Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1-5

Chương 1 

"Ưm... Mẹ ơi, đau đầu quá..." Sáng sớm, còn chưa kịp mở mắt hoàn toàn, ta đã cảm thấy từng trận đau đầu kéo tới.

"Nương nương, cuối cùng người cũng tỉnh! Nô tỳ đi bẩm báo hoàng thượng và thái hậu ngay!" Bên cạnh có một giọng nói vui vẻ truyền đến. Chờ khi ta mở mắt ra, chỉ nhìn thấy một mảnh góc áo bay lên.

Ta bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ ngây người! Nơi này rõ ràng không phải là phòng ta. Ta rõ ràng nhớ là ta ngủ ở trong phòng của mình, sao đến lúc tỉnh thì lại ở đây? Chuyện xuyên qua không chỉ là chuyện đùa chơi thôi sao? Được rồi, hiện tại phim truyền hình cũng thịnh hành thể loại xuyên qua, nhưng đó đều là chuyện xưa mà. Đều là giả... Giả...

"Nương nương, người uống thuốc này trước đi. Uống thuốc thì sẽ tốt hơn, sẽ không đau đầu nữa." Một nữ tử mặc đồ cung nữ bưng một bát thuốc đến trước mặt ta.

Ta lấy lại tinh thần, tiếp nhận bát thuốc một hơi uống hết. Mặc kệ như thế nào, giảm cơn đau đầu trước rồi nói sau.

"Ta bị làm sao vậy?" Uống thuốc xong, ta mới có tâm tình tìm hiểu tình huống hiện tại.

"Nương nương, người không nhớ rõ sao? Người cãi nhau với hoàng thượng ở Dưỡng Tâm Điện, bị hoàng thượng làm cho tức giận đùng đùng trở về cung. Sau đó, người liền bị bệnh. Thái y nói người bị mắc mưa, cảm lạnh." Cung nữ nói xong dè dặt cẩn trọng nhìn ta, giống như vô cùng sợ ta.

Ngay sau đó, nàng ta lập tức đi nhanh tới gần ta, cúi đầu nhỏ giọng nói:"Nương nương, người đừng nóng giận. Hoàng thượng có đến thăm người, ngài nói muốn người dưỡng bệnh cho tốt, sau lại ban thưởng rất nhiều thứ quý giá. Hoàng thượng vẫn thật thích người..."

"Được rồi, các ngươi đều đi xuống đi." Ta nói với những cung nữ đứng đầy trong phòng. "Ngươi ở lại, ta có lời muốn hỏi ngươi." Chỉ để lại cung nữ vừa bưng thuốc cho ta.

"Cơn đau đầu của ta cũng thật lợi hại, trong đầu lúc này nhức nhối khó chịu không nhớ được gì cả. Ngươi nói cho ta ngươi tên gì, ta có chút không nhớ rõ." Ta xoa xoa thái dương, thấp giọng nói.

"Nô tỳ là A Kỳ. Nương nương, người không có việc gì chứ? Có cần nô tỳ tuyên thái y hay không?" Trên mặt của nàng lộ ra lo lắng, vội vàng hỏi, vừa nói xong đã định đi gọi người. Ta vội vàng gọi nàng lại, xua tay, ý bảo nàng không cần kinh hoảng.

"Ta không sao cả, ngươi đừng kích động. Ta muốn hỏi ngươi, tại sao ta cãi nhau với hoàng thượng?"

"Chuyện này..." Nàng khó xử, cẩn thận liếc nhìn ta một cái, làm như sợ ta tức giận, nhưng vẫn mở miệng nói:"Hoàng thượng nửa tháng không có tới Lãm Nguyệt cung. Người đi Dưỡng Tâm Điện tìm hoàng thượng, một lát sau liền gây gổ. Sau đó người liền nổi giận đùng đùng chạy về. Nô tỳ cũng không biết vì sao người cãi nhau với hoàng thượng..." Nàng giống như vô cùng sợ ta, còn làm một bộ dáng muốn khóc muốn lui ra.

"Được rồi, ngươi lui xuống đi. Đúng rồi, chuyện ta không nhớ rõ thứ gì ngươi không được để lộ ra, biết chưa?"

"Nô tỳ biết, nô tỳ sẽ không nói!" Xem bộ dáng hoảng sợ của nàng, ta thật sự không có lời để nói, chỉ có thể bất đắc dĩ vẫy vẫy tay, để nàng lui ra.

Ta ngửa mặt nằm ở trên giường, nhìn màn trướng tinh xảo trên cao, nước mắt không nhịn được chảy xuống. Ta rất nhớ ba mẹ, bọn họ nỗ lực vất vả nuôi ta ăn học như vậy, ngay lập tức ta sẽ có công việc, sau đó sẽ hồi báo bọn họ, chia sẻ gánh nặng trên người bọn họ, vậy mà lại đùng một cái lại đi tới cái nơi kì lạ như vậy. Không biết cơ thể của ta thế nào, có phải đã chết hay không, nếu ta thật sự chết đi, để cho bọn họ người đầu bạc tiễn người đầu xanh, chắc bọn họ sẽ vô cùng thương tâm!

Ông trời đáng ghét, vì sao phải đối xử với ta như vậy, ta nguyền rủa ông ta ăn mì ăn liền không có gói gia vị; uống sữa chua không có ống hút; mặc kệ nhìn cái gì cũng thấy khó chịu, cả đời chịu bất mãn!!!

Cứ như vậy, ta vừa khóc vừa nguyền rủa ông trời đáng ghét, không hay biết đã ngủ lúc nào.

Ngày hôm sau đang ngủ, ta đột nhiên cảm giác trên mặt có chút ngứa, có thứ gì đó đang vuốt ve mặt ta, đang chuẩn bị ngủ tiếp, chợt nghe đến bên tai truyền đến một tiếng kinh hô. Ta vội mở mắt ra, liền nhìn thấy một nữ nhân ngồi bên giường ta, tầm bốn mươi tuổi, toàn thân phong thái cao quý, ung dung đẹp đẽ, nhìn ta yêu thương. Bên cạnh nàng là một cô bé đang há miệng anh đào nhỏ, xem ra vừa rồi người kinh hô chính là nàng. Ta quay đầu nhìn nữ nhân ung dung đẹp đẽ kia, có chút không biết làm sao. Ta vừa mới đánh tay nàng, không biết nàng có tức giận hay không?

"Mị Nhi à, còn giận sao? Cô đã mắng hoàng nhi thay cháu xả hết giận. Nó là nam nhân, lại là biểu ca cháu, nên nhường cháu là chuyện đương nhiên. Nhưng mà Mị Nhi à, về sau cháu cũng nên sửa đổi tính tình chút đi. Hoàng nhi chỉ mỗi chuyện quốc sự cũng đã đủ mệt rồi, cháu là phi tử của nó, không thông cảm cho nó, còn có ai có thể thông cảm nó đây? Mị Nhi, cháu nói có đúng hay không?" Bà nói xong mỉm cười nhìn ta một cái, thấy ta gật gật đầu, liền nói thêm:"Nhưng là cũng không thể còn xuất hiện chuyện như vậy nữa. Tức giận thì tức giận, cũng không thể để cho bản thân mình bị bệnh được. Cháu xem, mắc mưa một cái liền bị bệnh một hồi, khiến cô và biểu ca cháu lo lắng không thôi!"

Ta vội vàng gật đầu, xem ra đây là thái hậu, là cô của thân thể này. Chẳng trách, nguyên chủ này kiêu ngạo, dám cãi nhau với hoàng thượng, thì ra là có chỗ dựa vững chắc! Thái hậu thấy ta không còn gì trở ngại, lại nhu thuận không ít, dặn vài câu liền bãi giá hồi cung.

Ta thở phào nhẹ nhõm, may mắn không phát hiện ra cái gì khác thường, ta cũng không muốn bị người ta xem như yêu nghiệt rồi bị lửa thiêu chết đâu. Nhưng mà, Mị Nhi? Sao tên này lại nghe quen tai như vậy, giống như đã nghe qua ở đâu. Quên đi, mặc kệ, trước làm quen hoàn cảnh một chút đã. Ta chán ghét nhất chính là hoàn cảnh xung quanh quen thuộc; ta cũng chán ghét địa phương xa lạ. Hoàn cảnh lạ lẫm sẽ làm ta cảm thấy bất an, hoàn cảnh quen thuộc cũng thật phiền toái. Cái địa phương quen thuộc nào thì về sau sẽ không muốn thay đổi, tựa như trường học ta, học ở đó bốn năm, mỗi bạn học thì luôn phiền hà, hi vọng rời đi; nhưng khi rời đi, đổi lại thành một cái địa phương khác, hoàn cảnh mới mẻ khiến ta không kịp thích ứng, cảm thấy bất an, huống chi là thay đổi thế giới đâu??

Chương 2

Ta sắp xếp lại ý nghĩ một chút, sau đó gọi A Kỳ đến. ''A Kỳ, ngươi cũng biết ta có một số việc không nhớ rõ, lại vừa mới làm hoàng thượng tức giận. Ngươi nói cho ta nghe tình huống hiện tại một chút đi, tránh cho ta lại mạo phạm hoàng thượng.''

''Vậy nương nương, nô tỳ phải nói từ chỗ nào ạ?'' A Kỳ thấy ta cũng không có ý muốn trừng phạt nàng, to gan hơn một chút, hỏi lại.

''Đầu tiên, nói xem ta tiến cung lúc nào?'' Ta nghĩ một chút rồi nói.

''Bẩm nương nương, người tiến cung năm mười sáu tuổi, đến bây giờ đã được ba năm. Người vừa mới tiến cung đã được phong là quý phi. Hoàng thượng rất sủng ái người!'' A Kỳ nhanh chóng liếc ta một cái, lại cúi đầu.

Sủng ái ta? Hừ, chưa chắc! Nếu thật sự sủng ái ta, sao lúc ta sinh bệnh lại không có lần nào đến thăm ta? Cứ cho là hờn dỗi thì sao ngay cả một câu thăm hỏi cũng không có?

''Nhà mẹ đẻ của ta làm gì? Có những người nào?'' Suy nghĩ một chút, vẫn là xem xem nhà mình có đủ lợi hại hay không, chỗ dựa có đủ vững chắc hay không.

Nghĩ đến việc nguyên chủ dám cãi nhau với hoàng đế, còn không có chuyện gì; thái hậu chẳng những không trách cứ mà còn đến an ủi một phen, cho nên thế lực của nhà ta cũng không nhỏ đâu nhỉ?

A Kỳ kinh ngạc nhìn ta một cái, dường như là kinh ngạc sao đến người nhà mà ta cũng không nhớ rõ. Thấy ta đang nhìn nàng, chờ nàng đáp lời, nàng liền cúi đầu trả lời:''Bẩm nương nương, phụ thân của nương nương là tể tướng đương triều. Thái hậu là cô của người. Người còn một muội muội và một đệ đệ. Muội muội là Văn Tường, đệ đệ là Văn Thao...''

''Chờ chút! Ngươi nói, muội muội ta là Văn Tường, đệ đệ là Văn Thao. Vậy phụ thân ta có phải là Văn Chương hay không?'' Ta ngắt lời nàng, vội vàng hỏi.

Ông trời phù hộ! Tuyệt đối không nên là vậy! Ta đã rất bi thảm rồi, đừng đả kích ta nữa, ta không muốn làm Văn Mị Nhi đâu! Đây chính là vật hi sinh lớn nhất đấy! Sự tồn tại của nàng chỉ là chướng ngại vật trên đường tình yêu của Chu Doãn và Tư Đồ Tịnh, làm nổi bật tình yêu của Chu Doãn đối với Tư Đồ Tịnh và sự nhân từ của bọn họ mà thôi! Sẽ chỉ khiến cho người ta nói:''Ngươi xem, vị hoàng đế này thật nhân từ! Nhà Văn quý phi làm chuyện quá đáng như vậy, hoàng thượng cũng không tính toán. Thật sự là quá nhân từ. Nghe nói Tư Đồ tiểu thư còn xin tha cho Văn quý phi bọn họ, Tư Đồ tiểu thư thật là lương thiện!''

Đáng chết! Ta tuyệt đối không muốn trở thành như vậy! Mặc dù, ta không có hứng thú với Chu Doãn và ngôi vị hoàng hậu, cũng không phản cảm Tiểu Long Hà, nhưng ta cũng không muốn đến cuối cùng rơi vào kết cục gần như bị phế đâu!

''Được rồi, A Kỳ, hình như ta đã nhớ ra rồi. Ta và hoàng đế biểu ca là cùng nhau lớn lên, có phải không?''

''Đúng vậy. Nương nương, người đều nhớ rồi!''

''Ừ, A Kỳ, ngươi đi xuống đi. Ta không còn chuyện gì!'' Ta để A Kỳ lui xuống, ta cũng nhớ ra rồi, cung nữ A Kỳ này không phải là gián điệp của hoàng đế kia sao? Xem ra, về sau ta phải chú ý điểm này. Không biết hiện tại nội dung phim đã bắt đầu chưa, ta phải chuẩn bị một chút; nhưng mà, từ từ rồi mọi chuyện sẽ đến.

Hiện tại, ta có hai chỗ dựa vững chắc, phụ thân là tể tướng, cô là thái hậu. Chẳng trách thái hậu đối với ta tốt như vậy. Xem ra, chỉ cần ta không phạm phải chuyện gì, sẽ không có người nào đụng đến ta. Chẳng trách Văn Mị Nhi phách lối như vậy, chỗ dựa thật cứng! Còn có vị phụ thân tể tướng tiện nghi kia của ta nữa, phải coi chừng ông để ông không phạm phải sai lầm như trên phim diễn nữa. Nhưng mà, vẫn nên cách xa tên hoàng đế kia một chút thì tốt hơn, về sau không thể lại kiêu ngạo, cho dù chỗ dựa cứng rắn cũng không được.

Nhớ lúc trước, hoàng hậu đầu tiên của Hán Vũ Đế Lưu Triệt - Trần A Kiều, chỗ dựa thật sự cứng rắn. Hán Văn Đế là ông ngoại nàng. Hán Hiếu Văn Hoàng hậu Đậu thị, vợ của Hán Văn Đế, là bà ngoại nàng. Hán Cảnh Đế là cậu nàng. Hán Vũ Đế là biểu đệ kiêm trượng phu nàng. Phụ thân là Đường Ấp Hầu thế tập(cha truyền con nối), chính là công huân quý tộc khai quốc của triều Hán. Mẫu thân là Quán Đào trưởng công chúa Lưu Phiêu, chị em cùng mẹ duy nhất với Hán Cảnh Đế Lưu Khải, cũng là nhân vật hết sức quan trọng trong triều đình lúc ấy. Chỗ dựa này cũng thật cứng rắn, phỏng chừng từ xưa đến nay không có một vị hoàng hậu nào có chỗ dựa cứng rắn như nàng.

Hoàng đế biểu đệ kia còn muốn làm kim cung cho nàng ở, ngàn vạn sủng ái vào một thân cũng chỉ đến thế thôi. Kết quả thế nào? Còn không phải rơi vào kết cục bị giam cầm ở Trường Môn cung hay sao.

Hai đứa nhỏ vô tư thì sao? Thanh mai trúc mã thì thế nào? Chi phí áo cơm như cũ là cấp bậc đãi ngộ của hoàng hậu không thay đổi thì thế nào? Tóm lại, vẫn bị bỏ quên.

Cẩn thận nghĩ lại, Văn Mị Nhi này với Trần A Kiều có thật nhiều chỗ tương tự nhau, nhà đều là khai quốc công thần, đều có hoàng đế biểu ca kiêm chồng là thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư (hoàng hậu Trần A Kiều là hoàng đế biểu đệ kiêm trượng phu, Văn Mị Nhi là hoàng đế biểu ca kiêm trượng phu, nhưng cũng không khác gì mấy), đều có họ hàng với một nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ. Kết cục cũng không khác nhau mấy, đều là bị phế.

Có lẽ chỉ cần ta không kiêu ngạo giống như Trần A Kiều, chắc sẽ không đến nỗi rơi xuống kết cục kia. Ta không có lòng tham muốn làm hoàng hậu gì đó, đương nhiên, hoàng thượng sẽ không để cho Văn gia lại xuất hiện thêm một vị hoàng hậu nữa. Văn gia cũng đã đủ chói mắt, trong cung có một vị thái hậu, một vị quý phi, trên triều đình có một vị Văn thừa tướng địa vị cực cao, thế lực này quá lớn. Hơn nữa, hoàng thượng đã trưởng thành, đã đủ lông đủ cánh, đã không còn cần Văn thừa tướng xử lý chính sự giúp hắn.

Hắn muốn tự mình chấp chính, Văn thừa tướng nắm quyền lớn chính là trở ngại lớn nhất của hắn. Hơn nữa, hoàng thượng chủ trương tước phiên, mà Văn thừa tướng lại giữ ý kiến ngược lại. Nếu như hắn muốn tước phiên, phải tiêu diệt vật cản là Văn thừa tướng. Vì thế, Văn gia kỳ thực rất nguy hiểm, cho dù hắn nể mặt thái hậu sẽ không quá đáng, nhưng rất nhiều chuyện cũng không thể nói trước được.

Bây giờ, chuyện ta cần phải làm chính là an phận không gây chuyện, đương nhiên cũng phải trông chừng phụ thân thừa tướng kia của ta, khiến ông cũng không nên gây chuyện. Chờ nội dung phim kết thúc, đến lúc đó, ta phải đi cầu hoàng thượng để hắn thả ta xuất cung, có lẽ hắn có Tư Đồ Tịnh, chỉ mong ta lăn đi rất xa. Hắn niệm tình chúng ta là biểu huynh muội, chưa biết chừng sẽ đồng ý ta xuất cung. Lại nói, cho dù hắn không đồng ý, chắc cũng không ngại để ta ở lại trong cung làm quý phi. Dù sao chỉ cần ta không trở ngại hắn, chắc hắn sẽ không để ý nuôi thêm một con sâu gạo.

Về phần lập gia đình gì đó, ta vốn không nghĩ tới, nhớ năm đó khi xem phim Công chúa bướng bỉnh, ta chỉ coi trọng duy nhất Tư Đồ Kiếm Nam, mà Tư Đồ Kiếm Nam lại nhất định trở thành em rể ta. Ta cũng không thể hoành đao đoạt ái, hơn nữa, ta cũng không có khả năng và cơ hội.

Còn hoàng đế, vẫn là để lại cho Tiểu Long Hà đi, ta không tiêu thụ được.

Bạch Vân Phi, đó là của công chúa An Ninh. Ta cũng không thể cướp chồng tương lai của cô em chồng trên danh nghĩa này đi. Còn thừa lại, aizz, không nói cũng được.

Chưa biết chừng, chờ nội dung phim chấm dứt, ta lại đột nhiên trở về thì sao? Trong tiềm thức, ta vẫn đang mong đợi ngày nào đó ta đột nhiên trở về như cái hồi đột nhiên đến, giống như là một giấc mộng...

Chương 3

Đến thế giới này đã được một tháng, ta triệt để áp dụng chính sách thái hậu là phải lấy lòng, hoàng thượng là phải tránh xa này, mỗi ngày chính là đi thỉnh an cô thái hậu, sau đó trở lại Lãm Nguyệt cung mốc meo, hoàn toàn trở thành một con sâu gạo. Đương nhiên, đầu tiên ta chỉnh đốn lại Lãm Nguyệt cung một phen, làm cho bọn họ nhận thức ta một lần nữa, đỡ bọn họ cả ngày lo lắng đề phòng sợ hãi ta trừng phạt bọn họ. Mỗi ngày, bọn họ đều lo lắng nơm nớp lo sợ không mệt, ta chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy mệt mỏi rồi. Khoan hãy nói, nửa tháng nay người trong Lãm Nguyệt cung cũng có chút thay đổi, nói chuyện với ta cũng không đến mức dè dặt cẩn thận như trước. Tuy rằng đại đa số bọn họ vẫn còn chưa tin ta thật sự thay đổi tốt hơn, nhưng không sao, thời gian còn dài lắm!

Còn tên hoàng đế kia, cho đến bây giờ ta còn chưa thấy mặt, vốn tưởng rằng Văn Mị Nhi triệt để chọc giận hắn, hắn có ý định lạnh nhạt một phen. Nhưng khi Lục Nhi nói cho ta biết, gần đây hoàng thượng thường xuất cung, sau đó mặt mày hớn hở trở về, ta liền biết nội dung phim bắt đầu rồi. Hoàng thượng là đang gặp người số mệnh an bài cho hắn, sẽ không đếm xỉa tới ta.

Hôm nay, ta lại đi tới thỉnh an thái hậu. Thái hậu rất hiền lành kéo tay của ta:"Mị Nhi à, chỗ ai gia đang nấu một ít cháo, hoàng thượng thích ăn món cháo cô tự tay nấu nhất. Chờ cô nấu xong, cháu đưa qua cho hoàng thượng đi, nói cô phái cháu qua chiếu cố cuộc sống ẩm thực hàng ngày của nó. Đêm nay cháu liền ở lại chỗ nó đi."

Ta lập tức liền sợ ngây người, trán toát mồ hôi. Ta là đang trốn tránh cái tên hoàng đế kia, mới không cần đưa tới cửa cho hắn đùa giỡn đâu! Hơn nữa, người ta khẳng định là không muốn nhìn thấy ta! Nhưng khi nhìn thấy cô thái hậu của ta tỏ vẻ cái cớ cô đã tìm giúp cháu rồi, còn không mau đi, ta đành phải tiến lên làm nũng nói lời cảm ơn, sau đó bưng cháo rời đi. Ta nghiến răng nghiến lợi, trời ạ, đây là chuyện gì chứ!

Thì ra thái hậu thấy từ sau lần cãi nhau kia, hoàng thượng liền chưa từng tới Lãm Nguyệt cung, mà ta cũng có thái độ khác thường, không quấn quýt hoàng thượng nữa, cho là ta không còn mặt mũi, không có cách nào khác xuống đài. Vì thế, thái hậu liền cho ta một bậc thềm để xuống. Bà cũng thương cháu gái, hi vọng hoàng thượng cùng cháu gái mình có thể hòa thuận. Bất đắc dĩ, ta chỉ có thể bưng cháo đi tìm hoàng thượng.

Cùng lúc đó, cung nữ thái giám ở trong cung của hoàng thượng nhận được tin tức Văn Mị Nhi muốn tới thì căng thẳng vô cùng. Đương nhiên, khẩn trương nhất phải kể tới hoàng đế Chu Doãn, trong lòng hắn than vãn:"Sao mẫu hậu lại muốn hại con như vậy? Nếu ta có thể chạy ra khỏi hoàng cung này thì thật tốt. Ai quy định hoàng thượng nhất định phải ở trong cung, có ai biết hoàng thượng đau khổ khi bị giam cầm chứ?" Lúc này, người bên cạnh nói với Chu Doãn:"Hoàng thượng, đến lúc đó ngài cứ chọn lỗi sai của nàng, rồi đuổi nàng đi không phải là được sao?"

Chu Doãn sáng mắt lên:"Đúng vậy, đó là một cách hay!" Nhưng A Kỳ chạy tới báo tin nói:"Không được, hoàng thượng, tuy rằng gần đây Văn quý phi thu liễm chút ít, nhưng ngộ nhỡ bị hoàng thượng chọn lỗi sai, nàng lại đi trừng phạt những người hầu hạ nàng thì làm sao bây giờ?"

A Kỳ này, tuy gần đây ta cũng không trừng phạt những cung nữ thái giám kia, nhưng ta phát hiện nàng vẫn truyền tin tức cho hoàng thượng, cũng hiểu, A Kỳ này chính là người nằm vùng của hoàng thượng ở bên người ta. Ta cũng không làm gì nàng, có một nằm vùng mà ta biết, dù sao cũng tốt hơn là không biết chút gì, cũng tùy nàng.

Đi đến trước cửa cung của Chu Doãn, ta hít sâu một hơi, tiến vào. Ta vừa mới đi vào, đã bị Chu Doãn giữ chặt, làm ta giật cả mình, không đợi ta mở miệng, hắn liền mặt mày hớn hở nói có chuyện vui muốn chia sẻ với ta.

Ta nhân dịp này đánh giá hắn một chút, không thể không nói gen hoàng gia thật là tốt. Chu Doãn này lớn lên quả thật không tệ, tác phong nhanh nhẹn, còn tuấn tú hơn Tô Hữu Bằng trên phim mấy phần, quý khí bức người, nghĩ đến chắc là do khí thế trên cao dưỡng thành. Chẳng trách Văn Mị Nhi lại si mê hắn như vậy.

"Mị Nhi, Mị Nhi muội làm sao vậy? Thế nào lại nhìn biểu ca như vậy? Biểu ca có cái gì lạ sao, hay là muội không muốn chia sẻ với huynh?" Thấy ta chỉ nhìn hắn, cũng không nói lời nào, Chu Doãn giả bộ tức giận nói.

"A, a, hoàng thượng, ngài có chuyện gì muốn chia sẻ với muội?" Ta lấy lại tinh thần, giả bộ chờ mong hỏi hắn.

Kết quả hắn cũng không nói, chỉ là tiếp nhận bát cháo, rồi tự tay an bài ta ngồi ở trên ghế tựa, nói đợi tí mới nói cho ta biết. Tiếp theo, hắn liền ăn cháo, vừa khoa trương khen cháo mẫu hậu nấu ngon, vừa khen ta xinh đẹp, dùng ánh mắt cực kỳ thưởng thức nhìn ta, nhìn đến nỗi ta có chút không hiểu ra sao, nhìn đến khi mặt ta hơi đỏ lên.

Đương nhiên, dù là ai bị một soái ca nhìn chằm chằm vào, còn cảm thán nàng thật xinh đẹp, đều sẽ đỏ mặt. Hơn nữa, trước khi xuyên qua, ta còn chưa tốt nghiệp, càng chưa có bạn trai bao giờ, vì thế, sẽ có một chút thẹn thùng.

Sau đó hắn buông bát cháo, đến bên người ta, khiến nhóm cung nữ thái giám bên người đi xuống, hắn muốn cùng ta nói chuyện chút, mà bọn họ không được nghe. Đầu óc ta có chút mơ hồ, hắn có ý tứ gì, ta cũng không có chuyện riêng tư gì muốn nói với hắn.

"Ha ha, hoàng thượng, ngài có cái gì muốn nói với muội?" Ta dè dặt cẩn trọng xê dịch về đằng sau, sau đó cười gượng hỏi.

"Ta muốn nói chính là," Hắn áp sát vào ta. "Ta muốn nói chính là, Mị Nhi, muội quả thực xinh đẹp không có người nào có thể so sánh được..." Sau đó, ta hết hồn, người này không có chuyện gì chứ?

Thấy ta biểu hiện kinh ngạc, đương nhiên rồi, hắn cho rằng từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ nói với nàng như vậy, nên nàng ngạc nhiên cũng đúng. Sau lại nói tiếp:"Muội chính là tiên nữ hạ phàm." Ta nghe xong kết luận hắn bị bệnh.

"A... Hoàng thượng, cô..." Ta muốn nói, cô kêu ta đưa cháo, giờ đã đưa đến ta sẽ không quấy rầy, cáo lui trước. Kết quả, ta vừa mới mở miệng, đã bị hắn ngắt lời.

"Ai nha Mị Nhi, hôm nay không nói chuyện về cô, nói về hai ta đi, được không nào?" Xin nhờ, đó là cô của ta, nhưng ngươi thì phải gọi bằng mẫu hậu; còn nữa, được không cái gì, ai với ngươi là hai ta; còn có, ta không có chuyện để nói với ngươi.

Không đợi ta mở miệng nói chuyện, Chu Doãn lại nói:"Biểu ca muốn đưa cho muội một món bảo vật." Nói xong liền lấy ra hai cái cửu liên hoàn, giơ lên trước mắt ta:"Đây là hai cái cửu liên hoàn bằng ngọc duy nhất trong thiên hạ, là một vị cao tăng đắc đạo tặng cho biểu ca. Cao tăng nói, nếu nam nhân có được cửu liên hoàn này, sẽ phú quý vô cùng, cả đời bình an. Nếu nữ nhân có nó, có thể giữ chặt tâm người đàn ông mà nàng muốn."

Ta âm thầm trợn mắt, cho dù muốn lừa người, cũng phải có chút kỹ thuật có được hay không. Hãy học tập Bản Sơn đại thúc đi, muốn lừa người cũng không thể đưa món đồ chơi trẻ con này ra chứ.

Nhưng mà ta quên mất, tại cái niên đại này, Bản Sơn đại thúc còn chưa sinh ra. Hoàng đế Chu Doãn bị ta khinh bỉ ở trong lòng còn đang nói:"Sau khi biểu ca có được bảo vật này, đã nghĩ nên giữ một cái, lại đưa một cái cho người quan trọng nhất với mình. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể tặng cho biểu muội Mị Nhi xinh đẹp của huynh thôi."

"Thật sao? Vậy thật sự rất cám ơn biểu ca." Không thể không giả bộ hoan hô nhảy nhót, ta lấy một cái cửu liên hoàn cầm trong tay xem xét ngắm nghía.

"Mị Nhi, hồi nãy huynh còn đang muốn đi tìm muội đưa lễ vật này. Huynh có được một bí mật nữa là, vị cao tăng kia nói ai tháo được cửu liên hoàn này ra, sẽ nhận được hạnh phúc lớn hơn nữa. Vị này chính là cao tăng đắc đạo, cả đời đã tiên đoán cho vô số người, đều đã ứng nghiệm. Huynh nghĩ, hai ta so một chút thử xem ai tháo được cửu liên hoàn này ra trước, ai thông minh hơn. Nếu biểu ca tháo ra trước, huynh phải đi tìm muội, ở trong cung của muội ít nhất mười ngày. Nếu muội tháo ra trước, biểu ca sẽ để muội đến cung của huynh, ít nhất cũng mười ngày. Trong mười ngày chúng ta không xa rời nhau, muội có đồng ý không?"

Cũng hay, đúng lúc ta cũng không muốn ở cùng hắn, hắn ra chủ ý này rất hợp ý của ta. "Tốt, muội nhất định sẽ tháo ra trước!" Tỏ vẻ không chịu thua, ta quăng một ánh mắt khiêu khích cho hắn!

Thấy ta bị lừa, Chu Doãn rất vui vẻ nói:"Chúng ta hãy trở về để tìm cách tháo đi. Nhưng muội hãy chờ đấy, biểu ca chắc chắn tháo ra sớm hơn. Có khả năng trong một canh giờ, huynh sẽ đến chỗ muội ngồi chơi đó nha."

Cứ giả bộ đi, ta cho ngươi giả bộ đi, ai muốn ngươi tới! Nếu ngươi muốn tháo cửu liên hoàn này ra chắc chắn không dễ dàng. Đã xem phim, trong lòng ta vui sướng khi người gặp họa.

"Hoàng thượng, muội cũng không có ngu ngốc đâu. Huynh chờ xem, từ nhỏ muội đã chơi cửu liên hoàn này rồi, phỏng chừng không cần nửa canh giờ là muội có thể tháo ra." Ta bày ra bộ dáng tự tin 100%.

"Đến đây, chúng ta vỗ tay lập lời thề." Chu Doãn lại nói. "Vì hạnh phúc ngày một nhiều hơn của chúng ta, chúng ta phải toàn lực tháo ra cửu liên hoàn này cho bằng được. Không được chơi xấu." Trong lòng ta trợn trắng mắt, có thể như vậy sao, ta trốn tránh ngươi còn không kịp đâu!

"Một lời đã định." Ta vội vã vỗ tay sau đó thở phào nhẹ nhõm đi ra. Nhìn bóng dáng ta khuất xa, Chu Doãn cao hứng hoa tay múa chân, vui vẻ nói:"Nếu Văn Mị Nhi tuân thủ lời hứa, cả đời này nàng cũng sẽ không gặp lại ta được. Ngay cả thần tiên muốn tháo cửu liên hoàn kia ra, cũng phải mệt đến hộc máu."

Ps: Bản Sơn đại thúc – Triệu Bản Sơn: là một danh hài có tiếng tăm lừng lẫy

Chương4

Khi ta trở lại tẩm cung liền ném cửu liên hoàn kia qua một bên. Loại trò chơi trẻ con này, muốn tháo ra còn không dễ dàng sao? Khi còn đi học, trong sách có rất nhiều vấn đề kỳ lạ, chỉ cần thay đổi lối suy nghĩ một chút, tháo nó ra còn không dễ như ăn cháo sao? Giống như có một bình rượu, làm cách nào để đổ ra với tốc độ nhanh nhất? Rất nhiều người đều bị từ "đổ" này hạn chế, nghĩ đến rất nhiều phương pháp. Kết quả, một người cầm lấy bình rượu ném xuống đất, cái bình rơi tan nát, rượu chảy ra hết chỉ trong nháy mắt.

Về nguyên tắc, cửu liên hoàn này cũng giống như bình rượu kia, nhưng mà, những chuyện này cũng không liên quan gì đến ta. Chỉ là, chẳng bao lâu nữa, Tiểu Long Hà sẽ tháo cửu liên hoàn này ra giúp hắn, hắn sẽ quấn quýt Tiểu Long Hà. Chỉ cần ta không xuất hiện, hắn nhất định sẽ quên ta một cách sạch sẽ. Lúc này, A Kỳ thấy ta tiện tay ném cửu liên hoàn qua một bên, cầm lấy một quyển sách xem, khó hiểu hỏi ta:"Nương nương, ngài không tháo cửu liên hoàn này ra sao?"

Ta ngẩng đầu lên, nhìn nàng một cái, thờ ơ đáp:"Muốn tháo cửu liên hoàn này ra còn không dễ dàng sao? Ta nhường cho hoàng đế biểu ca của ta đó!" A Kỳ này nhất định sẽ nói với Chu Doãn. Ta liền biểu hiện ra thái độ kiêu ngạo, để nàng nói cho Chu Doãn thôi! Mà ta ung dung tự tại ở trong cung, bên ngoài cung thì lại rất náo nhiệt.

Tư Đồ Tịnh đánh cướp thế tử Bạch Vân Phi của Vân Nam Vương, đổi châu báu cầu thân công chúa An Ninh thành bạc đi đến chỗ ở của Vạn Nhân Địch. Chia bạc thành ba phần đặt ở trước mặt Vạn Nhân Địch, Ba Hổ và Hùng Nhị. Ba người cho rằng đống bạc lớn này là phân cho bọn họ, ánh mắt sáng rực. Đầu tiên, Vạn Nhân Địch hát vang bài hát ca ngợi, nói trên cõi đời dơ bẩn này, chỉ có tình hữu nghị của Tiểu Long Hà mới là sạch sẽ, thánh khiết. Ba Hổ và Hùng Nhị cũng tỏ vẻ, ai dám xem thường tình hữu nghị của Tiểu Long Hà, bọn họ sẽ liều mạng với hắn.

Nói xong, ba người liền muốn cất túi bạc vào trong ngực, lại thấy Tư Đồ Tịnh vỗ bàn một cái, nói:"Các ngươi nghe cho kỹ, bạc này không phải là cho các ngươi tiêu xài. Hiện ở ngoài thành có rất nhiều nạn dân còn không được ăn cơm. Ngày mai, ba người các ngươi ra khỏi thành cho ta, lấy số bạc này dựng lều, phát cháo. Vạn Nhân Địch đi ngoài thành Đông. Ba Hổ đi đến ngoài thành Nam. Hùng Nhị đi tới ngoài thành Bắc." Ba người vừa mới vô cùng hưng phấn đột nhiên yên tĩnh lại, dường như không tin vào lỗ tai của mình. Tư Đồ Tịnh lại hét lớn:"Nghe hiểu chưa?"

Một tiếng này đánh thức Vạn Nhân Địch, hắn nhảy dựng lên đầu tiên, quát:"Ngươi có lầm hay không vậy Tiểu Long Hà? Ba chúng ta là ai? Chúng ta là lưu manh cấp cao trên đường! Ngươi thật tàn nhẫn, muốn biến chúng ta thành người lương thiện sao? Này, chúng ta là lấy việc cướp tiền của người khác làm tự hào, ngươi lại muốn chúng ta bố thí tiền ra ngoài? Không, đây là sỉ nhục, bảo chúng ta đi làm người tốt? Ta không chấp nhận loại sỉ nhục này!" Lại chuyển hướng nói với Ba Hổ và Hùng Nhị:"Có đúng hay không, hai hảo huynh đệ muốn kiên trì làm người xấu với ta chứ?"

Ai ngờ Ba Hổ rõ ràng đáp:"Không, ta đi phát cháo. Mẹ kiếp, ta chính là nghèo tới được, ta biết được người nghèo khổ thế nào."

"Ta cũng đi." Hùng Nhị cũng nói:"Tiểu Long Hà làm đúng. Chúng ta không thể nhìn những đứa nhỏ kia đói đến mức khóc."

Hai người đều bày tỏ thái độ, Vạn Nhân Địch vẫn không nói một lời. Tư Đồ Tịnh nhìn chằm chằm Vạn Nhân Địch, lạnh lùng nói:"Vạn Nhân Địch, phát cháo không cần ngươi. Ngày mai ta đi ngoài thành Đông. Bạc trong lòng ngươi tiêu tiết kiệm chút. Về sau, ngươi không còn là bằng hữu của ta nữa."

Thấy Tư Đồ Tịnh nói ra những lời như vậy, Vạn Nhân Địch lập tức thay đổi thái độ:"Ha ha, bằng hữu, ngươi coi ta thành người nào? Ngươi nghĩ Vạn Nhân Địch ta có tâm địa sắt đá sao? Vừa rồi, các ngươi không nhìn ra, ta đang diễn trò, muốn xem xem hai người này có đủ tư cách làm huynh đệ của ta hay không." Ba Hổ hiểu rõ Vạn Nhân Địch, nghe hắn nói như vậy, giận dữ hỏi:"Ngươi có ý gì?"

"Có ý gì? Huynh đệ, hai người thông qua thử thách." Vạn Nhân Địch đấm một quyền lên vai Ba Hổ, nói:"Người không có thiện tâm thì đừng hòng mơ tưởng làm huynh đệ của Vạn Nhân Địch ta. Được rồi, Tiểu Long Hà, chuyện phát cháo liền giao cho ta đi. Lều cháo ngoài thành Đông sẽ là lớn nhất, tốt nhất, gạo trong cháo cũng nhiều nhất. Hiện tại, Vạn Nhân Địch ta là đại vương cháo, nhưng trên chiêu bài của ta sẽ vẽ một con tôm thật to. Mẹ nó, người nào dám so lều cháo lớn với ta, ta liền liều mạng với hắn."

Ngày hôm sau, trời vừa sáng Tư Đồ Tịnh liền chạy tới chỗ ở của Vạn Nhân Địch, thúc giục bọn họ thức dậy đi dựng lều cháo. Vạn Nhân Địch hùng hùng hổ hổ đứng lên, dù sao cũng mang theo Ba Hổ và Hùng Nhị đi rồi. Đến buổi chiều, lều cháo đã thành hình. Hóa ra, Vạn Nhân Địch làm việc rất có thủ đoạn, chính mình không động thủ, thuê nạn dân làm việc, chỉ phụ trách ngồi nói chuyện xuất bạc.

Tiểu Long Hà vừa đi phát cháo, vừa vội vàng dắt tơ hồng giúp ca ca nàng ta với muội muội ta, nhân tiện đánh Lương Quân Trác - con trai Tề quốc hầu; ngoài ra, còn kết thành huynh đệ với Chu Doãn, Bạch Vân Phi. Cuộc sống trôi qua có thể nói là oanh oanh liệt liệt.

Đương nhiên, những chuyện này, ta ở trong thâm cung là không biết. Ta buông quyển sách đã xem cả buổi sáng xuống, chậm rãi xoay người, đấm đấm bả vai. Lục Nhi bên cạnh có ánh mắt lập tức lại đây đấm vai cho ta. Lục Nhi là cung nữ bên người mà ta mới nâng lên, rất lanh lợi. A Kỳ không thể dùng, ta chỉ có thể bồi dưỡng một người khác. Cũng may, nàng là người thông minh, ta rất vừa lòng.

"Nương nương, nghe nói ngày hôm qua hoàng thượng lại xuất cung, đến khuya mới trở về, nhưng hình như hoàng thượng rất vui vẻ, vẫn luôn mỉm cười." Lục Nhi vừa đấm vai cho ta vừa nói chuyện. Ta uống một ngụm trà cung nữ dâng lên, cảm thán cuộc sống của quý phi thật sự là quá tốt. Chẳng trách các nữ tử thời xưa có chen vỡ đầu cũng muốn chui vào trong cung, chỉ bằng đãi ngộ này thôi đã có rất nhiều người động tâm rồi.

"Nhất định là gặp được chuyện vui gì rồi, nhưng chuyện này cũng không liên quan đến ta." Xem ra cửu liên hoàn kia đã được Tiểu Long Hà tháo ra rồi. Chu Doãn khẳng định cho rằng gặp quý nhân trong số mệnh. Ta có nên quấy rối một chút không nhỉ? Thôi, quên đi, trốn còn không kịp nữa là! Ừm, sách đọc gần hết rồi, có phải nên tìm thêm một ít? Đúng rồi, gửi tin cho vị phụ thân thừa tướng kia của ta, để ông đưa cho ta chút sách du ký. Nói đến phụ thân thừa tướng, đợi chút! Ta nhớ được, hình như bởi vì chuyện nạn dân mà ông bị khiển trách. Còn nữa, Văn Thao, đệ đệ của ta nữa, hỏa thiêu lều trại của nạn dân, suýt chút nữa thì mất mạng. Không được, ta phải ngăn cản những chuyện này xảy ra.

Bên ta đang suy nghĩ giải quyết những chuyện phát sinh này như thế nào; ở ngoài cung, Tiểu Long Hà cũng gặp phiền toái. Đại tướng quân Tư Đồ Thanh Vân muốn phân ưu cho hoàng thượng, quyết định noi theo việc hoàng gia liên hôn với Vân Nam vương, kết thành thông gia với Tề quốc hầu. Đến lúc đó, chưa biết chừng Tề quốc hầu vì nể tình thông gia, sẽ nghe ông chủ động từ bỏ binh quyền. Như vậy, sẽ tránh được rất nhiều đấu tranh, dân chúng cũng sẽ tránh được nỗi khổ của chiến tranh. Vì thế, Tiểu Long Hà quấn quýt lấy đám bằng hữu lưu manh của nàng nghĩ cách từ hôn.

Chương 5

Ta bảo Lục Nhi gửi thư cho phụ thân, nói ta có việc muốn nói với ông, xem ông có thể gặp mặt ta một lần hay không. Vốn tưởng rằng sẽ không dễ dàng gặp mặt, không nghĩ tới cũng không lâu lắm, phụ thân liền đến gặp ta. Ta đánh giá ông một chút, thoạt nhìn một chút cũng không thế lực và lòng tham không đáy giống như trên tivi. Mà ngược lại ôn tồn lễ độ, lớn lên rất ôn hòa, mỉm cười nhìn ta rất là hiền lành, không giống như là người làm quan mà giống như là tiên sinh dạy học trong thư viện, chỉ là thiếu đi vài phần cổ hủ so với tiên sinh dạy học, ta lập tức liền thích vị phụ thân này.

"Mị Nhi, con vội vã tìm phụ thân như vậy có chuyện gì sao?" Nhìn thần sắc lo lắng trên mặt của ông, ta nở nụ cười. Ba mẹ, hai người không cần lo lắng cho con, ở thế giới xa lạ này vẫn có người quan tâm tới con, cô thái hậu, còn có người hiện tại đang đứng trước mặt con, phụ thân.

"Phụ thân, người đừng lo lắng, con không sao, có cô che chở, ai dám bắt nạt con chứ! Con chỉ là lo lắng cho phụ thân." Ta đỡ phụ thân ngồi xuống.

"Lo lắng cho ta?" Mặt Văn Chương kinh ngạc:"Ta có thể có chuyện gì? Mị Nhi, con nghe được cái gì sao?"

"Phụ thân, nghe nói ngoài thành xuất hiện rất nhiều nạn dân phải không?" Ta rót cho ông một chén trà, ông tiếp nhận trà đang muốn uống, nghe thấy lời ta nói, rất kinh ngạc dừng lại, quay sang nhìn ta:"Làm sao con biết chuyện này?" Nói xong liền đặt chén trà xuống, có chút nóng nảy hỏi.

"Phụ thân, người đừng quan tâm vì sao con biết được, người hãy nói cho con biết trước là có phải hay không?"

"Đúng, đám nạn dân này chạy từ đất phong của Tề quốc hầu tới. Ta đang chuẩn bị đuổi bọn họ ra khỏi thành. Sao vậy, Mị Nhi?"

"Không được, phụ thân, không thể làm như vậy. Người biết chuyện hoàng thượng xuất cung mấy ngày nay sao? Con nghĩ, hoàng thượng khẳng định là đã biết tới chuyện nạn dân. T/hừa dịp hiện tại hoàng thượng còn chưa có hỏi người, phụ thân hãy an bài số nạn dân này trước, sau đó báo cáo lên cho hoàng thượng." Ta nói phương pháp đã nghĩ kỹ cho ông.

"Như vậy sao được? Hiện tại trên dưới trong triều đều là do ta xử lý. Hiện tại xảy ra chuyện này, nếu báo cho hoàng thượng biết, mặt mũi của ta muốn để chỗ nào?" Văn Chương dứt khoát lắc đầu, chuyện này liên quan đến mặt mũi của bản thân, làm sao có thể nói cho hoàng thượng?

"Phụ thân, chuyện này không thể nghĩ như vậy, người nghĩ xem, nạn dân là từ đâu tới?" Thấy ông không đồng ý, ta chỉ có thể chậm rãi dẫn dắt.

"Từ đất phong của Tề quốc hầu, ta không phải đã nói rồi sao?" Văn Chương khó hiểu.

"Vậy thì đúng rồi, từ nơi của Tề quốc hầu chạy tới dĩ nhiên không có quan hệ gì với người. Phụ thân người hãy an bài một chút trước, sau đó báo cho hoàng thượng, xin hoàng thượng chỉ thị Hộ bộ trích tiền bạc lương thực ra cứu tế nạn dân, vừa cho thấy phụ thân người quan tâm tới sự tình quốc gia, còn nói cho hoàng thượng, người cũng không phải là một tay che trời, chỉ làm cho hắn nhìn thấy được cái thứ gọi là thịnh thế thái bình, lừa gạt hắn. Đến lúc đó, nạn dân biết chuyện người cầu xin hoàng thượng vì bọn họ, còn có thể có được thanh danh tốt, cũng làm cho cô thái hậu và hoàng thượng biểu ca biết được người làm thừa tướng quả thật xứng chức, không phải là rất tốt sao?" Ta nói rõ ràng từng chỗ tốt trong đó. Nghe thấy lời ta nói, Văn Chương lộ ra thần sắc suy tư.

"Nhưng là nhiều nạn dân như vậy, phải tốn bao nhiêu bạc!" Trên mặt Văn Chương lộ rõ đau lòng, nói.

"Phụ thân!" Nghe xong lời này của ông, ta có chút dở khóc dở cười, không phải chứ, hóa ra trong tivi ông không để ý tới đám nạn dân này chính là vì cái này? "Phụ thân, lại không dùng bạc của người, dùng cũng là dùng bạc trong quốc khố, muốn đau lòng cũng là hoàng thượng đau lòng!"

"Được, phụ thân liền nghe lời con. Nói không chừng, hoàng thượng biết phụ thân làm tốt, sẽ suy xét sắc phong cho con làm hậu!" Văn Chương hạ quyết tâm, lại nói với ta:"Hiện tại phụ thân đi làm ngay!" Nói xong đứng lên muốn đi. Ta nghe xong trong lòng vừa cảm động, lại cảm thấy buồn cười:"Vâng vâng vâng, như vậy là tốt nhất. Đúng rồi, phụ thân, người ở ngoài cung tìm cho con mấy cuốn sách, tốt nhất là du ký, nữ nhi muốn xem!" Lôi kéo ống tay áo của ông, ta làm nũng nói.

"Con muốn những thứ kia làm cái gì?"

"Phụ thân ~~~~"

"Được được, phụ thân sẽ cho người đưa tới, vậy là được chứ gì?" Văn Chương bất đắc dĩ nói.

Ta thỏa mãn nguyện vọng, tâm tình sung sướng tiễn Văn Chương đi, ta có nhàn nhã đọc sách.

Ừm, cuộc sống thật tốt đẹp!

Cùng lúc đó, ngoài cung truyền ra tin tức Tư Đồ tiểu thư bị nhiễm bệnh lạ, nhưng đối với ta mà nói, Tư Đồ tiểu thư gì đó đều là mây trôi.

Hôm sau, Ngự Thư Phòng.

Chu Doãn nghe Trần Lâm nói chuyện xảy ra trong kinh thành gần đây, biết tin đại tướng quân Tư Đồ Thanh Vân muốn kết thành thông gia với Tề quốc hầu, đương nhiên cũng biết chuyện có một lượng lớn nạn dân tràn vào kinh thành. Vì thế, hắn triệu Tư Đồ Thanh Vân tiến cung để hỏi rõ ngọn ngành. Lại nói, đại tướng quân Tư Đồ Thanh Vân chinh chiến cả đời, lòng dạ son sắt đối với hoàng thượng, nhưng lại là người thiếu mưu lược.

Hắn chủ trương tước phiên, một lòng một dạ cống hiến sức lực cho triều đình, bởi vậy nghĩ ra chủ ý kết thành thông gia với Tề quốc hầu, muốn dùng hôn nhân kiềm chế phiên vương, nhằm mục đích bình định thiên hạ. Thế nhưng hắn chưa từng nghĩ đến, hắn có lòng tốt như vậy lại phạm vào tối kỵ của hoàng thượng. Tư Đồ Thanh Vân nghĩ rất đơn giản, nếu hoàng thượng có thể gả công chúa An Ninh cho nhi tử của Vân Nam vương, hắn cũng có thể bắt chước làm theo. Nhưng ở trong mắt của Chu Doãn, đây là hai chuyện có tính chất hoàn toàn khác nhau. Hoàng gia kết thân với phiên vương, ý đồ rõ ràng, có thể do chính hắn khống chế, trong lòng hắn ổn định. Nhưng nếu trọng thần triều đình kết thân với phiên vương, thế lực của phiên vương sẽ càng lớn mạnh thêm, chuyện này chỉ khiến cho hắn càng thêm đứng ngồi không yên.

Mặc dù Tư Đồ Thanh Vân không giỏi mưu lược, thế nhưng cũng không ngu ngốc, bị hoàng thượng chỉ điểm một chút, liền biết tính nghiêm trọng của sự việc, nhất thời bị dọa toát mồ hôi lạnh. Không khỏi âm thầm vui mừng vì việc hôn nhân chưa thành, vì thế vội vàng nói cho hoàng thượng, xin hắn hãy yên tâm. Lúc này Chu Doãn mới yên lòng, lại nói đến chuyện nạn dân với Tư Đồ Thanh Vân. Đúng lúc này, Thuận Tử báo lại, nói Văn thừa tướng cầu kiến.

Lại nói, sau khi nghe xong lời ta nói những chuyện kia, Văn Chương liền nhanh chóng trở về an bài mọi việc, vừa an bài xong, không thể chờ đến lâm triều ngày mai, liền vội vã chạy tới tranh công với hoàng thượng.

"Lúc này Văn thừa tướng đến có chuyện gì?" Chu Doãn hỏi.

"Thần có việc muốn tấu, liên quan đến chuyện có lượng lớn nạn dân tràn vào kinh thành!" Văn Chương thấy Tư Đồ Thanh Vân ở đây có chút kinh ngạc, thế nhưng ngay lập tức liền bẩm báo ý đồ đến. Nghe xong lời ông nói, Chu Doãn cùng Tư Đồ Thanh Vân liếc mắt nhìn nhau, có chút kỳ quái, trùng hợp như vậy, chúng ta mới nói tới chuyện nạn dân, ngươi liền vì việc này mà tới?

"À, Văn thừa tướng cũng là vì chuyện của nạn dân sao? Ta cùng với hoàng thượng cũng đang nói tới việc này!" Tư Đồ Thanh Vân nói.

"Thì ra đại tướng quân cũng biết. Ta cũng vừa mới biết đến, gần đây rất là bận rộn, vừa mới biết được tin tức này, liền an bài một chút, vội vội vàng vàng đến bẩm báo cho hoàng thượng." Văn Chương tỏ ra lo lắng nhìn hoàng thượng, có lời muốn nói.

"A, thừa tướng đã an bài, không biết là an bài gì?" Trong lòng Chu Doãn buồn bực, Văn thừa tướng này đổi tính nết sao?

"Bẩm hoàng thượng, là thế này, thần an bài nơi phát cháo cho số nạn dân này trước, tìm nơi để cho bọn họ có thể tạm thời ở lại. Thế nhưng, đây cũng không phải là kế sách lâu dài, cho nên thần chuyên tới bẩm báo hoàng thượng, hi vọng có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết chuyện này. Mặt khác, thần đã điều tra rõ ràng, số nạn dân này chạy từ đất phong của Tề quốc hầu tới." Tư Đồ Thanh Vân và Chu Doãn đều vô cùng ngạc nhiên, không lẽ Văn thừa tướng thật sự đổi tính nết?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro