Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 22

Chương 22

"Từ Tử Hưng? Ngươi sao lại ở đây?" Từ Tử Tĩnh kinh ngạc hỏi. Nguyên lai này chui ra từ lùm cỏ này, là một con cháu Từ gia.

         

Từ Tử Hưng chỉ có tu vi Luyện khí cấp bốn, nhưng hắn lại có lá gan khá lớn, là một trong mấy người theo Toàn long tác trượt xuống sớm nhất.

         

Với năng lực của hắn, đi trước bọn họ cũng không ngoài ý muốn, chính là tất cả mọi người thực nghi hoặc, hắn sao lại lộ ra bộ dáng chật vật này.

         

Từ Tử Hưng buồn bực nói: "Ta xui muốn chết, mới vừa tiến vào rừng liền gặp một đám Xích nhãn phong*, kết quả bị đuổi một đường đến bên này, nếu không phải vừa rồi ta phát hiện một bụi Cực hóa thảo, bây giờ còn chưa thể thoát thân đâu."

*Xích nhãn phong: Ong mắt đỏ. Thực ra chỗ này để edit ra cũng rất ổn, nhưng dựa theo kinh nghiệm chơi MMORPG Tàu lâu năm, mình thấy rằng để nguyên tên rất tiện, nhiều con mob dịch tên ra thực sự nuốt không trôi. Thế nên để thế này cho đồng bộ hóa =))

         

Xích nhãn phong là một yêu thú cấp thấp, lực công kích đơn lẻ không mạnh, nhưng mỗi lần xuất hiện đều là kết thành đàn, đối với loại tu sĩ nửa cao nửa thấp như bọn họ mà nói thì là đáng ghét nhất. Mà Cực hóa thảo là một loại cỏ mang hương vị đặc thù, đối với Xích nhãn phong mà nói, loại mùi vị này rất khó chịu, bởi vậy Từ Tử Hưng mới có thể tránh được một kiếp.

         

Còn chưa kịp ra tay đã bị đuổi đến chạy trốn chật vật, tâm tình của Từ Tử Hưng rõ ràng rất thực sa sút, hắn hậm mực cáo biệt  đám Từ Tử Tĩnh, hắn còn muốn đi tìm kiếm đồng đội của mình.

         

"Có ý tưởng gì không?" Từ Tử Tĩnh quay đầu nhìn Từ Tử Nham, trong ngữ khí tựa hồ còn có phần mang chút hứng thú.

         

Từ Tử Nham nhíu mày: "Cực hóa thảo là thứ Nham miêu thích nhất, ta nhớ rõ trên bản đồ muội vừa rồi lấy ra dường như có ghi chú rõ phụ cận thường có Nham miêu lui tới, có phải muốn đi thử tay nghề chút hay không ?"

         

Từ Tử Tĩnh nghe vậy liền cười, nàng đã từng luôn cho rằng Từ Tử Nham bất quá là thứ đại thiếu gia được sủng ái, căn bản không hiểu được khó khăn của người thường. Ngày thường nàng cùng đối phương tiếp xúc không nhiều, nhưng đã nghe qua rất nhiều lời đồn thổi về hắn, cái gì mà ngang ngược ngông cuồng, cao ngạo bất kham, song theo tiếp xúc hôm nay của bọn họ xem ra tựa hồ cũng không phải như vậy.

         

Đều là đệ tử ưu tú của Luyện võ trường, Từ Tử Tĩnh kỳ thật một chút cũng không khuyết thiếu lòng hiếu thắng, nàng hơi hơi cong khóe miệng, mang vài phần khiêu khích hỏi: "Sợ ư?"

Khóe môi Từ Tử Nham cong lên, cũng không có hồi đáp, ngược lại dắt Từ Tử Dung đi về hướng Từ Tử Hưng mới nãy đi ra.

         

Từ Tử Tĩnh quay đầu ra hiệu cho hai đệ đệ theo sau, bản thân cũng không quên lưu lại ký hiệu trên một đại thụ.

         

Địa phương Từ Tử Hưng nhắc đến cách bọn họ cũng không xa, cự ly chưa đến hai trăm thước, Từ Tử Nham liền thấy được kia một bụi Cực hóa thảo lớn. Cực hóa thảo xanh mướt tựa như lay ơn mọc lên phi thường tươi tốt, hơi tới gần một chút liền có thể ngửi được trong không khí làn hương ngát dịu nhàn nhạt kia.

         

Quan sát xung quanh một vòng, Từ Tử Nham rất nhanh liền phát hiện một vài dấu chân hình hoa mai cực nhạt giống như tình cờ bên cạnh bụi Cực hóa thảo, hẳn là chính là dấu vết Nham miêu lưu lại.

         

Nham miêu thích ăn các loại nham thạch, song trong Cực hóa thảo lại hàm chứa vật chất đặc thù bọn chúng cần có, cơ hồ mỗi ngày, mỗi con Nham miêu đều phải ăn một lượng Cực hóa thảo nhất định. Như vậy, chỉ cần là chốn sinh trưởng Cực hóa thảo, trước giờ không hề thiếu bóng dáng Nham miêu.

         

Bụi Cực hóa thảo này thực rậm rạp, phạm vi còn rất lớn, đặc biệt xung quanh còn có đủ loại cây cối cùng lùm cây che chắn, nếu chỉ phòng thủ một bên, thực dễ dàng để cho Nham miêu đào tẩu.

         

Nham miêu là yêu thú Luyện khí cấp bốn, nhưng nó lại sở hữu tốc độ cao nhất trong tất cả yêu thú Luyện khí cấp bốn.

         

Trong một hàng năm người bọn họ, Từ Tử Học cùng Từ Tử Lạc đều là Luyện khí cấp bốn, chỉ cần có thể săn được hai con Nham miêu trở lên, nhiệm vụ của bọn họ cơ hồ liền hoàn thành một nửa.

         

Hơn nữa da lông Nham miêu đẹp đẽ, dù cho không nộp lên trên, cũng có thể bán được giá tốt.

         

Năm người phân chia coi giữ bốn góc, vây quanh bụi Cực hóa thảo, trừ phi Nham miêu tới nơi đây có thể mọc cánh bay đi, bằng không tuyệt không có khả năng đào thoát.

         

Lần đầu săn thú, Từ Tử Nham không khỏi cũng có chút khẩn trương. Đây cũng tính là lần đầu tiên đối địch của anh, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì. . . . . . =. =

         

Không! Sẽ không đâu!

         

Nhìn thấy Từ Tử Dung bên cạnh đầy mặt sùng bái chăm chú nhìn mình, Từ Tử Nham yên lặng xiết tay, ở trước mặt đệ đệ, làm ca ca tuyệt đối phải đỉnh thiên lập địa, chống đỡ cả một bầu trời cho y! !

         

Vô cớ cảm giác được ý chí chiến đấu hừng hực thiêu đốt của Từ Tử Nham, Từ Tử Dung không khỏi thập phần khó hiểu. Bất quá là mấy con Nham miêu nho nhỏ, với thực lực của Từ Tử Nham căn bản là không là vấn đề, hắn đột nhiên trở nên bừng bừng ý chí là sao vậy?

         

"Lát nữa nếu có yêu thú xuất hiện, đệ ngàn vạn lần đừng lên tiếng, biết chưa? Hôm nay đệ chỉ cần đứng nhìn là tốt rồi, sở dĩ cho đệ đến đây chính là để tôi luyện can đảm của đệ một chút thôi." Từ Tử Nham nghiêm túc nói.

         

Từ Tử Dung dùng sức gật gật đầu, tỏ ý bản thân đã hiểu. Trong lòng lại phi thường câm nín: Huyết ma đại nhân cần phải dựa vào săn yêu thú Luyện khí kỳ để tôi luyện sự can đảm sao? Đây tuyệt đối là sự sỉ nhục đối với y!

         

( yên lặng ghi một món nợ lên sổ sách. . . . . . )

         

Từ Tử Nham khẽ quỳ rạp trên mặt đất, đem giác quan của mình phóng tới cực đại, mặc dù anh hiện tại còn chưa đạt thành phóng thần thức, nhưng phương thức anh sử dụng, lại có thể giúp cho bản thân dần dần quen với cách sử dụng thần thức.

         

Anh xiết chặt nắm tay rồi buông lỏng, sau đó nhìn như lơ đãng lau lau lên quần, mồ hôi ẩm ướt trong lòng bàn tay làm cho anh không quá thoải mái, song ở trước mặt đệ đệ nếu biểu hiện quá khẩn trương, anh lại cảm thấy thật mất mặt.

         

Kỳ thật nhất cử nhất động của Từ Tử Nham toàn bộ đều rơi vào trong mắt Từ Tử Dung. Đối với y mà nói, loại trình độ săn thú này quả thực giống như giỡn chơi, so với việc quan tâm đến những con mồi rất nhanh sẽ bị giết chết, còn không bằng đem tinh lực đặt lên trên thân Từ Tử Nham ‘ kỳ quái ’ này.

         

"Đến rồi." Từ Tử Nham khẽ niệm thành niếng, lại không biết Từ Tử Dung cũng đồng dạng nói một câu trong lòng.

         

Rất nhanh, nhánh cây của một gốc cây nhỏ cách bọn họ không xa thoáng rung động, tiếp theo đó, một con Nham miêu sắc lam sẫm từ bên trong chui ra.

         

Nham miêu thực cẩn thận, cũng không có trực tiếp nhảy xuống, ngược lại ngồi trên nhánh cây quan sát hồi lâu.

         

Từ Tử Nham ngay cả hô hấp cũng đều hạ thấp, sợ kinh động đến con Nham miêu kia. Hai mắt anh gắt gao nhìn khóa vào mục tiêu của mình, thần tình kỳ quái mang theo một chút sắc bén.

         

Từ Tử Dung nhìn có chút sửng sốt, bắt đầu từ khi y gặp được Từ Tử Nham này, cảm giác người này mang cho y đều là cái loại ấm áp quỷ dị, y vẫn là lần đầu chứng kiến đối phương lộ ra vẻ mặt như vậy, khó tránh khỏi có chút giật mình.

         

Nham miêu quan sát một hồi, cũng không có phát hiện xung quanh có địch nhân xuất hiện, nó thử thăm dò cong thân, giống như muốn nhảy, nhưng trên thực tế lại không hề nhảy xuống.

         

Từ Tử Nham nghẹn một hơi, trong lòng thầm mắng, con vật này thật giảo hoạt, nếu không phải vừa nãy anh không nắm chắc, không chừng đã bị con vật này lừa ra tay rồi.

         

Tựa hồ đã xác nhận không có kẻ nào mai phục tại nơi này, Nham miêu nhìn bụi Cực hóa thảo xanh mơn mởn, thò đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm.

         

Nó uyển chuyển nhảy, nhảy xuống mặt đất, hít ngửi tứ phía tựa hồ có chút chần chừ, nhưng cuối cùng sự khát cầu đối với Cực hóa thảo đã đè lên sự nghi hoặc trong lòng, chậm rãi đi về phía Cực hóa thảo.

         

Nham miêu từng bước tới gần chỗ Từ Tử Nham ẩn náu, song nhịp bước dưới chân lại càng lúc càng chậm, nó cố gắng đánh hơi mùi vị  trong không khí, nhưng hương Cực hóa thảo chốn này thật sự quá nồng, che lấp tất cả những hương vị khác.

         

Ngập ngừng tại chỗ nửa ngày, Nham miêu lại thử thăm dò đi lên phía trước vài bước.

         

Đúng lúc này, xa xa truyền đến một tiếng bước chân cực nhỏ, Nham miêu đột ngột xù lông toàn thân, xoay người muốn đào tẩu.

         

Đáng tiếc lúc này đã không còn kịp nữa.

         

Từ Tử Nham xuất thủ một đạo lôi quang, nhất thời đem con Nham miêu kia nổ tung từ trong đến ngoài, cháy khét thành một đống. . . . . .

         

Từ Tử Dung: . . . . . .

         

"Sao thế?" Phát giác Từ Tử Dung đang dùng một loại mục quang cực quái dị nhìn mình, Từ Tử Nham khó hiểu hỏi.

         

"Ca ca. . . . . . thứ đáng giá nhất của Nham miêu chính là da lông của nó."

         

"Ta biết a." Từ Tử Nham gật đầu, kế đó giật mình ý thức được điều gì, cứng ngắc xoay người, nhìn đống than cháy đen cách đó không xa: . . . . . .

         

Từ Tử Dung lạng lẽ xoay mặt, bả vai khẽ rung động, y thề rằng, việc này kỳ thật quả thực không có chỗ nào đáng cười, nhưng không biết vì cái gì, nhìn thấy bộ dáng ngớ ngẩn của vị đại ca này, y liền khắc chế không được muốn bật cười.

         

Phải biết rằng, từ sau khi y trở thành Huyết ma, đã bao nhiêu năm không cười, chỉ dựa vào việc người này khiến y cười đến vui vẻ như vậy, y nói không chừng sẽ lưu cho hắn một mạng.

         

"Khụ khụ, có chút lỡ tay." Từ Tử Nham đầy mặt xấu hổ, nội tâm buồn bực không thôi, hình tượng cao lớn uy vũ suất khí của anh a. . . . . . Toàn bộ đổ sập rồi. . . . . .

         

"Không sao, ta biết ca ca rất lợi hại." Từ Tử Dung ôn nhu an ủi nói.

         

Từ Tử Nham tức khắc đầy mặt dễ chịu, có một đệ đệ nhu thuận là chuyện hạnh phúc biết bao a! Nhóc con này quả thực so với từ Tử Du trước kia còn tri kỷ hơn a!

         

Ba người khác nghe được động tĩnh bên Từ Tử Nham, cũng đi tới. Chứng kiến khối than đen trên mặt đất kia, tất cả mọi người phút chốc đều trầm mặc quỷ dị .

         

Từ Tử Tĩnh ý vị thâm trường nhìn Từ Tử Nham: "Nếu huynh cảm thấy phân chia không công bằng, thì có thể đề xuất."

         

Từ Tử Nham quả thực muốn độn thổ, anh sờ sờ hai má nóng bừng, thập phần thành khẩn nói: "Ta thực không phải cố ý mà."

         

Từ Tử Tĩnh nhẹ bẫng nói: "Tùy huynh, tổn thất của con mồi này sẽ khấu trừ trong phần chia của huynh."

         

Từ Tử Nham không chút ngờ vực gật đầu, việc này vốn chính là anh không đúng, anh đương nhiên sẽ không phản bác.

         

"Được rồi, xuất hiện đi." Từ Tử Tĩnh xử lý xong chuyện của Từ Tử Nham, quay đầu chậm rãi với một gốc đại thụ xa xa.

         

Rất nhanh, bên dưới đại thụ bước ra mấy người, cầm đầu chính là một thiếu niên mười lăm sáu tuổi. Thiếu niên kia thần thái cao ngạo, ánh mắt nhìn đám Từ Tử Tĩnh hiện sự khinh bỉ trắng trợn.

         

Trên gương mặt cùng Từ Tử Nham có ba phần tương tự quả thực rõ ràng viết: Các ngươi là đám phàm tục ngu ngốc*!

*Nguyên văn: Ngư thần ( 鱼唇), đồng âm với Ngu ngốc(愚蠢) – cám ơn bạn Cannotlogin@vnsharing đã hỗ trợJ.

         

Từ Tử Nham sờ sờ cằm, anh cảm thấy thật sự là bị từ Tử Du làm ảnh hưởng, ranh con này suốt ngày xem mấy thứ sách linh tinh trên mạng, rảnh rỗi lại lải nhải cùng anh, kết quả ngay cả anh cũng bắt đầu dùng loại phương thức không đáng tin cậy này để hình dung.

         

Bất quá. . . . . . Thực sự nói ra cũng rất hứng thú

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro