Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Văn phòng chăm sóc sức khỏe thẩm mỹ

A Dạ theo lệnh mà làm, vội vàng xuống đất, cũng không dám hô lạnh, co ro thân thể nằm dưới chân giường.

Diệp Thiên Linh nuốt nước miếng một cái, lúc này mới phát hiện mình cũng là đang mặt đỏ tim run, thân thể đều có chút khô nóng, khốn nạn, họa vô đơn chí, vậy mà bị một tên ngốc chiếm tiện nghi! 

Diệp Thiên Linh đem tất cả quần áo đều mặc vào, lúc này mới một lần nữa lùi về ổ chăn, thế nhưng sau khi A Dạ xuống giường, cái chăn bốn phía đều hở, che như nào cũng không ấm được.

Chỉ chốc lát sau Diệp Thiên Linh liền bị cóng đến tay chân như bị đóng băng, quả thực giống như Tiểu Long Nữ ngủ ở trên giường hàn ngọc, nhưng bản cô nương không luyện Ngọc Nữ Tâm kinh a, nào chịu được cái lạnh như thế!

Ngược lại là A Dạ, cứ như vậy núp ở chân giường, vừa ngủ, còn phát ra tiếng hít thở đều đều.

"Đồ ngốc!" Diệp Thiên Linh mắng một câu, quay lưng đi lại giật giật cái chăn trên người, "Thật mẹ nó lạnh a! Nếu như có cái thảm lông cừu thì tốt biết mấy..."

Diệp Thiên Linh nhìn một chút căn nhà chỉ có bốn bức tường làm thành phòng ở, nghĩ đến mình kiếp trước bố trí phòng làm việc tỉ mỉ xa hoa, lầu các bên trên còn có phòng nghỉ thoải mái dễ chịu, ở trong đó có hai cái thảm lông cừu từ bên Úc do khách tặng mấy ngày trước, ấm áp đến muốn cháy, trước kia thật không biết quý trọng mà!

Nghĩ như vậy, Diệp Thiên Linh chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, thoáng qua lại sáng lên, vậy mà mình lại đang ở trong phòng làm việc của chính mình!

"Đây là có chuyện gì? Không thể nào?! Mang theo không gian phòng làm việc xuyên qua luôn rồi?! Đây không phải do bị đông đến ngốc, đang nằm mơ giống như cô bé bán diêm chứ?" Diệp Thiên Linh không dám tin, vội càng nhéo nhéo cánh tay của mình, "Đau!"

Vì để xác nhận phòng làm việc này thật sự cùng mình xuyên việt, Diệp Thiên Linh lại nhắm mắt lại, nhớ lại căn phòng của A Dạ, lại vừa mở mắt, quả nhiên lại trở lại rồi.

"Một lần nữa ta liền tin!" Diệp Thiên Linh lại nhắm mắt lại, cố gắng nghĩ đến hình dáng phòng làm việc, "Vừng ơi mở ra! Cũng đừng có đùa với ta nha!" Diệp Thiên Linh lại lần nữa mở mắt ra, chỉ thấy trước mắt là muôn màu mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm, thiết bị làm đẹp y tế,... vô cùng rực rỡ.

"Phòng làm việc cùng ta xuyên việt rồi!" Diệp Thiên Linh cao hứng khoa tay múa chân, chuyện đầu tiên chính là chạy băng băng đến lầu các, bế lên hai cái thảm lông cừu, chỉ sợ chưa đủ để chịu lạnh còn đem theo một hộp miếng dán giữ nhiệt được đặt ở đầu giường ra.

Lại trở lại căn phòng của A Dạ, Diệp Thiên Linh dán miếng giữ nhiệt lên tất cả quần áo, đắp thảm lông cừu lên người, lần này toàn thân đều ấm áp, cũng không lạnh tiếp nữa.

Đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, đột nhiên nghĩ đến, cúi đầu nhìn A Dạ đang ngủ trên đất một chút.

Tên ngốc này, thân thể cao lớn như vậy, bây giờ lại run lẩy bẩy cuộn lại thành một đoàn, hai tay còn ôm ngực thật chặt, thân thể cũng đang có chút phát run, xem ra là rất lạnh.

Diệp Thiên Linh bĩu môi, ném một cái thảm lông cừu đến trên người hắn, lúc này mới nằm ngủ.

Ngày thứ hai Diệp Thiên Linh lại dậy thật sớm, đem hai cái thảm lông cừu đều thu lại, giấu vào bên trong không gian, lúc này mới đánh thức A Dạ.

"Tên ngốc này! Dậy!"

A Dạ đần độn xoa xoa mắt, mới từ từ thanh tỉnh lại, "Mẹ.. Nương tử, ngươi tỉnh rồi?"

"Không tỉnh chẳng lẽ là ta đang mộng du?" Giữa ban ngày, Diệp Thiên Linh nhìn thấy mặt A Dạ thật sự rất xấu, chỉ cảm thấy so với tối hôm qua lúc trời tối như bưng còn xấu hơn, không khỏi lại cháy lên một ngọn lửa giận vô danh.

A Dạ đại khái cũng biết gương mặt này của mình xấu, không dám ở trước mặt Diệp Thiên Linh lắc lư, "Nương tử, nàng chờ ở chỗ này, ta đi chuẩn bị nước ấm đến cho nàng rửa mặt."

Thấy A Dạ coi như hiểu chuyện, Diệp Thiên Linh bớt giận đi chút, "Đi đi, nhanh lên."

A Dạ quay người liền đi ngay, Diệp Thiên Linh lại nghĩ tới cái gì, vội vàng hô hắn trở về, tiến đến bên tai thấp giọng dặn dò hắn vài câu. A Dạ chỉ lo gật đầu, chóp mũi lại ngửi được cỗ mùi thơm nhàn nhạt kia trên người Diệp Thiên Linh, Lưu quả phụ trước đó không cho hắn cưới vợ , mỗi ngày để hắn ngủ chuồng trâu, ngửi thấy đều là mùi phân trâu, làm gì ngửi qua mùi thơm như vậy? Vừa ngửi được, chỗ nào đó dưới thân lại bành trướng lên một chút xíu.

A Dạ nghĩ đến sự tình đêm qua, biết Diệp Thiên Linh ghét nhất cái phản ứng này của hắn, bị dọa đến vội vội vàng vàng che hạ thân.

Diệp Thiên Linh thấy hắn sắc mặt đỏ bừng, tư thế cổ quái, nhịn không được nhíu mày, "Ngươi lại làm sao rồi?"

"Không, không có gì..." A Dạ nhanh như chớp chạy ra ngoài, so với thỏ còn nhanh hơn, nửa chút cũng không dám dừng lại.

"Đồ ngốc!" Diệp Thiên Linh đảo mắt vòng quanh, nghĩ thầm quả nhiên là quả nhiên là gỗ mục không điêu khắc được, tốt nhất mình phải quyết tâm thoát ra khỏi nhà Lưu quả phụ, không cần thật thà cùng tên ngốc này sống đến hết đời, nếu không không bị mặt của hắn làm cho xấu chết, cũng có thể bị hắn ngu đến chết!

A Dạ đi lần này, Diệp Thiên Linh đợi trái đợi phải cũng không thấy hắn trở về, ngược lại chỉ chốc lát sau nghe thấy bên ngoài một tiếng lại một tiếng la hét ầm ĩ, không khỏi thở dài: Đồ ngốc chính là đồ ngốc, đến chút nước rửa mặt cũng làm không được!"

Đành phải tự mình đứng dậy đi ra ngoài, muốn nhìn một chút xem xảy ra chuyện gì.

Vừa ra khỏi cửa lại nhìn thấy A Dạ toàn thâm ướt đẫm, nước bị xối lên người còn bốc hơi nóng, mà Lưu quả phụ cầm một cái gáo bằng đồng, đuổi theo đánh A Dạ, cái gáo đồng kia nặng trĩu, đập vào trán A Dạ, phát ra âm thanh nứt vỡ, nghe đến phát đau, A Dạ không dám đánh trả, bị đánh đến kêu cha gọi mẹ, chạy loạn khắp sân.

"Ngươi cái tên ngu này, muốn lật trời đúng không? Dám bưng nước rửa mặt của ta với Thu Nhi đi? Cho ngươi bưng, cho ngươi bưng này!" Lưu quả phụ vừa đánh vừa mắng.

Diệp Thiên Linh lập tức hiểu ra, khẳng định là A Dạ muốn lấy nước cho mình rửa mặt, kết quả lấy nhầm nước nóng của Lưu quả phụ, bà ta liền đuổi đánh hắn.

Chỉ vì một ít nước nóng cứ như vậy mà đánh người! Quá đáng lắm rồi!

Diệp Thiên Linh đi lên trước, đoạt lấy gáo đồng trong tay Lưu quả phụ.

Thân thể nguyên chủ chỉ có mười lăm tuổi, vốn không phải đối thủ của thân thể khỏe mạnh như Lưu quả phụ, chỉ là vừa mới nãy Lưu quả phụ tập trung tinh thần đuổi theo A Dạ, không có chú ý tới nàng, cho nên để nàng đắc thủ.

"Đánh đủ chưa?" Diệp Thiên Linh lạnh lùng hỏi, nàng cũng không phải đau lòng vì tên ngốc này, chỉ là hiện tại nàng với tên ngốc là vợ chồng trên danh nghĩa, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro