02
phác tống tinh là con trai út trong nhà. trước hắn còn có ba chị gái. mẹ phác ngày đó đã gặp khó khăn trong việc sinh ra một đứa con trai, bà lo lắng đến mức đã nhiều lần đi đến đền thờ long mẫu* để xin xăm xin quẻ, cầu trời khấn phật mãi cuối cùng cũng sinh ra được hắn. tống tinh, có nghĩa là hội tụ các vì sao, mặt trăng, và thu hút của cải, châu báu. đã được thầy bói ở chợ đêm phố chùa sửa lại ý nghĩa. mẹ phác không biết chữ, nên bà chỉ nghe thấy được hai chữ "chiêu tài" liền liên tục nói đồng ý, đồng thời vui vẻ trả ba trăm đô hồng kông* mà bà trân trọng lấy ra từ chiếc hộp đựng bánh trung thu đã cũ được cất dưới gầm giường.
tống tinh, người hội tụ trăng sao, ngày còn nhỏ hắn từ trong vòng tay của cha mẹ và các chị gái giống như những ngôi sao ôm lấy mặt trăng mà lớn lên, dù gia cảnh không được tính là giàu có, nhưng hắn cũng không phải chịu đựng sự thiếu thốn.
cũng bởi vì vậy mà phác tống tinh mới có dự định sau khi tốt nghiệp trường dự bị sẽ dọn ra ngoài ở riêng, điều này gần như đã thay đổi cả gia đình hắn. mẹ phác và chị cả một mực ngăn cản,
"con ở bên ngoài muốn uống được một bát canh cũng là chuyện khó, ở lại nhà mình có gì không tốt sao?"
chị hai và chị ba lại bày tỏ sự ủng hộ với hắn. "a tinh đã lớn rồi. để nó ra ngoài ở cũng tốt."
kết quả cuối cùng là một bên ủng hộ và một bên không, và phác tống tinh có thể tự mình quyết định. ngay trong ngày hôm đó hắn đã kéo theo vali và rời khỏi nhà.
"con cái lớn rồi, nó tự có cách sống và quyết định của riêng mình. nên để nó đi đi thôi." bố phác đã nói như vậy sau khi hắn đi.
khi phác tống tinh kiếm được đồng tiền lương đầu tiên, lần đầu tiên trong đời hắn mua một túi thịt xá xíu và mang thêm một ít đồ ăn về thăm nhà, mẹ phác hôm đó đã cười rất vui vẻ, khóe mắt nheo lại của bà có nhiều nếp nhăn mà trước đây phác tống tinh chưa từng để ý đến.
"thường ngày con ăn cơm có ngon không? hôm nay mẹ có nấu canh, con múc về một bình mà uống. nếu con có quần áo gì cần giặt, con cứ để lại đây cho mẹ. mấy bộ đồ mặc đi làm của con để bị nhăn sẽ không đẹp, bình thường để ở bên ngoài nên cẩn thận một chút. con hiện tại có đang ở một mình không?"
"à, không có. con ở chung với một người bạn cùng phòng."
"ồ, ra là vậy. những người khác thì sao hả con, có ổn không?"
"ừm, tốt ạ, mẹ không cần lo đâu."
sau này, hắn cũng đã đưa phác thành huấn về nhà, vẻ ngoài ngoan ngoãn và hiểu chuyện của em khiến em gần như ngay lập tức trở thành tâm điểm chú ý của mẹ phác. bà cuống quýt đẩy em ngồi lại ghế sô pha không cho phép đi theo phác tống tinh phụ giúp. "việc rửa chén cứ để a tinh làm là được, nào con lại đây, ngồi nói chuyện với dì."
phác thành huấn xấu hổ và ngượng ngùng không còn cách nào khác ngoài ngồi lại trong phòng khách với mẹ phác, và lúc phác tống tinh bưng chồng bát đĩa đi vào phòng bếp, em đã liếc nhìn hắn để cầu cứu. phác tống tinh biết em xấu hổ nhưng hắn cũng không thể làm gì được để giúp em, hắn chỉ có thể dùng khẩu hình miệng nói "anh sẽ ra ngay thôi", rồi biến mất sau cánh cửa phòng bếp. chị ba cũng chậm rãi đi vào phòng bếp. phác tống tinh vốn tưởng rằng chị gái sẽ giúp mình rửa chén, nhưng không ngờ chị gái lại đứng sau lưng phác tống tinh, cười nhẹ nhàng nhìn hắn.
"sao vậy?"
tiếng còi cảnh báo kêu lớn. hắn và chị ba đã cùng lớn lên và ngủ chung một giường, vậy nên hiển nhiên đã quen thuộc với vẻ mặt đó của đối phương ㅡㅡ rõ ràng là không có ý tốt gì.
"xem ra em với a huấn có mối quan hệ rất tốt nhỉ."
phác tống tinh dừng tay và liếc nhìn chị gái, không chắc ý người đối diện vừa nói là gì. bong bóng xà phòng trong tay hắn bồng bềnh lên xuống theo chuyển động của nước, như xoay tròn và nhảy múa dưới ánh đèn phòng nhợt nhạt.
"là bạn cùng phòng với nhau có thể có quan hệ không tốt sao?"
chị ba chỉ lắc đầu, rồi cười cười.
"liệu mà đối xử tốt với người ta đi, dù sao em ấy cũng là người tốt."
sau đó, hắn đem chuyện này nói với phác thành huấn, phác thành huấn vẫn còn hơi nghi ngờ, hỏi liệu chị ba của hắn có thật sự đã nói như vậy hay không? phác tống tinh gật đầu, nói rằng chị ba vẫn luôn là người thông minh nhất trong số bốn chị em nhà hắn, và hắn đoán là chị ấy có thể nhìn ra điều gì đó.
"không biết là đã nhìn thấy được điều gì." phác thành huấn khẽ lẩm bẩm, khuôn mặt thoáng đỏ bừng, chắc là vì nóng. phác tống tinh cho rằng chị gái của hắn có thể nhìn ra được mối quan hệ giữa hai người bọn họ là điều đương nhiên.
"mối quan hệ giữa hai chúng ta là gì?" phác thành huấn giận dữ hỏi. em quay người đi treo bộ quần áo đã ủi lên, đó là bộ vest phác tống tinh thường hay mặc đi làm, nó được treo cùng với bộ đồng phục cảnh sát của em.
phác tống tinh sững người tại chỗ, chỉ để nhận ra rằng hắn không thể trả lời em.
_
ngày hôm đó, hắn đến sở cảnh sát chờ phác thành huấn tan làm như thường lệ, đợi rất lâu nhưng vẫn không thấy ai, ngay khi hắn định đi vào phòng bảo vệ để gọi điện thoại thì nhìn thấy phác thành huấn tan làm muộn, bên cạnh còn được một cậu bé thấp hơn đỡ em đi xuống cầu thang, trên cánh tay thì băng bó. phác thành huấn muốn rút tay lại và đẩy cậu bé ra, ý nói rằng không cần phải quan tâm em, em không sao, nhưng phác tống tinh chỉ cảm thấy trong đầu hắn có một sợi dây đang bị kéo căng ra như dây cung, bất chợt vang lên phựt một tiếng, đứt mất.
phác thành huấn ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của phác tống tinh. em vội vàng thoát ra khỏi sự trợ giúp của người bên cạnh.
"đến rồi? thật xin lỗi, quên nói với anh là em sẽ tan làm muộn..."
"đây là... đã xảy ra chuyện gì vậy? em làm sao lại bị thương? có phải là..."
có phải là nếu như anh đến trễ một chút nữa, anh sẽ phải đến bệnh viện để tìm em hay không?
hắn không nói thêm một lời nào nữa, cũng không có cách nào để giải phóng lửa giận đang tích tụ trong lòng, giống như quả bóng bay không ngừng bị thổi phồng, bất cứ vào giây phút nào cũng có thể sẽ nổ tung.
"anh thành huấn không sao, chỉ là anh ấy bị ngất do hạ đường huyết khi đang đi tuần tra, rồi vô tình làm cánh tay bị trầy xước thôi, không có gì nghiêm trọng đâu ạ. anh cũng biết là anh thành huấn thường không hay ăn sáng mà, nói rằng đó là vì thuận tiện, nhưng cuối cùng lại để xảy ra sự cố. sau này em nhất định sẽ giám sát anh ấy thật cẩn thận."
hắn liếc nhìn bảng tên trên ngực áo cậu bé, trinh nguyên, lương trinh nguyên.
"lương tiên sinh..."
cậu bé cười và xua xua tay, "cứ gọi em là tiểu lương được rồi."
suốt trên đường đi, phác tống tinh im lặng không nói chuyện, phác thành huấn cũng hiếm khi im lặng, lương trinh nguyên bị ép ngồi ở giữa cảm thấy điều này thật khó xử, vậy nên cậu bé phải từng chút một bắt chuyện với phác thành huấn. cục trưởng sáng nay lại tiếp tục ăn cơm, a minh ở tiểu đội bên cạnh hình như lại thay bạn gái mới, tất cả đều là những chủ đề mà phác tống tinh không thể tham gia được. lát sau, ở trạm dừng tàu điện, nhìn thấy tàu điện đã tới nơi, tiểu lương mới gấp gáp như vớ phải được phao cứu sinh liền chào tạm biệt hai người họ, phác thành huấn cũng chào tạm biệt cậu bé, quay đầu nhìn lại, sắc mặt phác tống tinh đã tối sầm từ lúc nào.
"a tinh."
không có tiếng đáp lại, người trước mặt cứ thế đi thẳng lên lầu, giống như hoàn toàn không nghe thấy tiếng em gọi. thế là phác thành huấn lại cất giọng gọi tên hắn, lần này có chút khẩn trương và lo lắng.
"a tinh. a tinh à..."
người trước mặt đột ngột dừng lại, phác thành huấn không để ý nên đụng đầu vào tấm lưng vững chãi của hắn, và điều tồi tệ nhất là cánh tay bị băng bó của em cũng va vào người hắn.
"shhh... đau."
phác tống tinh nhanh chóng quay người, nhìn chằm chằm vào phần băng trên cánh tay của phác thành huấn, không nói gì. phác thành huấn đột nhiên cảm thấy mơ hồ, em sợ nhất là sự im lặng khác thường của phác tống tinh, không phải là vì nó khiến em sợ hãi, mà là bởi vì những lúc như vậy em không thể biết được phác tống tinh đang nghĩ gì, hắn là một người thường hay muốn bày tỏ lòng mình với người khác, nếu như đã kiên quyết lựa chọn im lặng nuốt chữ ngược vào trong lâu như vậy chắc chắn không phải là chuyện nhỏ. ít nhất thì đó không phải là điều mà em có thể dễ dàng bỏ qua bằng cách thực hiện một vài trò đùa thông thường.
"a tinh, anh nhìn em này, anh nghe em nói."
em cúi đầu, quyết định dùng cả hai tay để giữ lấy mặt đối phương khi không còn lựa chọn nào khác. phác tống tinh cuối cùng cũng chịu ngước mắt lên nhìn em, mặc dù trong mắt hắn dường như có đôi chút miễn cưỡng, nhưng phác thành huấn không khỏi bật cười. thực sự, ngay tại thời điểm này, em không muốn phá vỡ sự cố gắng làm ra vẻ nghiêm túc của mình.
"em thực sự không sao. sáng nay khi đi tuần tra em có ngất đi một chút xíu, chỉ là choáng váng trong vài giây thôi, nếu không phải tiểu lương nhanh chóng đỡ em dậy thì vết thương trên tay của em có lẽ đã nghiêm trọng hơn rồi. anh xem, em bây giờ không phải vẫn đang rất tốt hay sao? em quả thật có đôi lúc... lười biếng bỏ bữa sáng, nhưng em thề sau này sẽ không như vậy! sẽ không còn có lần sau nữa đâu, em bảo đảm."
xin anh đấy, nói gì đó với em đi. coi như em cầu xin anh.
đôi môi của phác tống tinh cuối cùng cũng mấp máy đôi chút. hắn đưa tay lên chạm vào tay phác thành huấn đang ôm lấy mặt hắn, nó lạnh quá. nhưng hôm đó rõ ràng vẫn là một ngày cực nắng nóng với ba mươi độ.
"mặt mày tái nhợt thế này mà vẫn cố chấp nói không sao. em nghĩ rằng anh không nhìn ra được à?"
phác thành huấn thở phào nhẹ nhõm, trái tim đang bị bóp nghẹt cuối cùng cũng từ từ được buông lỏng ra.
phác tống tinh đi hâm nóng lại canh, nói rằng lần trước mang đến từ nhà do mẹ phác nấu, mẹ hắn bảo em nên uống canh nhiều hơn, trông em gầy quá, xót hết cả ruột gan. phác thành huấn ngoan ngoãn nhận lấy bát canh, em thậm chí còn không hề phản đối rằng trong bát canh của mình có đậu phộng mà em không thích ăn. em biết rằng tất cả đều là vì muốn tốt cho em mà thôi. trong suốt hai mươi năm cuộc đời không dài cũng không ngắn của em. phần lớn những ý tốt mà em nhận được đều đến sau khi gặp được phác tống tinh. em tự nhủ rằng bản thân mình là một người rất may mắn, thậm chí ngay cả những lúc bị mất ngủ, em cũng nằm nghĩ đi nghĩ lại, tự hỏi kiếp trước em đã tích được bao nhiêu phước đức, để kiếp này nhận được báo đáp nhiều như vậy.
"nói chuyện với em đi."
em dựa vào lồng ngực của phác tống tinh, bình thản lắng nghe nhịp tim của hắn. bụp, bụp, bụp.
"...nói gì đây?"
"tùy ý anh. nói bất cứ điều gì cũng được. em muốn nghe anh nói chuyện."
"vẫn chưa nói chuyện đủ với tiểu lương à?"
phác thành huấn sửng sốt một lúc, cuối cùng cũng ý thức được, vui mừng khôn xiết, bỗng dưng ngồi dậy, suýt chút nữa đầu đụng vào cằm hắn.
"anh đang ghen hả?"
"em bị ngốc à, ai mà thèm ghen chứ! đi đi đi, đi ngủ nhanh lên. anh mặc kệ em đấy."
phác thành huấn dù bị ép lên giường đi ngủ cũng không hề cảm thấy khó chịu, trong lòng em bây giờ chỉ đang cảm thấy ngọt ngào thôi, ngay cả hạt đậu phộng đáng ghét kia trong bát canh của em cũng trở nên ngon lành đến lạ.
_
phác thành huấn hiếm khi xin nghỉ phép, ngày duy nhất mà em xin nghỉ đó là ngày mười tám tháng chín hàng năm, ngày giỗ của cha em. lại nói, mối quan hệ của phác thành huấn với cha em thực ra không được tốt cho lắm, so với những lời nói không hay thì lại giống như mối quan hệ không thể thấu hiểu hơn, đối với em mà nói, cha em chỉ là một người xa lạ, nhưng lại cùng chung dòng máu, cùng sống chung dưới một mái nhà. họ nói họ là thành viên trong gia đình, nhưng họ thực sự giống như những người thuê nhà hơn. em không giống như phác tống tinh, người đã từng trải qua cảm giác phấn khích khi cùng một bàn ăn năm sáu người trò chuyện với nhau. em thậm chí còn không ăn cùng bàn với cha mình từ khi còn rất nhỏ, bởi vì cha em là một kẻ nghiện rượu và cờ bạc, ông ấy thường hay trở về nhà vào lúc nửa đêm.
có đôi khi, ngay cả phác thành huấn cũng cảm thấy mình không thể chịu được, em có lẽ thực sự đã quá lạnh lùng.
tin tức về cái chết đột ngột của cha không khiến em bất ngờ, ai cũng biết rằng cuộc sống quá mức buông thả như vậy sớm muộn gì cũng dẫn đến cái chết không lành lặn. ở tuổi mười bảy, phác thành huấn vừa kết thúc kỳ thi liền phải chịu tang cha. trong nhà tang lễ chật hẹp xuất hiện nhiều người họ hàng xa mà em chưa từng gặp mặt, có lẽ họ đến từ quảng đông, chất giọng địa phương ồm ồm khiến phác thành huấn nhiều khi phải cúi người cau mày mới nghe hiểu được.
"không nghĩ tới trong trường hợp này còn có thể gặp được cháu trai, sau này ngoài việc sinh con ra thì mày còn có thể làm được cái gì đây chứ hả, cha mày chết đi có để lại chút tiền gì cho mày không?"
thật khó để nghe được phần cuối trước khi em biết được đám người này thật sự muốn biết điều gì. khi đó, em nghĩ rằng có lẽ sự lạnh lùng của bản thân là do gen di truyền từ trong máu, và đó là thứ duy nhất mà cái gọi là gia đình đã để lại cho em.
"em không lạnh lùng, a huấn. những người nói em lạnh lùng như vậy là bởi vì đám người đó chẳng biết gì về em cả."
phác tống tinh luôn là người giỏi nói những lời an ủi. hắn dường như luôn sẵn sàng tưởng tượng ra mọi người theo chiều hướng tốt đẹp, cũng như hắn sẵn sàng giải thích điều ác ý đó chỉ là một sự hiểu lầm. có một lần nọ, phác tống tinh cùng với phác thành huấn đi đến nghĩa trang công cộng hòa hợp thạch* để cúng bái, nhưng hai người cứ nói qua nói lại nhất quyết không chịu đi xe taxi để tiết kiệm tiền, sau cùng lại đeo túi lớn túi nhỏ đựng đồ cúng bái cùng nhau leo núi, lúc lên đến được nghĩa trang mồ hôi đã thấm ướt lưng áo. khi phác thành huấn bày đồ ra chuẩn bị cúng bái, em đã bị phác tống tinh ngăn lại.
"đồ cúng này cứ để anh bày ra là được. em không cùng cha nói chuyện một lát sao?"
"nói cái gì mới được, thực sự không còn gì để nói. thật là mỉa mai nếu như học theo một số người đợi đến lúc chết đi rồi mới đến trước bia mộ mà khóc lóc."
phác thành huấn sững người đứng trước ngôi mộ, dòng chữ "hiếu tử thành huấn" trên tấm bia khiến em ngây người mất một lúc, người đáng lẽ ra phải thân thiết với em nhất trên đời này bây giờ đây lại đang nằm dưới mảnh đất nhỏ ngay trước mặt em, nhưng người đó có phải là người cha đáng kính của em hay không? phác thành huấn ngồi xổm xuống hỏi phác tống tinh đang bận bịu bên cạnh.
"em có thể hút một điếu thuốc được không? loại mà anh vẫn thường hay hút."
phác tống tinh dừng tay lại để nhìn em. một lúc sau, ngay cả giọng nói cũng trở nên dịu dàng.
"đương nhiên có thể."
cuối cùng, em cũng đã làm như vậy, cắm một điếu thuốc lá hắc băng tám* xuống lư hương, em tin chắc rằng phác tống tinh biết ý nghĩa của hành động này. khi hai người gặp nhau lần đầu, phác thành huấn đã hỏi tên loại thuốc mà phác tống tinh đang hút là gì, hắn đáp lại em là hắc băng tám, và câu trả lời đó đã khiến em bần thần mất một lúc lâu, gần như khiến em nghĩ rằng người cha đã khuất của mình đã quay trở về với em bằng một cách nào đó. đương nhiên, ngay cả khi có khả năng như vậy thật, phác thành huấn thực sự không mong muốn nó xảy ra. em coi cái chết của cha mình như một khởi đầu mới cho cuộc đời của bản thân, nếu như em chia cuộc đời này ra thành hai phần, thì phần thứ nhất chính là người con hiếu thảo thành huấn, và phần thứ hai là chỉ có mỗi thành huấn thôi. phác tống tinh bên cạnh nhỏ giọng gọi "a huấn, a huấn." em tuyệt nhiên không muốn lưu luyến gì với quá khứ nữa cả.
"ha, anh nói xem, nếu như cha em ông ấy biết em thành ra như thế này, liệu ông ấy có bật nắp quan tài sống dậy mà đánh cho em một trận không?"
"tất nhiên là không rồi, em đừng nghĩ về nó nữa. làm thế nào mà một người cha có thể không có trái tim rồi đánh con mình được chứ?"
phác thành huấn dựa vào thành giường chỉ nghiêng đầu tự cười một mình, trong đầu bất chợt lóe lên hình ảnh mấy con cương thi trên trán dán một miếng bùa màu vàng trong mấy bộ phim kinh dị vẫn thường hay thấy, đem mặt của cha mình ghép lên, lại sẽ biến thành một câu chuyện hài kịch ngay. phác tống tinh nghi ngờ liếc nhìn em một cái, từ trên giường nghiêng người với tay tắt đèn phòng, làn da của phác tống tinh tương đối ngăm đen, trong bóng tối chỉ có thể bắt gặp được một đôi mắt sáng như đá mã não đen*. phác tống tinh bất giác xoay người về phía em, nghĩ đến những con bướm đêm đang bay lượn không ngừng trong suy nghĩ của em.
"làm gì đấy?" phác tống tinh nắm lấy những đầu ngón tay em đang duỗi ra.
"không làm gì cả." em dừng động tác tay lại, không cố thoát ra khỏi cái nắm tay của phác tống tinh, nhưng cũng không có nhất thời rụt tay lại, "trông anh giống như một con đại bàng vậy ấy."
nói xong liền cười hì hì hì.
"...em nói cái gì đó. em từ nghĩa trang trở về không phải là bị trúng tà rồi ấy chứ?" phác tống tinh cau mày, có vẻ thực sự lo lắng, và buông tay phác thành huấn ra, dùng mu bàn tay hắn chạm vào trán em. nhưng phác thành huấn chỉ cảm thấy buồn cười, mặc kệ bức tranh đang diễn ra trước mắt của em là gì, trí tưởng tượng không thể giải thích được trong đầu em, hay bất cứ thứ gì khác mà em không rõ nó là gì, dường như khí hydro được bơm vào rất nhiều trong lồng ngực em, khiến em biến thành một quả bóng bay nhỏ, bay ra khỏi chiếc cửa sổ sắt nhỏ hẹp và buồn tẻ, bay qua cả con đường mang tên nathan* với những giọng nói hỗn loạn, và bay thẳng lên khoảng trời đêm nhỏ bé hiện ra giữa những tòa nhà cao tầng.
em muốn bay, nhưng giây tiếp theo em đã bị kéo xuống đất, khi em mở mắt ra, vẫn là khuôn mặt của phác tống tinh.
"anh không giống như ông ấy." phác thành huấn thì thầm, như thể đang đọc một câu thần chú. thật tốt. "thật tốt vì anh không giống ông ấy..."
em nghiêng người về phía trước và hôn lên mắt, chóp mũi, và đôi môi của phác tống tinh một cách thật chậm rãi và trân trọng. em không biết cuộc đời này phác tống tinh có thực sự hiểu hết hay không, liệu hắn có biết rằng giờ phút này em đang cảm thấy thực sự, vô cùng may mắn, may mắn vì đối phương đã đến với cuộc đời của em sau năm mười bảy tuổi, giống như một chiếc mỏ neo làm bằng kim loại nặng trĩu, đem em vững vàng neo lại trong một bến cảng không có gió. môi và lưỡi của phác tống tinh có mùi của hắc băng tám, thứ duy nhất liên quan đến cha của em đã trở lại với em như một phép màu, như thể ngay cả điều còn thiếu duy nhất trong cuộc đời của em cũng đã được hắn chú ý đến và lấp đầy. làm thế nào mà em có thể yêu cầu nhiều hơn được nữa đây?
em yêu anh. anh sẽ không biết được em yêu anh nhiều đến nhường nào đâu.
phác thành huấn nghĩ, đây có lẽ là điều duy nhất mà em giấu phác tống tinh, mối quan hệ của em và phác tống tinh rất tốt, hiện tại cũng đang rất tốt, vậy nên không cần phải thêm bớt đi điều gì nữa cả, cũng không cần phải hứa hẹn hay tạo ra ràng buộc. tựa như chuyện thường ngày vẫn luôn diễn ra như vậy, âu phục và đồng phục cảnh sát vẫn như cũ được treo bên cạnh nhau trên giá treo đồ, uống canh do người nhà đối phương nấu, mối quan hệ như vậy, rất tốt.
_tbc_
_
chú thích 1:
đền thờ long mẫu: (yuet lung sing yuen)
có thể được tìm thấy trên hòn đảo bình châu xa xôi của hồng kông và có một "chiếc giường rồng" được cho là đem lại may mắn cho những ai chạm vào nó.
không có thông tin tiếng việt, được dịch lại từ tiếng anh.
_
chú thích 2:
300 hkd đổi ra xấp xỉ khoản 925,734 vnd
theo lịch sử tỷ giá trên web m.thebank.vn
_
chú thích 3:
nghĩa trang công cộng hòa hợp thạch: (wo hop shek).
phồn thể: 和合石墳場
tọa lạc tại hòa hợp thạch gần phấn linh, hồng kông, là nghĩa trang công cộng lớn nhất hồng kông. nghĩa trang mở cửa vào năm 1950 ở tân giới khi các nghĩa trang khác bắt đầu hết chỗ chôn cất trên đảo hồng kông.
không có thông tin tiếng việt, được dịch lại từ tiếng anh.
_
chú thích 4:
không chắc hắc băng tám là loại thuốc nào. theo mình nghĩ chắc là loại thuốc lá tên malboro hồng kông có bao bì màu đen này.
_
chú thích 5:
đá mã não đen:
_
chú thích 6:
con đường nathan:
đường nathan là con đường chính ở cửu long, hồng kông, thẳng hàng theo hướng nam - bắc từ tiêm sa chủy đến thâm thủy bộ. nó được bao quanh bởi các cửa hàng và nhà hàng và đông đúc du khách, và được biết đến trong những năm sau thế chiến thứ hai với cái tên golden mile, một cái tên hiện nay hiếm khi được sử dụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro