Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 29

Chương 29


Thời điểm Từ Tử Nham nhìn đến miếng ngọc giản kia, vô cớ có chút kích động. Anh nguyên bản vốn cho rằng dựa theo phát triển tình tiết bình thường, chí ít sau khi tiến vào Lưu Quang tông, anh mới có thể có được chiêu thức mang sức mạnh cường đại hơn, chẳng ngờ lại phát hiện ra thứ đồ tốt lợi hại trước thời hạn tại nơi này.

         

Đúng vậy, Từ Tử Nham hoàn toàn có thể xác định thứ ghi chép bên trong miếng ngọc giản này, ít nhất cũng là công pháp hệ lôi từ hàng thượng phẩm trở lên, thậm chí còn có thể là cực phẩm. Không vì lẽ gì khác, mà là bởi anh biết được loại ngọc giản ghi chép công pháp này.

         

Đừng nhìn ngọc giản màu sắc ảm đạm, thoạt nhìn tựa như hàng kém chất lượng, nhưng trên thực tế, đây lại là ám quang ngọc cực kỳ hiếm thấy tại Huyền Vũ Vực, nói là giá trị liên thành cũng không quá.

         

Loại ngọc này sở hữu năng lực chứa đựng phi thường cường đại, mà những công pháp cấp cao chẳng có cái nào không có năng lượng cực đại, vậy nên loại ám quang ngọc này chính là vật dẫn tuyệt hảo để tải trọng luồng năng lượng đó.

         

Nói cách khác, ghi chép công pháp cấp cao chưa chắc đã là ám quang ngọc, song bí tịch có thể dùng ám quang ngọc để ghi chép thì nhất định là công pháp thượng đẳng trở lên.

Cầm miếng ám quang ngọc này, Từ Tử Nham hưng phấn khó lòng kiềm nén. Mặc dù tại thời điểm vận hành công ty đã biết thực lực cường đại là nền móng bảo hộ hết thảy, song tới Tu Chân Giới này rồi mới càng rõ ràng ý thức được, giả như thực lực không mạnh, ngay cả sinh mệnh cũng chẳng thể đảm bảo. . . . . . _(:з" ∠)_

         

Giết người đoạt bảo, giết người diệt khẩu, giết người báo thù gì đó. . . . . . Tóm lại một câu, tại chốn này giết người thực sự là một chuyện vô cùng đơn giản.

         

Từ Tử Nham không muốn chết, anh cũng không muốn trải qua một lần quỹ đạo cuộc đời của nguyên thân. Như vậy chí ít anh có thể sẽ không gặp phải nguy hiểm tính mạng gì, còn như mấy cái chuyện thổ tả chia xẻ người yêu cùng kẻ khác, ngược đãi trẻ em gì gì đó, anh thật lòng không tiếp thụ nổi.

         

Không muốn chết đương nhiên sẽ muốn sống, phương thức để sống sót an toàn nhất đương nhiên chính là phải mạnh hơn người khác. Vì mục tiêu này, thời điểm Từ Tử Nham bắt đầu tu luyện tuyệt đối càng thêm nỗ lực so với nguyên thân, bởi rất nhiều kỳ ngộ nguyên thân có được đều bắt nguồn từ lúc gặp được Bạch Hoa, thậm chí mấy lần thoát chết trong cửa tử cũng đều là dựa vào vận khí của Bạch Hoa mới thoát ra được. Nhưng anh nếu không tính toán quấn quýt một chỗ cùng đối phương, đương nhiên cũng chỉ có thể dựa vào bản thân.

         

Vuốt miếng ngọc giản kia, Từ Tử Nham cũng không có giống Từ Tử Dung cảm thấy đau nhói. Anh lau đi bụi bặm vương bên trên, chia một tia thần thức thăm dò vào trong.

         

Thần thức của Từ Tử Dung lúc trước bị đập nát, song Từ Tử Nham lại hoàn toàn không hề gặp phải trở ngại này.Bbên trong ngọc giản là một thế giới hệ lôi phi thường cuồng bạo, nhưng thần thức của Từ Tử Nham lại có thể cảm giác được một luồng ý niệm thân thiết ở bên trong.

         

"Nguyên lai là như vậy. . . . . ." Từ Tử Nham mở mắt ra, vẻ mặt kỳ diệu nhìn ngọc giản trong tay.

         

Nguyên lai, ngọc giản này là do một tu sĩ vị lôi linh căn của Từ gia lưu lại, bất quá ông cũng không phải là tu sĩ của Từ gia hiện tại, mà là tu sĩ của dòng gốc Từ gia chính thống nằm trong một đại vực, mấy ngàn năm trước.

         

Dòng chính thống Từ gia bên trong đại vực đó cũng là một gia tộc tu chân phi thường khổng lồ. Trong gia tộc thậm chí còn có lão tổ vượt quá Đại thừa kỳ, số lượng tu sĩ Nguyên anh lại càng đông đảo, có thể xưng là mộ trong những gia tộc có thực lực nhất đại vực kia.

         

Gia tộc càng lớn, các nhánh phụ hiển nhiên cũng nhiều, rất nhiều nhánh nhỏ yếu đuối không nhận được sự hỗ trợ đầy đủ của gia tộc, đương nhiên chỉ có thể phân tách, đi đến những vực khác tìm kiếm các loại kỳ ngộ.

         

Từ gia của Huyền Vũ Vực hiện tại chính là do một vị tu sĩ Từ gia lúc bấy giờ phát triển lên. Ông bởi vì bất hòa với một vị đệ tử của dòng chính Từ gia, buộc lòng phải giận dữ ly khai, sau này khi ông lưu lạc đến Huyền Vũ Vực mới bắt đầu cắm rễ, dần dần phát triển thành Từ gia hiện giờ.

         

Mà miếng ngọc giản này chính là ông năn đó được một vị hảo hữu trao tặng, chính là không biết như thế nào, thế nhưng lại đặt trong Tàng thư các, thậm chí còn bị coi là một loại công pháp hệ mộc cấp bậc thấp nữa.

         

Từ Tử Nham hồi tưởng một chút, nguyên thân tựa hồ chưa từng có tiếp xúc qua với cái gọi là dòng chính thống Từ gia, bất quá nghĩ lại cũng đúng, bối cảnh của cuốn tiểu thuyết kia chính là Huyền Vũ Vực. Suy cho cùng nội dung chủ yếu của nó là kể về một nam tử tên gọi Bạch Hoa, người đó phong hoa tuyệt đại, phong thái yểu điệu, vang dội khắp Huyền Vũ Vực như thế nào, kế tiếp đã lấy một loại tinh thần ‘ bác ái ’, quyến rũ được ba nam nhân lợi hại nhất Huyền Vũ Vực, cuối cùng tiêu diệt nhân vật duy nhất không rơi vào sự mê hoặc của gã là BOSS phản diện —— tiểu thuyết khiêu dâm!

Không sai, đây là lời bình luận của Từ Tử Nham đối với cuốn tiểu thuyết kia. Theo như anh thấy, những tình tiết, nhiệm vụ bên trong tiểu thuyết đều đặc biệt tựa phù vân, hoàn toàn chỉ là để phục vụ cho Bạch Hoa kia, hết thảy thiên tài cũng đều chỉ để khiến cho Bạch Hoa càng có thêm mị lực, thuận tiện cho gã dùng để rù quyến nam nhân.

         

À đúng rồi, quên không nói, ngoại trừ ba công cố định, còn có hơn N nam phụ cũng say đắm Bạch Hoa, thậm chí nguyện ý đi chết vì gã. Giai đoạn cuối khi tấn công ma cung Huyết ma, ngay cả thủ hạ đại tướng của Huyết ma cũng đều bị sự ‘ chất phác thiện lương ’ của Bạch Hoa làm rung động, vì vậy mà phóng xuất gã khỏi nhà lao, sau đó còn cùng đám Lâm Khiếu Thiên nội ứng ngoại hợp. Bằng không bọn họ muốn tiến vào sào huyệt Huyết ma, căn bản sẽ không dễ dàng như vậy.

         

Trong quá trình Bạch Hoa ‘ cảm hóa ’ tên thủ hạ Huyết ma kia, hai người còn tại phòng giam diễn một hồi giường chiếu, nếu không phải sau này hắn chết trong tay Huyết ma, nói không chừng hắn chính là tiểu công đệ tứ đó.

         

Đối với loại tình tiết cẩu huyết này, Từ Tử Nham chỉ biết cười thầm, bất quá sự xuất hiện của ngọc giản ngược lại nhắc nhở anh, giả như Huyền Vũ Vực không thể sống được nữa, anh hoàn toàn có thể nghĩ biện pháp đến vực khác sinh sống thôi.

         

Kết thúc tiểu thuyết bọn Bạch Hoa mặc dù rất lợi hại, song chỉ là xưng bá Huyền Vũ Vực mà thôi, hiện giờ anh đã muốn quyết định không dính dáng gì đến bọn họ, ba người bọn họ cũng chẳng có khả năng đạt được đến ý tứ sâu xa trong tiểu thuyết* được.

*Nguyên văn: 耐人寻味 (nại nhân tầm vị): Chỗ này tớ hiểu đại khái là rằng nhân vật trong truyện chỉ có thể thực hiện hành động trong phạm vi bối cảnh tiểu thuyết đề ra (ở đây là Huyền Vũ Vực). Còn những điều Từ Tử Nham trải nghiệm thông qua ngọc giản, là những điều nằm trong tiểu thuyết nhưng không được đề cập trên câu chữ, thế nên những nhân vật khác sẽ chẳng thể nào biết được.

Dù sao chính là một câu, đánh không lại chả có lẽ ta lại không thể chạy ư? Nếu như thế giới này thực sự lấy cuốn tiểu thuyết kia làm gốc, anh mang theo Từ Tử Dung nhảy ra khỏi phạm vi tiểu thuyết, anh không tin Từ Tử Dung còn có thể bị Bạch Hoa kia sát hại.

         

Cầm miếng ngọc giản, Từ Tử Nham đột nhiên trở nên chần chừ, ngọc giản này nếu cứ như vậy mang ra, phỏng chừng khẳng định sẽ bị Từ gia biết được. Kỳ thật anh cũng không ngại dùng chung công pháp này cùng Từ gia, chính là công pháp này vừa thấy liền biết không phải vật tầm thường, Từ gia cho dù không ai có lôi linh căn, khẳng định cũng sẽ không giao miếng ngọc giản này cho anh tu luyện, ngược lại còn có khả năng cất vào trong gian kho tàng, sau đó sẽ khắc cho anh một bản sao.

         

Từ Tử Nham lại không muốn dùng bản sao tu luyện, bởi rằng vận hành công pháp bên trong bản sao mặc dù có thể không có vấn đề gì, song tuyệt đối không thể giống như ám quang ngọc, chẳng những ghi lại công pháp, đồng thời còn lưu giữ ý niệm của vị tu sĩ kia.

         

Chút ý niệm này cũng không hề mạnh mẽ, nhưng Từ Tử Nham lại có thể từ bên trong ám quang ngọc, thi thoảng luyện tập với người hình thành nên từ ý niệm này. Điều này đối với việc anh hiểu rõ Tử tiêu cửu biến có tác dụng không thể đo lường được.

         

Cầm ám quang ngọc, năng lượng hệ lôi bên trong tản ra từng chút từng chút dung nhập thân thể anh. Từ Tử Nham sau khi chú ý tới điểm này, liền càng thêm luyến tiếc giao ngọc giản này ra.

         

Năng lượng hệ lôi trong ngọc giản sẽ chầm chậm cải tạo thân thể anh. Hiện giờ anh bất quá là thiếu niên mười hai tuổi, còn đang trong thời kỳ thân thể phát triển, cứ tiếp tục như vậy thân thể anh tại đột phá thời điểm cảnh giới có thể cất chứa càng nhiều năng lượng. Tu vi đồng dạng, nhưng linh lực của anh sẽ lại nhiều hơn, điều này đại biểu cho điều gì căn bản không cần nói cũng hiểu.

         

Quyến luyến không muốn rời tay thưởng thức ngọc giản, Từ Tử Nham mặt mày ủ dột. Anh tuy rằng là đệ tử thiên phú tốt nhất Từ gia, nhưng loại đồ vật này cũng không phải thứ anh có thể sở hữu. Anh quả thực muốn trộm mang ra ngoài, nhưng La lão ngoài cửa cũng không phải là ngồi không, nếu như nói đối phương canh giữ ở cửa chỉ là để trông cửa lớn, người khác tin hay không không biết, dù sao Từ Tử Nham là tuyệt đối không tin.

         

"Làm sao bây giờ . . . . . ." Từ Tử Nham khẽ ma sát ngón cái cùng ngón trỏ tay phải, đây là thói quen của anh, mỗi khi hắn có khó khăn cần giải quyết, đều bất giác làm ra động tác như vậy.

         

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, thời gian lưu lại Tàng thư các cũng không phải vô hạn. Mắt thấy thời gian ly khai càng ngày càng gần, Từ Tử Nham lại vẫn tìm không được phương pháp có thể không bị La lão phát hiện như cũ.

         

Loại đồ vật như túi Càn Khôn căn bản khỏi cần nhắc đến, với tu vi của anh, cho dù La lão có lục túi Càn Khôn của anh hết mấy lần, anh cũng không có khả năng phát hiện ra.

         

Giấu ở trên người lại càng giống chuyện cười, trên thực tế ở trước mặt Kim đan tu sĩ, một thằng bé Luyện khí cấp sáu nhỏ nhoi như anh, thực lòng không có năng lực để che giấu bất cứ bí mật gì. . . . . .

         

Ấn đường càng lúc càng nhíu chặt, Từ Tử Nham quả thực nhịn không nổi muốn ngửa mặt lên trời thét dài, rõ ràng sau khi xuyên việt chẳng phải sẽ cấp cho bàn tay vàng hay sao? Vì sao anh cái gì cũng đều không có?

         

Ách. . . . . . Bàn tay vàng? !

         

Hai mắt Từ Tử Nham sáng ngời, 囧囧 hữu thần nhìn thứ từ đầu tới cuối vẫn luôn trôi nổi trước mắt mình, không ngừng thể hiện sự tồn tại song thủy chung luôn bị xem nhẹ  —— Phương cách.

         

Khụ khụ. . . . . . Từ Tử Nham có điểm xấu hổ, anh vẫn luôn cho rằng bàn tay vàng của mình là phế vật, không có tác dụng gì. Hơn nữa thứ đồ chơi này vẫn bay trước người anh, ban đầu còn không quen, chờ tới khi quen rồi, sẽ tự động chặn nó lại, cho nên trong khoảng thời gian ngắn anh liền quên mất tiêu món đồ này.

         

Yên lặng đem ngọc giản thả vào, trong lòng anh nói câu xin lỗi với Phương cách, ngại quá nha bàn tay vàng huynh, cảm giác tồn tại của huynh thấp quá, sau này phải tăng cường rèn luyện a!

         

( Phương cách: . . . . . . )

         

Đối với Phương cách này, Từ Tử Nham vẫn là có điểm nắm chắc, bởi anh xuyên qua đã lâu như vậy , sonh chẳng có một ai có thể phát hiện ra trước người anh luôn luôn có một Phương cách trôi nổi.

         

Hiện giờ bên trong Phương cách chỉ có một quyển tiểu thuyết làm cho người ta mù mắt cún cùng một miếng ngọc giản xám xịt, bất quá. . . . . .

         

Từ Tử Nham sờ sờ cằm, là anh ảo giác sao? Vì theo thói quen xem nhẹ Phương cách, cho nên hôm nay cẩn thận nhìn lại, Phương cách này sao lại giống như. . . . . . biến lớn vậy?

         

Bỏ đi, mặc kệ nó, cái Phương cách này, dù cho biến lớn thì có thể bỏ được thứ gì vào chứ? Tương lai đợi thực lực anh tăng lên, tự nhiên sẽ có thể mua được không gian cất giữ kiểu như Nạp hư giới*, đến lúc đó này Phương cách đại khái liền trở thành gân gà**.

*Nạp hư giới: Nhẫn không gian chứa đồ.
**Nguyên văn: 鸡肋 ( kê lặc): gân gà; việc làm vô bổ (ăn thì vô vị, vứt thì tiếc, ví với những việc làm vô bổ, không mang lại lợi ích gì)

         

Lấy một miếng ngọc giản từ túi Càn Khôn đặt về vị trí ban đầu, Từ Tử Nham còn cẩn thận thổi một tầng bụi lên trên. Miếng ngọc giản này ở trong đây lâu như vậy mà chưa có ai phát hiện, có thể thấy được những công pháp chất đống tại góc này là không bắt mắt người đến cỡ nào. Hiện giờ anh tùy tiện hoán đổi một miếng cũng không ngại có người phát hiện, dẫu sao có thể tiến vào nơi này phần lớn đều là con cháu Từ gia, mà cho dù thật sự có người lấy phải miếng ngọc giản rỗng này, nhiều nhất cũng chỉ cho rằng thời điểm khắc ấn có lẽ đã xảy ra sai sót gì.

         

Thu dọn xong xuôi vết tích bản thân lưu lại, Từ Tử Nham cũng chọn lựa một miếng ngọc giản công pháp hệ mộc. Bản ghi chép trong ngọc giản này chính là một loại chiêu thức lấy tinh hoa thảo mộc để trị thương, nếu phối hợp với Vũ nhuận vô thanh, có thể giúp cho năng lực trị liệu của Từ Tử Dung nâng cao một chút.

         

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Kỹ năng bàn tay vàng, get!

         

Phương cách huynh vất vả rồi, sau này xin tiếp tục đổi mới cảm giác tồn tại của bản thân! !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro