Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 1

Notes:

【w đệ đệ/Dịch Kỳ】

Bạn gái trước ngạnh + pháo binh bạn văn,cảnh báo ooc dự cảnh

By 粥煮好了我吃了

------------------------------------------------------

Viên Nhất Kỳ cùng Vương Dịch không tính là quen. Dù đã là bạn cùng phòng gần nửa năm,vẫn là cựu sinh viên của một trường đại học. Theo suy nghĩ của Viên Nhất Kỳ, hai người có thể vừa uống rượu vừa tán gẫu, coi như quan hệ không tệ. Nói không quen đi, tại một ít việc cũng có sự ăn ý.

"Tối nay Châu Thi Vũ sẽ tới."

Viên Nhất Kỳ nhìn ảnh đại diện Wechat của Vương Dịch nhảy lên. Không có vấn đề gì, nhấp vào trả lời:

"Được, vừa vặn muốn đến nhà Dương tỷ ăn cơm."

Hai người đều là sinh viên nghèo, vì vậy sẽ không mở phòng và tiêu tiền trong khi có thể đưa về nhà. Thân là bạn cùng phòng đương nhiên cũng ngầm hiểu mà tránh mặt

Leng keng. Câu trả lời của Vương Dịch nhảy lên "Cảm ơn, ngủ ngon".

Viên Nhất Kỳ im lặng đảo mắt, còn chưa đến giờ ăn tối, đêm nay là của ai? Trong đầu Viên Nhất Kỳ hiện lên hình ảnh một người đầu xanh, vịn mắt kính gọng vàng, chúc ngủ ngon với tiểu muội muội xinh đẹp vừa mới nhảy xong trong câu lạc bộ. Đảo mắt lần nữa.

Phỉ báng như thế, nhưng bản thân Viên Nhất Kỳ lại không thành thật. Sau khi chia tay với người yêu cũ kiêm mối tình đầu, nó dường như đã mở ra。Chỉ là cô không thích hẹn người vào nhà,ỷ vào khuôn mặt đệ đệ xinh đẹp mà thường đem người chọc cho không ngậm miệng được, thao đến chân không khép lại được. Tiền thuê nhà cơ bản là đối phương chủ động trả.

Sau khi kết thúc ở phòng tập nhảy và chuẩn bị đến nhà Hứa Dương Ngọc Trác, Viên Nhất Kỳ đột nhiên nhớ ra hôm nay chưa nộp bài tập về nhà, tài liệu bên trong bản bút ký ở nhà mới có. Vội vàng phát vài tin nhắn Wechat cho Vương Dịch, đợi nửa ngày cũng không thấy đáp lại.

Vô nghĩa, mười giờ tối mới vào chủ đề, làm sao có thể trở lại tin tức.

Viên Nhất Kỳ nghĩ đến biểu hiện táo bón của giáo viên Địa Trung Hải, biểu lộ vẫn là quyết định đạn cái giọng nói quá khứ. Cầm điện thoại, cô lầm bầm vài câu: "Đừng trách tôi, đừng trách tôi, chỉ là lần này thôi."

Cuộc gọi được trả lời nhanh hơn dự kiến, nhưng Vương Dịch đã dừng lại một chút khi nghe thấy giọng nói của bản thân:

"Trở lại hẵng nói đi, nàng đi" sau đó dập máy.

Khi Viên Nhất Kỳ mở cửa bước vào, liền cảm giác không thích hợp. Không bật đèn cũng có thể lờ mờ nhìn thấy vết tích trên đất. Quần áo, sách vở, các loại vật dùng dùng cần thiết hàng ngày, thậm chí là một vài chai rượu bị vỡ. Viên Nhất Kỳ híp mắt nhìn xung quanh chướng ngại vật trên mặt đất, nhìn thấy ai đó mặc đồ ngủ, chân trần đang lặng lẽ lau sàn nhà.

"Sao vậy? Đây là ... cãi nhau à?"

Vương Dịch cầm khăn lau đứng dậy đi đến hướng duy nhất lóe lên phòng vệ sinh:

"Chia tay"

Viên Nhất Kỳ có chút lúng túng gãi đầu một cái, nhặt quần áo trên sàn lên thu dọn.

"Không, để tôi làm. Chị không phải muốn vội vàng giao làm việc." Vương Dịch từ trong phòng tắm đi ra, cầm lấy quần áo trong tay Viên Nhất Kỳ. Ôm lên trên sô pha, châm một điếu thuốc.

Viên Nhất Kỳ không thể nhìn rõ biểu hiện của Vương Dịch. Chỉ thấy tàn thuốc đỏ tươi chuyển động trong bóng tối mờ mịt theo động tác của Vương Dịch.

"Em không đi giày?"

Viên Nhất Kỳ lần mò vào tường và bật đèn. Ánh sáng chói lòa khiến cả hai phải nheo mắt. Sau đó Viên Nhất Kỳ mới nhìn rõ bộ dạng của Vương Dịch: bộ đồ ngủ bằng lụa màu đen được mặc vào một cách tùy tiện, chỉ cài hai ba cúc không đúng thứ tự. Làn da bị hơi rượu đỏ lên lộ ra, còn sót lại một ít mảnh. cổ cùng xương quai xanh bên trên còn có mấy cái còn sót lại ô mai. Nửa người dưới càng thêm mát mẻ, chỉ mặc cái quần đùi. Đôi chân mảnh khảnh lộ ra ngoài không khí cuộn tròn ôm lấy cánh tay, thậm chí còn có cả mái tóc xanh rối bù.

Lúc này Vương Dịch so với bình thường càng thêm suy nhược. Ít vải quấn hơn, lộ ra chân tay mảnh khảnh và gầy đi trông thấy. Viên Nhất Kỳ bị dấu đỏ trên người Vương Dịch làm cho bối rối, ho khan ngồi trên ghế sô pha.

"Lần này làm sao không động thủ."

Vương Dịch không trả lời, mở một chai bia đưa cho Viên Nhất Kỳ. Cầm cái lon chưa lật lên nhấp một ngụm. Trầm mặc hồi lâu mới mở miệng

"Có muốn làm tình không".

"A?" Viên Nhất Kỳ quay đầu nhìn về phía Vương Dịch, đột nhiên xuất hiện chủ đề không rõ ràng cho lắm.

"Tôi nói, muốn làm tình hay không."

Vương Dịch ngửa đầu buồn bực hạ còn thừa bia. Làm được quá mạnh, bia từ khóe miệng khuynh tiết, hoặc ở tại áo ngủ hoặc theo nhấp nhô hầu kết cùng trắng nõn cổ chậm rãi chảy vào kia vải vóc che giấu da thịt chỗ sâu

"Tôi biết chị nhìn lén tôi làm tình, hay là chỉ thích nhìn lén? Không thích là thật?"

Viên Nhất Kỳ biểu lộ đọng lại, cô nhìn Vương Dịch với một nụ cười thật tươi, trên mặt có một chút khiêu khích và tàn nhẫn. Thế là cô uống cạn cốc bia một hơi, ợ lên và bóp lấy lon bia cạn.

Viên Nhất Kỳ đang gạt người, hôm nay không phải lần duy nhất cô nửa đường trở về, cô đối Vương Dịch cũng không có không quen.

Lần thứ nhất gặp được là ngoài ý muốn, lần thứ hai thì là thực sự dự mưu, lần thứ ba đâu? Là nghiện? Kia lần thứ tư? Lần thứ năm?

Mặt của Viên Nhất Kỳ như phát sốt, trong đầu nhanh chóng xuất hiện cảnh cô trốn trước cửa nhà Vương Dịch và cố ý nhìn qua những khe hở nhìn trộm tràng cảnh. Cô nhìn Vương Dịch vứt lon bia trước mặt, nằm nửa người trên sô pha, duỗi thẳng cái chân trắng nõn ra ấn vào đùi cô. Đây là thăm dò? Vẫn là cho phép?

Cẩn thận cúi đầu thưởng thức, Viên Nhất Kỳ tay chậm rãi nắm chặt trần bàn chân trụi Vương Dịch. Móng chân của Vương Dịch ngay ngắn lại sạch sẽ, không có bôi sơn móng tay, lộ ra da thịt màu hồng nhạt. Bàn tay cùng bàn chân dán vào cùng một chỗ, tương hỗ truyền lại nhiệt độ đến từ thân thể khác biệt.

"Viên Nhất Kỳ, bình thường dạng chó hình người. Thích nhìn trộm coi như xong, chị còn luyến chân a." Vương Dịch bị Viên Nhất Kỳ khẽ vuốt làm cho có chút ngứa, nhịn không được giật giật ngón chân.

"Luyến cái rắm! Em không phải nói muốn làm tình sao? Không có màn dạo đầu cũng không có đạo lý."

"Chị tới? Được, chị tiếp tục đi."

Lòng bàn tay mò lên dọc theo mu bàn chân, xuống đến mắt cá chân. Nhiệt độ lòng bàn tay của Viên Nhất Kỳ so da thịt bại lộ tại không khí đã lâu của Vương Dịch cao hơn một chút, bàn tay trượt hướng bắp chân bụng khó được có chút thịt kia, nhịn không được liền bóp một cái.

Vương Dịch có chút nổi da gà, tùy ý loay hoay chân nắm chặt cơ bắp. Nhìn về phía Viên Nhất Kỳ, người đang nhìn chằm chằm vào thân thể của mình, vẻ mặt nghiêm túc không thể giải thích được.

"Xoa bóp cho em"

"Suỵt"

Lòng bàn tay cọ vào hốc chân sau đầu gối chạy thẳng đến trên đùi Vương Dịch, Vương Dịch không được tự nhiên nuốt nước bọt, cố gắng không trốn về sau.

"Quả nhiên" Viên Nhất Kỳ cúi người xuống, khuôn mặt đột nhiên tiến lại gần đùi Vương Dịch.

"Cái gì?"

"Khi thấy em làm tình với Châu Thi Vũ, tôi đã nghĩ, với thân thể như thế này, hẳn là thử một chút thuần thục hơn người" Viên Nhất Kỳ trả lời. Môi dán lên đùi Vương Dịch, vô tình hay cố ý cọ lấy da thịt phía trên. Không đợi Vương Dịch đáp lại đã rõ ràng liếm láp.

Giữa hai chân của Vương Dịch dần dần đã dung nạp nửa người trên của Viên Nhất Kỳ. Liếm láp từ đầu gối đến đùi, Viên Nhất Kỳ hôn rất mỏng, giống như đã âm mưu từ lâu, cẩn thận từng bước lên kế hoạch. Vương Dịch ít nhiều có chút không phục, đầu lưu luyến tại bên trên chân của mình, biểu lộ trên mặt là thứ mà em luôn có khi làm tình, trầm mê.

"Chị làm bằng miệng đi"

"Tôi làm bằng miệng nhé"

Hai người gần như đồng thời nói ra. Vương Dịch có chút xấu hổ, em trông thấy Viên Nhất Kỳ ngẩng đầu nhìn mình, lộ ra nụ cười xấu xa cùng vẻ mặt gợi đòn.

"Tiểu Vương Dịch đã đợi không kịp? Không thể chờ đợi muốn làm 0?"

Đáp lại Viên Nhất Kỳ chính là Vương Dịch đặt tay tại đỉnh đầu cô.

Vương Dịch không thể không thừa nhận rằng kỹ thuật của Viên Nhất Kỳ quả thật không tệ. Đầu lưỡi liên tục liếm láp hoa huyệt, lại nắm lấy đùi Vương Dịch, lộ ra cửa huyệt ẩm ướt, dùng đầu lưỡi đi vào. Một bên dò xét lại một bên dùng ngón cái chà xát lên hoa hạch, làm cho Vương Dịch liên tục thở gấp mới hài lòng. Vương Dịch cắn mu bàn tay ngửa đầu, cảm nhận môi của Viên Nhất Kỳ đang áp chặt môi thịt của chính mình. Nhưng Vương Dịch cũng không nói gì nhiều, chỉ luồn ngón tay vào trong tóc Viên Nhất Kỳ, đùi mở ra nghênh hợp với môi của Viên Nhất Kỳ, chủ động cho đối phương biết được điểm mẫn cảm cùng phương thức thích bị đối đãi.

Viên Nhất Kỳ cũng biết chuyện này. Bởi vì cô ấy cũng đã từng nhìn trộm Vương Dịch thủ dâm. Khi đó Vương Dịch đồng dạng không phát ra âm thanh, chỉ cau mày, mang theo vẻ mặt thống khổ ngồi quỳ trên giường dùng ngón tay thủ dâm. Nhìn trộm Vương Dịch thủ dâm có thể so với quan hệ tình dục càng có ý tứ. Cô từng thấy qua Vương Dịch hai chân kẹp lấy chăn, tay chống đỡ thân thể trên giường. Cô từng thấy Vương Dịch sờ soạng hai đầu vú của mình, liền đưa tay vào trong quần xoa nắn. Viên Nhất Kỳ giống như bị nghiện, trốn sau cánh cửa và nhìn trộm hết lần này đến lần khác.

Vương Dịch rất trắng, không biết có phải hay không là bởi vì nước da trắng lạnh mà lộ ra cơ thể này cũng rất sạch sẽ trong suốt, mang theo trơn ướt phấn nộn. Viên Nhất Kỳ một bên liếm, một bên ngẩng đầu muốn nhìn mặt Vương Dịch.

"Thật tiếc vì đã không đeo kính." Viên Nhất Kỳ nghĩ thầm. Cô lờ mờ nhìn thấy mái tóc xanh biếc của Vương Dịch vương vãi trên cánh tay trước mặt, chỉ có thể nhìn rõ kia có chút gây họa lỗ tai tại ánh đèn chiếu rọi xuống, đỏ đến thấu triệt.

Viên Nhất Kỳ liếm môi, đột nhiên đứng dậy từ giữa hai chân Vương Dịch. Dùng ngón tay lau sạch dịch thể trên miệng, cúi người đè lên người em.

Vương Dịch bị Viên Nhất Kỳ liếm lấy có chút tan rã, vô ý thức đẩy ra, nhưng sau đó liền nhận ra điều đó không cần thiết. Trên mặt có chút ửng đỏ, ánh mắt có chút ẩm ướt mà nhìn Viên Nhất Kỳ:

"Em muốn hôn?"

"Dĩ nhiên là không"

Viên Nhất Kỳ dùng chóp mũi cọ sát sống mũi thẳng tắp của Vương Dịch. Lại tiếp tục cọ vào trán, má, cằm, cổ của Vương Dịch.

"Mùi vị của em thật nhạt, thật giống như tôi nghĩ."

"Tôi đã nếm qua rất nhiều môi."

Viên Nhất Kỳ không nghẹn lại, quay mặt lại nhìn chằm chằm vào vành tai đỏ bừng của Vương Dịch, cắn chúng, đồng thời dùng lòng bàn tay quấn lấy bên kia.

"Mẹ kiếp, chị có bệnh à."

Vương Dịch giật mình, bên tai truyền đến tiếng cười không thể kiềm nén của Viên Nhất Kỳ. May mắn thay, Viên Nhất Kỳ đã chấp nhận nó khi cô nhìn thấy, từ cắn biến thành mút. Thả lòng bàn tay khỏi vành tai bị chà đạp đến đỏ. Vuốt ve gáy của Vương Dịch, lại từ phần gáy trượt đến xương quai xanh, lại rơi xuống ngực, thuần thục giải khai nút thắt, tìm được quả bóng mềm và cầm lên:

"Không lớn, ngược lại là rất mềm."

"Chậc... Không ai chê chị cứ lải nhải khi cùng người khác làm tình sao."

Ngón tay của Viên Nhất Kỳ linh hoạt kẹp lấy đầu vú nhô cao, lắc nhẹ:"Vậy còn em? Châu Thi Vũ lúc làm tình cùng em không có chê em là người câm a?"

Viên Nhất Kỳ nhìn khuôn mặt của Vương Dịch, nhanh chóng dùng ngón trỏ nghịch lấy hạt sữa đang nổi lên trên, sau đó nhẹ nhàng giật giật điểm đó, hai đầu ngón tay cọ vào nhau, mong đợi đối phương lộ ra dưới sự trêu chọc của chính mình. Vương Dịch cũng nhìn chằm chằm cô, trên mặt ửng hồng vẫn như cũ không có biểu lộ gì, nhưng khí tức rõ ràng bất ổn, ngực hô hấp phập phồng, thân thể cũng theo động tác của Viên Nhất Kỳ nhịn không được mà run rẩy.

Viên Nhất Kỳ có thể cảm nhận được Vương Dịch không phải là không có phản ứng với sự trêu chọc của mình, có lẽ là vì thể diện, ráng chống đỡ lấy tỉnh táo. Thế là Viên Nhất Kỳ đưa tay nắm thân thể Vương Dịch, ôm em. Vương Dịch đột nhiên mất trọng lượng có chút sững sờ, theo bản năng ôm chặt lấy Viên Nhất Kỳ, hai chân kẹp ở trên lưng Viên Nhất Kỳ bảo trì cân bằng. Trong cơn bối rối, bộ đồ ngủ trượt xuống vai, cả nửa người trên hoàn toàn lộ ra dưới ánh đèn.

"Về phòng tôi làm đi."

Viên Nhất Kỳ ôm Vương Dịch đi về phòng, Vương Dịch ôm quá chặt, da thịt mềm mại trên ngực áp vào mặt Viên Nhất Kỳ. Viên Nhất Kỳ lảo đảo đi tới, cũng không phải ôm bất động, chỉ là thèm hạt sữa đưa lên trước mắt, vừa đi vừa mút vào làm cản trở tầm nhìn.

Căn phòng không biết mở thế nào, màn cửa không có kéo, ánh trăng ẩn ẩn cung cấp một chút ánh sáng. Viên Nhất Kỳ đem Vương Dịch đè xuống giường, không còn nhẫn nại mà nhấm nháp thân thể này. Cô thô bạo hôn Vương Dịch, đầu lưỡi cạy mở hàm răng trêu đùa lấy khoang miệng em, dẫn tới đầu lưỡi của người dưới thân cũng vươn ra cùng một chỗ quấn lấy. Vừa hôn, cô vừa dùng hai tay nhào nặn bầu ngực Vương Dịch, chà đạp đầu vú mẫn cảm. Vương Dịch bị đè ép cũng không có buông chân, ngược lại kẹp lấy eo Viên Nhất Kỳ càng chặt, chủ động nâng cao thân thể khóa thắt lưng vào thắt lưng của Viên Nhất Kỳ, thu hoạch được một chút thoải mái. Em không nói gì hướng thân người phía trên biểu đạt khát vọng.

Tiếng thở dốc trong bóng tối càng lúc càng nặng, Viên Nhất Kỳ vỗ vỗ chân Vương Dịch, ra hiệu buông người mình ra, từ ngực một đường hướng phía dưới mà hôn cắn, lưu luyến tại bụng dưới. Một bên liếm láp rốn Vương Dịch một bên mơ hồ nói:

"Tủ đầu giường có bao ngón tay, giúp tôi mang lên."

Vương Dịch ừ một tiếng, đưa tay đi lấy, vừa cầm tới gói hộp, liền cảm giác người trên thân lại dời xuống dưới, nâng chân của mình tách ra, chui đầu vào vườn hoa nửa trêu chọc nửa trấn an cửa huyệt trơn ướt. Vương Dịch lần đầu tiên ậm ừ, run rẩy xé mở bọc ni lông và đặt bao ngón tay vào ngón giữa và ngón áp út của Viên Nhất Kỳ.

Bờ môi mút lấy hoa hạch, ngón tay từng chút từng chút chen vào cửa huyệt, Viên Nhất Kỳ rõ ràng nghe được tiếng rên rỉ bị đè nén của Vương Dịch, giống như mèo nhỏ ủy khuất nũng nịu, gãi vào trái tim của Viên Nhất Kỳ.

Viên Nhất Kỳ một lần nữa đứng dậy, nửa đè lên Vương Dịch, ngón tay đi vào lại chậm và sâu, một chút một chút thử thăm dò huyệt thịt mẫn cảm:

"Vương Dịch, muốn rên thì rên a. Tôi mới biết được em thích bị thao bao nhiêu."

Không cho Vương Dịch thời gian cự tuyệt, Viên Nhất Kỳ lại hôn em. Ngón tay tại bên trong tiểu huyệt kịch liệt trừu sáp, đè ép, nuốt trọn tiếng thở dốc cùng nghẹn ngào của Vương Dịch vào cổ họng.

Tiền hí dài, chính thiên mãnh, cái này đều không đủ để giải thích cho sự nhanh chóng của cơn cực khoái đầu tiên. Vương Dịch nắm lấy tay của Viên Nhất Kỳ, đem tay của đối phương vào trong thân thể mình. Bị thao hung ác, em lại không tự chủ được kẹp lấy cánh tay Viên Nhất Kỳ, đến cô nhắc nhở mới đem chân tách ra lại tiếp tục bị thao.

Sau nụ hôn, những tiếng rên rỉ chảy ra khỏi miệng Vương Dịch, âm điệu cao thấp chập trùng, lại mềm mại vừa vội gấp rút, ngoài ý muốn kiều đến không được. Tai Viên Nhất Kỳ nóng lên, cô hưng phấn đem cơ thể Vương Dịch lật lại, để em chổng mông lên nằm trên giường. Sau đó cởi bỏ quần áo của bản thân, đồng dạng trần trụi dán vào. Da thịt vừa vặn làm cho hai người có chút khó xử, hai thân thể theo bản năng mà va chạm vào nhau, bộc phát ra nhiệt độ càng thêm rực lửa.

Viên Nhất Kỳ cắn vào tai Vương Dịch, cánh tay ôm eo của em cố định tư thế. Dùng ngón tay xoa dọc từ sống lưng xuống, trượt giữa đùi xuống chân, cắm vào tiểu huyệt. Vương Dịch lại ậm ừ, động tác rút ra rút vào mãnh liệt của Viên Nhất Kỳ đẩy người em về phía trước, đành phải loạn xạ nắm một cái gối mà cắn. Rên rỉ bắt đầu mang theo tiếng khóc nức nở, huyệt thịt cũng kẹp lấy ngón tay của Viên Nhất Kỳ, không biết là muốn ngăn cản tiến vào hay là ngăn cản rút ra.

Viên Nhất Kỳ mới biết được, Vương Dịch như vậy mà thích khóc. Bị thao cũng khóc, cao trào cũng khóc, thời điểm ngón tay từ tiểu huyệt rút ra còn đang khóc. Cô đem Vương Dịch đang nằm sấp kéo dậy, mình thì nằm ở trên giường:

"Có phải bị thao rất ủy khuất? Cho em cơ hội trả thù. Nào, cưỡi lên."

Vương Dịch đang thút thít còn không có kịp phản ứng, chỉ thấy người ở dưới thúc giục mới miễn cưỡng cưỡi trên thân Viên Nhất Kỳ. Sau đó liền nhìn Viên Nhất Kỳ dời thân thể mình xuống từng chút từng chút một. Cuối cùng đem mặt về phía đôi chân đã tách ra của Vương Dịch, sau đó lôi eo của em nhắm ngay mặt mình ngồi xuống.

Vương Dịch giật mình. Sợ Viên Nhất Kỳ ngạt thở, muốn nhấc lên nhưng không thể cử động được.

"Không sao. Em thử nhìn xem."

Vương Dịch sửng sốt một chút. Bởi vì em rõ ràng cảm giác được khi Viên Nhất Kỳ nói chuyện, bờ môi ma sát với hạ thân của em. Trong chốc lát, hai chân dường như lại ươn ướt. Mặc dù trong bóng đêm thấy không rõ mặt Viên Nhất Kỳ, nhưng em cảm thấy, Viên Nhất Kỳ nhất định đang cười.

Tiếng nghẹn ngào dần dần dừng lại, thay vào đó là nhịp thở hổn hển, Vương Dịch lắc lắc mông, hạ thân chảy ra dịch thể cọ vào mặt Viên Nhất Kỳ. Em dùng thân dưới của mình để cảm nhận đôi môi và sống mũi của Viên Nhất Kỳ, hết lần này đến lần khác trượt qua da thịt của em. Kỳ thật Viên Nhất Kỳ bị đè ép có chút buồn bực, nhưng vẫn như cũ rất thoải mái. Vương Dịch cưỡi tại trên mặt mình chủ động đem hạ thân lần lượt cọ trên mặt mình, đem cánh môi trơn ướt, âm đế, huyệt khẩu nịnh nọt tựa như liên tiếp đưa vào trong miệng mình. Chóp mũi đầu lưỡi đều là hương vị chân thực cùng xúc cảm từ nơi tư mật của em. Loại kích thích này khiến Viên Nhất Kỳ cũng không nhịn được phát ra tiếng rên gợi cảm. Đầu lưỡi theo sự đong đưa của Vương Dịch, liếm lên âm vật, khi mỏi thì duỗi ra, để em cọ vào đầu lưỡi. Vương Dịch nghe được sự hưởng thụ của Viên Nhất Kỳ qua tiếng thở dốc, cảm thấy hạ thân càng ngày càng ẩm ướt. Cả hai như đang chìm đắm trong cơ thể của nhau, chỉ cố gắng chống lại sự lưu luyến.

Vương Dịch cảm thấy thắt lưng ngày càng đau, hai chân mềm nhũn, hạ thể không khỏi sưng lên, toàn thân cũng bị mất khí lực. Vì thế động tác dần dần dừng lại, thân thể mềm nhũn ngã xuống bên giường.

Viên Nhất Kỳ nghiêng người, đặt Vương Dịch vào vòng tay:

"Mệt rồi?"

"Không có... Không còn khí lực. Không di chuyển nổi..."

Vương Dịch thực sự quá gầy, Viên Nhất Kỳ cũng gầy. Hai người ôm nhau đối mặt chỉ chiếm một phần nhỏ trên giường. Viên Nhất Kỳ vươn tay lấy hộp khăn bên giường và lau mặt bằng khăn ướt, vứt bỏ bao tay và đeo một cái mới:

"Không còn khí lực thì đến tôi."

Vương Dịch không nói gì. Em nhắm mắt lại. Cảm nhận được Viên Nhất Kỳ lấy chân của mình gác trên lưng, tiểu huyệt lần nữa lại lộ ra, bị đối phương dùng bao tay tự mang dầu bôi trơn bôi lên một vòng, sau đó liền không kịp chờ đợi chen vào. Cái tư thế này rất thuận tiện, hai người đều bớt đi sức lực, chỉ là khi ngón tay chui vào khiến tiểu huyệt tràn đầy. Vương Dịch nhịn không được rên khẽ một tiếng:

"Chị... Chị vào... ...Mấy..."

"Ba ngón. Tôi cảm thấy em chịu được" Trừu sáp cùng hôn đồng thời tiến hành. Nụ hôn này không mãnh liệt như lúc đầu. Nó mang ý nghĩa nhẹ nhàng và lưu luyến, rượt đuổi giữa môi và răng.

Ba ngón tay so với trừu sáp tốt hơn gảy gảy, mà thân thể Vương Dịch tựa hồ đối với gảy gảy phản ứng càng kịch liệt. Ba ngón tay của Viên Nhất Kỳ dễ dàng tìm thấy điểm mẫn cảm trong thịt huyệt, nhắm ngay nếp uốn mà ra vào nhanh chóng mãnh liệt. Vương Dịch rên rỉ giống dòng suối chảy xiết đồng dạng tung tóe ra. Thân thể run dữ dội hơn, nhiệt độ cơ thể cũng cao đến dọa người. Đùi muốn khép lại nhưng lại bị cánh tay của Viên Nhất Kỳ cản trở, giống như bất mãn vì bản thân đã ngăn trở động tác, càng thêm quyết tâm giống như muốn thao túng.

Vương Dịch lắp bắp ôm lấy Viên Nhất Kỳ:

"Chậm... Chậm... Chậm một chút... Một chút, em... Em không được...."

"Thế này mới dễ chịu, có phải không? Nhìn dáng vẻ của em, khẳng định là như thế."

"Không... Không được... Em không được... Đừng... Ngừng! Ô dừng lại...."

Thân thể Vương Dịch hoàn toàn ngăn cản không nổi dạng này. Co quắp mấy lần. Khi cao trào đồng thời cắn chặt môi Viên Nhất Kỳ mà khóc, thẳng đến thân thể hoàn toàn xụi lơ xuống tới mới buông ra.

Viên Nhất Kỳ cũng thở hổn hển. Buông Vương Dịch, mím môi, mùi máu tươi nhàn nhạt xộc qua miệng

Nghỉ ngơi một lúc, Viên Nhất Kỳ liền leo ra khỏi giường, nhẹ nhàng đi vào toilet. Ánh sáng trong toilet quá chói mắt, cô dụi dụi mắt, chớp chớp mắt châm thuốc, hút mấy hơi. Cánh tay bởi vì vừa rồi kịch liệt vận động nên có chút phát run. Sau khi làm quen với ánh sáng, Viên Nhất Kỳ nhìn kỹ mình trong gương. Nửa thân trần, mái tóc rối bù, trên mặt bừng lên vẻ phấn khích.

Viên Nhất Kỳ chỉ bắt đầu nghĩ về việc theo dõi sau khi tất cả tình yêu đã kết thúc. Trong đầu cô có rất nhiều bối rối và không tìm ra manh mối. Hút xong một điếu thuốc, Viên Nhất Kỳ trở lại cửa phòng. Cửa mở một nửa, ánh trăng sáng lên, gian phòng của mình nằm trên giường, là Vương Dịch trần truồng đang ngủ say.

Viên Nhất Kỳ có chút hoảng hốt. những hình ảnh mãn nhãn đó đan xen vào những hình ảnh trước mặt, hỗn loạn, dâm mỹ và kích thích. Viên Nhất Kỳ nhịn không được lấy điện thoại di động ra, run rẩy chụp lại cảnh xuân trong phòng. Tiếng tách im lặng rơi xuống, tim Viên Nhất Kỳ đập dữ dội, so nhìn trộm lúc càng thêm lợi hại. Cô vuốt ngực một cái, ngẩn người nhìn vào màn hình khóa của mình, đột nhiên vỗ trán một cái nhớ ra điều gì đó:

"Chết, bài tập về nhà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro