây giờ?
"Lục Nhi, đi, chúng ta đi tìm hoàng thượng! Đúng rồi, hôm nay hoàng thượng không đi ra ngoài chứ?" Ta đứng dậy kêu Lục Nhi, muốn đi tìm Chu Doãn, nhưng suy nghĩ một chút liền hỏi. Ta phải nghĩ cách xuất cung một chuyến, cho dù nói thế nào, ta vẫn phải gặp mặt phụ thân và Văn Thao một lần. Nhưng mà muốn xuất cung, đi tìm thái hậu khẳng định là không được, tuy cô có thương ta hơn nữa cũng sẽ không để ta vô duyên vô cớ xuất cung. Vì vậy, vẫn phải tìm Chu Doãn! Hắn thường xuyên xuất cung, đi tìm hắn, tỷ lệ thành công sẽ lớn hơn một chút!
Ngự Thư Phòng.
A Kỳ lại xuất hiện ở Ngự Thư Phòng, không cần nói cũng biết, nàng nhất định là lại đến mật báo. Tuy rằng ta không hiểu tại sao ai cũng đều có thể tiến vào Ngự Thư Phòng của hoàng thượng? Nhưng cho dù nói thế nào, đối với ta mà nói, chuyện này cũng rất thuận tiện bởi vì người ta cần tìm ở ngay Ngự Thư Phòng! Người bên cạnh Hoàng thượng vừa nghe Văn quý phi lại đến, không khỏi đều như lâm đại địch, không thể không nói ta cũng đã biết điều rất nhiều rồi, không có đánh người, cũng không có phạt người, tại sao vẫn có nhiều người sợ ta như vậy? Quên đi, sợ thì sợ đi, đối với ta mà nói, chưa biết chừng chuyện này cũng là chuyện tốt, ít nhất thì không ai gây phiền phức cho ta!
"A Kỳ, ngươi biết Văn quý phi tới tìm ta làm gì sao?" Bên này, Chu Doãn buồn bực. Dạo này, Văn Mị Nhi yên tĩnh hơn rất nhiều, không hề đánh chửi hạ nhân, cũng không quấn quýt lấy hắn, hôm nay tới là có chuyện gì đây? Thôi, binh đến tướng chặn, hắn muốn xem xem, Văn Mị Nhi này lại muốn giở trò gì!
"Nô tỳ cũng không biết, dạo gần đây, Văn quý phi không để nô tỳ hầu hạ gần người. Nhưng mà, hình như Văn quý phi nghe được chuyện Tư Đồ tướng quân đến phủ thừa tướng cầu hôn mới quyết định đến tìm hoàng thượng!" A Kỳ lắc lắc đầu, không chắc chắn nói.
Lúc này, Thuận Tử vào báo Văn quý phi đã tới cửa. Chu Doãn phất tay một cái, ra hiệu A Kỳ lui xuống trước, tránh bị Văn Mị Nhi nhìn thấy lại gây phiền phức cho nàng. Sau đó, hắn sửa sang lại quần áo, thay đổi thành khuôn mặt tươi cười tiến lên nghênh đón.
"Ai nha, sao hôm nay biểu muội có rảnh đến thăm biểu ca vậy?" Nhìn nụ cười giả đến không thể giả hơn trên mặt Chu Doãn, ta lườm hắn một cái, không để ý đến hắn, đi tiếp vào trong phòng. Thấy ta không để ý đến hắn, Chu Doãn phiền muộn sờ sờ cái mũi, nhìn Trần Lâm - Đây là thế nào? Trần Lâm lắc đầu - Nô tài không biết! Hai người đối diện - Có vấn đề!
"Ai nha, Mị Nhi, làm sao vậy? Ai làm muội mất hứng vậy? Nói cho biểu ca, biểu ca xả giận giúp muội! Trần Lâm, ngươi nói xem ai mà to gan như vậy, lại dám làm Văn quý phi tức giận? Không biết Văn quý phi là biểu muội của trẫm, là người thái hậu yêu thương nhất sao?'' Chu Doãn thấy ta không quan tâm hắn, giả vờ giả vịt hỏi Trần Lâm.
Trần Lâm cũng giả vờ giả vịt chắp tay với Chu Doãn:"Bẩm hoàng thượng..." hát đôi cùng với Chu Doãn.
"Biểu ca, huynh nói xem chúng ta nhận thức đã bao lâu?" Thấy dáng vẻ diễn kịch ngay từ khi ta đến của Chu Doãn, ta không khỏi cảm thấy xót xa cho Văn Mị Nhi, cũng không rảnh quan tâm đến nói chuyện xuất cung, chỉ muốn trút hết không thoải mái trong lòng ra. Ta tìm một nơi ngồi xuống, nhàn nhạt hỏi.
"Mị Nhi, sao muội lại hỏi như vậy? Từ khi muội vừa sinh ra ta đã nhận thức muội. Đến khi muội biết nói liền đi theo phía sau ta gọi biểu ca!" Dường như Chu Doãn muốn đánh vỡ bầu không khí có chút nặng nề, liền trêu ghẹo nói.
"Bởi vì dường như mỗi lần biểu ca gặp ta cũng như đánh trận, dáng vẻ giống như đối đầu với đại địch? Trước khi tiến cung, Văn Mị Nhi là biểu muội của huynh, sau khi tiến cung làm thê tử của huynh, huynh không cảm thấy hình thức ở chung như vậy rất đau xót sao?" Ta lẳng lặng nhìn kỹ hắn.
"Mị Nhi, nói thật, khi muội chưa tiến cung thì rất là đáng yêu, ta cũng rất thích muội. Nhưng từ khi tiến cung, muội liền biến thành người khác, cả ngày đều vắt óc tìm mưu kế để làm hoàng hậu, còn động một chút là đánh chửi cung nhân, ngang ngược, muội như vậy làm sao ta có thể thích được?" Thấy ta nghiêm túc hỏi hắn, hắn cũng không cười nữa, nghiêm túc trả lời.
"Ngươi thật sự có từng thích Văn Mị Nhi hay sao?" Ta nhìn chăm chú đôi mắt hắn hỏi, ta muốn hỏi thay Văn Mị Nhi thật sự một chút, rốt cuộc người trước mắt này có từng yêu thích nàng không.
"Có!" Hắn chắc như đinh đóng cột trả lời:"Nhưng mà..."
"Được rồi! Muội đã có đáp án! Bây giờ chúng ta thương lượng đi!" Ta cắt ngang lời hắn, hắn muốn nói gì dùng đầu ngón chân ta cũng biết, còn không phải là trước đây yêu thích, chỉ là sau đó phần yêu thích này đã bị tính cách xảo quyệt ngang ngược của ta làm mất đi!
"Về sau muội sẽ thu lại, huynh cũng thấy đấy, dạo gần đây muội rất biết điều, không còn gây sự, cũng không suốt ngày quấn quýt lấy huynh. Về sau, huynh không cần giả vờ giả vịt đối phó muội như vậy nữa, muội thấy không thoải mái!"
"Thật sự?"
"Thật sự!"
"Được, ta cũng không muốn đối với muội như vậy, ta cũng rất mệt!" Thấy dáng vẻ rất thật lòng của ta, không giống đang đùa, Chu Doãn vui mừng đồng ý.
"Vậy biểu ca, chúng ta nói chính sự một chút đi!" Rốt cuộc cũng không cần nhìn hắn đóng kịch nữa, ta tủm tỉm cười, bắt đầu nói ra mục đích hôm nay đến đây tìm hắn!
"Chính sự gì?" Tâm tình của Chu Doãn rất tốt hỏi.
"Biểu ca, ta muốn xuất cung!!"
Chương 9
"Cái gì?! Muội nói cái gì? Muội lặp lại lần nữa!" Chu Doãn mở to hai mắt, không dám tin nhìn ta.
"Muội nói, muội muốn xuất cung! Biểu ca, huynh có vẻ mặt gì vậy? Muội muốn xuất cung khó tin thế à?"
"Mị Nhi, sao muội lại muốn xuất cung?" Chu Doãn ở bên cạnh lắc đầu.
''Làm sao? Huynh còn không phải cứ hai, ba ngày lại xuất cung sao? Muội muốn xuất cung một lần cũng không được sao?" Ta giả vờ tức giận, quay lưng đi, làm bộ không thấy hắn lắc đầu.
"Mị Nhi, làm sao có thể giống nhau? Huynh là hoàng thượng, muội là quý phi! Muội không thể tùy tiện xuất cung, hơn nữa, mẫu hậu cũng sẽ không đồng ý!" Chu Doãn nhìn bóng lưng của Mị Nhi, không khỏi cảm thấy đau đầu.
"Biểu ca, không để cho cô biết là được rồi! Hơn nữa, từ sau khi tiến cung, muội chưa từng đi ra ngoài. Lần này, muội cũng chỉ muốn gặp phụ thân muội và Tường Nhi, Thao Nhi một lần. Biểu ca, một chút yêu cầu nhỏ như vậy của muội huynh cũng không thể đáp ứng sao?" Ta kéo tay áo của hắn lắc lắc.
"Thật là chỉ đi gặp bọn họ?" Chu Doãn cúi đầu, vẻ mặt đau khổ xác định.
"Thật sự! Muội bảo đảm!" Thấy hắn có dấu hiệu buông lỏng, ta vội vàng đảm bảo. Mặc kệ như thế nào, lấy được chấp thuận xuất cung trước, về phần có phải chỉ gặp phụ thân ta hay không, đến lúc đó nói sau! Trừ khi ngươi ở bên cạnh nhìn, nếu không thì ta muốn đi đâu còn không phải là một câu nói của ta sao?
Phủ thừa tướng
"Mị Nhi, sao con lại xuất cung? Nếu con có chuyện gì có thể cho Lục Nhi truyền tin, phụ thân sẽ tiến cung tìm con! Con lỗ mãng xuất cung như vậy, hoàng thượng..." Văn Chương thấy Mị Nhi xuất cung đến phủ thừa tướng, không khỏi kinh ngạc nói.
"Phụ thân, không có việc gì, con đã cầu hoàng thượng đồng ý mới xuất cung, người yên tâm đi. Con đến vì hôn sự của Tường Nhi, nghe nói Tư Đồ đại tướng quân đến phủ cầu hôn?"
"Ừ, có tới." Nghe ta nói, tay phụ thân bưng trà dừng một chút, sau đó uống một ngụm mới trả lời.
"Vậy phụ thân người đồng ý sao?" Nghe phụ thân trả lời khẳng định, lòng ta lập tức nâng lên.
"Phụ thân không cự tuyệt, nhưng cũng không đồng ý. Đứa nhỏ Tư Đồ Kiếm Nam kia ta biết, là đứa bé ngoan, văn võ song toàn, xứng với Tường Nhi. Tư Đồ gia cũng môn đăng hậu đối với tướng phủ ta. Nhưng là, ta với Tư Đồ Thanh Vân kia có chút không hợp, còn có Thao Nhi, hắn có chút oán giận đối với Tư Đồ Kiếm Nam, nói gì cũng không đồng ý Tường Nhi gả cho Tư Đồ Kiếm Nam. Còn nói hắn cũng tìm cho Tường Nhi một mối hôn nhân tốt, là Lương Quân Trác, con của Tề quốc hầu. Ta suy nghĩ Tề quốc hầu cũng là nhà công hầu, Tường Nhi gả qua cũng tốt. Lương gia cũng đưa tới thư cầu hôn, ta còn chưa hồi đáp." Văn Chương cũng rất khổ não. Nói ra thì ông cũng thích Tư Đồ Kiếm Nam, nhưng lại không hợp với Tư Đồ Thanh Vân, gả Văn Tường vào Tư Đồ phủ thì có chút không cam lòng. Tề quốc hầu cũng tốt, gia thế tốt hơn so với tướng quân phủ, nhưng chính là tác phong của Lương Quân Trác này không tốt lắm, gả nữ nhi cho một tay ăn chơi như vậy, hắn cũng không cam lòng, vì vậy nên kéo dài tới bây giờ còn chưa quyết định.
"Phụ thân, hôn sự với Lương gia không thể kết!" Ta vừa nghe phụ thân còn chưa đáp ứng thỉnh cầu kết thân của Tề quốc hầu, thở phào nhẹ nhõm, lập tức nói những lời ta dấu trong lòng.
"Vì sao?" Văn Chương rất kỳ quái vì sao đại nữ nhi lại nói chắc như đinh đóng cột như vậy, chẳng lẽ là Tề quốc hầu có cái gì không đúng? Hay là hoàng thượng có ý định gì? Nghĩ đến đó, Văn Chương kinh ngạc, liền vội vàng hỏi.
"Phụ thân, người có biết Tề quốc hầu vốn là muốn cùng nhà ai kết thân không?" Ta không trả lời mà hỏi ngược lại ông.
"Biết, vốn là muốn kết thân với Tư Đồ gia, cũng không biết vì sao bỗng nhiên lại lui. Việc này cũng không có gì, nói không chừng là nữ nhi của Tư Đồ gia có tật xấu nên Lương gia mới từ hôn! Chẳng lẽ việc này còn có ẩn tình gì khác?" Thấy dáng vẻ nữ nhi của Tư Đồ gia nào có tốt như nữ nhi nhà ta của Văn Chương, ta không khỏi buồn cười.
"Phụ thân, phiên vương và đại thần trong triều kết giao là tối kỵ, hoàng thượng sẽ không cho phép! Hơn nữa, hoàng thượng muốn tước phiên, người cũng không phải không biết. Gả Tường Nhi vào đó không phải là đẩy muội ấy vào trong hố lửa sao..." Ta chậm rãi phân tích lợi hại trong đó cho phụ thân, hy vọng phụ thân bỏ ý nghĩ gả Văn Tường vào đó.
"Hừ! Hoàng thượng nào có hiểu được lợi hại của việc tước phiên, phiên kia hắn nói tước là tước được sao? Những phiên vương kia, người nào cũng đều nắm trọng binh trong tay, làm không tốt là sẽ đánh nhau. Một tiểu tử thối chưa đủ lông đủ cánh như hắn làm sao có thể đấu được với những phiên vương kia! Nói đến việc này, ta liền thấy tức giận, Tư Đồ Thanh Vân kia lại đối nghịch với ta, nói cái gì mà tước phiên, quá lắm thì đánh! Hừ! Võ tướng chính là võ tướng, chỉ biết khoe hữu dũng vô mưu! Nếu thật sự đánh nhau, có đánh thắng hay không còn chưa nói, chỉ là bạc, quốc khố liền không chống đỡ được! Đến lúc đó, còn không phải là dân chúng sẽ phải lầm than sao? Quốc gia vừa mới ổn định, chính là thời điểm nghỉ ngơi lấy sức, sao có thể gây chiến?" Không nói còn tốt, vừa nói Văn Chương liền tức giận không chỗ phát tiết, càng nói càng tức. Vậy ta mới biết, thì ra ông không chịu đồng ý tước phiên còn có nguyên nhân như vậy.
"Phụ thân, xin người bớt giận! Nào, uống chén trà, hạ hỏa! Chúng ta không nói chuyện này, vẫn là nói tới hôn sự của Tường Nhi đi. Dù không có nguyên nhân này, muội ấy cũng không thể gả cho Lương Quân Trác!" Ta thấy phụ thân càng nói càng tức, ta vội bưng chén trà cho phụ thân hạ hỏa, thuận tiện nói sang chuyện khác. ''Lương Quân Trác kia ăn uống chơi gái đánh bạc, mặc dù không thể tính là không chuyện ác nào không làm, nhưng lại là công tử bột. Tính tình Tường Nhi ôn nhu, gả sang đó còn không bị Lương Quân Trác bắt nạt sao?"
"Hắn dám! Nữ nhi của Văn Chương ta ai dám bắt nạt?" Thấy phụ thân lại tức giận, dựng râu trừng mắt, hoàn toàn là bộ dáng bao che cho con, ta không khỏi buồn cười. Lắc đầu, ta đỡ phụ thân ngồi xuống.
"Gả đến nhà người ta, liền xa chúng ta. Còn nữa, người ta là phiên vương, còn phải trở lại đất phong. Lúc đó, trời cao thừa tướng ở xa, người quản làm sao được? Lại nói Tường Nhi, con không tin ngài không nhìn ra, người nàng thích chính là Tư Đồ Kiếm Nam. Tuy rằng tính tình Tường Nhi ôn nhu, nhưng trong lòng rất kiên cường. Nếu không được, nàng có ý nghĩ nông cạn, vậy thì biết làm sao đây?" Khi xem phim, ta đã thấy Văn Tường là cô gái bề ngoài ôn nhu, bên trong lại rất kiên cường. Ngày thường không hiện ra, nhưng đến thời khắc mấu chốt, nàng rất có chủ ý, tốt hơn nhiều so với Tư Đồ Tịnh chỉ biết hồ nháo!
"Việc này..." Văn Chương nói không lên lời, đại nữ nhi nói rất đúng. Văn Tường như thế nào, nuôi dưỡng nàng mười mấy năm, sao ông lại không biết? Ai! Thôi thôi! Nhi nữ đều là nợ! ''Còn Thao Nhi..."
"Thao Nhi giao cho con đi!" Ta tiếp lời nói.
"Được rồi, đứa nhỏ Thao Nhi này đã nghe lời con nói. Con khuyên nhủ nó đi, nói nó đừng qua lại với Lương Quân Trác nữa. Phụ thân trả cái này cho Lương gia, để Tư Đồ gia tới cầu hôn!" Nói xong, Văn Chương liền đi thư phòng. Ta nhìn bóng dáng có chút cô quạnh của phụ thân, mặc kệ như thế nào, ông là phụ thân tốt!
Chương 10
Đi trên đường phố phồn hoa, ta có chút cảm giác như nằm mơ. Nhìn người đi đường đi lại, bên tai tất cả đều là tiếng chào mời khách của tiểu thương, bán hàng rong, khiến ta có chút không biết làm sao, đồng thời lại thấy rất mới mẻ. Khi ở hiện đại, cơ bản là ta không đi dạo phố, chỉ có đi từ trường học về nhà, từ ở nhà đến trường, thời điểm được nghỉ sẽ không ra khỏi phòng; ở nhà không đọc sách thì lên mạng, xem ti vi. Khi đến cổ đại, ta lại có hứng thú đi dạo phố.
"Nương, tiểu thư, chúng ta không về cung sao?" Thanh Nhi đi theo sau ta hỏi. Vì không ở trong cung, ta để các nàng gọi ta là tiểu thư, Thanh Nhi có chút không quen. Nghe Thanh Nhi hỏi, Lục Nhi ở bên cạnh cũng nhanh chóng gật đầu.
"Không trở về, thật vất vả mới được xuất cung một chuyến, nếu không đi dạo thì thật xin lỗi bản thân. Cho nên, Lục Nhi, Thanh Nhi, muốn mua gì thì liền thoải mái mua đi, hôm nay bản tiểu thư mua cho các em!" Bởi vì giải quyết xong chuyện hôn sự của Văn Tường và Tư Đồ Kiếm Nam, ta rất thoải mái, tâm tình rất tốt, vung tay lên, hào phóng hứa hẹn.
"Nhưng mà, phía sau chúng ta còn có người của hoàng thượng..." Thanh Nhi rất là do dự, rất muốn đi dạo phố a ~~~ nhưng là người của hoàng thượng còn đi theo, rất rối rắm a ~~~~
"Không có chuyện gì, dù sao ta tùy hứng cũng không phải ngày một ngày hai. Đây đều là việc nhỏ, yên tâm đi!"
Trấn an hai người Lục Nhi, Thanh Nhi xong, ta xoay người chuẩn bị đi dạo tiếp, liền cảm giác một tên mập mạp đang vọt tới bên này, nếu không phải là ta tránh nhanh, chỉ sợ sẽ bị đụng vào.
"Ai~~~ người này làm sao vậy? Vội như vậy, chạy đi đầu thai sao?" Là người không thể ăn thiệt thòi, Lục Nhi la lên với bóng lưng của tên mập mạp kia. Người nọ giống như có việc gấp, quay đầu lại nhìn Lục Nhi một chút, miệng cười cười toe toét, không để ý Lục Nhi. Ta lôi kéo Lục Nhi đang giậm chân, ra hiệu nàng ở bên ngoài không cần gây chuyện, quay đầu, chuẩn bị tiếp tục đi dạo.
"Ai nha, mẹ ơi! Mệt chết ta, Tiểu Long Hà, đã tìm được ngươi rồi, thân thích của ngươi đụng đến con trai của Văn thừa tướng, sắp đánh nhau rồi. Ngươi mau đi xem một chút đi!" Giọng của tên mập mạp kia thật lớn, ta nghe được rõ ràng, Văn Thao đánh nhau với người khác!
"Cái gì? Vạn Nhân Địch, ngươi nói cái gì vậy? Ai đánh nhau với con của Văn thừa tướng?" Chỉ nghe thấy một thanh âm phô trương còn có chút mềm mại vang lên, đây chính là Tư Đồ Tịnh sao? Nghe giọng nói liền biết người này càn quấy vô cùng, rất có thể gây rắc rối, là tính tình không an tĩnh được.
"Ai nha, chính là Tư Đồ Kiếm Nam! Hắn không phải là thân thích của ngươi sao? Hắn đánh nhau với con của thừa tướng, ngươi còn không đi nhanh đi!"
"Cái gì? Tư Đồ Kiếm Nam và Văn Thao đánh nhau? Ở đâu? Mau dẫn ta đi!" Tiểu Long Hà hoang mang rối loạn chạy theo Vạn Nhân Địch.
"Nương nương, a, không, là tiểu thư, chúng ta..."
"Đi mau, chúng ta theo sau nhìn xem!" Ta chạy chậm theo.
"Ai ~~~ tiểu thư, tiểu thư, người đợi bọn em với! Thanh Nhi, nhanh lên!"
"Ai nha!" Lần này hay rồi, đi quá nhanh, ta va phải người khác. ''Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta không cố ý!" Ta vội vàng xin lỗi. Ngẩng đầu nhìn lên, ta không khỏi ngây ngẩn cả người, sao người này lớn lên đẹp mắt như vậy? Lúc này, Lục Nhi các nàng mới chạy tới:"Tiểu, hô, tiểu thư, người không có chuyện gì chứ?" Ta lấy lại tinh thần, thấy những cuốn sách hắn ôm theo đã rơi xuống đất. Người theo sau hắn đang nhặt sách bị rơi, ta cùng Thanh Nhi, Lục Nhi vội vàng hỗ trợ nhặt sách lên.
"Thật ngại quá, ta..." Trả sách lại cho người xui xẻo bị ta đụng vào lại có bộ dáng rất xinh đẹp kia, ta xin lỗi mở miệng.
"Không có việc gì, vị tiểu thư này vội vàng như vậy, là có việc gấp sao?" Đối phương rất hiểu ý giải vây giúp ta. Nhưng mà, hắn vừa nói như vậy, ta đã quên mất, Tiểu Long Hà bọn họ... Chết tiệt, chỉ lo mê trai, mất dấu người rồi!
"Lục Nhi, ngươi có thấy Vạn, tên mập mạp kia chạy theo hướng nào không?" Ta hỏi Lục Nhi.
"Thì ra tiểu thư muốn tìm người mập mạp kia, ta thấy hắn chạy theo hướng nam." Người bị ta đụng vào kia nói, còn cười rất dịu dàng, một đôi mắt hoa đào chớp chớp.
"Cám ơn ngươi." Ta vừa than thở yêu nghiệt a yêu nghiệt, vừa mang theo Lục Nhi các nàng đuổi theo bọn người Vạn Nhân Địch.
Người nọ đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng của Mị Nhi biến mất mới nói với người đi theo mình:"Đi thôi!"
"Công tử, người có muốn...'' người hầu của người nào đó nói.
"Không cần..." Công tử nào đó cười rất là yêu nghiệt.
———————————————————————————————————–nam chủ thần bí xuất trướng————————————————————————
"Hô, hô... bọn họ còn muốn chạy bao lâu đây?" Xem ra một thời gian dài không vận động, thể lực của ta đã không theo kịp. Nhớ năm đó, ta say xe vô cùng lợi hại, cho dù là đi chỗ nào, đều dựa vào đôi chân, nào có giống như hiện tại, mới đi không bao lâu đã mệt đến mức thở hổn hển.
"Vị tiểu thư này, chạy nhanh như vậy là vội làm gì sao?" Ta chạy mệt, mới vừa dừng lại nghỉ ngơi một chút thì nghe thấy một giọng nói ngả ngớn. Ngẩng đầu nhìn xem, liền thấy một công tử bột đi đến gần, phía sau còn có hai người hầu. Bộ dáng của người này cũng không tệ, tiếc là có vẻ hèn mọn, đáng tiếc cho một túi da đẹp.
Ta liếc hắn một cái, cũng không đáp lời. Ta cũng không sợ hắn làm gì ta, phía sau ta còn có vài hộ vệ, chỉ là ta chướng mắt bọn họ, nên để cho họ âm thầm bảo hộ. Nếu người này dám làm gì, không thể không bị dọn dẹp. Ta mang theo bọn Lục Nhi muốn đi vòng qua người nọ, kết quả lại bị ngăn lại.
"To gan, ngươi có biết thân phận của tiểu thư nhà ta là gì không? Há cho phép ngươi làm càn?" Mặt Lục Nhi lạnh lẽo, tức giận nói.
"Đi đi, đi sang một bên, chuyện này không liên quan đến ngươi!" Người nọ đẩy Lục Nhi đang che chở phía trước ta ra, lại đến gần ta:''Vị tiểu thư này, hạ nhân của ngươi vô lễ với ta, ngươi nói làm sao đây?" Nói xong liền muốn sờ mặt ta. Ta ba một tiếng gạt tay hắn ra, đang chuẩn bị nói chuyện, liền nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng:''Dừng tay!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro