Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 63: Hai người nhìn như đang hôn nhau vậy.


Edit: Mập Mạp Mũm Mĩm

..........................................

Cồn iod chạm vào vết thương, một cảm giác đau đớn truyền đến. Loại đau đớn này đối với Đường Mạch cũng không có gì to tát, cậu ngồi ở trên giường, mắt nhìn phía trước. Đối diện Đường Mạch là một tấm cửa kính thủy tinh, bên ngoài phòng y tế là hầm đậu xe đen kịt, sau khi đèn trong phòng bật lên, cửa sổ giống như một cái gương, phản chiếu cảnh vật bên trong phòng.

Cậu thấy được Phó Văn Đoạt đang bôi thuốc cho mình.

Cảm thấy tổng thể có chút kì quái, cảm giác sau lưng truyền lại càng làm cho cậu cảm thấy cực kì không ổn.

Đường Mạch phá vỡ sự yên lặng: "Đứa nhỏ kia... Ý tôi là Phó Văn Thanh, thật sự là em họ anh hả?"

Phó Văn Đoạt một tay cầm nhíp, nói: "Ừ, nếu như cậu nói không sai thì hẳn là nó."

Đường Mạch: "Thái độ lúc nó nói không có bất cứ quan hệ nào với anh cực kì quyết đoán." Trông không giống như đang nói dối một chút nào, hơn nữa còn cực kỳ biết diễn, hoàn toàn lừa được cậu và Bạch Nhược Dao.

"Tôi cũng không quá thân với nó, nó nhỏ hơn tôi mười sáu tuổi. Thời điểm nó vừa sinh tôi có gặp nó, sau đó tôi vào quân đội, ít về nhà hơn, nên không gặp được nó nhiều." Dừng một chút, giọng Phó Văn Đoạt bình tĩnh, tiếp tục nói: "Nó nói không quen biết tôi cũng là điều bình thường. Nếu trong trò chơi có người hỏi cậu có quen biết tôi không, Đường Mạch..." Thanh âm dừng lại, Phó Văn Đoạt ngẩng đầu, nhìn lên cửa sổ bằng thủy tinh, khóe môi câu lên: "Cậu có thừa nhận không?"

Lần nữa bị người ta phát hiện mình nhìn lén.

Đường Mạch lập tức thu hồi tầm mắt, mặt không đổi sắc nói: "Đương nhiên là không."

Phó Văn Đoạt cười một tiếng, chuyển đề tài: "Đây là lần đầu tiên cậu sử dụng đạo cụ lưu trữ. Cảm giác thế nào?"

Sở dĩ Đường Mạch và Phó Văn Đoạt quen biết nhau là nhờ trứng Gà Tây Mạch Mạch. Hiện tại đã được ba tháng. Trong ba tháng này, Phó Văn Đoạt sử dụng một lần. Lần đó hắn bị Tháp Đen cưỡng ép kéo vào trò chơi công tháp tầng hai, Phó Văn Đoạt chỉ có thể thẳng thắn nói chức năng của trứng Gà Tây với Đường Mạch, bởi vì thời điểm đó hắn không chắc có thể thông quan, cho nên phải sử dụng đạo cụ lưu trữ để đảm bảo an toàn. Cuối cùng hắn dùng phương thức tự sát để đọc lưu trữ, tìm được phương thức tạm thời rời khỏi trò chơi công tháp.

Đường Mạch thì lại khác.

Trong phó bản Mario, Đường Mạch không cần phải đọc lưu trữ đã có thể hoàn thành trò chơi, trong phó bản [Đập chuột vui vẻ] và phó bản Pinocchio, Đường Mạch cũng không đọc lưu trữ, chỉ sử dụng mỗi chức năng lưu trữ.

Đây là lần đầu tiên cậu dùng đến đạo cụ lưu trữ.

Đường Mạch dần dần nghiêm túc: "Rất kỳ diệu. Thời điểm tôi và anh nói chuyện, có thể thấy được sau khi đọc lưu trữ, thời gian của tôi và anh không vì vậy mà bị thay đổi. Thế nhưng trong phó bản, thời gian giống như đã quay về. Tôi quay lại thời điểm lưu trữ, gặp lại hai người đồng đội ở 50 phút trước, trong đó có em họ anh. Bọn họ giống như không phát hiện ra chuyện gì. Sự việc sau đó diễn ra y như đúc lúc trước, tôi cũng dễ dàng tránh được một ít rủi ro." Nói đến đây, Đường Mạch ngẩng đầu, không e dè mà nhìn hình ảnh người đàn ông phản chiếu trên tấm kính: "Đọc lưu trữ là quay ngược thời gian?"

Động tác bôi thuốc của Phó Văn Đoạt dừng lại, hắn cũng ngước lên nhìn Đường Mạch trên kính thủy tinh.

Tầm mắt của người chạm nhau trên cửa sổ, Phó Văn Đoạt nói: "Có rất nhiều khả năng, nhưng khả năng tôi không đồng ý nhất chính là quay ngược thời gian."

"Nói thế nào?" Đường Mạch nhớ tới dị năng 'Một người đàn ông rất nhanh'. Cái dị năng này nhìn bề ngoài thì rất giống với tạm dừng thời gian, trong Hành Lang Đá Quý Bạch Nhược Dao cũng đã tưởng Đường Mạch sỡ hữu dị năng tạm dừng thời gian, nhưng trên thực tế, dị năng này chỉ làm tăng tốc độ người sử dụng. Khiến cho tốc độ của của cậu nhanh hơn gấp nhiều lần, động tác của người khác trong mắt cậu chẳng khác gì đang đứng im, bởi vì khi đó động tác của họ quá chậm so với cậu, chậm đến mức Đường Mạch không hề cảm thấy họ đang di chuyển.

Dị năng này không phải tạm dừng thời gian, mà là tăng tốc độ.

"Con người là sinh vật ba chiều, mắt thường chúng ta nhìn thấy chiều dài, chiều rộng, chiều cao, đó chính là không gian. Nhưng vũ trụ chúng ta đang sống là một không gian bốn chiều." Phó Văn Đoạt vừa khử trùng vết thương cho Đường Mạch, vừa nói: "Chiều thứ tư trong vũ trụ đang phổ biến hiện nay được cho là chiều thời gian, đáng tiếc chúng ta chỉ có thể cảm nhận được thời gian, không thể nào điều khiển được nó. Điều duy nhất chúng ta có thể làm chính là di chuyển theo chiều kim đồng hồ dọc theo trục thời gian."

Loại kiến thức thông thường đơn giản này Đường Mạch vẫn biết, cậu hiểu ý của Phó Văn Đoạt: "Chức năng của trứng Gà Tây là vào thời điểm lưu trữ là nó sẽ đánh một cái kí hiệu lên trục thời gian, sau khi đọc lưu trữ sẽ trực tiếp quay lại chỗ được kí hiệu."

"Nhưng Đường Mạch, nó không mang tôi quay về thời điểm được cậu kí hiệu." Phó Văn Đoạt nói: "Điểm thời gian của tôi và điểm thời gian của cậu cùng tồn tại. Lúc thời gian của cậu quay về, thời gian của tôi vẫn tiến về phía trước như cũ."

Đường Mạch rơi vào trầm tư.

Phó Văn Đoạt nói không sai. Lúc sử dụng trứng Gà Tây Mạch Mạch, có một chỗ rất thú vị, đó chính là sau khi lưu trữ, thông tin giữa hai người chơi sẽ được chia sẻ với nhau. Nó vẫn mang tính cưỡng chế, cả hai không thể cắt liên lạc của trứng Gà Tây. Đây là lý do vì sao lúc Đường Mạch lưu trữ, trong đầu Phó Văn Đoạt không thể tránh khỏi việc nghe được âm thanh bên chỗ Đường Mạch. Tuy không nhìn thấy được hình ảnh, nhưng tất cả thanh âm đều có thể nghe được.

Khi Đường Mạch nói dải Mobius và giả thuyết Nữ Hoàng Đỏ, Phó Văn Đoạt đều im lặng lắng nghe. Cho dù lúc cậu bị Bạch Nhược Dao đánh lén, cướp mất hoa Nguyệt Lượng, tất cả những điều này Phó Văn Đoạt đều nghe được. Chỉ là hắn không thể tham dự vào trong đó, chỉ có thể nghe, không thể thực hiện bất kỳ thay đổi nào.

Khi Đường Mạch chọn đọc lưu trữ, quay trở lại 50 phút trước. Thời gian của Phó Văn Đoạt không hề quay về. Hắn ở trái đất, thời gian vẫn đi bình thường trên trục thời gian, sau đó hắn lại nghe Đường Mạch bắt đầu lặp lại chuyện trước đó, đồng thời thành công phản đòn Bạch Nhược Dao.

Trừ khi Mạch Mạch chỉ có thể quay ngược thời gian trong phó bản. Khả năng này rất có thể xảy ra, bởi vì trứng Gà Tây quả thực chỉ có thể sử dụng trong phó bản của Tháp Đen, không có bất cứ tác dụng nào trong thế giới thật. Bất quá...

Đường Mạch trợn to hai mắt, cậu nghĩ ra một khả năng khác. Đường Mạch nhanh chóng quay đầu, nói: "Nếu như nói, từ sau khi lưu trữ mọi thứ tôi trải qua đều là giả, Tháp Đen cải biến tốc độ thời gian giữa tôi và anh, đồng thời sử dụng ý thức của đồng đội tôi, mô phỏng ra khả năng có thể sẽ xảy trong tương lai nhất..." Thanh âm Đường Mạch đột nhiên ngừng lại.

Động tác đột nhiên quay đầu của Đường Mạch khiến cho cả hai không kịp đề phòng mà đối diện nhau.

Phó Văn Đoạt đang cầm bông gòn sát trùng vết thương trên vai Đường Mạch, hắn cúi đầu, ánh mắt khóa chặt trên vết thương sâu tận xương. Đường Mạch bỗng nhiên quay đầu, khoảng cách đột nhiên bị thu hẹp. Vỏn vẹn chỉ cách nhau 5 cm, hơi thở nóng hổi của hai người quấn quít cùng một chỗ. Đường Mạch tựa hồ thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt Phó Văn Đoạt. Cậu rất ít khi thấy được dáng vẻ ngạc nhiên của người này, bất quá lúc này Đường Mạch cũng bị giật mình.

Ánh mắt Đường Mạch rung động, cậu há miệng thở dốc, không nói gì.

Giờ khắc này, Phó Văn Đoạt rõ ràng cảm nhận được mùi vị nhẹ nhàng khoan khoái, sạch sẽ truyền vào trong mũi hắn. Mùi này rất nhạt, lại có chút dễ ngửi. Tay cầm nhíp của hắn dần dần siết chặt lại.

Trong lúc nhất thời, hai người không hề di chuyển, ở khoảng cách gần cứ như vậy nhìn chằm chằm đối phương.

Khoảng cách này gần đến mức nếu nhìn từ góc độ nào đó thì giống như đang hôn nhau vậy, mà ngay sau đó, một giọng nói mang ý cười cũng rất đúng lúc vang lên từ ngoài cửa: "A, làm phiền đến hai người rồi sao?"

Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đồng thời quay đầu nhìn về phía cửa.

Lạc Phong Thành mặc một bộ đồng phục nghiên cứu màu trắng, đứng tựa vào phòng cười nói: "Đùa chút thôi. Chỉ là đứng ở chỗ tôi nhìn thì thấy hai người vừa nãy rất giống như đang hôn nhau." Hắn nói vô cùng thản nhiên, dù sao trước mắt là hai người đàn ông, cũng không phải một nam một nữ, đùa kiểu này không có gì to tát. Nhưng mà nghe xong những lời của hắn, yết hầu của Đường Mạch khô khốc một trận, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác kì lạ.

... Phó Văn Đoạt không phải gay, nhưng cậu thì phải.

Lạc Phong Thành cho rằng giữa hai người đàn ông rất khó nảy sinh quan hệ đặc biệt nên mới thoải mái nói đùa. Nhưng Đường Mạch biết, cậu thích đàn ông. Câu nói này đối với Phó Văn Đoạt thật sự chỉ là một câu nói đùa, nhưng đối với cậu mà nói thì có chút xấu hổ. Đường Mạch cố gắng nhích ra mép giường, tận lực tránh xa Phó Văn Đoạt một chút.

Không ngờ lúc này, Phó Văn Đoạt cầm cái nhíp đè lên vết thương sâu nhất trên lưng Đường Mạch. Cồn iod đụng vào vết thương, Đường Mạch bị đâm đột ngột giật mình một cái, sau đó lại ngồi xuống. Cậu thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, đụng phải cằm Phó Văn Đoạt, sau đó lưng dựa lên đùi Phó Văn Đoạt.

Giọng nói Phó Văn Đoạt trầm thấp: "Vết thương này kế bên cột sống, tốt hơn vẫn nên cẩn thận, trước khi khỏi hẳn không thể để nó nghiêm trọng hơn. Nếu đâm chếch sang 2 cm nữa sẽ đâm thủng đốt sống lưng thứ ba của cậu. Lấy năng lực phục hồi của cậu, không đến mức bị liệt suốt đời, nhưng trong thời gian ngắn không thể nào đứng lên được, sẽ không có khả năng chiến đấu." Dừng một chút, hắn nói: "Thời điểm vật lộn với người khác, có thể thử đánh vào chỗ này."

Đường Mạch: "... Được."

Đây chính là điểm khác biệt trong việc biết đánh nhau. Trước đây Đường Mạch rất ít đánh nhau, người Giang Nam phần lớn đều hòa nhã thân thiện, ngay cả cơ hội chửi lộn cũng ít. Nhưng hiện tại cậu không thể không đánh nhau. Cậu biết rất nhiều chỗ đánh có hiệu quả, nhưng lúc đánh nhau quá vội vàng, cậu không có loại phản ứng theo bản năng này, chỉ biết tùy tiện mà công kích. Điều này cần phải huấn luyện trong một thời gian dài.

Lạc Phong Thành nghe Phó Văn Đoạt nói vậy cũng đi tới: "Vết thương này cũng có chút nghiêm trọng rồi. Đường Mạch, bị thương nặng như vậy mà cậu vẫn có thể tung tăng nhảy nhót được, thật sự rất hiếm thấy."

Nửa tiếng trước lúc Đường Mạch xử lý vết thương cho Phó Văn Đoạt cũng từng nghĩ như vậy, bây giờ bị Lạc Phong Thành đưa lại cho mình, cậu nói: "Tôi không sao. Chủ yếu là do vũ khí của sinh vật kia khá đặc biệt, bị nó chém trúng hơi khó lành lại."

Ba người không tiếp tục chủ đề này.

Lạc Phong Thành: "Vừa rồi hai người đang nói gì vậy?"

Lạc Phong Thành bước vào phòng y tế tại thời điểm tương đối khéo, nếu như bình thường hắn còn chưa tới gần, Phó Văn Đoạt và Đường Mạch sẽ phát hiện ra tiếng bước chân của hắn. Nhưng lúc đó Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đang rơi vào tình cảnh tương đối lúng túng, cả hai người không nhận ra được Lạc Phong Thành đang tới gần.

Đạo cụ lưu trữ có liên quan đến thời gian và ý thức, thậm chí có khả năng liên quan đến bộ não con người. Vấn đề chuyên môn cần tìm người chuyên nghiệp để giải quyết, Lạc Phong Thành vừa vặn là lựa chọn tốt nhất. Sắc mặt Đường Mạch bình tĩnh nhìn Lạc Phong Thành, nhưng cậu lại nghe Phó Văn Đoạt nói: "Không có gì, chỉ đang nhắc tới một cái trò chơi mà tôi từng tham gia trước đây."

Đường Mạch nói: "Ừm, cái trò chơi này có chút khó, là phó bản giáng sinh mà tôi với Phó thiếu tá cùng tham gia, khi trước đã nói với anh rồi đó."

Hai người đều hết sức ăn ý mà tránh đi vấn đề về trứng Gà Tây.

Trứng Gà Tây hiện tại là đạo cụ quan trọng nhất của Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, không gì sánh bằng. Bọn họ tạm thời vẫn chưa muốn nói cho người khác biết, cho dù người đó là Lạc Phong Thành.

Ánh mắt Lạc Phong Thành đảo qua hai người họ, sau đó hắn thu hồi tầm mắt, nói: "Vừa rồi trong phòng làm việc nghe hai người nói, em họ của Phó thiếu tá cũng thông quan Tháp Đen tầng một. Nó ở Thượng Hải sao?"

Phó Văn Đoạt đã khử trùng rồi quấn băng lại cho Đường Mạch, Đường Mạch đứng lên, cầm áo sơ mi trắng của mình mặc vào. Cậu nói: "Nó không ở Thượng Hải. Lúc Tháp Đen thông báo nó thông quan, nói nó là người chơi Trung Quốc khu 6. Trung Quốc khu 2 là Thượng Hải, Trung Quốc khu 6 không biết là ở đâu. Nhưng khẳng định không phải Thượng Hải."

Phó Văn Đoạt: "Trung Quốc khu 1 chắc là Bắc Kinh. "

Trước đây lúc Phó Văn Đoạt vẫn còn ở Bắc Kinh, Tháp Đen đã nói 'Trung Quốc khu 1 Khách lén qua sống Phó Văn Đoạt thành công thông quan Tháp Đen tầng một'. Mấy ngày hôm trước Phó Văn Đoạt ở tại Thượng Hải thành công thông quan Tháp Đen tầng hai, nó liền nói 'Trung Quốc khu 2 Khách lén qua sông Phó Văn Đoạt...'. Đa số người chơi có thể sẽ không chú ý tới sự khác biệt này, nhưng Đường Mạch và Lạc Phong Thành đều chú ý tới, nói vậy có lẽ cũng có rất nhiều người chơi đã phát hiện ra chi tiết này.

Lạc Phong thành nói: "Trung Quốc khu 1 là Bắc Kinh, Trung Quốc khu 2 là Thượng Hải. Đây là sự phân bố khu vực của Tháp Đen. Rất rõ ràng, nó phân chia khu vực dựa theo mỗi thành phố. Cứ 10.000 km vuông sẽ có một tòa Tháp Đen, dựa theo quy hoạch đô thị của Trung Quốc, hầu hết các thành phố đều có diện tích khoảng 10.000 km vuông. Cho nên việc phân chia khu vựa dựa trên từng vị trí của Tháp Đen. Mỗi một Tháp Đen là một khu vực."

Đường Mạch ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Phong Thành, cậu hiểu ý hắn, nói: "Bắc Kinh là khu 1, Thượng Hải là khu 2. Không lẽ nó dựa theo thứ hạng thành thị để phân chia khu vực?!"

Lạc Phong Thành nhẹ nhàng gật đầu, nhưng hắn lại ra một chuyện khác: "Từ lâu tôi đã chú ý tới việc này, hay đúng hơn là tôi còn nhận thấy một điều khác. Đường Mạch, Phó thiếu tá, người chơi ở mỗi khu vực lớn lần đầu tiên thông quan Tháp Đen tầng một đều sẽ bị nó thông báo trên toàn thế giới. Phó thiếu tá là ngoại lệ, anh là người đầu tiên thông quan, một lần được nhắc tên tận ba lần. Những khu vực lớn khác thông quan chỉ thông báo một lần, ví dụ như khu vực nước Mỹ, khu vực Châu Âu."

Vị trí đầu luôn nhận được đặc quyền, trong lòng Đường Mạch tràn đầy cảm xúc, bởi vì cậu cũng là người đầu tiên thông quan công tháp tầng một cấp độ khó, cũng nhận được 'chiếu cố đặc biệt' của Tháp Đen.

Thanh âm Phó Văn Đoạt bình tĩnh: "Tại sao lại là khu Âu Châu?"

Đường Mạch khẽ run, cậu lập tức hiểu ra vấn đề then chốt, sắc mặt trầm xuống.

Lạc Phong Thành nhìn sắc mặt trịnh trọng của Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, khẽ mỉm cười. Cùng người thông minh nói chuyện rất dễ dàng, nếu như bây giờ đứng trước mặt hắn là Jacks, trước khi Lạc Phong Thành nói hết ra, Jacks cũng không thể hiểu hắn đang nói gì. Mà bây giờ, hắn chỉ cần nói một câu, Phó Văn Đoạt và Đường Mạch liền biết hắn muốn nói cái gì.

"Đúng vậy. Có khu vực Hoa Kì, khu vực Trung Quốc, nhưng tại sao lại là khu vực Châu Âu, mà không phải là khu vực Anh Quốc, khu vực Đức, khu vực Pháp. Hay là các nước Đông Á, tại sao lại tách khu vực Trung Quốc ra, không giống như Nhật Bản và Hàn Quốc bị tính vào trong khu vực Đông Á. Không giống như Bắc Kinh là Trung Quốc khu 1, Thượng Hải là Trung Quốc khu 2. Rốt cuộc là vì cái gì... Khiến Tháp Đen có sự phân chia khu vực rõ ràng như vậy?" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro