Chương 3: Mơ thấy một giấc mộng đẹp
Chẳng qua cũng không phải vợ chồng thật với tên ngốc này, Diệp Thiên Linh khẳng định cũng sẽ không xem hắn là trượng phu, liền lười tiếp tục nghiên cứu cái mặt cực kỳ bi thảm kia của hắn, giật giật góc chăn, chuẩn bị đi ngủ.
"Đây! Ngươi đắp chút đi!" Diệp Thiên Linh mặc dù không thích trượng phu ngu ngốc này, nhưng dù sao hắn cũng không làm gì tổn thương nàng, vẫn là không ác đến mức nhẫn tâm để hắn cứ như vậy đông lạnh, liền đem góc chăn chia một ít cho hắn. A Dạ lại cảm động đến muốn chết, "Nương tử, nàng đối với ta thật tốt."
"Ai là nương tử ngươi!" Diệp Thiên Linh lập tức trừng lại A Dạ một chút. Dọa đến A Dạ vội vàng ngậm miệng. A Dạ hẳn là ban ngày làm nhiều việc, rất nhanh liền ngủ, Diệp Thiên Linh bên này lại vừa lạnh vừa phiền, hoàn toàn ngủ không được.
Ở cổ đại, mình đã cùng A Dạ bái đường, dù hắn vừa ngốc vừa xấu, đời này đều phải nhận, Diệp Thiên Linh đương nhiên sẽ không nhận mệnh, thế nhưng tình hình trước mắt, thật đúng là không thể không cùng tên ngốc này chịu đựng trải qua trước vậy.
Có vẻ như người đàn bà lúc nãy tên là Lưu quả phụ, chồng bà ta trước kia lúc đang sửa đường sông đã rơi xuống sông chết đuối, bà một mực mang theo đứa con gái duy nhất Thu Nhi sống qua ngày, mặc dù nha môn cũng bồi thường cho Bà một chút bạc, nhưng nuôi hai kẻ ăn không ngồi rồi miệng ăn như núi lở vẫn là rất miễn cưỡng đi.
Thật vừa đúng lúc, nửa năm trước Lưu quả phụ nhặt được A Dạ bị trọng thương trong núi, liền mang về, vốn cho rằng hắn sắp chết rồi, không nghĩ tới cho ăn một chút cháo loãng với bánh bao lại sống lại, chỉ là bị đần độn, hỏi hắn cái gì cũng đều nói không nhớ được.
Chẳng qua A Dạ mặc dù ngốc, nhưng thân thể nhìn qua khá rắn chắc, Lưu quả phụ dứt khoát giữ hắn lại, để chuyên môn làm việc nặng.
Nuôi A Dạ nửa năm, trong thôn liền có người đỏ mắt: A Dạ mặc dù ngốc, thế nhưng làm việc lại trơn tru, đem vài mẫu ruộng của quả phụ trong nhà thu thập xong lại sắp xếp ngay ngắn rõ ràng thì khoan nói, không chỉ trồng trọt mà còn lên núi đốn củi rồi đi săn đi bán, Lưu quả phụ chỉ cần cho hắn ăn mấy món đồ ăn tốt hơn cho heo ăn một chút, hắn lại cho Lưu quả phụ kiếm được rất nhiều bạc.
Có mấy thôn dân đố kị, liền nói Lưu quả phụ dựa vào cái gì mà xem một người nhặt được còn sống sờ sờ như một kẻ làm công, thậm chí còn kêu gào muốn báo quan. Lưu quả phụ vì bịt miệng của thôn dân, liền nhận A Dạ làm con nuôi, lại khẽ cắn môi tiêu vốn gốc mua một người vợ cho hắn, nghĩ thầm lần này chắc không ai có thể nói cái gì đi?
Mà Diệp Thiên Linh, bởi vì mẫu thân chết sớm, từ nhỏ liền bị mẹ kế khuyến khích gửi nuôi đến nhà cậu, mà cậu còn không phải cậu ruột, là biểu huynh đệ của bà mẹ kế ác độc kia, cùng một thuyền với bà mẹ kế ấy, làm sao có thể đối đãi với Diệp Thiên Linh tốt được? Không phải sao, tám lượng bạc liền đem nàng bán cho Lưu quả phụ.
Đáng thương là Diệp Thiên Linh lớn đến mười lăm tuổi, đã hoàn toàn nhớ không nổi dáng dấp của cha ruột chính mình ra sao. Diệp Thiên Linh hiện tại có thể tính là một nghèo hai trắng tay, chỗ dựa gì đều không có, chạy trốn cũng không chạy nổi hai dặm, huống chi đến một nơi nương tựa cũng không có.
Cũng may Diệp Thiên Linh trời sinh lạc quan, "Được rồi, đi ngủ trước đã, ngủ dậy không chừng có thể tìm ra biện pháp!"
"Bẹp bẹp ~~" nửa đêm, Diệp Thiên Linh chỉ cảm thấy trước ngực một trận tê dại, bên tai còn truyền đến âm thanh A Dạ nói mộng, "Ngon quá, ngon quá ~~ bánh bao lớn thật mềm ~~"
Diệp Thiên Linh mở mắt xem xét, thiếu chút nữa tức đến hôn mê!
Chỉ thấy áo của mình chẳng biết lúc nào đã bị cởi ra chỉ còn lại cái yếm, mà A Dạ lại chôn ở trước ngực mình, ôm đôi mật đào ăn đến mức khen ngon!
Diệp Thiên Linh "Ba" một bàn tay đánh tới mặt A Dạ, A Dạ bừng tỉnh, còn buồn ngủ hỏi nói, "Làm sao vậy, làm sao rồi? A, thì ra là nằm mơ! Ban ngày chưa ăn no, nằm mơ đều đang gặm bánh bao... A, chỗ này làm sao lại có một cặp bánh bao lớn? Aaa! Nương tử, tại sao lại là nàng!"
Diệp Thiên Linh một chân đạp đến hạ thể của A Dạ, "Chết đi, đồ lưu manh!"
Một cước này lại chính xác mà vừa vặn đạp đến mệnh căn tử của A Dạ, A Dạ bị đau, lập tức ôm lấy hạ thể, Diệp Thiên Linh sắc mặt lại đỏ bừng, cái đồ lưu manh này, phía dưới thế mà... Thế mà ưỡn lớn đến như vậy!
A Dạ đau đến nước mắt đều xuất hiện trong hốc mắt, "Thật xin lỗi nương tử, ta thật sự là đang nằm mơ a! Đói bụng cực kì, trong mơ ta đang tìm đồ ăn..."
Nói đến đây, bụng A Dạ quả nhiên ùng ục ục kêu một tiếng.
Diệp Thiên Linh mặc dù tức giận, thế nhưng tên ngốc này cũng không giống bộ dáng nói dối để ăn đậu hũ, đậu hũ này thế mà bị ăn không rồi, Diệp Thiên Linh đành phải nhịn lại cục tức này, không dám ngủ cùng hắn nữa.
"Ngươi, xuống dưới! Ngủ đất cho ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro