
Chương 37 : Thế giới này cũng thật là nhỏ
Ánh mắt của D rất lão luyện và thẩm mỹ của hắn ta quả thật rất tốt. Những gam màu xanh lam, xanh tươi, cùng chút màu sắc có độ bão hòa cao được phân bổ vừa phải, đúng độ trên bộ trang phục lộng lẫy mang phong cách trung tính. Tất cả những màu sắc cùng phục sức mà người bình thường khó lòng "cân" nổi này đều trở thành phụ kiện cho Aventurine.
Gương mặt được trời ưu ái kia cũng không trang điểm quá nhiều, chỉ có phía dưới hai mắt được phác họa bằng những đường cong xanh vàng để làm cho đôi mắt dị sắc trông càng thêm nổi bật mà thôi.
Thêm vào đó là dây cột tóc lông chim được dệt vào mái tóc, chiếc nơ trước ngực như những chiếc lông nhung xòe ra, tà áo dài phía sau kéo cao như "đuôi chim", người trong lồng nhẹ nhàng đung đưa trên chiếc xích đu vắt ngang... Dường như đúng với cái tên mà người dẫn chương trình đã gọi,
— "Khổng tước".
Diễn tả một cách thô tục thì đó là vẻ đẹp khiến người ta nghẹt thở...
Đáng tiếc đó chỉ là một cách miêu tả khoa trương mà thôi. Aventurine cụp mắt rồi lại mở ra, vô cảm nhìn chằm chằm vào đám người đen kịt dưới khán đài. Nếu "sắc đẹp" thật sự có thể thực chất giết người, thì những cặn bã dưới kia đã sớm phải chết vì dục vọng ghê tởm của chính mình rồi.
Lý do Aventurine không cho Kakavasha theo cùng cũng nằm ở đây. Những gì hắn đang thấy trước mắt... thật sự quá bẩn mắt.
Nhưng Aventurine lại cố tình vô cùng quen thuộc với việc đối diện những thứ này.
Tại sao lại tĩnh lặng như vậy?
Hắn khẽ nghiêng đầu, chiếc hoa tai hình lông chim công lay động vài cái. Mỹ nhân được ánh đèn chiếu rọi, là trung tâm của mọi ánh nhìn khẽ hé môi, không tiếng động hỏi,
"Tôi không xinh đẹp sao?"
Rõ ràng là một câu khiêu khích tùy tiện, nhưng trong mắt người xem, sự kiêu ngạo lạnh nhạt và đương nhiên có thể nhìn thấy được đã lập tức châm ngòi cảm xúc của tất cả khách khứa có mặt, tiếng ồn ào nổi lên khắp nơi.
Xinh đẹp, đương nhiên là xinh đẹp... Cho nên bọn họ muốn mua được hắn. Từng người một ra giá không ngừng, chiếc mặt nạ trên mặt người dẫn chương trình cũng không thể che giấu được vẻ vui mừng của gã ta.
Dưới sự che chở của không khí được Aventurine khuấy động, Amuro Tooru lặng lẽ lẩn vào bóng tối, sờ soạng các lối đi gần đó, "tiện thể" để lại vài món đồ chơi nhỏ hữu dụng cho lát nữa.
50 vạn,
100 vạn,
120 vạn,
200 vạn...
Những cuộc trả giá kịch liệt một lần nữa đẩy chuỗi số đó lên cao. Cuối cùng, Aventurine không còn quan tâm mình bị mua với giá bao nhiêu nữa. Dù sao thì khi bị đẩy về hậu trường và gặp lại D, D trông có vẻ khá vui vẻ.
Hắn khẽ cử động vai, chuỗi ngọc trai lạch cạch vang lên, nói là đồ trang trí nhưng tác dụng không khác gì xiềng xích. Aventurine vẫn ngồi trên xích đu, cúi đầu nhìn xuống D đang đứng phía dưới, "Tôi hẳn là đã được bán với giá tốt rồi chứ, bạn của tôi?"
"Đúng vậy," D đưa tay túm chặt chuỗi hạt bị tuột, quấn quanh mắt cá chân trần của Aventurine, "Nhưng thật ra cậu vốn dĩ nên có giá cao hơn nữa,"
Nói đùa thôi, D tất nhiên sẽ không nghe theo lời Aventurine mà chỉ định giá "60"... Như vậy không khỏi quá lãng phí của trời.
Nhưng vẫn là do ảnh hưởng của vụ án kia, một số "khách quý" có máu mặt đã không đến tham gia được. Bên nhà đấu giá trước đó cũng chưa kịp tuyên truyền tạo thế, bằng không chỉ riêng cặp mắt đặc biệt của Aventurine đã xứng đáng với một con số cao hơn nhiều.
D lại một lần nữa thở dài, "Lỗ quá." Nếu thời cơ tốt hơn một chút, hắn ta có thể tự tin tăng giá trị của Aventurine lên ít nhất ba lần.
"Buôn bán không vốn, có lời là không lỗ," Aventurine đung đưa chân, thong dong chơi đùa với chiếc xích đu, chiếc đuôi công được sắp xếp tỉ mỉ lập tức trở nên có chút hỗn độn vì những động tác biên độ lớn, "Người đó là ai, có thể nói cho tôi biết rồi chứ."
"Vận may của cậu không tồi," D lùi lại vài bước, tránh đường. Vài người hầu câm mặc đồ trầm lặng tiếp tục đẩy "món hàng" về phía người mua. "Một lát nữa, cậu sẽ được gặp cô ta."
Một lời thành sấm... Hoặc là nói, D cũng không bất ngờ khi người mua được Aventurine lại chính là người đó.
Bởi vì người đó... thật ra còn có thể coi là một người quen.
Dịch vụ của nhà đấu giá vẫn rất chu đáo. Chờ trong phòng riêng được canh gác nghiêm ngặt, Aventurine được thay bộ quần áo bó buộc kia khỏi người – bộ đồ mà ngoài đẹp ra thì chẳng có ưu điểm gì – mặc dù ý đồ ban đầu của nhà đấu giá không phải là để Aventurine thoải mái, mà là để tiện cho việc "đóng gói".
Nhưng Aventurine thật sự rất vui mừng vì cuối cùng đã thoát khỏi cái "hình cụ" khiến hắn không thể cong người được.
Không đợi lâu, tiếng giày cao gót đã vội vã vang lên trong tai Aventurine. Xem ra "người mua" của hắn rất sốt ruột đến kiểm tra hàng. Aventurine tính toán thời gian một chút, hắn là món hàng đấu giá thứ hai từ dưới đếm lên, hiện tại buổi đấu giá hẳn vẫn chưa kết thúc.
Theo lời D, sau khi đấu giá kết thúc sẽ có một "chợ giao dịch" nhỏ và một bữa tiệc tối có thể tham gia hoặc không. Lúc đó, hầu hết các món hàng đấu giá hoặc đã được kiểm tra và đưa về chỗ người mua, hoặc bị lưu kho nếu không bán được. Chỉ có một số ít nạn nhân còn lại sẽ được giữ ở hiện trường.
Đó chính là thời điểm tốt nhất để hành động.
Không biết bên Amuro tiên sinh chuẩn bị thế nào rồi...
"Đồ tiện nhân—!"
"Rầm! Loảng xoảng..."
Aventurine đang suy nghĩ, gần như theo phản xạ quay đầu né tránh vật thể bay tới. Sau đó hắn mới thấy chiếc chân nến dùng để trang trí đã bị người ta ném sang, rơi xuống đất rồi lăn hai vòng.
Dường như bị hành vi né tránh của hắn chọc giận, tiếng gầm gừ chói tai lại một lần nữa vang lên, "Quả nhiên là mày! Cái đồ tạp chủng ghê tởm! Tao nhất định sẽ cào nát cái mặt đó của mày, xé rách cái miệng của mày!"
À...
Tai bị tiếng the thé đó làm cho hơi khó chịu, Aventurine chớp chớp mắt, cảm thấy nội dung la hét này có chút quen tai...
"Tao còn muốn ném mày vào thùng rác! Để mày hối hận vì đã đắc tội với tao!!!"
Ồ, quả nhiên là quen thuộc... Aventurine nhìn về phía người đang tới. Đó là một phụ nữ rất trẻ, trông có vẻ vẫn còn là nữ sinh cao trung, ăn mặc cũng rất xinh đẹp và lịch sự, nhưng nửa khuôn mặt lộ ra dưới mặt nạ thì giận đến đỏ bừng, ác ý cuồn cuộn không ngừng.
Cô ta... là "Đại tiểu thư" với tính khí rất tệ đó sao?
Aventurine khẽ "ồ" một tiếng, thế giới này cũng thật nhỏ, lại có thể gặp người quen.
Aventurine nhận ra "Đại tiểu thư", nhưng "Đại tiểu thư" lại không nhận ra "Silica". Trong cơn giận dữ, nàng chỉ biết mình cuối cùng cũng đã bắt được cái tên khốn dám làm trò trước mặt bao nhiêu người, dám chọc giận nàng, lăng mạ nàng!
Bên Mouri Ran đột nhiên có cảnh sát nhúng tay vào, muốn dạy dỗ đối phương cũng không được nữa; diễn đàn trường học vì nhân vật Mouri Ran nổi tiếng mà thường xuyên có những bài thảo luận về cái "đồ xấu xí" đó, xóa cũng không hết;
Kentucky.B trong phòng chat cũng là một tên tiện nhân, trực tiếp dẫm vào điểm yếu của nàng, nói không chừng càng nhiều người đều chấp nhận nàng là một kẻ xấu xí ghê tởm, hơn nữa nàng còn bị itf cấm ngôn!
Nàng thậm chí còn hạ mình đi tìm người đặt ủy thác, muốn cho Kentucky.B một bài học, kết quả cái tên mà luôn chấp nhận mọi nhiệm vụ kếch xù lại từ chối nàng!
Những thứ rác rưởi không thể thấy ánh sáng đó sao dám cấm ngôn nàng, kim chủ của bọn chúng, sao dám xem thường nàng, sao dám không nhận ủy thác của nàng!!!
Ngay cả cha mẹ vốn luôn chiều chuộng nàng, gần đây cũng cảnh cáo nàng, bảo nàng nên kiềm chế một chút... Nhưng "Đại tiểu thư" có thể nuốt trôi cục tức này sao?
Tuyệt đối không thể!
Dưới tác động của tâm lý nổi loạn, "Đại tiểu thư" ôm ý tưởng tìm một kênh xả giận đã đến buổi đấu giá này, kết quả lại vừa lúc đụng phải "màn ra mắt" của Aventurine.
Aventurine trên sân khấu xinh đẹp và chói mắt bao nhiêu, "Đại tiểu thư" lại ghen ghét và căm ghét bấy nhiêu. Nhớ lại mọi chuyện không thuận lợi gần đây, lửa giận càng bùng lên dữ dội. Tất cả là do Aventurine, tên thủ phạm này gây ra!
Nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn—!
__________
Mấy bồ cho tui xin một vote nha, nếu được thì cả comment nữa. Dù không phải cmt nào toi cũng rep nhưng chắc chắn sẽ đọc ToT
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro