Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 78: Đường Mạch cảm thấy...

Chương 78: Đường Mạch cảm thấy mình giống như một chàng trai đang xem đồ trang điểm cho bạn gái.

Edit: Mập Mạp Mũm Mĩm

.......................................

Sau khi vào xuân, khu vực Giang Nam sẽ có mưa trên diện rộng, thời tiết cũng dần ấm lên. Đường Mạch hạ cửa sổ xe xuống nhìn bảng hiệu của các tòa nhà ở hai bên đường. Ánh mắt của cậu dừng trên từng tấm biển quảng cáo của mỗi tòa nhà, dựa vào đó để biết vị trí hiện tại của mình.

"Rẽ trái ở giao lộ phía trước."

Phó Văn Đoạt bẻ lái sang trái, bọn họ tiếp tục lái xe về phía tây.

Sau khi tìm thấy bảng chỉ đường, Đường Mạch không cần phải nhìn các tòa nhà để tìm vị trí của mình trên bản đồ nữa. Mặc dù cậu lớn lên ở Tô Châu, là người gốc Giang Tô, nhưng lại chưa từng tới Nam Kinh. Vì vậy dù không bị mù đường, thì ở thành phố xa lạ cậu cũng không dám lơ là. Đường Mạch nhìn chằm chằm vào bản đồ và bảng chỉ đường.

Phó Văn Đoạt lái xe rất chậm, bởi vì hắn cũng chỉ mới tới Nam Kinh một lần.

Xe việt dã màu đen thong thả chạy trên con đường rộng rãi, thỉnh thoảng có mấy chiếc xe va chạm nhau, kẹt cứng giữa đường, bọn họ vòng qua những chiếc xe này, từ từ chạy vào đoạn đường sầm uất của thành phố. Hai bên đường càng lúc càng có nhiều tòa nhà, người bên đường cũng càng ngày càng đông hơn. Đường Mạch từ từ thả bản đồ xuống, cậu quay đầu ra bên ngoài cửa sổ, nhìn người đi lại ở ven đường.

Bây giờ là một giờ chiều, tốc độ của bọn họ sau khi vào thành phố còn chậm hơn so với lúc chạy trên đường cao tốc. Dư quang Phó Văn Đoạt nhìn động tác của Đường Mạch, nói: "Không thích hợp." Giọng điệu vô cùng khẳng định.

Đường Mạch thu tầm mắt lại, sau đó nhìn về phía Phó Văn Đoạt. Cậu suy tư trong chốc lát, nói: "Cũng không thể nói là không thích hợp, chỉ có thể nói thành phố này... Có chút đặc biệt. Lúc còn ở Thượng Hải, tôi cũng chưa từng nhìn thấy nhiều người như vậy." Dừng một chút, Đường Mạch vừa nhìn về phía trước bên trái, nơi đó có ba người đàn ông trung niên vác túi lớn bước ra từ một tòa nhà, cậu nói: "Buổi tối trên đường ở Thượng Hải không bao giờ có người. 6 giờ tối không phải là thời gian trò chơi, không cần lo lắng đột nhiên bị kéo vào phó bản, nhưng những tên cướp bóc cũng sẽ thẳng tay giết người không chút kiêng kỵ nào. Nguy hiểm vào ban đêm là đến từ con người, cho nên vào buổi tối tôi sẽ không bao giờ ra khỏi cửa."

Không cần Đường Mạch nói, bản thân Phó Văn Đoạt bình thường vào buổi tối cũng sẽ nghỉ ngơi dưỡng sức, đến sáng mới tiếp tục hành động.

Phó Văn Đoạt nói: "Ban ngày ở Bắc Kinh cũng không có nhiều người như vậy."

"Ừm, ở Thượng Hải cũng vậy. Buổi tối tất cả mọi người đều trốn trong những tòa nhà, ban ngày trên đường cũng có người, nhưng lại không nhiều như vậy. Người chơi Nam Kinh... Có vẻ cam đảm hơn, hơn nữa còn tùy tiện ra ngoài. Vẻ mặt của bọn họ không giống như đang giả vờ, rất nhẹ nhàng, ít nhất là bọn họ thực sự không hề lo lắng đến việc bị khách lén qua sông hoặc là người chơi khác đánh lén." Đường Mạch chỉ về phía ba người nam nhân trung niên. Chiếc xe nhanh chóng lướt qua ba người họ, Đường Mạch nói: "Bọn họ là quân dự bị."

Phó Văn Đoạt nâng mắt nhìn bóng lưng ba người trong kính chiếu hậu. Ánh mắt của hắn khác với Đường Mạch, hắn là quan sát tư thế đi đường, tốc độ, còn có trạng thái cơ lưng và cơ thắt lưng khi đi bộ. Nhìn trong chốc lát, hắn nói: "Chưa từng trải qua chiến đấu, tố chất cơ thể cũng không được cải thiện quá cao, chắc là quân dự bị."

Đường Mạch nói: "Có ba loại người chơi, người chơi chính thức, quân dự bị và khách lén qua sông, số lượng nhiều nhất là quân dự bị. Lạc Phong Thành đã từng tính toán đại khái, người chơi chính thức may mắn còn sống chiếm tỷ lệ 5%, khách lén qua sông cũng khoảng 5%, 90% còn lại là quân dự bị."

Trong trung tâm thương mại của tổ chức Attack có khoảng hơn 80 người chơi, không bao gồm thành viên của tổ chức Attack. Theo lời của Lạc Phong Thành thì trong 80 người này chỉ có một người chơi chính thức, một người nghi ngờ là khách lén qua sông, còn lại đều là quân dự bị.

Đường Mạch nói tiếp: "Bốn tháng trước thế giới tổng cộng 490 triệu người chơi, đến đầu năm nay, ngày 1 tháng 1 Tháp Đen nâng cấp phiên bản 2.0, toàn thế giới chỉ còn lại hơn 100 triệu người chơi. Hiện tại đã qua nửa tháng, có thể chỉ còn lại không tới 100 triệu người. Số người chết đa số là quân dự bị, tuy nhiên quân dự bị vẫn chiếm đa số. Số lượng quân dự bị rất lớn."

Xe chạy đang chạy thì Phó Văn Đoạt đột nhiên đạp phanh lại. Cả người Đường Mạch ngã nhào về phía trước, cũng may cậu có thói quen thắt dây an toàn nên mới không ngã khỏi xe. Đường Mạch ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy hai cô nhóc không biết chui ra từ chỗ nào. Hai cô nhóc hiển nhiên cũng không ngờ rằng bây giờ vẫn có người lái xe trong thành phố, bọn họ cũng bị Phó Văn Đoạt và Đường Mạch làm cho hoảng sợ.

Hai cô nhóc dáng dấp như học sinh trung học, cảnh giác nhìn xe của Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, cô bé cột tóc đuôi ngựa đi trước kéo kéo tay bạn mình, nhanh chóng chạy đi.

Đường Mạch nhìn theo hai cô bé chạy đi, Phó Văn Đoạt lần nữa khởi động xe.

Ngón tay Phó Văn Đoạt gõ vào tay lái: "Tuy bọn họ dám thản nhiên ra ngoài, nhưng cũng không phải là không cảnh giác."

Nghe thấy câu này, Đường Mạch rơi vào trầm tư. cậu ngẫm lại mọi cảnh tượng mà mình thấy từ khi vào thành phố này. Thật ra bọn họ cũng không gặp được quá nhiều người chơi, nhiều nhất là ba mươi người. Nhưng số lượng này nếu là ở Thượng Hải thì tuyệt đối không có khả năng. Cho dù là ban ngày thì ở đường Nam Kinh – con đường phồn hoa nhất Thượng Hải, cũng không thể gặp tới 20 người trong vòng ba giờ.

Suy nghĩ hồi lâu, Đường Mạch đưa ra kết luận: "Quân dự bị ở Nam Kinh được thứ gì đó bảo vệ."

Đáp án này khiến Phó Văn Đoạt nhướng mày, hắn nhìn Đường Mạch qua kính chiếu hậu. Thần sắc Đường Mạch bình tĩnh, tựa hồ chỉ là thuận miệng nói như vậy, nhưng Phó Văn Đoạt nhận ra giọng điệu vừa rồi của cậu không chỉ là phỏng đoán đơn giản.

"Khẳng định như vậy?"

Đường Mạch nở nụ cười, cậu dựa vào trên ghế ngồi: "Không có, chỉ là một loại trực giác."

Dị năng tư duy siêu phàm của Trần San San đặt trên người Đường Mạch, mỗi lần cậu đưa ra phán đoán đều có độ chính xác là 10%. Đường Mạch không nói chuyện này, dù sao đây cũng chỉ là trực giác của cậu, không dám đảm bảo. Cậu giải thích: "Theo tôi phỏng đoán, những người mà chúng ta nhìn thấy phần lớn có lẽ là quân dự bị, quân dự bị lại dám thoải mái ra đường như vậy, cũng không sợ hãi chúng ta lái xe, rõ ràng họ có thể nhận ra chúng ta là người từ nơi khác vào. Có thể có thứ gì, hoặc là người nào đó đảm bảo cho bọn họ, cho nên bọn họ mới dám an tâm như thế."

Vừa nói như vậy, chính Đường Mạch cũng cảm thấy có chút gượng ép. Kết luận ba mươi người khi nãy Đường Mạch và Phó Văn Đoạt gặp được là quân dự bị vốn chỉ là suy đoán của cậu và Phó Văn Đoạt, hiện tại bọn họ chỉ vừa vào Nam Kinh đã cảm thấy nơi đây có người đang bảo vệ quân dự bị, chứng cứ còn chưa đủ, vẫn cần thêm nhiều tin tức nữa để chứng minh.

Lúc này, giọng nói Phó Văn Đoạt trầm thấp vang lên: "Tôi cũng nghĩ như vậy."

Đường Mạch sững sờ, quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.

Phó Văn Đoạt một tay lái xe, ngẩng đầu nhìn biển báo chỉ đường ở phía xa một chút, nói: "Người chơi chính thức và khách lén qua sông chắc chắn đều có dị năng, quân dự bị cũng có thể có dị năng. Quân dự bị thông quan Tháp Đen tầng một chắc chắn sẽ có được dị năng. Nếu thực lực của quân dự bị cực kì mạnh, thậm chí có thể xưng bá ở Nam Kinh, như vậy hắn mới có thể bảo vệ được quân dự bị khác. Cho dù hắn không làm như vậy, các quân dự bị khác cũng lấy hắn làm gương, không còn rụt rè và sợ hãi nữa, có can đảm đi ra ngoài." Thanh âm đột nhiên dừng lại, Phó Văn Đoạt vươn tay, sờ về phía Đường Mạch: "Bản đồ đâu?"

Đường Mạch đang nghe hắn nói, bỗng nhiên cảm thấy đùi mình nóng lên một chút. Mí mắt cậu giật giật, cúi đầu nhìn. Phó Văn Đoạt mắt vẫn nhìn phía trước tiếp tục lái xe, nhưng tay phải lại duỗi ra chạm vào đùi cậu, lòng bàn tay dán vào gần sát gốc đùi của Đường Mạch, đầu ngón tay mò tới bản đồ mà cậu đang đặt trên đùi. Nhiệt độ nóng bỏng xuyên qua quần jean mỏng. Tay Phó Văn Đoạt đụng vào chỗ này rất không ổn, quá gần với địa phương nào đó rồi, thậm chí có khả năng sẽ chạm vào chỗ đó. Phó Văn Đoạt cứ như vậy không cẩn thận mà sờ soạng một cái, toàn thân Đường Mạch liền không được tự nhiên.

"..."

Đường Mạch rút chân qua một bên, mím môi, chủ động đưa bản đồ vào tay Phó Văn Đoạt. Hỏi hắn: "Anh cần bản đồ hả?"

Phó Văn Đoạt nhìn bản đồ chi tiết thành phố Nam Kinh, hắn nhìn tên đường trên đó, giây tiếp theo đột nhiên quay đầu xe 180°. Đường Mạch nhíu hỏi: "Làm sao vậy?"

Phó Văn Đoạt bỏ bản đồ sang một bên. Hắn quay đầu nhìn về phía Đường Mạch, khóe môi cong lên, giơ ngón tay chỉ vào logo của một công ty lớn. Đường Mạch nhìn theo hướng ngón tay Phó Văn Đoạt chỉ, khi thấy rõ cái logo kia, trong nháy mắt cậu kinh ngạc.

Phó Văn Đoạt cười nói: "Đến rồi."

Phó Văn Đoạt đậu xe trước cửa công ty, hắn và Đường Mạch cùng nhau bước vào tòa nhà cao tầng bỏ hoang này.

Đây là một tòa văn phòng cao cấp 43 tầng. Phía trước là đài phun nước đã khô khốc từ lâu, không có nguồn điện duy trì, nước bên trong đã trở nên đục ngầu. Trong công ty trống rỗng không một bóng người, Phó Văn Đoạt đi đến quầy lễ tân của công ty, mở cuốn sổ nhỏ trên bàn, bắt đầu lật xem tin tức nội bộ công ty. Hắn nhìn một hồi nói: "Ở tầng 42."

Đường Mạch gật đầu. Một khắc sau, cậu bỗng nhiên ngộ ra một điều: "... Chúng ta đi bằng thang bộ?"

Phó Văn Đoạt chỉ nhìn cậu, không mở miệng, nhưng biểu cảm trên mặt cực kì rõ ràng: Chẳng lẽ cậu còn muốn đi thang máy?

Đường Mạch: "..."

May mắn là sau Địa Cầu Online, tố chất cơ thể được cải thiện rất nhiều, lúc Đường Mạch leo đến tầng 42 chỉ cảm thấy hô hấp có chút nhanh, bắp chân hơi tức một chút. Nếu đổi lại là trước kia, cậu tuyệt đối không thể bò lên lầu cao như vậy.

Phó Văn Đoạt nói: "Phó Văn Thanh..." Dường như cảm thấy cái tên này quá giống tên mình, rất dễ nghe nhầm, hắn đổi cách nói khác: "Ông ngoại của em họ tôi dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, chỉ có một trai và một gái. Tôi không biết gia đình bọn họ sống ở đâu, nhưng tôi biết công ty nhà bọn họ. Hiện tại cứ tìm trong phòng làm việc của cậu thằng bé, có thể sẽ tìm được địa chỉ nhà của ông ấy."

Lúc đang trên đường đến Nam Kinh, Phó Văn Đoạt liền nhớ ra một vấn đề rất quan trọng: Hắn không biết địa chỉ nhà ông ngoại của Phó Văn Thanh.

Dựa theo suy đoán trước đó của hắn, Phó Văn Thanh hẳn là đến nhà ông ngoại nghỉ phép trong hai ngày cuối tuần, không ngờ gặp phải Địa Cầu Online, cho nên liền ở lại chỗ này. Vì vậy nơi cuối cùng mà Phó Văn Thanh xuất hiện rất có thể là ở nhà ông ngoại của thằng bé.

Mẹ của Lê Văn trước khi rời khỏi nhà có thể nghĩ đến việc để lại tờ giấy cho con trai mình ở Nam Kinh, nói cho hắn biết mình còn sống, phải đi đâu để tìm mình. Phó Văn Thanh vô cùng thông minh, chắc chắn thằng bé cũng sẽ nghĩ tới điều này. Hơn nữa danh tiếng của anh họ thằng bé đã sớm lan truyền khắp thế giới, nó càng phải lưu lại tin tức, đề phòng ngày nào đó Phó Văn Đoạt đến tìm nhóc.

Đường Mạch nói: "Nếu may mắn, nói không chừng bạn nhỏ có thể đoán được là anh không biết nhà ông ngoại ở đâu, sau đó chạy đến công ty để lại tin nhắn."

Phó Văn Đoạt mở ngăn kéo, vừa tìm kiếm thông tin vừa thản nhiên nói: "Có thể là nó không muốn gặp tôi cho lắm."

Đường Mạch sửng sốt: "Tại sao?"

Phó Văn Đoạt đóng ngăn kéo lại. Nghe thấy lời này, hắn ngẩng đầu, mỉm cười nhìn về phía Đường Mạch: "Khi còn nhỏ tôi không hiểu chuyện, bắt nạt nó hơi nhiều."

Đường Mạch: "..."

Đường Mạch hoàn toàn không thể tưởng tượng được bộ dạng Phó Văn Đoạt bắt nạt bạn nhỏ Phó Văn Thanh.

Càng ở chung với Phó Văn Đoạt, nhận xét của Đường Mạch đối với người này càng ngày càng... lệch. Không giống với vẻ bề ngoài thoạt nhìn cực kì cường đại và đáng tin cậy, Phó Văn Đoạt đôi khi cũng rất không đáng tin, còn đặc biệt hay trêu chọc. Hiện tại hắn đang thể hiện khí tức thẳng nam mạnh mẽ của mình, nhiều lúc Đường Mạch cảm thấy mình giống như một chàng trai đang xem đồ trang điểm cho bạn gái.

Trước đây trên mạng có rất nhiều video đại loại như: bạn gái cho bạn trai mình xem đồ trang điểm, nếu biểu hiện của bạn trai kém thì cuộc tình này coi như chấm hết. Một vài người bạn cùng phòng thời đại học của Đường Mạch cũng đã từng trải qua các loại khảo nghiệm tương tự. Những cái đó sau này đều được xem là sách giáo khoa chia tay.

Đường Mạch cảm thấy, Phó Văn Đoạt cũng cực kì có khí chất như vậy, cực giỏi trong việc chấm dứt cuộc trò chuyện.

Nghĩ đến đây, Đường Mạch vừa tìm kiếm trong hồ sơ vừa nói: "Anh sống chung với phụ nữ kiểu gì vậy?" Phụ nữ làm thế nào chịu đựng được anh? Vừa dứt lời, Đường Mạch cũng kịp phản ứng lại, cậu ngừng tìm kiếm, xoay người nói: "Tôi không có ý đó, tôi chỉ thuận miệng nói thôi."

"Tại sao tôi phải ở chung với phụ nữ?" Phó Văn Đoạt đứng ở bên cửa sổ, đúng tình hợp lý hỏi lại.

Đường Mạch không nghĩ tới hắn sẽ trả lời như vậy, sửng sốt trong chốc lát: "Hả?" Chờ đã, nói vậy là có ý gì?

Phó Văn Đoạt: "Thế hệ của tôi chỉ có tôi và Phó Văn Thanh, thế hệ của cha tôi cũng không có phụ nữ, tất cả đều là đàn ông. Từ nhỏ đến lớn tôi đã không cần ở cùng với phụ nữ. Sau khi vào bộ đội, thì càng không có phụ nữ."

Lúc này Đường Mạch mới kịp phản ứng.

Hóa ra không phải như cậu nghĩ. Cậu còn tưởng là Phó Văn Đoạt nói hắn không cần yêu đương với phụ nữ.

Đường Mạch thở phào nhẹ nhõm, giải thích: "Ý của tôi không phải vậy."

Để chấm dứt đề tài kỳ lạ này, Đường Mạch cầm một tập tài liệu dày, mở ra xem thông tin trong đó, tâm trạng cậu cũng dần dần ổn định lại. Đường Mạch cảm thấy hôm nay bản thân có chút kỳ lạ, có lẽ là lâu ngày ở chung với Phó Văn Đoạt, bản thân cũng bị khí tức thẳng nam kỳ lạ của hắn lây nhiễm mất rồi.

Hai người tiếp tục tìm kiếm manh mối, mỗi tội đã lục tung cả phòng làm việc nhưng bọn họ cũng không tìm thấy bất cứ thông tin nào về địa chỉ.

Phó Văn Đoạt: "Nếu như tầng này không có thì những tầng khác rất có thể cũng không có. Tôi đến văn phòng của phó tổng giám đốc tìm thử."

Đường Mạch: "Tôi đến phòng làm việc của thư kí."

Hai người chia nhau ra hành động.

Một tiếng sau, Đường Mạch nhanh chóng lục soát toàn bộ trong phòng thư kí, sau đó đợi một lát thì thấy Phó Văn Đoạt bước vào. Hai người nhìn nhau, không cần lên tiếng cũng đã hiểu ý của đối phương.

Trầm mặc một lát, Đường Mạch hỏi: "Tìm không được thì làm sao bây giờ?"

"Tìm thêm vài ngày nữa." Dừng một chút, giọng nói Phó Văn Đoạt bình tĩnh vang lên: "Nếu không tìm được thì về Bắc Kinh."

Đường Mạch không nói gì. Nếu thực sự không tìm được Phó Văn Thanh, bọn họ cũng bất lực. Nam Kinh lớn như vậy, cho dù dân số trên thế giới ngày càng giảm, thì bọn họ cũng không có khả năng tìm được một người trong Nam Kinh rộng lớn. Hơn nữa không ai biết hiện tại Phó Văn Thanh có còn ở Nam Kinh hay không.

Đường Mạch cũng không thể dành hết thời gian cho nơi này, cậu còn muốn đến Bắc Kinh tìm bạn tốt của mình.

Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng Phó Văn Đoạt vẫn tiếp tục lục lọi ở trong phòng làm việc. Hắn lật ngược thùng rác lại, cẩn thận tìm kiếm manh mối bên trong. Nhưng trong thùng rác chỉ có một đống giấy vụn, không có bất cứ thông tin gì.

Đường Mạch nhìn hắn, một lát sau cậu cũng đứng lên tiếp tục giúp đỡ. Hai người lần thứ hai lật tung phòng làm việc, trước khi trời tối hẳn, bọn họ cũng lục xong. Đường Mạch đề nghị: "Khu dân cư người giàu sinh sống ở Nam Kinh cũng không nhiều, ngày mai chúng ta có thể đi đến chỗ đó tìm thử."

Phó Văn Đoạt đứng trước cái bàn gỗ to lớn, cúi đầu nhìn một tấm hình trên bàn. Đường Mạch tiến tới nhìn thoáng qua, là bức ảnh gia đình Phó Văn Thanh. Bạn nhỏ Phó Văn Thanh trên ảnh có chút khác so với lúc Đường Mạch gặp, tựa hồ chỉ mới tám chín tuổi, là một cậu bé đáng yêu đang nhoẻn miệng cười rạng rỡ sáng lạng. Bên cạnh đứa nhỏ là một nam một nữ, rõ ràng là ba mẹ cậu nhóc. Chính giữa bức ảnh là một ông lão tóc bạc, bên phải là một người đàn ông trung niên với nụ cười ấm áp.

Đường Mạch cho là Phó Văn Đoạt tức cảnh sinh tình. Dù sao cũng là em trai ruột thịt, còn là người thân duy nhất của hắn, cho dù ý chí Phó Văn Đoạt có kiên định đến đâu đi nữa thì cũng sẽ dao động, chuyện này cũng không phải khó hiểu.

Đường Mạch hỏi: "Đây là ông ngoại của thằng bé, còn kia là... cậu của nó à?"

Phó Văn Đoạt không nói gì.

Đường Mạch cũng không biết phải an ủi người khác như thế nào, cậu không tiếp tục nói nữa. Lúc này, Phó Văn Đoạt đột nhiên vươn tay, đem tấm hình tới trước mặt Đường Mạch, chỉ vào tòa cao ốc chọc trời phía sau bức ảnh: "Cậu đã từng thấy chỗ này chưa?"

Đường Mạch sửng sốt. Sắc trời dần tối, cậu lấy một cái đèn pin từ trong ba lô ra, cẩn thận nhìn bức ảnh hồi lâu. Cậu kinh ngạc nói: "Có chút quen, hình như tôi đã nhìn thấy ở đâu rồi." Đường Mạch chưa từng đến Nam Kinh, nhưng cậu thực sự đã từng nhìn thấy tòa nhà trong bức ảnh này, cho nên cách duy nhất mà cậu nhìn thấy tòa nhà này chính là...

Đường Mạch linh quang chợt lóe: "Sách bản đồ?"

Cậu nhanh chóng từ trong ba lô lấy ra sách bản đồ, mở đến bản đồ Nam Kinh, sau đó lại lật sang một trang: "Quảng Trường Tân Thế Kỷ! Đây là một trong những tòa nhà mang tính biểu tượng ở Nam Kinh, có phần giới thiệu trên bản đồ." Sau đó, cậu kịp phản ứng lại: "Tấm hình này em họ của anh chụp ở trước biệt thự, phía sau còn có quảng trường Tân Thế Kỷ. Như vậy gia đình bọn họ đang ở gần quảng trưởng Tân Thế Kỷ, ít nhất là một nơi có thể nhìn thấy quảng trường."

Không nghĩ tới một tấm ảnh có thể lấy được nhiều thông tin như thế. Bây giờ Đường Mạch mới hiểu được, vừa rồi Phó Văn Đoạt căn bản không phải là tức cảnh sinh tình, hắn không hề nhìn Phó Văn Thanh trong bức ảnh, mà là nhìn bối cảnh phía sau.

Có manh mối, bận rộn cả ngày cuối cùng cũng có ích.

Bên ngoài sắc trời đã đen kịt, hai người ở trong công ty tìm cả một buổi chiều, hiện tại cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.

Phòng làm việc của cậu Phó Văn Thanh cực kì lớn, Đường Mạch nằm trên ghế sofa, nhìn trần nhà màu đen, suy nghĩ từng cảnh tượng sau khi tiến vào Nam Kinh.

Bầu không khí ở Nam Kinh tốt hơn nhiều so với Thượng Hải. Trong hoàn cảnh Tháp Đen khủng bố như hiện tại, quân dự bị nhỏ yếu nhất cũng dám ngang nhiên đi loạn trên đường, điều này nói rõ thành phố này nhất định có trật tự. Không nhất định sẽ có cơ quan chính phủ hoặc tổ chức lãnh đạo, nhưng nhất định có trật tự.

Đường Mạch nhớ anh em Vương gia chính là đến từ Nam Kinh.

Anh em Vương gia cũng là quân dự bị, quân dự bị ở Nam Kinh rất đặc biệt.

"Giữa hai cái này có liên hệ gì sao..."

"Hai cái nào?"

Đường Mạch dừng lại một chút mới nói: "Không có gì, chỉ là đang nghĩ tới một số chuyện kỳ lạ. Ngày mai lúc chúng ta đi tìm người, tốt nhất không nên lái xe. Quảng trường Tân Thế Kỷ cách đây không xa, chạy xe quá lộ liễu, rất dễ bị nhìn thấy."

"Ừ, đi bộ là được."

Phó Văn Đoạt nằm nghỉ ngơi ở cái ghế sofa bên cạnh. Hắn và Đường Mạch chỉ cách nhau một cái bàn trà nhỏ, trong phòng làm việc an tĩnh, hô hấp của hai người vững vàng có trật tự, có khi gần như dung hợp vào một chỗ. Kỳ thực trong phòng làm việc này có cái giường, nhưng là giường đơn, hai người ngủ không thích hợp. Đường Mạch không có hứng thú ngủ một mình trên đó, Phó Văn Đoạt cũng không nói đến chuyện này, bọn họ công bằng mỗi người chiếm giữ một ghế sofa, nằm nghỉ ngơi.

Giống như lại quay về ba ngày ở trên xe, lúc nghỉ ngơi Đường Mạch và Phó Văn Đoạt thường thường nhìn nhau không nói gì. Thời điểm chơi trò chơi bọn họ hết sức ăn ý, cho dù không chơi trò chơi, hằng ngày ở chung cũng rất ăn ý, chỉ cần một ánh mắt là có thể hiểu ý của đối phương. Nhưng bọn họ không hiểu gì về nhau, cũng không biết nên nói cái gì với nhau.

Đường Mạch yên lặng nhìn trần nhà, bỗng nhiên mở miệng: "Em họ anh năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Mười hai, chắc đang học lớp sáu."

Cái tuổi này cũng khá giống với suy đoán của Đường Mạch, nhưng cậu lại tò mò chuyện khác: "Nó nhỏ hơn anh nhiều tuổi vậy à?" Tuổi của hai người chênh lệch như vậy, anh bắt nạt thằng bé như thế nào?

Phó Văn Đoạt nhận ra ý tứ trong câu nói của Đường Mạch, trong bóng đêm, khóe môi hắn cong lên, thản nhiên nói: "Nó nhỏ hơn tôi mười bốn tuổi. Lúc tôi mười tám tuổi thì nhập ngũ, thời gian bốn năm là đủ rồi."

"Anh 18 tuổi đã nhập ngũ?" Đường Mạch nhớ tới lúc bản thân mười tám tuổi còn đang học lớp 12, chuẩn bị thi vào đại học. Khi đó ba mẹ cậu vẫn còn sống, cũng giống với bậc phụ huynh khác, vì kì thi đại học của cậu mà buồn rầu không thôi.

Giọng Phó Văn Đoạt trầm thấp, trong đêm tối cực kì dễ nghe: "Vẫn muộn. Khi ba tôi qua đời, tôi mới chính thức nhập ngũ."

Đường Mạch trầm mặc.

Phó Văn Đoạt cũng không nói thêm.

Hai người đều không phải là người thích đem chuyện riêng của mình nói khắp nơi, Đường Mạch cũng chưa từng nói chuyện trước kia của mình cho Phó Văn Đoạt, tương tự như vậy, chuyện của Phó Văn Đoạt cậu cũng là từ trong miệng Lạc Phong Thành biết được. Cho nên Đường Mạch biết một chút về Phó Văn Đoạt, biết công việc trước kia của hắn, nhưng Phó Văn Đoạt lại hoàn toàn không biết một chút gì về Đường Mạch.

Mấy ngày hôm trước vừa mới ngủ một chút, hiện tại Đường Mạch ngủ không được, mười phút sau cậu đứng lên đi tới bên cửa sổ, nhìn về phía tòa Tháp Đen to lớn trên sông Tần Hoài.

Tòa Tháp Đen này so với tòa Tháp Đen ở Thượng Hải và Tô Châu thì giống y như đúc, nó trầm trầm nặng nề trên không trung, đè trên đỉnh đầu mỗi người.

Đường Mạch nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Phó Văn Đoạt, nhưng cậu biết người này cũng chưa ngủ. Đường Mạch suy nghĩ một chút, nói: "Trước kia tôi là quản lý thư viện, là thư viện thành phố Tô Châu. Thư viện của bọn tôi nằm ở trung tâm thành phố, kế bên chính là một con phố buôn bán rất nổi tiếng, gọi là phố Quan Tiền. Cũng gần giống với đường Nam Kinh ở Thượng Hải vậy."

Cậu dừng lại, qua hồi lâu cũng không có câu trả lời.

Đường Mạch cũng không để ý, cậu nhìn tòa tháp đen nhánh kia. Một lúc sau, cậu nghe được một giọng nam vang lên, giọng điệu có chút kỳ lạ.

"... Cậu là quản lý thư viện?"

Đường Mạch cười nói: "Đúng vậy, công việc biên chế, cũng coi như là công việc ổn định, thời điểm thi vào cũng không dễ dàng, bên thư viện yêu cầu phải tốt nghiệp đại học chính quy 211(1). Sau khi thi xong cứ nghĩ... đời này cứ như vậy mà trôi qua, không nghĩ tới nửa năm sau, Tháp Đen xuất hiện. Cứ 10.000 km vuông thì có một tòa Tháp Đen, chỉ tính riêng ở Trung Quốc đã có tổng cộng 1021 tòa tháp. Nếu vị trí nó xuất hiện là ở thành phố thì sẽ nằm ở khu vực phồn hoa nhất. Tòa Tháp Đen ở Tô Châu cách rất gần với thư viện của bọn tôi, khoảng tầm 200 mét."

Phó Văn Đoạt trầm mặc trong chốc lát, dường như đang suy nghĩ điều gì. Hắn nói: "Tháp Đen ở Bắc Kinh treo trên không trung của quảng trường Thiên An Môn."

Đường Mạch: "Tháp Đen ở Thượng Hải nằm trên sông Hoàng Phố. Hầu như đều xuất hiện ở những khu vực sầm uất nhất. Trong nửa năm, chuyến xe buýt tôi ngồi để đi làm mỗi ngày đều đi ngang qua Tháp Đen. Tháp Đen là ảo ảnh, không có thực thể, nhưng mà trước Địa Cầu Online, tôi thấy được một việc. Chuyện này tôi cũng đã nói với Lạc Phong Thành, buổi tối trước ngày Địa Cầu Online, trong nháy mắt tôi thấy Tháp Đen giống như trở thành thực thể. Tôi tưởng tôi nhìn lầm."

Phó Văn Đoạt: "Có thể cậu không hề nhìn lầm."

Có nhìn lầm hay không cũng không còn ý nghĩa gì nữa, Địa Cầu Online đã trở thành sự thật, toàn thế giới cũng chỉ còn lại mấy chục triệu người.

Đường Mạch nhìn tòa Tháp Đen khổng lồ phía xa xa, một lúc sau, cậu xoay người định trở về sofa nghỉ ngơi, vừa quay đầu bỗng thấy Phó Văn Đoạt không biết từ lúc nào đã ngồi ngay ngắn trên sofa, sống lưng thẳng tắp, yên lặng nhìn chằm chằm Đường Mạch. Ánh trăng cùng với ánh sao yếu ớt từ bên ngoài truyền vào căn phòng, chiếu ra được một chút ánh sáng. Khuôn mặt Phó Văn Đoạt ẩn trong bóng tối, Đường Mạch không nhìn thấy rõ vẻ mặt của hắn, chỉ có đôi mắt đen nhánh kia khóa chặt trên người Đường Mạch.

Đường Mạch dừng lại, cậu đứng kế bên cửa sổ sát đất, đối diện với Phó Văn Đoạt.

Hai người nhìn một hồi, Đường Mạch cười hỏi: "Làm sao vậy?"

Phó Văn Đoạt lắc đầu: "Không có gì. Chỉ là không nghĩ cậu lại là quản lý thư viện."

"Anh coi thường quản lý thư viện?"

Phó Văn Đoạt ngẩng đầu nhìn Đường Mạch.

Khóe môi Đường Mạch cong lên, giọng nói bình tĩnh: "Anh có biết quản lý thư viện vĩ đại nhất Trung Quốc là ai không?"

Phó Văn Đoạt suy nghĩ hồi lâu. Lúc Đường Mạch chuẩn bị nói ra câu trả lời, Phó Văn Đoạt nhướng mày nói: "... Chủ tịch?"

Khi những lời này vừa thốt ra, cả hai đều cười.

Đường Mạch cảm thấy chuyện cười của mình thú vị hơn nhiều so với Phó Văn Đoạt, hơn nữa chuyện cười của cậu rất có nội hàm, không hề nhạt nhẽo chút nào. Trải qua một một cuộc trò chuyện vui vẻ này, ít nhất Đường Mạch cảm thấy như vậy, quan hệ của cả hai dường như kéo gần lại hơn một chút, không còn là quan hệ đồng đội cứng nhắc lạnh như băng nữa. Muốn trở thành một đồng đội tốt, không chỉ có sự ăn ý, mối quan hệ thân thiết cũng sẽ thúc đẩy sự hợp tác của cả hai trong tương lai.

Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt thu dọn đồ đạc, cầm tấm hình kia rời khỏi công ty.

Từ nơi này đến quảng trường Tân Thế Kỷ khoảng ba cây số. Đường Mạch nói: "Từ gốc độ của ảnh chụp, bức ảnh này được chụp ở phía nam của quảng trường Tân Thế Kỷ, bây giờ chúng ta đang ở phía bắc của nó, có thể phải tìm một lúc."

Nam Kinh là một thành phố có 'rất nhiều' người chơi trên đường, Phó Văn Đoạt và Đường Mạch đeo ba lô đi trên đường, cũng không quá nổi bật. Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đi ở dưới cây Ngô Đồng rậm rạp, cước bộ cực nhanh, mười lăm phút sau bọn họ liền đi tới quảng trường Tân Thế Kỷ.

Đường Mạch cầm bản đồ, Phó Văn Đoạt cầm ảnh chụp. Hai người đi nửa vòng quảng trường Tân Thế Kỷ, tìm được góc độ giống nhất.

Phó Văn Đoạt: "Quảng trường Tân Thế Kỷ trong tấm hình này cao khoảng 8 cm, tòa biệt thự hai tầng sau lưng bọn họ cũng là 6 cm. Nơi này cách quảng trường Tân Thế Kỷ vẫn rất xa, có thể phải tìm rất lâu."

"Chỉ cần tìm được khu biệt thự là ổn rồi, chỉ là có thể sẽ mất nhiều thời gian."

Việc này không nên chậm trễ, cả hai lên đường sau khi tìm được phương hướng, bắt đầu tìm kiếm nhà Phó Văn Thanh.

Ở Nam Kinh có rất nhiều người chơi giống Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, đi trên đường cũng không có ai chú ý tới bọn họ. Tựa hồ là theo bản năng, Phó Văn Đoạt giành đi ở ngoài, Đường Mạch đi bên trong. Lá cây Ngô Đồng rãi trên mặt đất, trải thành một tấm thảm lá thật dày, mỗi lần dẫm lên đều phát ra âm thanh sột soạt.

Đi tới một tòa trung tâm thương mại bỏ hoang, bước chân Đường Mạch dần dần chậm lại, Phó Văn Đoạt cũng nheo mắt nhìn về khu trung tâm thương mại trống rỗng. Đây là một trung tâm mua sắm ba tầng, diện tích khổng lồ, so với với trung tâm thương mại của tổ chức Attacks ở Thượng Hải còn lớn hơn.

Đường Mạch cẩn thận quan sát trung tâm thương mại này, không phát hiện ra điều gì khác thường, bọn họ tiếp tục đi về phía trước. Bên cạnh trung tâm thương mại là siêu thị Suguo rất lớn, bởi vì quá lớn, cho nên không thiết kế siêu thị bên trong trung tâm thương mại, mà là tách biệt nằm bên ngoài trung tâm.

Đường Mạch từng bước đi tới cửa siêu thị, bước chân đột nhiên dừng lại, nhìn về phía Phó Văn Đoạt: "Bao lâu rồi không thấy người?"

Phó Văn Đoạt: "Mười chín phút trước, ở ngã tư gặp phải một nam một nữ."

Sắc mặt Đường Mạch hơi thay đổi: "Chúng ta đi đường vòng đi."

Phó Văn Đoạt cũng đoán được có điều bất thường, hắn xoay người bước đi. Nhưng bọn họ chỉ mới đi được hai bước, chỉ nghe một tiếng rắc rắc vang lên, Đường Mạch giơ chân lên, nhìn chỗ mình vừa đạp phải. Trên con đường lát gạch đá xanh lục, nhiều mảnh vỡ li ti màu trắng rơi xuống. Nhìn kỹ mới thấy chúng giống như mảnh vụn của quả trứng gà bị giẫm nát. Sau khi bị Đường Mạch giẫm lên lần nữa thì các mảnh vỡ của quả trứng càng nát hơn, càng khó bị phát hiện.

Trong lòng Đường Mạch đã phát hiện có điều gì không ổn, cậu nhìn về phía Phó Văn Đoạt, Phó Văn Đoạt cũng nhìn cậu. Hai người còn chưa kịp mở miệng, một âm thanh dồn dập bên trong siêu thị vang lên từ phía sau hai người: "Cục cục cục cục, con của ta, con của ta đâu rồi!"

Đường Mạch quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một thân ảnh to lớn màu trắng bay từ trong siêu thị ra, phóng thẳng về phía cậu. Cậu không dám coi thường, trực tiếp lấy Cây Dù Nhỏ từ trong ba lô ra, đọc câu thần chú, chặn lại con vật màu trắng kinh khủng này.

Gà Tây Bự to lớn đâm sầm vào Cây Dù Nhỏ phát ra âm thanh chói tai. Đường Mạch bị lực đập này đẩy lùi về sau nửa bước, trên mặt của cậu lộ ra một tia kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía Gà Tây Bự này. Nhưng thứ làm cho cậu khiếp sợ không phải là Gà Tây Bự đột nhiên xuất hiện này, mà là...

Đường Mạch quay đầu nhìn về phía Phó Văn Đoạt, nhanh chóng nói: "Phó Văn Đoạt, tôi không sử dụng được dị năng, tố chất cơ thể cũng bị hạ xuống."

Phó Văn Đoạt kinh ngạc, hắn thử một chút nói: "Tôi có thể dùng."

Gà Tây Bự bị Đường Mạch cản lại cũng không hề tức giận, nó một bên kêu cục cục, một bên giương cánh, đi đến bên cạnh vỏ trứng gà mà Đường Mạch vừa mới đạp phải. Trong lòng Đường Mạch lộp bộp một tiếng, lẽ nào những vỏ trứng gà mà cậu đạp phải là con của nó? Thế nhưng trước khi cậu đạp trúng vỏ thì cái quả trứng này này đã bị vỡ, bên trong cũng không có con gà nào. Hơn nữa đây không phải là trứng Gà Tây Bự, nó chỉ là một quả trứng gà bình thường.

Nhưng mà cho dù như thế nào, một khi Tháp Đen phán định nó là trứng Gà Tây Bự thì nó chính là trứng Gà Tây Bự, vả lại còn bị Đường Mạch đạp bể.

Đường Mạch: "Cái này rất có thể là một phó bản thực tế, tôi đạp nát cái trứng của con Gà Tây Bự này, đạp nát con của nó. Hiện tại tôi không thể sử dụng dị năng, nhưng anh có thể."

Phó Văn Đoạt vặn cổ tay, ánh mắt nguy hiểm mà nhìn Gà Tây Bự to lớn đang cúi đầu tìm kiếm vỏ trứng Gà Tây Bự trên mặt đất.

Gà Tây Bự đưa cái mỏ nhọn nhẹ nhàng đâm đâm vỏ trứng, giống như cố gắng ngửi được mùi bên trong. Nó dường như cảm nhận được khí tức của đứa con đã chết của mình, giống như làm như vậy là có thể tìm lại được con mình. Nhìn động tác của nó, Đường Mạch nắm chặt Cây Dù Nhỏ, tùy thời chuẩn bị nghênh đón cuộc chiến.

Gà Tây Bự ngẩng đầu, trừng đôi mắt nhỏ màu đen nhìn Đường Mạch và Phó Văn Đoạt.

Thời điểm nó nhìn đến Phó Văn Đoạt, thần sắc hắn lạnh băng, tùy thời chuẩn bị động thủ. Nhưng nó lại không có một chút phản ứng với Phó Văn Đoạt, giống như con Gà Tây Bự từng bị Phó Văn Đoạt đánh cho gần chết không phải là nó vậy.

Một gà và hai người cứ vậy nhìn nhau, một khắc sau, Gà Tây Bự đột nhiên động đậy, giương cánh bay về phía Đường Mạch.

"Cục! Con của ta!"

Phó Văn Đoạt điểm chân một cái, tay phải trong chớp mắt biến thành một vũ khí đen nhánh. Đường Mạch thu hồi Cây Dù Nhỏ, chĩa mũi dù đâm vào lồng ngực Gà Tây Bự. Động tác của Phó Văn Đoạt nhanh hơn cậu, hắn lách người một cái đến trước mặt Gà Tây Bự, vừa nhấc tay liền đánh xuống. Nhưng lúc tay hắn còn cách cổ của cổ Gà Tây Bự 10 centimet, một âm thanh đột nhiên vang lên, trong không khí xuất hiện một lá chắn vô hình, ngăn cản Phó Văn Đoạt ở bên ngoài, khiến cho hắn không thể đụng vào Gà Tây Bự.

Phó Văn Đoạt kinh ngạc, mượn lực lùi về sau một bước.

Đường Mạch thấy thế càng nâng cao cảnh giác, cậu nghiêng người một cái tránh thoát công kích của Gà Tây Bự, đồng tới tính toán quay đầu lại bất ngờ đâm về phía Gà Tây Bự. Nhưng lúc cậu sắp đâm trúng Gà Tây Bự, lá chắn trong không khí lại xuất hiện lần nữa, đồng thời một giọng nói trẻ con vang lên bên tai Đường Mạch--

[Dinh Doong! Người chơi Đường Mạch thành công kích hoạt: Phát rồ giết mẹ, nhận được hình phạt bị trời đánh.]

Ầm ầm ầm!

Một tia sét màu bạc từ trên trời giáng xuống, sét đánh giữa trời quang, hung hăng đập lên người Đường Mạch. Đường Mạch căn bản không kịp phản ứng, chỉ có thể theo bản năng giơ Cây Dù Nhỏ che đỉnh đầu của mình. Sấm sét đánh lên Cây Dù Nhỏ, theo Cây Dù Nhỏ truyền xuống. Dòng điện kịch liệt màu bạc xuyên qua cơ thể Đường Mạch, cả người cậu cứng đờ, dòng điện đi qua, trong cổ họng Đường Mạch một trận tanh ngọt. Cậu đem ngụm máu này mạnh mẽ nuốt xuống.

Gà Tây Bự nhân cơ hội ôm Đường Mạch, nó dùng một đôi cánh béo núc ních đem Đường Mạch ôm vào trong lòng.

"Ah, con của ta, ngươi cuối cùng cũng ra khỏi vỏ. Mụ mụ rất nhớ ngươi."

Đường Mạch bị sét đánh khiến cho toàn thân cứng đờ, cậu căn bản không có sức lực thoát khỏi cái ôm của Gà Tây Bự, chỉ có thể mặt không đổi sắc bị nó ôm chết dí trong ngực mà cọ. Gà Tây Bự ôm cậu, giống như đang ôm gà con, kéo cổ áo Đường Mạch muốn mang cậu ra khỏi siêu thị.

"Cục cục, đứa nhỏ đáng yêu của ta, ca ca và tỷ tỷ đã chờ ngươi rất lâu rồi. Bảy huynh đệ các ngươi, chỉ có ngươi và đệ đệ là lười biếng nhất, sống chết không chịu ra. Rốt cuộc bây giờ ngươi cũng ra rồi, cục."

Đường Mạch đã lấy lại tinh thần, lòng bàn tay chống xuống mặt đất, dùng sức tránh khỏi gông cùm của Gà Tây Bự.

Gà Tây Bự quay đầu lại, nghiêng đầu nghi ngờ nhìn cậu: "Cục cục, con của ta?"

Đường Mạch nhìn nó thật sâu, sau vài giây, cậu rốt cuộc nhận mệnh, chấp nhận sự thật rằng mình đã bị kéo vào một cái phó bản thực tế kì lạ. Vừa rồi chân của cậu cũng không đạp lên gà con, cho nên bây giờ cậu chính là con của Gà Tây Bự. Cậu đạp nát trứng, cho nên cậu là Gà Tây Nhỏ mới nở ra từ trong trứng. Không thể sử dụng dị năng, thậm chí không thể động thủ với Gà Tây Bự, bằng không cậu sẽ bị sét đánh.

Đường Mạch hít sâu một hơi, nói: "Đi thôi. Ta tự đi."

Gà Tây Bự kêu cục cục một tiếng, lắc cái mông, cao hứng đi phía trước dẫn đường cho Đường Mạch.

Bỗng nhiên, một tiếng rắc rắc thanh thúy vang lên ở phía sau Đường Mạch. Cơ thể Đường Mạch cứng đờ, nhanh chóng quay đầu. Chỉ thấy ở cửa siêu thị, người đàn ông cao lớn anh tuấn mỉm cười nhìn Đường Mạch. Hắn đem cái chân vừa đạp vỏ trứng gà giơ lên, nhìn về phía Gà Tây Bự: "Bây giờ ta có phải là con của ngươi không?"

Gà Tây Bự đầu tiên là sửng sốt trong chốc lát, sau đó lại dùng tốc độ như lúc lao về phía Đường Mạch, nhiệt tình mà lao về phía Phó Văn Đoạt.

"Cục cục cục cục, con của ta!"

[Ding Doong! Người chơi Đường Mạch, Phó Văn Đoạt kích hoạt nhiệm vụ phụ: Gà Tây Nhỏ phá trứng nở ra. Chính thức gia nhập phó bản thực tế: Ổ vàng ổ bạc không bằng ổ gà nhà ta. Mời người chơi đi theo Gà Tây Bự nhiệt tình, tiến vào ổ gà của các ngươi, chính thức bắt đầu trò chơi.]

.........................................

Chú thích:

1. Đại học 211: 211 là xếp hạng các trường đại học hạng 2 ở Trung Quốc, ngoài ra còn có 985 được coi là trường đại học hàng đầu. Ở một số nơi không có trường 985, thì 211 sẽ là trường hạng nhất. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro