Phần 20
"Ừm. . . . . . Tử Du đừng nghịch, để anh ngủ thêm lát đã." Từ Tử Nham lại mấp máy một chút, hàm hàm hồ hồ nói.
Tử Dục?
Từ Tử Dung hơi nheo mắt lại, lứa thanh niên của Từ gia người tên Từ Tử Dục chỉ có một, là một con cháu của một chi phụ rất nhỏ. Hơn nữa Từ Tử Dục kia cũng đã muốn hơn hai mươi tuổi, không có khả năng Từ Tử Nham được xưng ca ca.
Bất động thanh sắc ghi nhớ lại một điểm đáng ngờ, Từ Tử Dung kiên trì không ngừng đẩy bọc chăn kia: "Ca ca, nếu không rời giường liền thật sự bị muộn đó! Ca không muốn ta ngày đầu tiên tu luyện liền muộn chứ!"
"Ừm. . . . . . Đúng. . . . . . Tử Du đến trường không thể muộn!" Từ Tử Nham lập tức xốc chăn ngồi dậy, biểu tình mơ mơ màng màng, tựa hồ còn chưa ngủ tỉnh. Một đầu tóc đen mềm mại loạn thành một cái ổ gà.
Từ Tử Dung lại yên lặng nhớ kỹ hai chữ đến trường.
"Ách. . . . . . Nguyên lai là Tử Dung a." Từ Tử Nham cuối cùng là từ mơ màng thanh tỉnh lại, nhìn thấy Từ Tử Dung rồi đột ngột trừng lớn mắt, sau đó ngượng ngùng dậy khỏi giường.
Rõ ràng nói muốn chiếu cố đệ đệ này thật tốt, kết quả mỗi ngày buổi sáng đều được đệ đệ kêu rời giường thật sự là quá mất mặt. . . . . . _(:з" ∠)_
Ngáp một cái, Từ Tử Nham nhặt y phục bên giường lên mặc từng cái vào, Từ Tử Dung một bên thì đang đánh dấu trọng điểm thật mạnh lên trên hai chữ Tử Du.
Y cảm thấy, nếu có thể tìm ra chủ nhân của cái tên Tử Du này, nói không chừng có thể tìm ra nguyên nhân sau cùng về sự biến hóa cực đại của Từ Tử Nham.
Động tác của Từ Tử Nham thực nhanh nhẹn, không đến mấy phút liền xử lý xong hết thảy.
Thời điểm hai người bước khỏi cửa phòng, Nhược Thi còn quỳ tạicửa không dám đứng lên, ngay tại thời điểm nhìn thấy Từ Tử Nham, liền nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới, lộ ra một biểu tỉnh ủy khuất.
Nhìn đến Nhược Thi quỳ tại cửa, Từ Tử Nham thoáng sững người: "Làm sao vậy?" Anh nhớ rõ Nhược Thi là người lanh lợi, như thế nào lại xảy ra chuyện này?
"Thiếu gia. . . . . . Đều là nô tỳ không tốt, đắc tội Tử Dung thiếu gia." Nhược Thi vội vàng mở miệng giải thích nói.
Khóe miệng Từ Tử Dung nhếch lên một độ cong khó thấy, y thật ra rất muốn nhìn xem, Từ Tử Nham sẽ xử lý chuyện này như thế nào .
"Đắc tội Tử Dung?" Từ Tử Nham ngớ người, trong ấn tượng của anh, Từ Tử Dung thuở mới đến Từ gia là một hài tử mẫn cảm lại khao khát quan tâm, nhu thuận chưa bàn đến, ngay cả giận dữ cũng rất ít. Anh thật khó tưởng tượng, Nhược Thi đã nói những gì mà lại khiến Từ Tử Dung nổi giận?
Anh lãnh đạm liếc nhìn Nhược Thi, mở miệng nói: "Nếu như vậy, ngươi đến nói với quản gia, từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ chuyển khỏi Lưu Thương viện."
Nhược Thi không dám tin trừng lớn mắt, kinh ngạc nhìn Từ Tử Nham.
Vừa rồi ả mở miệng không phải không có ý muốn mượn cớ tố khổ, chẳng ngờ rằng thiếu gia ngay cả hỏi cũng không thèm liền trực tiếp chuyển ả khỏi Lưu Thương viện. Lúc trước Nhược Kỳ sau khi bị điều đi địa vị rớt xuống ngàn trượng, hiện giờ chỉ có thể miễn cưỡng công tác tại phòng giặt đồ, ả nếu cũng bị điều đi. . . . . .
Nghĩ vậy, Nhược Thi nhất thời sắc mặt trắng bệch, thân mình lắc lư thiếu chút nữa té xỉu.
Từ Tử Dung đồng dạng cũng sửng sốt, y trăm triệu không nghĩ tới Từ Tử Nham ngay cả tình hình chi tiết cũng không hỏi liền cứ như vậy xử lý Nhược Thi.
Y còn nhớ rõ, lúc trước Nhược Thi dựa vào đầu óc của ả, địa vị tại Lưu Thương viện đứng ngau sau Nhược Kỳ. Nhưng hiện tại, Nhược Kỳ đã bị điều đi, ngay cả Nhược Thi cũng bị đuổi khỏi Lưu Thương viện. Hai chuyện trước sau này, sự chênh lệch của Từ Tử Nham quả thực giống như là hai người, không thể khiến y không nghi ngờ.
"Thiếu gia. . . . . ." Nhược Thi mở miệng còn muốn giải thích điều gì.
Song Từ Tử Nham lại căn bản không tâm tư để nghe tiếp, hành vi kiếp trước của Nhược Thi anh rất rõ ràng, chẳng qua kiếp này ả cái gì cũng chưa làm, anh tự nhiên cũng sẽ không nhằm vào ả.
Nhưng hiện giờ ả đắc tội Từ Tử Dung, bất kể là cố ý hay vô tình, anh cũng không muốn để ả tiếp tục lưu lại Lưu Thương viện. Hấp thụ kinh nghiệm kiếp trước, vì tránh cho Từ Tử Dung méo mó, anh tính toán dùng hết khả năng cách ly hết những người đã từng khi dễ y.
Đương nhiên, kiếp trước có rất nhiều là vì lấy lòng 'anh' mới cố ý khi dễ Từ Tử Dung, hiện tại thái độ của anh đối với Từ Tử Dung đã thay đổi, thái độ những người đó tự nhiên cũng sẽ tùy biến theo đó. Còn lại chính là những kẻ đơn thuần nhìn Từ Tử Dung không vừa mắt.
Mang theo Từ Tử Dung vui sướng ly khai, Từ Tử Nham không buồn để tâm đến Nhược Thi vẫn nằm sấp trên mặt đất run rẩy như cũ. Tại thế giới cá lớn nuốt cá bé này, anh không có khả năng bảo hộ được tất cả, bởi vậy, anh cũng chỉ có thể quan tâm đến cảm nhận của người được anh che chở dưới cánh chim.
Trên đường đi đến Luyện võ trường, Từ Tử Nham dùng hết khả năng kinh nghiệm bản thân nhận được từ nguyên thân truyền thụ cho Từ Tử Dung. Huấn luyện thực chiến hôm nay đối với anh mà nói coi như là một khảo nghiệm, dù rằng có được toàn bộ kí ức của nguyên thân, anh cũng chưa chắc có thể phát huy được toàn bộ thực lực của nguyên thân .
Từ Tử Dung dọc theo đường đi đều mang nụ cười mỉm nghe Từ Tử Nham ân cần dạy bảo, trong lòng lại khó có thể nói ra được cảm nhận lúc này.
Mấy thứ Từ Tử Nham nói cho y đối với y hiện tại mà nói hiển nhiên không có công dụng gì, song giả như y thật sự chính là một đứa nhóc tám tuổi, như vậy đối phương cơ hồ là đem hết thảy những gì có thể nghĩ được dạy hết cho y.
Nếu là Từ Tử Nham nguyên lai, toàn bộ chuyện lúc trước đều là diễn kịch, như vậy cơ hội tốt nhất chính là mượn lần thực chiến này, lặng yên không một tiếng động mai táng y vào trong biển rừng, suy cho cùng tại chốn có yêu thú thường lui tới, sự tình gì cũng có khả năng phát sinh.
Nhưng nhìn Từ Tử Nham vẻ mặt nghiêm túc đem tất cả trọng điểm giảng giải tỉ mỉ cặn kẽ, Từ Tử Dung vô luận như thế nào cũng không có cách khiến bản thân tin tưởng, đối phương là muốn tại biển rừng giết chết y.
Trong lòng khẽ thở dài một tiếng, Từ Tử Dung cảm thấy bản thân càng lúc càng nhìn không thấu Từ Tử Nham này.
"Nhớ kỹ chưa?"
"Đã nhớ rồi." Từ Tử Dung nhu thuận gật đầu: "Ta nhất định sẽ theo sát ca ca."
"Ừm, vậy là tốt rồi, lát nữa ta sẽ kiếm thêm người đi chung, như vậy đệ sẽ càng thêm an toàn một chút." Từ Tử Nham vỗ vai y nói.
Hai người dọc theo thềm đá sơn đạo kia, rất nhanh leo lên đỉnh núi, trên quảng trường Luyện võ trường, mấy chục con cháu Từ gia tụ tập thành mấy cặp, tựa hồ đã muốn tự phát phân phối vài đội ngũ.
Từ Tử Nham xuất hiện tại cổng, đại đa số mọi người đều nhịn không được nhìn lại, chẳng ai không biết Từ Tử Nham hiện giờ đã muốn là tu vi Luyện khí cấp sáu, nếu là có thể bắp cặp cùng anh, vậy cơ hồ liền đại biểu cho an toàn vô ưu.
Từ Tử Nham biết bản thân được hoan nghênh, nhưng anh lại không muốn tùy tiện lựa chọn một đội ngũ.
Anh cẩn thận quan sát một phen, kết hợp với kí ức trong đầu, rất nhanh liền tìm được ba người đứng chung tại một góc.
Anh mang theo Từ Tử Dung tiến lại, hỏi thiếu nữ đang cúi đầu: "Có thể gia nhập với mọi người không?"
Thiếu nữ ngẩng đầu, đuôi lông mày của Từ Tử Dung tức khắc giật lên.
"Huynh muốn gia nhập chúng ta?" Thần tình thiếu nữ thập phần lạnh băng, tầm mắt nhìn Từ Tử Nham mang theo sự tìm tòi cực nặng.
Từ Tử Nham mặc cho nàng đánh giá cao thấp, anh biết đối phương khẳng định thực kinh ngạc, dù sao tiền thân cùng thiếu nữ này cũng được tính là kẻ tử thù tuyệt đối, vô luận tìm ai tổ đội cũng sẽ không tìm tới nàng.
Nhưng Từ Tử Nham không giống thế, anh là người đàn ông trưởng thành, đương nhiên sẽ không vì sự đố kỵ ghen ghét giữa đám thiếu niên với nhau mà bỏ mất một đồng đội tốt như vậy. Nói đến cuối cùng, nguyên thân sở dĩ nhìn thiếu nữ này không vừa mắt, đơn giản chính là hắn vẫn luôn cho rằng bản thân là hy vọng tương lai của Từ gia , tất cả mọi người hẳn phải lấy hắn làm trung tâm, mà thiếu nữ này tuy rằng thực lực nhỉnh một chút so với hắn, nhưng lại không vây quanh hắn như những con cháu hắn, khiến hắn trong lòng khó chịu không thôi.
Từ Tử Nham không bị ngu, cũng không phải trẻ ranh, đương nhiên sẽ không làm loại chuyện ngốc nghếch đó.
Tìm đồng đội đương nhiên là thực lực càng mạnh càng tốt, thực lực tiểu đội càng mạnh, Từ Tử Dung mới có thể càng an toàn.
"Thế nào? Không muốn chúng ta hử?" Từ Tử Nham hơi hơi nhướn mi, vẻ mặt mang theo vài phần khiêu khích.
Sắc mặt thiếu nữ trầm xuống: "Muốn, sao lại không muốn chứ? Bất quá. . . . . ." Giọng điệu nàng thay đổi, thẳng tắp nhìn về phía Từ Tử Dung: "Chúng ta cũng không cần vật cản chân."
Sắc mặt Từ Tử Dung có điểm âm trầm, y chán ghét loại khẩu khí này của thiếu nữ.
Vẻ mặt Từ Tử Nham bình thản: "Hoặc là chúng ta cùng nhau vào đội, hoặc là chúng ta sẽ đi tìm người khác. Ta nghĩ, với tu vi Luyện khí cấp sáu của mình, không phải lo đội ngũ."
Thiếu nữ đánh giá trên dưới Từ Tử Dung vài lần, lại cùng hai thiếu niên bên cạnh thương lượng một phen, cuối cùng đồng ý : "Trước tiên cần nói rõ, huynh phải tự mình phụ trách bảo hộ y."
"Không thành vấn đề."
"Đi săn được bao nhiêu chia bốn, hai người huynh tính một phần."
"Được."
"Nếu như vậy." Thiễu nữ hít sâu một hơi: "Hoan nghênh nhập đội."
Từ Tử Nham mỉm cười, anh thích nhất giao thiệp cùng người thông minh, đỡ tốn công tốn sức.
Từ đầu tới cuối chẳng người nào hỏi qua ý kiến của Từ Tử Dung, đương nhiên, đây cũng là bởi vì thực lực y thấp kém, căn bản không có quyền lợi phát biểu ý kiến.
Đối với điều này Từ Tử Dung ngược lại không có cảm giác nhục nhã gì, dù sao Tu Chân Giới cho tới bây giờ đều là cường giả vi tôn, đối phương khinh khi y cũng cũng là bình thường.
Chẳng bao lâu, Từ Mặc đã đi lên đài cao phía trước Luyện võ trường, gã nhìn gần trăm con cháu Từ gia bên dưới, lớn tiếng tuyên bố: "Hôm nay thực chiến chỉ giới hạn trong ngoại vi biển rừng, lấy sông lớn làm ranh giới, cấm bất luận kẻ nào xuyên qua sông tiến vào khu vực thứ hai trong rừng. Trên thân mỗi người các ngươi đều phải mang theo một mảnh ngọc bội bảo hộ, một khi gặp phải yêu thú vượt xa thực lực bản thân, phải lập tức bóp nát ngọc bội báo tin. Sẽ có giáo viên đến cứu các ngươi, bất quá nếu như vậy, thành tích hôm nay của các ngươi sẽ bị hủy bỏ. Trước lúc mặt trời lặn hôm nay, có thể mang về được yêu thú cùng cấp với mình, liền được tính là qua ải. Còn có bao nhiêu thu hoạch dư thừa, có thể bán cho Dịch kim đường, kiếm chút linh thạch coi như là phụ cấp cho bản thân ."
Nói xong lời này, gã nhìn quét qua vị trí những đệ tử có phần có thực lực, lại bổ sung một câu: "Dù có đủ thực lực cũng chớ có ngu ngốc xâm nhập biển rừng, xung quanh biển rừng đã có rất nhiều yêu thú cấp thấp rồi, vạn nhất có đứa ngốc nào khi gặp phải địch nhân không kịp bóp nát ngọc bội, mất mạng cũng coi như vô ích."
Lời còn chưa dứt, Từ Mặc liền nhảy xuống khỏi đài cao, tiến vào một gian phòng mở khóa cơ quan.
---------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro