Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 109: Tái tổ hợp gen.

Edit: Mp Mp Mũm Mĩm
..........
Trong nhà kho tối tăm chật hẹp, Phó Văn Đoạt dựa vào tường, cúi đầu nhìn cậu thanh niên trước mặt. Hai mắt Đường Mạch hơi mở, bàn tay lạnh lẽo phủ lên má phải của hắn. Gió đêm luồn qua khe cửa bay tới bên cạnh hai người, thổi bay tóc mái trên trán Đường Mạch.

Đường Mạch chưa từng thấy một Phó Văn Đoạt như vậy bao giờ, hắn hiện tại có chút ngạc nhiên và sửng sốt, dường như còn xen lẫn một chút cảm xúc đặc biệt không thể diễn tả bằng lời. Phó Văn Đoạt dùng ánh mắt phức tạp nhìn Đường Mạch, ánh mắt kia khiến bàn tay đang sờ mặt Phó Văn Đoạt có chút cứng đờ. Nhưng Đường Mạch cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Đường Mạch giải thích: "Cái dị năng của cô gái khách lén qua sông kia không chỉ đơn giản là tiếp xúc cơ thể. Nếu như bộ phận tiếp xúc càng thân mật thì sẽ càng dễ lấy được dị năng của đối phương. Cho nên lúc trước tôi và cô ta đánh nhau, cô ta vẫn luộn chạm vào mặt và cổ của tôi, hai chỗ này thân mật hơn so với tay rất nhiều." 

Đúng vậy, sờ mặt là yêu cầu của dị năng, cậu chỉ đúng tình hợp lý mà thôi!

Phó Văn Đoạt: "Cô ta chạm vào mặt và cổ của cậu?" Thời điểm đó Phó Văn Đoạt đang cùng một tên khách lén qua sông khác vật lộn, cũng không chú ý tới tình huống bên phía Đường Mạch.

Đường Mạch cũng không nghĩ nhiều: "Ừ."

Phó Văn Đoạt nheo mắt.

"Chạm vào bộ phận càng thân mật thì thời gian sao chép dị năng càng ngắn?"

Đường Mạch: "Đúng là như vậy."

Phó Văn Đoạt không nói gì nữa, nhưng lại dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Đường Mạch: Thật sự có loại dị năng như vậy?

Đường Mạch: ". . ."

"Thật sự có!"

Đường Mạch thiếu chút nữa đã đem quyển số dị năng ra cho Phó Văn Đoạt xem, nhưng may là lý trí của Đường Mạch nhanh chóng cản lại ý tưởng này.

Phó Văn Đoạt thấp giọng cười một tiếng, không nói gì nữa.

Hai người lặng lẽ đứng trong nhà kho, lòng bàn tay Đường Mạch kề sát trên mặt Phó Văn Đoạt.

Khác với Phó Văn Đoạt, tay của Đường Mạch rất lạnh, có thể là do ban nãy trời mưa, tay Đường Mạch dính một ít nước mưa nên lòng bàn tay cậu mang theo một chút hơi nước lạnh lẽo. Lúc quyết định sờ mặt của Phó Văn Đoạt, Đường Mạch cần phải dùng rất nhiều dũng khí. Thế nhưng sau khi chính thức chạm lên mặt hắn, cậu cảm thấy hình như cũng không phải chuyện gì lớn.

Đều là mặt, sờ mặt Phó Văn Đoạt hay sờ mặt mình cũng không có gì khác biệt.

Đường Mạch tay trái áp sát vào mặt Phó Văn Đoạt, cậu nghĩ thầm.

Sau khi giữ nguyên tư thế này được năm phút, Đường Mạch từ từ cau mày. Cậu suy nghĩ nói: "Hình như vẫn còn hơi lâu." Nói xong, cậu giơ tay còn lại chạm vào má bên kia của Phó Văn Đoạt. Sau khi đặt tay lên, cậu mới ngẩn người, lúc này mới phát hiện ra có chỗ nào không đúng. Từ từ, cái tư thế này. . .

Đường Mạch nhìn chốc lát, sau đó hai tay theo bản năng dùng sức ép hai bên má Phó Văn Đoạt lại.

Phó Văn Đoạt bĩu môi.

Đường Mạch trực tiếp cười lớn.

Phó Văn Đoạt: ". . ."

Đường Mạch lúc này mới phát hiện vừa rồi mình đùa hơi quá, cậu nhanh chóng buông tay. Thực ra cũng không thể trách cậu được, lúc cậu dùng hai tay ôm mặt Phó Văn Đoạt, Đường Mạch căn bản không kìm được muốn bóp mặt hắn. Cái tư thế này thật sự rất thích hợp để bóp mặt, Phó Văn Đoạt còn cuối đầu yên lặng nhìn cậu, bày ra bộ dạng "Tôi cực kỳ muốn bị bóp mặt".

Sau khi cười xong, Đường Mạch mới bình tĩnh nói: "Xin lỗi."

"Không sao."

Đường Mạch ho khan một cái, cũng không tiếp tục lên tiếng, lại nghe một giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng vang lên: "Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?"

Đường Mạch ngẩng đầu: "Hai mươi ba. Sao vậy?"

Phó Văn Đoạt gật đầu: "Ra là thế, vậy cậu nhỏ hơn tôi ba tuổi."

Đường Mạch không biết tại sao đối phương đột nhiên nói như vậy, nhưng suy nghĩ một lúc thì cậu chợt hiểu ra:... Phó Văn Đoạt muốn nói cậu ấu trĩ! Đường Mạch lại ngẩng đầu lên, bắt gặp Phó Văn Đoạt đang bình tĩnh nhìn mình, hai mắt hắn đen nhánh chứa đầy ý cười. Dựa vào độ hiểu ý cực cao khiến cho cậu và Phó Văn Đoạt có thể phối hợp hoàn hảo trong mỗi trò chơi, Đường Mạch giờ khắc này có thể khẳng định người đàn ông này đang nói cậu quá ấu trĩ.

Vốn dĩ Đường Mạch muốn phản bác, nhưng suy nghĩ kỹ một chút thì thấy: Cậu vừa rồi hình như cũng có chút ấu trĩ.

Trải qua một màn như vậy, bầu không khí ngột ngạt giữa hai người giảm đi rất nhiều.

Đường Mạch tiếp tục dùng hai tay ôm mặt Phó Văn Đoạt, chờ đợi sao chép dị năng. Nhưng mà thời gian từng giây từng phút trôi qua, lại đợi thêm năm phút nữa, cậu vẫn không thể tra xét được dị năng của Phó Văn Đoạt.

Có vẻ như dị năng của Phó Văn Đoạt mạnh hơn so với cậu tưởng tượng rất nhiều.

Đường Mạch: "Có lẽ phải chạm lâu hơn một chút. Cô gái khách lén qua sông kia phải sờ tôi tận mười phút mới lấy được dị năng của tôi. Nhưng mà dị năng của cô ta là dị năng gốc, của tôi chỉ là bản sao chép, hiệu quả và điều kện có thể sẽ khó hơn cô ta. Với lại dị năng của anh chắc phải rất mạnh. Dị năng càng mạnh thì càng khó thăm dò..."

"Có thể chạm vào nhiều nơi đúng không?"

Đường Mạch nhất thời không kịp phản ứng, cậu tiếp tục lời nói của mình: "Đương nhiên, dị năng của anh mạnh là chuyện tốt..." Thanh âm đột nhiên dừng lại, Đường Mạch kinh ngạc ngẩng đầu, hai mắt trợn to: "Chạm vào nhiều nơi?"

Sắc mặt Phó Văn Đoạt bình tĩnh, nhưng khóe miệng lại thản nhiên nhếch lên: "Chạm vào bộ phận thân mật sẽ rút ngắn thời gian sao chép dị năng." Hắn nói có sách mách có chứng mà phân tích: "Sờ mặt thì thân mật hơn với sờ tay, cho nên thời gian được rút ngắn... vậy nếu như sờ ở chỗ thân mật hơn khuôn mặt thì sao?"

Đường Mạch: ". . ."

"Tôi không ngại để cậu sờ ở nhiều chỗ hơn đâu." Dừng một chút, Phó Văn Đoạt bổ sung: "Để lấy được dị năng."

Đường Mạch: ". . . Được."

Lúc Phó Văn Đoạt nói câu nói này, ánh mắt của hắn dán chặt trên người Đường Mạch. Hắn vô cùng hứng thú nhìn sắc mặt liên tục thay đổi, nín nhịn nửa ngày mới phun ra một chữ "được" của cậu. Phản ứng của Đường Mạch khiến hắn cảm thấy rất thú vị, lại cảm thấy Đường Mạch có chút đáng yêu. Nhưng một khắc sau, nụ cười của Phó Văn Đoạt trực tiếp cứng đờ ở khóe môi, không thể cười nổi nữa.

Bởi vì một bàn tay lạnh lẽo từ cái cằm kiên nghị của hắn từ từ trượt xuống. 

Một tay Đường Mạch vẫn đặt trên mặt Phó Văn Đoạt, tay còn lại chậm rãi trượt xuống dưới một chút, sau đó không chút do dự vuốt qua cổ Phó Văn Đoạt. Nhiệt độ lạnh lẽo xông vào người khiến cơ thể Phó Văn Đoạt chấn động, trong lòng hắn bỗng nhiên có dự cảm không ổn, theo phản xạ tính mở miệng ngăn Đường Mạch tiếp tục chạm vào, nhưng lúc này tay Đường Mạch đã hạ xuống dưới. 

Đường Mạch mặt không đổi sắc sờ lên ngực Phó Văn Đoạt.

Cho dù cách một tầng áo khoác và áo sơ mi, cơ bắp rắn chắc của Phó Văn Đoạt cũng khiến Đường Mạch cảm nhận được hormone nam tính đầy mị lực của Phó Văn Đoạt một cách rõ ràng. Đường Mạch quyết định tiếp tục sờ xuống phía dưới, thời điểm mò tới bụng đối phương, Đường Mạch dừng lại trong chốc lát. Cậu ngẩng đầu nhìn Phó Văn Đoạt một cách kỳ lạ.

Hô hấp Phó Văn Đoạt gần như ngừng lại.

Đường Mạch: "Anh thế mà có tám múi cơ bụng?"

Phó Văn Đoạt hỏi ngược lại: "Tại sao tôi không thể có cơ bụng tám múi?"

Người chỉ có một khối cơ bụng – Đường Mạch, dĩ nhiên không nói nên lời: ". . ."

Sờ ngực, sờ cơ bắp, đây đã là giới hạn Đường Mạch có thể làm. Cậu cũng không muốn thân mật hơn, bởi vì bản thân cậu là gay, loại chuyện chạm vào đàn ông như thế này cậu cản bản không muốn làm, bất đắc dĩ thì đến một điểm nào đó cũng sẽ ngưng, bảo trì khoảng cách nhất định. Nhưng mà cái dị năng lại không cho phép cậu bảo trì khoảng cách thích hợp nào cả.

[- D năng: Đừng hòng giu mt xu tin riêng!

-  Người s hu: Lâm Nhã Xu (khách lén qua sông)

. . .

-          Hn chế: Phi chm vào đi phương trong thi gian dài, trong thi gian tiếp xúc cn phi chm trc tiếp vào da. . . ]

Sắc mặt Đường Mạch bình tĩnh nhìn về phía trước, cậu nhìn chằm chằm cổ áo Phó Văn Đoạt. Đường Mạch không nói gì, Phó Văn Đoạt bị cậu sờ cũng không mở miệng. không ai biết đã qua bao lâu, Đường Mạch bỗng nhiên ngẩng đầu nói: "Tôi có thể bỏ tay vào trong không?"

Phó Văn Đoạt: ". . . "

. . . Hắn nghe lầm?

Đường Mạch: "Phải tiếp xúc trực tiếp với da mới được."

". . . "

Một lúc sau, Phó Văn Đoạt nói: "Được."

Phó Văn Đoạt giơ hai tay lên cởi áo khoác của mình. Sau khi cởi áo khoác ra, Phó Văn Đoạt suy nghĩ một chút lại đưa tay tháo nút áo sơ mi. Động tác của hắn rõ ràng rất nhanh, nhưng trong mắt Đường Mạch lại giống như bị ai đó bấm nút quay chậm. 'Lách cách', từng chiếc nút áo bị hắn cởi ra, thanh âm đáng lẽ phải cực nhỏ lại trở nên cực kỳ rõ ràng trong nhà kho yên tĩnh. 

Phó Văn Đoạt mở áo sơ mi ra, Đường Mạch liền bỏ tay vào trong. 

Khoảng khắc khi lòng bàn tay và làn da tiếp xúc trực tiếp với nhau, Phó Văn Đoạt mím môi một cái, ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu thanh niên trước mắt.

Trên mặt của Đường Mạch không có bất cứ biểu cảm gì, dường như chỉ vì đạt được dị năng của đối phương mới làm ra hành động như vậy. Thế nhưng Phó Văn Đoạt lại không biết, trong lòng Đường Mạch lúc này đang suy nghĩ một cái tên: Victor.

Mặc dù Đường Mạch là một thuần gay, nhưng cậu luôn giữ khoảng cách thích hợp với những người cùng giới. Có lẽ là bởi vì cậu thích đọc sách, trời sinh yêu thích yên tĩnh, Đường Mạch trước khi vào đại học chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương, sau khi lên đại học đã bị bạn cùng phòng kéo vào chơi bài brit, sau đó thì đã quen biết Victor. Khi thích một người cậu sẽ chung thủy, không dễ dàng thay đổi, sẽ thật lòng thật dạ mà thích người đó.

Nhưng mà. . .

Đường Mạch yên lặng ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt. Ánh mắt hai người lập tức giao nhau trong không khí, một khắc sau, Đường Mạch liền nhìn qua chỗ khác, không dám nhìn lại.

Hiện tại tim của cậu đập rất nhanh.

Rõ ràng cậu đối với Victor là ngưỡng mộ và yêu thích, cũng chỉ có anh mới khiến tim cậu đập nhanh, nhưng ngay lúc này, khi Phó Văn Đoạt cởi áo trước mặt cậu, để lộ ra đường cong cơ bắp lưu loát xinh đẹp, Đường Mạch thế mà cảm thấy bản thân có chút muốn thay lòng đổi dạ rồi.

Lúc đầu, ánh mắt cậu nhìn chằm chằm những ngón tay thon dài của Phó Văn Đoạt, nhưng sau khi Phó Văn Đoạt cởi áo, Đường Mạch đã không nhịn được mà nhìn cơ thể của đối phương. Cũng có lẽ là vì tiếp xúc quá thân mật cho nên cậu mới sản sinh ra phản ứng kỳ lạ này. Đường Mạch ép mình không nghĩ đến chuyện này nữa, cậu nghiêm túc sờ vào tám khối cơ bụng của Phó Văn Đoạt, sờ soạng tận một phút đồng hồi cũng không có bất kỳ phản ứng gì.

Đường Mạch đang suy nghĩ xem mình như vậy liệu có giống fuckboy hay không, tùy tiện sờ sờ cơ bụng người đàn ông khác cũng có cảm giác, nhưng cậu còn chưa kịp tìm ra manh mối, bỗng nhiên, một vật thô cứng đụng trúng bắp đùi cậu. Đường Mạch hơi sửng sốt, cậu không nghĩ ra đó là cái gì, trong thoáng chốc cậu thầm nghĩ 'đây là loại cơ gì', sau đó liền tiện tay chạm vào nó.

Phó Văn Đoạt: "Khụ khụ. . ."

Đường Mạch phản ứng lại: "..."

Đường Mạch lập tức ngẩng đầu lên, Phó Văn Đoạt sắc mặt bình tĩnh nhìn cậu, giống như vật cứng rắn dưới kia không liên quan gì đến hắn.

Hai người nhìn nhau một lúc, nhất thời: ". . ."

Qua hồi lâu, Đường Mạch nhịn không được hỏi: "Ngại quá cho tôi hỏi một câu, Phó thiếu tá... anh không phải trai thẳng sao?" Đường Mạch vừa hỏi xong cũng tự tìm ra câu trả lời cho mình. Không đúng, ai nói trai thẳng bị thằng đàn ông khác sờ thì không thể cứng. Đây chỉ là phản ứng sinh lý bình mà thôi, là cậu suy nghĩ quá nhiều rồi.

Nhưng Đường Mạch còn chưa kịp nói xin lỗi, Phó Văn Đoạt đã thản nhiên nói: "Bộ tôi từng nói mình không thích đàn ông à?"

Đường Mạch ngây người: ". . . ? ? ?"

Excuseme?! Anh cmn thật sự thích đàn ông? ! ! !

Phó Văn Đoạt nhìn bộ dạng khiếp sợ của Đường Mạch, mặc dù rất muốn nói thêm hai câu, nhưng tiểu phó ở phía dưới thật sự không nể mặt mũi, khiến hắn cũng có chút xấu hổ. Hai người vẫn duy trì tư thế Đường Mạch một tay sờ mặt, một tay sờ cơ bụng, tiểu phó thẳng đứng chọc ngay đùi Đường Mạch. Đứng được nửa phút, Đường Mạch thật sự cảm thấy không thể tiếp tục như vậy, cậu đang định thu tay lại thì nghe một giọng nói hoảng sợ vang lên từ bên kia --

"Hai anh đang làm gì cái vậy? ! ! !"

Đường Mạch và Phó Văn Đoạt giật mình quay đầu lại nhìn. Khoảng khắc nhìn thấy Phó Văn Thanh, trong lòng Đường Mạch không hiểu sao nghĩ tới một câu: Bắt gian tại trận. Nhưng cậu nhanh chóng vứt bỏ ý nghĩ kỳ lạ này, bình tĩnh mở miệng giải thích: "Không phải như em nghĩ đâu, tiểu Thanh. Anh chỉ đang sao chép dị năng của anh trai em thôi."  

Phó Văn Thanh trợn mắt, hai mắt đầu tiên là nhìn về phía ngực đang mở rộng của anh trai nhà mình, sau đó là nhìn bàn tay Đường Mạch đang để trên bụng Phó Văn Đoạt.

. . . Anh lừa con nít hả! 

Phó Văn Thanh vừa đổ đầy nước khoáng xong quay lại trạm xăng thì ngạc nhiên phát hiện không thấy anh trai nhà mình và Đường Mạch đâu. Bạn nhỏ kiên nhẫn đợi một lúc nhưng vẫn không thấy ai trở về. Cậu nhóc lo lắng tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm thấy nhà kho nhỏ này. Thấy cửa không khoá, còn để lại một khe hở, Phó Văn Thanh cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp thò mắt qua nhìn. Sau đó, nhóc liền nhìn thấy một màn cả đời cũng không thể quên được--

Đường Mạch đè anh trai nhóc lên tường, cởi quần áo, sờ soạng!!! 

Đáng sợ nhất là. . .

Tròng mắt Phó Văn Thanh đảo một vòng, nhìn chằm chằm vào quần Phó Văn Đoạt.

Anh trai cứng á! ! !

Trong đầu nhóc Phó là các suy nghĩ đại loại như "Anh trai nhà mình thế mà là gei", "Hèn gì hai người lại cùng nhau đến Nam Kinh tìm mình, thì ra là chị dâu", vô vàn ý nghĩ nhưng cuối cùng chỉ gói gọn thành một câu: "Xin lỗi, quấy rầy rồi."

Đường Mạch: ". . ." Em không hề quấy rầy đâu! ! !

Đường Mạch nhanh chóng buông tay ra định giải thích, Phó Văn Đoạt đã nắm tay cậu lại, để Đường Mạch tiếp tục sờ cơ bụng của mình. Sau đó, cúi đầu nhìn em trai nhà mình, lạnh lùng nói: "Nhóc suy nghĩ nhiều rồi."

Lời giải thích của Đường Mạch còn không bằng năm chữ của Phó Văn Đoạt, những lời này vừa dứt, Phó Văn Thanh đã sợ hãi ngẩng đầu, không dám nói nữa.

Đường Mạch định mở miệng chuẩn bị giải thích rõ ràng với Phó  Văn Thanh, nhưng cậu vừa hé miệng thì giọng nói đã dừng lại. Phó Văn Đoạt và Phó Văn Thanh cũng kinh ngạc quay đầu nhìn lòng bàn tay Đường Mạch. Chỉ thấy một tia sáng trắng ấm áp le lói qua giữa khe hở ngón tay của Đường Mạch. Tia sáng trắng cũng không chói mắt mà chiếu rọi nhà kho nhỏ, chứng tỏ sự tồn tại của nó.

Lúc kiểm tra dị năng của Phó Văn Thanh hoàn toàn không thấy ánh sáng trắng này xuất hiện.

Đường Mạch vui vẻ, buông bàn tay đang sờ soạng cơ bụng Phó Văn Đoạt xuống, nhanh chóng vỗ xuống đất.

Âm thanh vù vù qua đi, Đường Mạch giơ tay lên, luồng sáng đen từ lòng bàn tay cậu bay ra. Đường Mạch bắt lại, không kịp đợi mà kiểm tra bên trong luồng sáng. Nhưng sau đó vẻ mặt cậu nhanh chóng cứng đờ, qua vài giây, Đường Mạch dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Phó Văn Đoạt và Phó Văn Thanh.

"Cái này. . . Tôi cũng không biết phải nói như thế nào. Phó thiếu tá, anh lại đây nhìn xem... Có chút phức tạp. "

[- D năng: Tái t hp gen (1)

- Người s hu: Phó Văn Đot (Khách lén qua sông)

-  Loi hình: Gen

- Chc năng: Không biết

- Cp bc: Cp by

- Hn chế: Không biết

-         Ghi chú: K cui cùng s hu d năng này là người... Không biết!]

....................

Chú thích:

1.       Tái tổ hợp gen: Các tên khác: tái tổ hợp di truyền (genetic recobination) hoặc tái tổ hợp sinh học (biological recombination) hay tái tổ hợp DNA (DNA recombination), là hiện tượng sinh vật bố mẹ sinh ra con có những tính trạng khác với bố mẹ do sự tổ hợp lại những gen vốn có của bố mẹ, phát sinh ra bởi sự chuyển đổi lô-cut của các gen trong hệ gen.

................................

Lời tác giả:

Đường Đường: Anh cmn không phải trai thẳng sao?!

Lão Phó: Tôi nói tôi không phải gay khi nào? [tiểu phó hùng dũng oai vệ hiên ngang khí phách biểu thị tán thành]

Đường Đường: . . . [ tôi có câu 'dmm' không biết có nên nói hay không]

...................................

Mp: dịch chương này quắn quéo quá các bác ạ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro