Phần 39
Chương 39
Mục đích của loại cấm chế này chính là để phòng ngừa thí sinh chơi xấu, cất ngọc bội vào túi Càn Khôn chết cũng không chịu giao ra. Dù sao giữa thí sinh với nhau không thể hạ độc thủ, nếu thật sự gặp phải thể loại chết cũng không buông buông như vậy, vậy cuộc sát hạch sẽ mất đi ý nghĩa.
Gã mập mất sạch thể diện tại điểm tập hợp lúc trước giờ phút này đang ngồi chồm hỗm một góc gào khóc, gã chính là kẻ xúi quẩy bị trộm mất ngọc bội. . . . . . Có lẽ trải qua rèn luyện có phần ít ỏi, gã thế nhưng thập phần xui xẻo lạc đường ở trong rừng.
Đã đánh mất ngọc bội, còn lạc đường, khả năng được thông qua cuộc sát hạch này của gã trên cơ bản đã về mo. Quá mức tuyệt vọng gã cũng chỉ có thể dựa vào khóc lóc để phát tiết ủy khuất trong lòng.
Đại hán tóc đỏ vẫn một mực giám sát khu vực này thấy vậy quả thực bất đắc dĩ, hắn vẫn là lần đầu chứng kiến dạng thí sinh thế này đó.
Dù rằng trong lòng rất thông cảm, song đại hán tóc đỏ vẫn phải kêu người tống gã mập này ra ngoài, hành trình sát hạch của gã đến đây đã kết thúc, giả như vận khí tốt, có lẽ còn có thể trở thành đệ tử ngoại môn của Lưu Quang Tông.
Một canh giờ chớp mắt trôi qua, đám Hắc y nhân mang mặt nạ tức khắc phấn chấn tinh thần, ai nấy đều mắt mang kỳ vọng nhìn đại hán tóc đỏ.
Đại hán tóc đỏ ha ha cười, hất tay lên: "Đi thôi, cho đám tiểu tử kia lên lớp thôi, để cho bọn chúng hảo hảo lĩnh hội một chút sự giáo huấn của các sư huynh sư tỷ."
"Dạ!" Đám Hắc y nhân đông đảo hưng phấn đáp lời, cả đám tựa như được tiêm máu gà* nhảy vào phiến rừng cây ngập tràn con mồi.
*Đả kê huyết ( 打鸡血): phương pháp phản khoa học trị bách bệnh - cải tử hoàn sinh của những năm 1960 (thời cách mạng văn hóa tại TQ). Trong thời hiện tại thường dùng để mỉa mai về hành vi đột ngột biểu hiện cảm xúc một cách thái quá.
Cơ hồ tất cả Hắc đều tức thì truy theo dấu vết đám thí sinh lưu lại, chỉ có một người còn đứng nguyên tại chỗ.
Đại hán tóc đỏ kinh ngạc nhìn gã một cái, hắn cực kỳ quen thuộc những đệ tử này, chỉ dựa vào hơi thở có thể nhận ra mọi người."Hồng Vân, ngươi đang làm gì đó? Không đi tìm tiểu tử kia báo thù sao?"
Kỳ Liên Hồng Vân bất đắc dĩ cười khổ: "Dã Quỷ sư thúc, chân của ta vẫn còn tê lắm. . . . . ."
Lúc này, đại hán tóc đỏ là thực sự sửng sốt, hắn đã đi tới đẩy Kỳ Liên Hồng Vân một phen, đối phương lập tức liền thuận thế ngồi xuống, mới nãy vì làm bộ làm tịch gã đã phải chịu đựng không ít, hiện tại cuối cùng đã có thể nghỉ ngơi.
Linh lực của Dã Quỷ dọc theo bắp đùi kì hồng vân dạo một vòng, tức khắc lộ ra biểu tình kinh ngạc: "Tiểu tử này không tầm thường a, lôi điện lực của hắn thế nhưng dung nhập vào trong huyết dịch của ngươi, theo sự di chuyển của huyết dịch mà chạy khắp toàn thân."
Kỳ Liên Hồng Vân bừng tỉnh đại ngộ: "Phải rồi, ban đầu chỉ là cổ chân râm rân, hiện tại cả chân đều đã tê rần."
Dã Quỷ thập phần nghi hoặc, lực công kích của hệ lôi là cực mạnh, cũng sẽ tạo thành hiệu quả tê liệt, song hắn cho tới bây giờ chưa từng nghe nói đến lôi điện lực có thể dung nhập vào trong huyết dịch. Nhưng ngẫm lại, công pháp trên thế gian này thiên kì bách quái, có thể sản sinh đủ loại tác dụng kỳ quái, bản thân chưa thấy qua có lẽ chính là bởi vì chưa đủ từng trải, tỏ ra sửng sốt vậy để làm gì chứ.
Hắn nắm cổ chân Kỳ Liên Hồng Vân, linh lực hệ hỏa mạnh mẽ dọc theo đùi một đường hướng về phía trước, năng lượng cuồng bạo từng chút bức bách lôi điện lực ẩn chứa trong huyết dịch ra ngoài. Kỳ Liên Hồng Vân đau đến oa oa gào khóc, nhưng Dã Quỷ lại tuyệt nhiên không có ý dừng tay, mãi đến khi trục xuất được chút lôi điện lực cuối cùng ra ngoài mới buông tay.
"Sư thúc. . . . . . Ta nào có đắc tội người đâu." Kỳ Liên Hồng Vân quả thực vương lệ đầy mặt, dù cho phương pháp của Dã Quỷ rất hiệu nghiệm, nhưng thật sự đau muốn chết đi được.
Dã Quỷ hừ lạnh một tiếng: "Còn dám nói nữa à, bị một tiểu tử còn chưa nhập môn hãm hại, ta thấy ngươi sau này đừng kêu Kỳ Liên Hồng Vân nữa, kêu Kỳ Liên mất mặt là được đó."
Kỳ Liên Hồng Vân đầy mặt ủy khuất: "Ta nào biết tiểu tử kia lợi hại như vậy a, nói thật nha sư thúc, ta cũng không biết hắn là như thế nào phát hiện ra ta nữa." Nói đến vấn đề chính, vẻ mặt của gã trở nên thập phần nghiêm túc."Ta đã nhìn ra, động tác xuất chiêu của hắn cũng không nhanh, khẳng định không phải ta đến gần rồi mới phát hiện, bằng không hắn tuyệt đối phản ứng không kịp."
"Ý của ngươi là, công phu ẩn nấp của ngươi chẳng ra sao, cho nên bị người ta phát hiện trước phải không?" Dã Quỷ cười lạnh.
Kỳ Liên Hồng Vân tức thì bị mây đen giăng kín đầu, tìm một góc vẽ vòng tròn. . . . . . Dù sao gã cũng bị người ta hại, chẳng cần biết hãm hại như thế nào, cũng không thay đổi được sự thật bản thân đã bị hại.
"Sau khi kết thúc lần khảo hạch này, ngươi đến Luyện công đường tập nửa năm cho ta!" Dã Quỷ đầy mặt hận rèn sắt không thành thép nói.
"Đừng mà! Sư thúc! ! ! Đừng như vậy mà! ! !" Kỳ Liên Hồng Vân tức khắc kêu cha gọi mẹ nhào tới, ý đồ ôm lấy đùi Dã Quỷ. Đáng tiếc đối phương sớm có chuẩn bị, nghiêng thân một cái, duỗi bắp chân đá bay đối phương.
Hắc báo của Dã Quỷ tru lên một tiếng, lộ ra biểu tình vui sướng khi người gặp họa thập phần giống người, trong lòng nghĩ: Tiểu tử này nên sớm đến Luyện công đường đi, thời điểm lần trước gã xén mất mấy sợi lông đẹp đẽ nhất trên đuôi mình, chủ nhân đã nên tống gã đi rồi!
"Còn không mau cút đi!" Dã Quỷ trừng mắt liếc gã một cái: "Tiểu tử đó chính là đi cùng với đệ đệ hắn, thực lực đã áp chế xuống đến Luyện khí kỳ của ngươi chưa chắc đã đánh thắng được hai người bọn họ đâu."
Thấy sư thúc nhắc đến tiểu tử mới nãy khiến bản thân mất mặt kia, Kỳ Liên Hồng Vân nhất thời xoa tay tinh thần phấn chấn: "Sư thúc yên tâm đi, ta lần này khẳng định sẽ thu phục tiểu tử này!" Nói xong liền chuyển ngữ điệu: "Sư thúc, ta nếu thu phục được tiểu tử này thì đừng bắt ta đến Luyện công đường nữa có được không. . . . . ."
Dã Quỷ cười lạnh: "Trước thu phục hắn đã rồi nói sau, giả như đối phó không nổi, thời gian của ngươi tại Luyện công đường sẽ tăng gấp bội!"
Hai mắt Kỳ Liên Hồng Vân sáng ngời, lập tức thần thái sáng láng nói: "Sư thúc yên tâm, ta khẳng định sẽ hảo hảo dạy cho tiểu tử này, biết cái gì gọi là tôn sư trọng đạo! Ngay cả sư huynh cũng dám hại, cần phải dạy dỗ!"
Nói xong, vụt một tiếng chui vào rừng cây, biến mất tăm hơi.
"Gừ!" Hắc báo bất mãn kêu một tiếng, vốn đang kỳ vọng xem tên kia chịu tội tại Luyện công đường, thế mà lại dễ dàng bỏ qua cho gã sao?
Dã Quỷ mỉm cười, vỗ vỗ đầu hắc báo: "Ông bạn già, yên tâm, tiểu tử kia không dễ chọc đâu, Kỳ Liên lần này chỉ e đã đá phải tấm ván sắt rồi."
Nhãn châu của hắc báo xoay chuyển, hiểu được ý tứ của Dã Quỷ, tức thì tâm tình khởi sắc, vươn đầu lưỡi liếm liếm tay Dã Quỷ, quyết đoán đi tìm báo muội muội trong núi. . . . . .
Dã Quỷ cũng không lưu lại nơi này, thân ảnh nháy mắt biến mất, hắn lúc này cũng muốn chọn mấy hạt giống tốt trong đám thí sinh, sư tôn của hắn cũng đang cân nhắc muốn thu nhận một đệ tử cuối cùng mà.
Cuộc chiến trong rừng rậm vẫn còn đang tiếp diễn, càng là thí sinh thực lực yếu kém, lại càng muốn sớm lấy được ba miếng ngọc bội sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Lưu Quang Tông. Đây không chỉ bởi vì sự hấp dẫn thập phần của danh hiệu hạng nhất kia, mà trọng yếu hơn là, bọn họ căn bản không tin tưởng có thể cướp được ngọc bội trên tay thành phần thiên tài siêu cấp hoặc những sư huynh sư tỷ kia.
Ngược lại, giả như động tác quá chậm lại càng có khả năng bị sư huynh sư tỷ nhìn trúng, đến lúc đó nếu đã đánh mất ngọc bội của bản thân, thì việc bọn họ muốn thu gom sáu miếng ngọc bội hồng sắc cơ hồ chính là chuyện không có khả năng.
Thực lực giữa những thí sinh Luyện khí cấp bảy, Luyện khí cấp tám này hơn kém nhau không lớn, nếu như mai phục trước, kết quả cuộc chiến sẽ thế nào chẳng ai có thể đảm bảo.
Có những người hạ thủ tương đối nhanh, sau khi tập hợp đủ ba miếng ngọc bội hồng sắc liền liều mạng chạy về Lưu Quang Tông, song bọn họ lại không biết rằng, tại thời điểm bọn họ chém giết cùng đối thủ đồng cấp bậc, có kẻ đã sớm chờ bọn họ ở trên đường.
Hành trình đến Lưu Quang Tông, tuy có thể lựa chọn rất nhiều tuyến đường bất đồng, song vô luận song luận đường nào cuối cùng cũng phải thông qua khe sông phía tây. Chặng đường tại khe sông này hẹp dài, muốn đi qua nơi đây, rất khó không bị phát hiện.
Vệ Kình giờ phút này đang lẳng lặng chờ đợi tại đó, hắn đứng trên ngọn núi một bên khe sông, từ nơi cao giúp hắn nhìn được toàn thể khe sông không sót chỗ nào. Nét mặt hắn lạnh lùng, vẻ mặt mang theo một loại cao ngạo phát ra từ nội tâm, loại cao ngạo này vốn khởi nguồn từ huyết mạch vương giả, giờ lại càng bắt nguồn từ thực lực của chính bản thân hắn.
Nhìn bề ngoài, hắn chỉ là tu vi Luyện khí đại viên mãn, song trên thực tế hắn ở một năm trước đã đạt được tu vi như vậy. Hoàng triều Đại Lương là từ một gia tộc tu chân khổng lồ phát triển mà thành, với thân phận của Vệ Kình đương nhiên sẽ không thiếu một miếng Trúc cơ đan.
Chính là danh sách Kỳ lân tháp của Lưu Quang Tông chỉ dành cho đệ tử Luyện khí kỳ, vậy nên Vệ Kình kiên quyết áp chế tu vi một năm của mình, cho đến tận lần sát hạch này của Lưu Quang Tông.
Hạng nhất sát hạch đệ tử nội môn lần này là trong tầm tay hắn! Hắn tin tưởng, với thực lực bản thân tuyệt đối không có vấn đề gì!
"Hửm? Tới rồi à?" Vệ Kình nhìn một thân ảnh lén lén lút lút trong khe sông, không khỏi hơi hơi nhíu nhíu mày, bóng dáng vụng trộm đó hắn có ấn tượng, đối phương lúc đó hình như đứng bên cạnh Hồ Vũ Thiên.
Hồ Vũ Thiên, Hạ Hầu Liên, đã sớm bị hắn xếp vào danh sách đối thủ, người này nếu cùng phe Hồ Vũ Thiên, vậy hắn càng không thể buông tha.
Khẽ búng người, Vệ Kình tựa như chim ưng mang theo khí thế ác liệt lao thẳng xuống. Cảm giác của nam tử hành vi mờ ám thập phần nhạy bén, hắn chợt ngẩng đầu, thế nhưng vừa phát hiện ra Vệ Kình, sắc mặt hắn liền đại biến, khom người xuống, vụt một tiếng chạy biến đi, tốc độ kinh người.
Vẻ mặt Vệ Kình hờ hững, ngón tay điểm nhẹ, một quang mang bạch sắc từ đầu ngón tay hắn bắn ra, nhằm thẳng vào lưng nam tử kia.
Nam tử mờ ám chợt rùng mình, chỉ cảm thấy một mối khủng hoảng bao trùm, nhất thời bất chấp nhục nhã, ngã lăn xuống đất, né tránh quang mang bạch sắc kia. Quang mang va chạm vào đất, ầm ầm nổ vang, bụi mù bốn phía, đợi khi sương khói tiêu tán, trên mặt đất chỉ còn lại một hố sâu thật sâu.
Nam tử mờ ám ngây dại một bên, khóe miệng co rút, uy lực kinh khủng như vậy, giả như rơi lên thân hắn, chỉ e hắn đã toi mạng rồi.
Hắn căm giận nhìn về phía Vệ Kình, tên khốn kiếp này dám không đếm xỉa đến quy củ của Lưu Quang Tông, hạ sát thủ với hắn sao? ? ! !
Vệ Kình lạnh lùng nói: "Đưa hết tất cả ngọc bội trên thân ngươi ra đây."
Nam tử mờ ám cả giận nói: "Ngươi dám làm trái mệnh lệnh của Lưu Quang Tông!"
Vẻ mặt Vệ Kình không thay đổi: "Nếu ta muốn mạng ngươi, thì ngươi mới nãy đã chết rồi."
Nam tử mờ ám nhất thời ngạc nhiên, chẳng lẽ Vệ Kình này thế nhưng biết hắn có thể né tránh sao?
"Giao ngọc bội ra, đừng lãng phí thời gian của ta." Đôi mắt lạnh lùng của Vệ Kình nhìn khóa trên thân nam tử mờ ám, mang đến cho hắn áp lực cực đại.
Nam tử mờ ám giận dữ mà không dám lên tiếng, Vệ Kình đích xác không dám trái quy củ của Lưu Quang Tông để giết hắn, song để đoạt được ngọc bội mà tra tấn hắn thì lại không có vấn đề gì.
Giả như bị thương, vậy nếu hắn muốn đi cướp lại ngọc bội khác sẽ liền khó khăn, rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể giao ngọc bội trên người ra.
Đoạt được bốn miếng ngọc bội hồng sắc từ chỗ nam tử mờ ám, Vệ Kình thoáng nhìn hắn, khóe môi mang theo sự mỉa mai rõ rệt.
Nam tử mờ ám biết, Vệ Kình là đang cười nhạo hắn không có bản lĩnh để giành lấy một miếng ngọc bội lục sắc. Song công pháp hắn tu hành vốn không chuyên nghênh địch chính diện, huống chi nhóm sư huynh sư tỷ dù đã áp chế tu vi xuống Luyện khí kỳ, nhưng thần thức của bọn họ vẫn nhạy bén vô cùng, muốn trộm đồ ngay trước mặt bọn họ, quả thực chính là chuyện khôi hài.
-------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro