Phần 37
Chương 37
Những người xung quanh cô nương kia nhất thời lùi lại ba bước, kinh hoảng dị thường nhìn nàng. Người có thể đứng tại chốn này đều là tinh anh của các gia tộc, nháy mắt nhìn thấy con rắn nhỏ kia đều nhận ra đó là một loại yêu thú kịch độc.
Bị thứ đó cắn một ngụm, cho dù giải độc kịp thời cũng sẽ bị suy nhược một khoảng thời gian rất dài. Tiểu cô nương này thoạt nhìn thực khả ái, song nhìn kỹ xảo ngự xà của nàng liền biết, nàng khẳng định chẳng hề khả ái như bề ngoài của mình.
"Bích Vân à, ta không muốn cùng sát hạch với loại người ngu ngốc như vậy đâu, chi bằng ngươi đi cắn hắn một ngụm được không?" Tiểu cô nương mang theo biểu tình thiên chân vô tà thương lượng cùng độc xà nhà mình.
Những người vây xem không khỏi đều rùng mình, chứng kiến mục quang của nàng thay đổi. Không thể nghi ngờ, tiểu cô nương này cũng là một nhân vật nguy hiểm.
Rất nhiều người liền ghi trong lòng một ký hiệu trọng điểm cho nàng.
"Ngươi! Ngươi nói cái gì!" Gã mập thoạt nhìn thực sinh khí, gã vừa rồi cũng cảm thấy tiểu cô nương này thập phần đáng yêu, chẳng ngờ đối phương lại dám nói như vậy, quả thực là không để gã vào trong mắt.
"Chậc, chẳng những người ngốc, mà lỗ tai còn có vấn đề, thật sự là đáng thương nha." Tiểu cô nương ngay cả đầu cũng chẳng buồn nâng, chỉ nói với tiểu xà của mình những lời này.
Gã mập giận dữ đến sắc mặt đỏ bừng, nâng tay đánh về phía tiểu cô nương kia.
Tiểu cô nương tựa như chẳng hề nghe thấy, ngay cả mí mắt cũng chưa nâng, giống như căn bản không phát hiện gã mập ra tay với nàng.
Phịch một tiếng.
Ngay tại một giây trước khi tiếp xúc với tiểu cô nương thân thể gã mập liền bị bay ra ngoài, đạo cô nhìn như yên tĩnh ngồi thiền chậm rãi mở mắt ra: "Ở nơi đây, không được động thủ."
Gã mập chật vật bò dậy khỏi đất, thất kinh nhìn đạo cô, gã không ngờ người đón tiếp của Lưu Quang Tông sẽ ra tay, giờ phút này bị dọa sợ, e ngại bản thân sẽ bị hủy bỏ tư cách.
Bối cảnh của gã cùng Từ Tử Nham không khác biệt lắm, cùng là con cháu của một gia tộc tu chân tại chốn phi thường xa xôi. Có điều sự đào tạo gã tiếp nhận rõ ràng chẳng đến đâu, căn bản không biết rằng có những người bản thân căn bản không thể dây vào.
Mục quang của những người xung quanh nhìn gã mập đều mang theo sự châm biếm nồng đậm. Người sáng suốt đều nhìn ra được đối tượng mà người đón tiếp nhắc đến là tiểu cô nương kia, mà những người ở gần nàng một chút thì lại càng rõ ràng thấy được, sau khi đạo cô ra tay hất gã mập bay ra, con bọ cạp lam sắc trên tay tiểu cô nương đã nhanh chóng lui vào trong tay áo nàng.
Con bọ cạp kia không lớn bằng lòng bàn tay, song trên thân lại hiện quang mang xanh tối, không cần đoán cũng biết độc tính của thứ đó khẳng định không nhỏ, nực cười là gã mập thế nhưng tưởng rằng người đón tiếp kia đánh bay gã là để bảo hộ tiểu cô nương.
Từ Tử Nham đứng xa xa xem náo nhiệt, cành tượng này giống y như trong kí ức, mà gã mập kia cũng rất nhanh sẽ bị đào thải trong trận đấu sau đó. Bất quá tiểu cô nương kia thật đúng là kiêu ngạo . . . . . . trước sau như một nha.
Từ Tử Nham nhìn nhìn Từ Tử Dung ngồi ở bên cạnh mình, trong lòng cảm thấy an ủi, quả nhiên vẫn là đệ đệ của ta tốt nhất, nghe lời hiểu chuyện, mạnh hơn nhiều so với tiểu cô nương kia.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, kỳ hạn tập hợp cuối cùng cũng đến——
Người đón tiếp của Lưu Quang Tông chậm rãi đứng dậy, mục quang sắc bén quét một vòng.
Chúng nhân bị tầm mắt của nàng chạm đến không khỏi chợt lạnh sống lưng, trong lòng vô cớ dâng lên một luồng hàn ý. Có mấy người thần tình cao ngạo, vốn dĩ không coi người đón tiếp kia ra gì cũng thu liễm lại thần tình trên mặt. Nguyên bản bọn họ cho rằng người đón tiếp của Lưu Quang Tông hẳn chỉ thuộc hàng sư huynh của bọn họ, nhưng hiện tại xem ra, vị đạo cô này tối thiểu cũng là tu sĩ ngoài Ngưng mạch.
"Nếu đã đến hết rồi, thì đi thôi." Mặt đạo cô lạnh tanh nói xong, trên tay ném ra một tấm giấy vàng, giấy vàng gặp gió bay lên, phút chốc liền hóa thành tro bụi.
Làm xong này hết thảy, đạo cô lạnh lùng nhìn quét qua đám người bên dưới: "Kể từ giây phút này, các ngươi sẽ là đệ tử dự bị của Lưu Quang Tông ta, trong cuộc sát hạch lát nữa, cấm các ngươi tàn sát lẫn nhau. Nếu có kẻ trái lời, trục xuất!"
Sau khi dứt lời, nàng liền nhún người nhảy, một con tiên hạc bạch sắc xuất hiện trên không, đón lấy đạo cô nhẹ nhàng ly khai.
Chúng nhân tức tốc nhìn nhau, không rõ lời người đón tiếp là có ý gì, ngay cả nội dung sát hạch cũng không nói cho bọn họ, vậy sát hạch thế nào đây?
Sự nghi hoặc của bọn họ cũng không duy trì được lâu, không lâu sau khi người đón tiếp biến mất, rất nhanh từ xa xa truyền đến một trận tiếng gầm cực đại.
Sắc mặt tất cả những người dự tuyển đều biến đổi, khoảng cách tiếng gầm xa như vậy, song vẫn có thể chấn động khiến cho tâm thần không ít người bất ổn như cũ, đủ thấy yêu thú phát ra âm thanh kia, thực lực mạnh mẽ đến bao nhiêu.
Từ Tử Nham bỗng chốc đứng dậy, kéo Từ Tử Dung đi vào bên trong đám người. Bị tiếng gầm của yêu thú kích thích, mọi người theo bản năng tụm lại một chỗ, tuy rằng như vậy chưa chắc có tác dụng gì, song nhiều người thêm một chút tốt xấu gì cũng có thể nâng cao lòng can đảm.
Kỳ thật Từ Tử Nham biết kẻ sắp đến, là giám khảo cuộc sát hạch của bọn họ, mà thứ phát ra tiếng gần lại là vật cưỡi của hắn. Bất quá anh cũng không muốn bị người phát hiện ra mình đã biết bí mật này, vậy nên dứt khoát đứng vào cùng những người khác.
Trong thoáng chốc, khí tức của yêu thú phát ra tiếng gầm cực đại đã lan gần đến đây, trong đám người đứng ở vòng ngoài cùng, đã có kể kiềm chế không nổi rút ra pháp khí của mình.
Từ trong rừng cây mơ hồ đã nhìn thấy được con yêu thú to lớn kia, tim của mọi người đều treo lên tận cuống họng. Dù rằng tất cả mọi người phỏng đoán đây có khả năng là khảo nghiệm của Lưu Quang Tông, nhưng nếu thật sự là yêu thú, đám người bọn họ chỉ e sẽ vào bụng yêu thú hết.
Rầm!
Một tiếng vang rền thức khắc khiến cho nhóm thiếu niên đã căng thẳng tới cực điểm bộc phát, những người bên ngoài thậm chí còn chưa có thấy rõ thân hình yêu thú, đã nhịn không nổi phóng ra đủ loại chiêu thức.
Bọn họ toàn bộ đều là tu vi Luyện khí kỳ, chiêu thức phóng ra tuy sặc sỡ muôn màu thập phần đẹp mắt, nhưng đối với con yêu thú kia mà nói, quả thực chẳng khác gì đang gãi ngứa.
Yêu thú kia tựa hồ bị những chiêu thức này kích động, há lớn miệng phát ra tiếng gầm thét phẫn nộ, mấy người đứng hàng đầu bị vị đạo tanh hôi làm ngạt thở, thiếu chút nữa ngất đi, nhất thời chiêu thức trên tay càng nóng vội, hận không thể lập tức đánh đuổi yêu thú kia đi.
"Á!" Một thiếu niên đứng gần mép rừng nhất phát ra một tiếng hét thảm, con yêu thú cực đại kia mở mồm máu lớn, nhắm cắn về phía đầu y.
Khoảng khắc hiểm nguy như vậy, thiếu niên bị dọa sợ đến ngất đi, ngã xuống mặt đất bất tỉnh nhân sự.
"Đừng!"
"A!"
Ngoại trừ thiếu niên xui xẻo kia, còn có rất nhiều người phát ra tiếng kêu rên, phàm là người kên lên, đa số đều đã ngã xuống đất. Không biết từ lúc nào, bên người bọn họ thế nhưng xuất hiện rất nhiều tu sĩ mặc áo đen mang mạng đen che phủ khuôn mặt.
"Chậc, trình độ như vậy mà cũng dám đến sát hạch đệ tử nội môn sao?" Một đại hán tóc đỏ chậm rãi đi ra từ trong rừng cây, khóe môi mang theo nụ cười mỉa mai rõ ràng.
Hắn lạnh lùng nhìn thấy mười mấy thiếu niên, vươn tay chỉ điểm: "Ngươi, ngươi, còn ngươi nữa, phản ứng không tồi." Theo ngón tay hắn hạ xuống, mục quang của mọi người không khỏi đều tập trung tại ba người.
Chẳng hề ngoài ý muốn, ba người này phân biệt là Vệ Kình, Hồ Vũ Thiên cùng Hạ Hầu Liên.
Sau khi đích danh khen ngợi ba người này xong, đại hán tóc đen lại chỉ chỉ những Hắc y nhân, lớn tiếng nói: "Những người này đều là sư huynh sư tỷ của các ngươi, cũng là kẻ địch lần sát hạch này của các ngươi. Bất quá các ngươi yên tâm, thực lực của bọn họ bị giới hạn tại Luyện khí kỳ, một khi bọn họ sử dụng tu vi vượt qua Luyện khí kỳ, thì tính là bọn họ thua."
Những người mặc hắc y lộ ra nụ cười tràn ngập ác ý với nhóm thiếu niên. . . . . . thời điểm tham gia sát hạch bọn họ chính là bị những sư huynh sư tỷ khi đó giáo huấn đến thực thảm, hiện tại cuối cùng cũng có cơ hội báo thù!
Con báo màu đen cực đại cũng dời miệng khỏi thân thiếu niên bị nó dọa ngất, trong con ngươi màu vàng tràn ngập sự mỉa mai.
Đại hán thoáng liếc nhìn thiếu niên hừ lạnh một tiếng: "Thật vô dụng." Hắn phất phất tay, trong đám Hắc y nhân có người bước ra, đỡ đệ tử ngày đứng dậy, sau đó —— tát cho hắn hai cái.
Hắc y nhân chẳng hay là sư huynh hay sư tỷ này hạ thủ thật sự là đủ tàn nhẫn, hai lần tay hạ xuống, khuôn mặt thiếu niên liền sưng phồng, nhưng y cũng từ từ tỉnh lại.
Đại hán tóc đỏ nhíu nhíu mày, tất cả mọi người cho rằng hắn là bất mãn với việc Hắc y nhân xuống tay quá độc ác, chẳng dè hắn lại nói: "Tát làm gì thế? Đằng nào chẳng tống ra ngoài, đám người đó thể nào chẳng oán hận, ngươi nhắm vào bụng không được sao? Dù sao cũng có y phục che phủ không thấy được đâu!"
Mọi người nhất thời phát lạnh trong lòng, mục quang nhìn đại hán tóc đỏ tựa như thấy ác ma. Hắc y nhân bị hắn quở mắng tuy cúi đầu nhìn như nhận sai, song khuôn mặt dưới mạng che lại nhịn không được khinh thường: Dã Quỷ sư thúc lại dọa dẫm người rồi!
Đại hán ra động tác, đám Hắc y nhân nhanh chóng thoát ly khỏi đám người xếp thành hai hàng, số lượng Hắc y nhân cùng số lượng thí sinh không sai lệch lắm, thoạt nhìn hẳn là chính là mỗi người ứng phó một người.
Hắc y nhân phụ trách cứu tỉnh thiếu niên cũng về đội ngũ, mà thiếu niên mới vừa tỉnh lại còn có chút chưa hồi lại thần, mờ mịt nhìn tứ phía.
"Ngươi đã bị loại bỏ." Thuận miệng nói một câu, đại hán tóc đỏ liền không quan tâm đến kẻ thất bại nữa, mà đem mục quang chuyển về phía những thí sinh.
Những thí sinh còn lại nhất thời bị một câu nhẹ bẫng của hắn làm hoảng sợ, trong lòng không hẹn mà cùng nghi hoặc: Đây là vòng loại sao?
Tựa hồ nhìn ra sự nghi hoặc trong lòng bọn họ, đại hán tóc đỏ nhướn mày: "Đúng vậy, ta chính là giám khảo lần này của các ngươi, loại phế vật này thế nhưng lại bị yêu thú dọa ngất, nếu để y tiến vào Lưu Quang Tông, đó quả thực chính là sự sỉ nhục đối với ta."
Chúng nhân rùng mình trong lòng , bề ngoài nhìn vẫn thập phần bình tĩnh như cũ, nhưng trong lòng mỗi người đều có suy tính riêng của mình.
Đại hán tóc đỏ không để ý tới bọn họ nữa, ngược lại nghiền ngẫm liếc nhìn Từ Tử Nham, sau đó trực tiếp vươn tay chỉ thẳng vào anh, móc móc lại.
Từ Tử Nham bất đắc dĩ sờ sờ đầu mũi, không ngờ rằng nhanh như vậy đã bị phát hiện .
Nhìn thấy Từ Tử Nham bị gọi ra, có vài người bên trong đám người lộ ra biểu tình sửng sốt. Những kẻ còn lại thì phần lớn có chút vui sướng khi người gặp họa, thực lực của Từ Tử Nham này chính là phi thường không tồi, giả như anh cũng bị loại bỏ, vậy mang hàm ý thứ hạng của bọn họ không chừng có thể tiến thêm được một bậc.
Trong cuộc sát hạch nhập môn của Lưu Quang Tông, mỗi một thứ hạng bên trên đều có thể nhận được phần thưởng bất đồng, tuy rằng còn xa mới hậu hĩnh như ba hạng đầu, song đối với những người này mà nói cũng là phi thường khả quan.
Chẳng lẽ hắn đắc tội giám khảo?
Vệ Kình lạnh lùng nhìn Từ Tử Nham ra khỏi đội ngũ, trong lòng lại nghi hoặc.
Hạ Hầu Liên đầy mặt kinh ngạc, mà Hồ Vũ Thiên thì lộ ra vài phần kinh hỉ. Với gã mà nói, vô luận là Vệ Kình hay Hạ Hầu Liên, hoặc là Từ Tử Nham đều là kình địch của gã, giả như có thể sớm khiến bọn họ bị truất quyền thi đấu thì đối với gã đều là vô cùng có lợi .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro