Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 50

Chương 50

Ước chừng chạy được cự ly mấy trăm trượng, thế gió bất chợt trở mạnh, không trung vần vũ cũng rốt cục bắt đầu hạ mưa, đồm độp nện lên người Từ Tử Nham.

Trong lòng Từ Tử Nham căng thẳng, anh không ngờ trận mưa lớn này kéo tới nhanh đến vậy, thế nhưng còn sớm hơn rất nhiều so với nguyên thân.

Hạt mưa rất nhanh thấm ướt đẫm trang phục của anh, y phục dán sát trên thân phi thường không thoải mái, nhưng tình thế hiện tại không cho phép anh suy tính nhiều như vậy.

Mím môi, Từ Tử Nham kiên định cấp tốc lao về hướng tượng đá. Mưa đì đùng trút xuống rất nhanh tích tụ lại trên hoang nguyên, toàn thể cánh đồng dường như biến thành một đại dương mênh mông.

Mặt đất dưới chân bị nước mưa thấm ướt, trên giày dính một tầng bùn lầy thật dày, cước bộ của Từ Tử Nham càng lúc càng nặng nề, nhưng anh vẫn cắn răng ngược lại gia tăng tốc độ.

Mưa rơi càng lúc càng mau, rốt cục sau khi Từ Tử Nham vượt qua một mảnh đất lầy lội, liền biến thành từng hạt mưa đá.

Từ Tử Nham nghiêm nét mặt không cảm xúc, những mưa gió lúc trước bất quá chỉ là bữa sáng khai vị, bắt đầu từ giờ khắc này, pháp trận này mới bắt đầu lộ ra nanh vuốt dữ tợn của nó.

Hạt mưa đá lớn cỡ đầu ngón tay nhanh chóng phát triển thành độ lớn bằng nắm tay, những thứ mang thể tích như vậy từ trên trời giáng xuống, hơn nữa cộng thêm thế gió, cứng rắn cắm xuống mặt đất ngập đến cỡ nữa tấc.

Từ Tử Nham quyết đoán mở linh lực bảo hộ, cuồng phong bạo vũ tức khắc bị ngăn cách bên ngoài, làm cho toàn thân anh đều thoải mái hơn rất nhiều.

Đồng hoang đã biến thành đầm lầy, mặt nước lăn tăn sóng căn bản thấy không rõ mặt đất bên dưới nữa.

Từ Tử Nham bước thấp bước cao tập tễnh mà đi, song chưa được trăm trượng, linh lực trên thân anh liền kiệt quệ, linh lực bảo hộ ầm ầm tan biến, hạt mưa đá cỡ nắm tay bắt đầu rớt trên người anh, mỗi một hạt đều mang đến một mảng xanh tím.

"Mẹ nó, đau quá!" Từ Tử Nham bị đánh thực thảm, mặt mũi bầm dập.

Anh không ngờ trận bão táp cùng mưa đá lại nhanh chóng tiêu hao hết linh lực trong cơ thể anh như vậy, hiện giờ anh cũng chỉ có thể gắng gượng mà tiến về phía trước.

Dùng hết khả năng bảo vệ phần đầu, anh đã muốn bất chấp các vị trí khác trên thân thể. Vừa đi, anh còn không nhịn được tìm vui trong nỗi khổ, nếu có thể đem kỹ thuật huyễn trận nơi này mang về hiện đại, làm Holographic* của MMORPG hẳn là không vấn đề gì chứ.

*Holographic: kỹ thuật thu (ghi) hình của thế giới ba chiều lên môi trường hai chiều và môi trường hai chiều này có thể phát lại hình ảnh ba chiều của vật thực - GG.

Lại đi thêm được tầm trăm trượng, không trung bắt đầu tan mây quang đãng, mưa rào dần ngớt, nhìn thấy dương quang từ từ lộ ra, Từ Tử Nham thế nhưng có loại cảm giác tựa như đã trải qua mấy đời.

Sau cơn mưa rào, trên đồng hoang bắt đầu mọc lên một chút mầm cỏ, gió mát hiu hiu, những mầm cỏ gặp gió liền sinh trưởng, không quá mấy giây, đồng hoang liền trở thành thảo nguyên.

Còi báo động trong long Từ Tử Nham nháy mắt vang lên cảnh báo, linh lực trong cơ thể anh đã không còn sót lại bao nhiêu, lúc này giả như có phát sinh kẻ địch gì đó, thì liền gay go rồi.

Thực hiển nhiên, ghét của nào trời trao của nấy, một bóng đen chớp hiện, Từ Tử Nham tức thì cảm thấy trên mặt nhói đau. Đưa ngón tay lau, một vệt đỏ thẫm chói mắt dị thường dính trên ngón tay.

Anh cảnh giác nhìn tứ phía, mới nãy anh thậm chí chưa nhìn ra được là thứ gì đã bị công kích , nếu như mục tiêu lúc nãy của đối phương là cổ anh, vậy nói không chừng anh đã lăn quay rồi.

Lật tay rút chủy thủ để ngang trước ngực, Từ Tử Nham thận trọng chậm rãi bước tới.

Dư quang khóe mắt phút chốc liếc đến một bóng đên, chủy thủ trong tay đâm ra, chỉ nghe keng một tiếng như kim loại va chạm, bóng đen rơi xuống mặt đất.

Từ Tử Nham nhặt lên ngưng thần nhìn, nguyên lai thứ tập kích anh là một mũi phi tiêu sắc lục nhạt. Phi tiêu này chỉ dài nửa tấc, chất liệu không phải kim loại cũng chẳng phải gỗ, lấy tay nhẹ nhàng gập lại còn có điểm co dãn, tạo cho người ta cảm giác giống như một loại xương cốt nào đó.

Thuận tay ném phi tiêu xuống, Từ Tử Nham phát giác trên tay mình tựa hồ dính phải thứ chất dịch gì, anh chà xát ngón tay, tản mát ra một hương vị chua nhẹ.

Phi tiêu lục sắc, mang theo vị chua nhàn nhạt. . . . . .

Bất chợt, sắc mặt Từ Tử Nham sắc mặt đột biến, hai chân anh đạp mạnh, thân hình dồn sức chạy ra ngoài, mà không lâu sau khi anh gia tăng tốc độ, trong bụi cỏ xung quanh bắt đầu văng vẳng tiếng ếch kêu dày đặc.

"Xui vãi! Sao lại là Tiễn cốt oa chứ." Từ Tử Nham âm thầm kêu khổ, loại yêu thú Tiễn cốt oa này có sinh trưởng một đốt gai xương hình dạng tựa phi tiêu trên lưng -- không sai, chính là mũi phi tiêu Từ Tử Nham chặn rơi lúc nãy.

Loài Tiễn cốt oa này chỉ có tu vi Luyện khí cấp sáu, với thực lực của Từ Tử Nham muốn tiêu diệt nó bất quá là chút chuyện vặt vãnh. Tuy nhiên đây lại là loại yêu thú sống theo bầy đàn điển hình, con Tiễn cốt oa tập kích anh lúc này chính là ' trinh sát' của bầy đàn.

Bị bọn chúng phát hiện, cũng có nghĩa rất nhanh anh sẽ bị cả đàn Tiễn cốt oa bao vây.

Cho dù là yêu thú cấp sáu, một khi kéo đến khoảng trăm con như vậy, đối với Từ Tử Nham mà nói cũng là phiền toái cực đại. Bởi vậy anh cũng bất chấp trong bụi cỏ có thể còn có yêu thú khác, chỉ có thể bắt đầu liều mạng chạy trốn về hướng tượng đá.

May sao yêu thú sống theo đàn thông thường đều có tính biệt lập rất mạnh, nơi này đã có đàn Tiễn cốt oa, nguy cơ đụng độ những yêu thú khác cũng giảm xuống rất nhiều.

"Ộp ộp ộp. . . . . ."

Trước sau người Từ Tử Nham bắt đầu đều xuất hiện tiếng ếch kêu lanh lảnh, nghe tiếng kêu dồn dập liên tiếp, Từ Tử Nham bỗng cảm thấy da đầu run rẩy.

May mà anh phát hiện sớm một chút, vòng vây của đàn Tiễn cốt oa còn chưa có hình thành, nếu không anh cũng chỉ có giết sạch bọn chúng mới có thể tiếp tục tiến lên.

Viu viu viu!

Những con Tiễn cốt oa đuổi tới sớm nhất đã bắn ra gai xương trên lưng chúng, Từ Tử Nham nỗ lực né tránh, song trên người vẫn trúng vài cái.

Gai xương sắc bén đâm vào cơ thể đau đến lợi hại, nhưng Từ Tử Nham cũng chỉ có thể gắng gượng tiếp tục chạy về phía trước.

"Ồm ộp! Ồm ộp!" Một con Tiễn cốt oa thanh âm dị thường vang dội nhảy ra từ bụi cỏ phía trước Từ Tử Nham, thân hình to lớn của nó ( ấy là so với những con Tiễn cốt oa khác ) ước chừng cỡ quả bóng đá, gai xương sau lưng lấp lóe quang mang dày đặc.

"Có cần khoa trương như vậy không! Ngay cả vua ếch cũng xuất hiện luôn kìa!" Từ Tử Nham quả thực bất đắc dĩ với vận khí của mình, đàn Tiễn cốt oa cơ hồ từ sáng đến tối đều săn bắn, nhưng có oa vương tham dự bên trong, chỉ e cũng chiếm có một hai phần mười, anh chẳng thể ngờ rằng bản thân lại xui xẻo đến như vậy, đụng độ ngay oa vương.

Một con Tiễn cốt oa vương chính là có trình độ Luyện khí cấp tám, anh cũng không e ngại đối phương, chính là nếu bị nó làm phiền, những con Tiễn cốt oa kia đuổi kịp đến thì liền nguy to.

"Chết dẫm!" Từ Tử Nham nghiến răng một cái, ép chút linh lực duy nhất còn sót lại trong cơ thể, lôi quang trên ngón tay hội tụ lại một chỗ, hình thành một lôi quang cầu tím sậm. Trên lôi quang cầu lấp lóe tia lửa đì đùng, thoạt nhìn uy lực thật lớn.

Con Tiễn cốt oa vương kia tựa hồ cũng phát hiện ra sự bất phầm của lôi quang cầu, cũng không tính toán cứng đầu đối kháng, nó chỉ huy mấy con Tiễn cốt oa làm lá chắn lôi quang cầu, mà bản thân nó búng thân nhảy, trốn qua một bên.

Nhân cơ hội này, Từ Tử Nham ngay sau khi bắn lôi quang cầu ra, nương theo chớp mắt oa vương trốn tránh, liền chuồn qua bên cạnh.

Lôi quang cầu sắc tím đánh lên thân ba con Tiễn cốt oa, tạo thành mấy vết tích khét lẹt. Song ba con Tiễn cốt oa kia cũng không chịu thương tổn gì, chỉ bị đánh lui vài bước, trên người mang theo chút thương tích, đoạn tiếp tục đuổi theo phía sau Từ Tử Nham.

Lôi quang cầu nhìn như lợi hại này, nhưng lực sát thương thực tế lại. . . . . .

Oa vương phát giác bản thân bị đùa giỡn, nhất thời bừng thịnh nộ, ồm ộp hét to vài tiếng, cả đàn ếch xung quanh lớn tiếng ứng thanh, tới tấp vây quanh Từ Tử Nham.

Từ Tử Nham một bên chạy một bên dở khóc dở cười, linh lực của anh từ thời điểm sử dụng linh lực hộ thể đã cạn kiệt, mới nãy tạo ra lôi quang cầu cũng chỉ là có vỏ ngoài, cùng lắm là dùng để dọa người mà thôi.

Không nghĩ tới kia con oa vương kia thế nhưng thật sự bị lừa, lúc này giúp anh có cơ hội chạy ra.

Bị một bầy ếch phẫn nộ đuổi theo phía sau, Từ Tử Nham chỉ có thể chật vật chạy trốn, may sao Tiễn cốt oa cũng không thiện tốc độ, bằng không lưng anh hiện tại không chỉ bị cắm ba cái gai xương, mà là biến thành bàn chông luôn rồi . . . . . .

Chạy được cự ly mấy trăm trượng, biên giới biển cỏ đã muốn nhìn thấy từ xa xa. Pho tượng đá cực đại đứng sừng sững bên rìa biển cỏ, trong lòng Từ Tử Nham vui mừng khôn xiết, thân thể vốn đã mệt mỏi đến cực điểm không ngờ sinh ra ba phần khí lực, gắng gượng chạy tới biên giới biển cỏ, bước vào mảng đất trống phụ cận tượng đá.

"Ồm ộp!"

Đàn ếch phẫn nộ vẫn truy đuổi phía sau anh, con oa vương kia thậm chí còn sắp bắt kịp anh . Song từ lúc Từ Tử Nham bước vào phạm vi đất trống, đàn ếch chỉ phát ra một hồi kêu huyên náo, ngừng bước không tiến lên nữa.

Oa vương rống giận hai tiếng, rốt cuộc không có dũng khí tiến vào trong đất trống, đành phải căm giận mang theo đàn ếch ly khai.

Từ Tử Nham giống như đống bùn nằm bẹp trên mặt đất, tiếng thở dốc trong miệng có thể sánh với cái ống bễ hỏng.

Nghỉ ngơi trong chốc lát, cảm giác khôi phục một ít khí lực, anh mới bò dậy khỏi mặt đất, từng chút từng chút chậm rãi tới gần pho tượng đá kia.

Thời điểm nhìn vọng từ xa đã cảm thấy tượng đá này nguy nga bất phàm, đến gần lại càng có thể cảm giác được một loại khí thế uy nghiêm tản mát ra từ nó.

Từ Tử Nham đi thật chậm, vừa đi vừa điều chỉnh hô hấp. Hiện tại thể lực anh cạn kiệt, linh lực lại càng một tia cũng chẳng còn. Nói ra lại thêm kỳ quái, bên trong trận pháp này thế nhưng ngay cả nửa điểm linh lực cũng không có, khiến anh tính toán ngồi xuống khôi phục linh lực cũng không thể làm được.

Càng tới gần tượng đá kia, càng làm cho người ta có loại cảm giác kinh tâm động phách, Từ Tử Nham cảm thấy bản thân dường như nhìn thấy từng bức hình, mà nội dung hình ành lúc nào cũng là một tu sĩ thân mang rìu lớn tác chiến với một số yêu tu.

Đấu Giao long, diệt Viêm điểu, trấn Minh hồ, người tu sĩ này dùng pháp lực to lớn tiêu diệt vô số yêu tu cấp cao.

Chỉ là nhìn qua những bức hình này, Từ Tử Nham liền cảm thấy bản thân nhiệt huyết sôi trào, hận không thể lao ngay tới Cực tây chi địa đại chiến một hồi cùng những yêu tu này.

Đều nói chiến tranh giữa nhân loại cùng yêu tu tồn tại đã lâu, thậm chí lâu đến nỗi song phương đã không còn nhớ nổi nguyên nhân khai chiến lúc trước.

Chẳng qua lấy góc độ hiện tại để phân tích, tu sĩ nhân loại cần nội đan yêu thú để luyện chế đan dược pháp khí, mà huyết nhục của tu sĩ nhân loại tu sĩ đồng dạng cũng là vật đại bổ của yêu tu.

Song phương đều coi đối phương thành con mồi của mình, trận đại chiến này cũng chỉ có thể tiếp tục kéo dài.

Từ Tử Nham nhìn đến một bức họa trong đó, đó là tu sĩ lưng đeo rìu lớn cùng với bốn tu sĩ khác, ở Cực tây chi địa tàn sát mấy trăm vạn yêu thú! Cảnh tượng khi đó tàn khốc vô cùng, yêu thú cố nhiên tổn thất thảm trọng, song tu sĩ nhân loại cũng thương vong nặng nề.

Trận chiến ấy, đánh cho yêu tu đại bại lui binh, lúc này sự thịnh vượng mới đến được với Huyền Vũ Vực.

Lúc ấy tất cả chính đạo tông môn, ma đạo tông môn dưới sự dẫn dắt của năm tu sĩ, cùng thành lập phòng tuyến Cực tây chi địa. Trong phạm vi phòng tuyến, vô luận chính đạo ma đạo cùng không được chém giết lẫn nhau, tại chốn đó, kẻ địch duy nhất chỉ có thể là yêu thú yêu tu, nếu là có người dám vi phạm này điều, chắc chắn sẽ gặp phải sự truy sát của cộng đồng song phương.

---------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro