Chương 2: Gả cho một tên ngốc
Thân thể của nguyên chủ Diệp Thiên Linh vừa mới từ quỷ môn quan trở về, chỉ thừa một hơi thở, nào chống trả được sức lực thân thể cường tráng của người đàn bà trung niên thường xuyên làm việc đồng áng này? Hai ba lần bị làm cho đầu váng mắt hoa, mắt thấy lại sắp bị đánh. Đúng lúc này, ngoài cửa xông tới một thân ảnh cao to, một tay kéo bà ta ra, "Mẹ nuôi, không thể đánh.."
Người đàn bà sững sờ, mày liễu đứng đấy, "Ôi, ngươi cái tên ngốc này cũng biết xót vợ? Vừa mới cưới nương tử liền bắt đầu đối nghịch với mẹ nuôi à nha? Ngươi chớ quên nương tử ngươi là do ta dùng tám lượng bạc mua cho ngươi!"
Diệp Thiên Linh giật mình, tên ngốc, cũng chính là người mà mình gả cho? Vội vàng giương mắt nhìn, không nhìn liền thôi đi, xem xét xong quả thực khiến người khác hoảng sợ mà gào thét!
Làm sao lại có người xấu như thế!
Chỉ có đôi mắt của hắn xem như trong suốt, mặt lại giống bị ong vò vẽ đốt, sưng như cái đầu heo! Làn da còn bên đen bên đỏ, quả thực có thể dựng lại một cái hiện trường tai nạn xe! Cả khuôn mặt nhìn sơ qua, tựa như là chỉnh dung thất bại, chất làm đầy* hết hạn bên trong khiến khuôn mặt bị biến dạng đi!
(*Chất làm đầy được dùng trong phẫu thuật chỉnh hình và phẫu thuật thẩm mỹ. Phần lớn các chất làm đầy trên thị trường là chất làm đầy tạm thời và phổ biến nhất là axit hyaluronic. Axit hyaluronic là một hợp chất tự nhiên có trong da có thể chứa một lượng lớn nước, từ đó duy trì cấu trúc và chức năng của da. Axit hyaluronic hoạt động như chất làm đầy để thay thế mô bị mất.)
Phung phí của trời, phung phí của trời a! Chỉ xem thân thể hắn, cao lại thẳng tắp, còn tưởng rằng là soái ca, nào biết được lại ghép với một gương mặt như thế, đây không phải phung phí của trời là cái gì? Diệp Thiên Linh hận không thể đâm mù mắt của mình, đệt mẹ nó, ngốc thì thôi đi, còn xấu như thế, loại người này đưa đến bệnh viện chỉnh hình, không có một trăm tám mươi vạn Diệp Thiên Linh cũng sẽ không tiếp đãi! Cũng như muốn chỉnh dung cho hắn, độ khó cũng là thủng cả nóc nhà.
Nguyên chủ làm sao lại bị vướng vào một cái hôn sự như thế!
Điều khiến Diệp Thiên Linh không nghĩ tới chính là, nam nhân vừa ngốc lại vừa xấu này thế mà lại rất là bảo vệ nàng, chính là lúc nãy gắt gao níu lại người đàn bà kia, "Mẹ nuôi, Linh nhi vừa nhỏ lại gầy, mới vừa rồi còn đụng đầu, không được đánh a."
Người đàn bà ngẩn người, ngẫm lại cũng đúng, đánh hỏng nàng ta rồi, tổn thất chính là bản thân mình, liền dứt khoát đổi sang một khuôn mặt cười nói, "Tính ra nha đầu này mặc dù không nghe lời, nhưng lại là nương tử mới lấy của A Dạ, cũng chính là con ta nuôi, ta sẽ không so đo nữa. Hai người các ngươi động phòng đi, đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn dậy sớm lên núi đốn củi đấy!"
Nam nhân xấu xí tên A Dạ nghe được, cảm kích mà khóc, "Tạ ơn mẹ nuôi."
"Còn nhớ rõ ta dạy ngươi thế nào không?" Bà ta vừa ra đến trước cửa, tiến đến trước mặt A Dạ, mập mờ hề hề nói một câu. A Dạ mặt lập tức đỏ lên, cũng may trời đang tối đen, muốn nhìn cũng nhìn không ra, "Nhớ kỹ."
"Vậy ngươi liền thương thương tiểu nương tử của ngươi thật tốt đi ~~" Người đàn bà cười hắc hắc, lôi kéo thiếu nữ rời đi.
Cửa đóng lại, A Dạ run lẩy bẩy đi tới bên giường đi tới, Diệp Thiên Linh lập tức quát lớn, "Ngươi làm gì?" A Dạ bị dọa đến lắc một cái, "Mẹ nuôi nói, cưới nàng dâu thì phải ngủ chung với nàng dâu, phải cởi sạch quần áo ngủ..."
Diệp Thiên Linh giận không chỗ phát tiết, "Cái gì mà mẹ nuôi, nàng ta gạt ngươi đó! Ta ngủ giường, ngươi ngủ đất! Những cặp vợ chồng trong thiên hạ đều là ngủ như thế!"
A Dạ mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng lại không dám trái lời Diệp Thiên Linh, đành phải đứng ở một bên không dám động đậy. Diệp Thiên Linh thấy hắn đứng như trời trồng, lúc này mới nhớ tới, trong phòng chỉ có một bộ chăn nệm trên giường, A Dạ nếu như ngủ trên mặt đất có thể sẽ bị chết cóng. Hắn chết cóng cũng coi như thôi đi, mấu chốt là mình chỉ dùng có một bộ chăn mền mỏng như thế cũng sẽ chết cóng a!
Vậy phải làm sao bây giờ, bên ngoài trời đổ tuyết lớn như thế có thể đông lạnh tróc da, nàng không thể bị đâm chết ngược lại bị đông chứng chết đi? Diệp Thiên Linh cắn răng, đành phải xê dịch người vào trong, "Ngươi lên đây ngủ." Hai người dù sao cũng tốt hơn một người, có thể làm ấm lẫn nhau.
"Nàng không phải nói, vợ chồng trong thiên hạ đều là một người ngủ giường, người còn lại ngủ đất sao? Ta đi chuồng trâu nhổ hai trói cỏ khô đến lót." A Dạ Dạ sợ đắc tội tiểu kiều thê xinh đẹp mới vào cửa này, đầu óc đều nghĩ ngợi nhanh đến sắp bốc khói, rốt cục nghĩ ra một cái chủ ý đần đến như vậy. Diệp Thiên Linh trừng mắt liếc hắn một cái, "Ngươi có chủ ý như thế, người ta làm sao còn gọi ngươi là tên ngốc?
A Dạ cũng không rõ Diệp Thiên Linh đây là đang khen mình hay là vẫn đang mắng mình, đều gấp đến sắp khóc, tiếp tục lên giường cũng không được, đi ra cũng không xong.
"Còn không mau đi lên a!"
A Dạ đành phải nơm nớp lo sợ bò lên giường, chóp mũi ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên người Diệp Thiên Linh, thân thể một chỗ nào đó lập tức có phản ứng. Diệp Thiên Linh tự nhiên không biết A Dạ nhỏ đang phản ứng, chỉ là xích lại gần nhìn gương mặt kia của hắn, càng xem càng cảm thấy kỳ quái. Không đúng, lẽ ra cái hình thể này của hắn thậm chí còn có chút gầy gò, mặt không có khả năng sưng vù như thế a!
Còn có cặp mắt kia, chính là cặp mắt đào hoa tiêu chuẩn, nếu không phải là bị gương mặt này mai một, đây chính là một đôi con ngươi cực phẩm, bao nhiêu tiểu thịt tươi trong ngành giải trí đều hận không thể chỉnh thành như vậy chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro