Phần 15
Đáng chết! Bị đùa giỡn rồi!
Từ Tử Dung nhất thời đen mặt!
Luồng áp lực đè ép trên thân cũng không mạnh, đối với hải tử tám tuổi như y, có điểm giống như gánh thêm năm cân nặng trên lưng, nói nhẹ không nhẹ, nói nặng không nặng, vừa vặn nằm trong phạm vi chịu đựng của người bình thường. Song mang áp lực nặng như vậy mà leo núi, chỉ e không chỉ là ' có chút mệt ', mà phải là ' phi thường mệt ' !
Gắt gao mím môi, trên sổ sách trong lòng Từ Tử Dung, lại ghi thêm một món nợ cho Từ Tử Nham. Y xoay cổ cùng cánh tay, điều chỉnh thành một tư thế có phần thoải mái hơn, kế tiếp liền cõng ' gánh nặng ' nặng trĩu kia bắt đầu leo núi.
Theo thềm đá kéo dài, cước bộ của Từ Tử Dung càng lúc càng trĩu nặng.
Mồ hôi từng giọt lớn chảy xuống dọc theo thái dương, con đường lên núi nguyên bản tưởng rằng thực nhẹ nhàng, giờ phút này xem ra tựa hồ cũng không có dễ dàng như vậy .
Y đã quên mất, y lúc này chẳng phải là Ma tu hô phong hoán vũ, thực lực cường hãn kiếp trước, y hiện tại bất quá là hài tử tám tuổi, tuy rằng hôm qua dưới cơ duyên trùng khớp thuận lợi cảm thụ được khí cảm, song y hiện tại vẫn chỉ là một hài tử yếu đuối như cũ.
Từng bước từng bước. . . . . .
Làn môi đỏ hồng của Từ Tử Dung đã muốn mất đi huyết sắc, y cong thắt lưng, chịu đựng trọng lượng kia, mồ hôi rơi xuống chảy vào trong mắt, khiến y cảm nhận được một luồng đau nhức.
Hai mắt y mơ hồ, đỉnh núi tựa hồ càng lúc cách y càng xa. Y thậm chí không rõ bản thân vì cái gì phải tiếp tục kiên trì, với năng lực hiện tại của y, cho dù không tiến vào Luyện võ trường này, cũng có thể tự mình tu luyện Huyết hải tâm kinh.
Trong đầu tựa như có một thanh âm đang không ngừng nói với y: Hà tất phải vậy? Vì cái gì lại phải lãng phí thời gian tại Từ gia ? Bọn họ đã định trước chính là đá đạp chân của ngươi, ngươi chỉ cần tìm một chốn an toàn, giết mấy con thỏ, là có thể trực tiếp tiến vào tu vi Luyện khí cấp một. Đợi khi thực lực của ngươi đủ cường, đám người Từ gia liền giống như bò dê đang đợi làm thịt, ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể chém giết bọn họ.
Từ Tử Dung yên lặng đanh mặt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo toát ra một mỹ cảm sắc bén.
Y cắn cắn môi dưới, nhìn đỉnh núi mơ hồ phía trước, trong lòng lại ngập tràn cảm giác không cam tâm nồng đậm.
Kiếp trước y không cơ hội tiếp xúc với nơi này thì không tính, nhưng kiếp này y rõ ràng có được cơ hội tốt như vậy, chẳng lẽ lại chỉ vì bản thân chịu đựng không nổi mà đành vứt bỏ ư?
Nói như vậy, thì ngay cả chính y cũng xem thường bản thân! Bởi điều đó chẳng phải đã chứng minh, y đích xác là thứ phế vật sao!
Hung hăng khép mắt lại, Từ Tử Dung hít sâu một hơi, rồi thình lình mở lớn!
Bao nhiêu tra tấn hành hạ còn không có đánh tan đi tín niệm mạnh mẽ của y, chỉ là một đoạn đường núi thì tính là gì chứ?
Từng bước từng bước, cước bộ nặng nề mà thong thả kiên định di chuyển về phía đỉnh núi, tại thời điểm Từ Tử Dung chẳng hay biết, Từ Tử Nham lại đang nghiêm mặt giằng co cùng một đại hán mặt vàng.
"Vì sao?" Thần tình Từ Tử Nham vô cùng phẫn nộ. Anh sớm đã biết đoạn đường núi này không đơn giản, nhưng áp lực Từ Tử Dung phải chịu đựng lại rành rành vượt khỏi sự dự đoán của anh.
Đại hán mặt vàng thản nhiên nhìn anh một cái: "Thiếu gia hẳn đã quên, đây là quy củ."
"Quy củ gì chứ!" Từ Tử Nham cả giận nói, nguyên thân cùng đại hán mặt vàng này cũng không hợp, anh rõ ràng cảm thấy được, đối phương là đang mượn cơ hội trả thù.
Thần tình của đại hán mặt vàng chẳng thay đổi, nhạo báng mở miệng: "Thiếu gia là nhi tử của gia chủ, thiên phú kinh người, tương lai nhất định tiến vào các đại môn phái, chốn Luyện võ trường nho nhỏ này đương nhiên không dám làm chậm trễ tu luyện của thiếu gia. Song Từ Tử Dung này không có thiên phú tốt được như người, dựa theo quy củ của Từ gia, loại con cháu mang về từ bên ngoài như y, muốn tiến vào Luyện võ trường, nhất thiết phải tiếp nhận áp lực gấp đôi. Vượt qua được, mới có tư cách."
"Nhưng y mới tám tuổi!" Từ Tử Nham nhớ ra Từ gia đích thật là có một quy củ như vậy, nhưng đều để nhằm vào những hài tử mười tuổi.
Đại hán mặt vàng liếc mắt nhìn anh, quăng ra một câu: "Vậy thiếu gia có thể chờ đến khi y mười tuổi rồi hẵng dẫn đến đây."
Từ Tử Nham tức thì nổi cáu, anh năm nay mười hai tuổi, Từ Tử Dung mới tám tuổi.
Đến thời điểm anh mười lăm tuổi, vừa vặn bắt kịp đợt tuyển nhận đệ tử của Lưu Quang tông, chỗ dựa vững chắc của Từ gia. Với thiên phú của anh, tất yếu sẽ được Lưu Quang tông chiêu mộ, song Từ Tử Dung thời điểm đó cũng bất quá mới mười một tuổi. Giả như y mười tuổi mới bắt đầu tiếp xúc tu luyện, với thiên phú tam linh căn của y, cho dù là ngày đêm không ngừng luyện tập, nhiều lắm cũng chỉ đến tu vi Luyện khí cấp ba, tư chất cùng tu vi như vậy tuyệt đối sẽ không được Lưu quang tông coi trọng.
Giả sử không để y đi cùng mình, Từ Tử Nham lại lo lắng một khi anh đi rồi, Từ Tử Dung sẽ bị những kẻ khác trong Từ gia khi dễ, vạn nhất làm không tốt, y lại bị bức bách tiến ma đạo thì phải làm sao đây?
Chẳng lẽ lại để anh giống như nguyên thân giống nhau, thời điểm tu luyện tại Lưu Quang tông, nghe được tin tức Từ gia bị diệt môn sao? ! !
Điều này là tuyệt đối không được! Thời điểm anh ly khai Từ gia, nhất định phải đem Từ Tử Dung theo trên người, tránh cho đệ đệ của anh lại bị người khác nuôi méo mó.
Với tính cách của gã Từ phụ kia, anh chính là thực lo lắng! !
Từ Tử Nham tái mặt, nhưng lời đại hán mặt vàng nói đều là quy củ, cái gọi là vô quy củ bất thành phương viên*, Từ Tử Nham cho dù có giận dữ, cũng không có khả năng phá vỡ quy củ này. Vậy nên, anh chỉ có thể cầu nguyện trong lòng, sau đó trơ mắt nhìn Từ Tử Dung từng bước loạng choạng kiên trì leo lên đỉnh núi.
*Vô quy củ bất thành phương viên ( 无规矩不成方圆): Tương tự như Quốc có quốc pháp, gia có gia quy: Nếu không thực hiện theo đúng quy củ, thì tất sẽ loạn.
Trong nháy mắt hai chân Từ Tử Dung đặt lên đỉnh núi, Từ Tử Nham lập tức xông tới, ôm lấy Từ Tử Dung thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất, quan tâm kiểm tra trên dưới một phen xong mới khẽ nhẹ nhàng thở ra.
Anh quay đầu, sắc mặt không tốt nhìn đại hán mặt vàng: "Hiện tại thì được rồi chứ."
Đại hán mặt vàng lạnh te: "Y nếu đã vượt qua Đăng tiên giai đương nhiên chính là có tư cách."
Từ Tử Nham âm thầm nghiến răng, loại người đến chết vẫn giảng quy củ này là đáng ghét nhất, nhưng đại đa số thời điểm, vẫn phải có người như thế tồn tại.
Anh ôm Từ Tử Dung nửa hôn mê vội vàng chạy về phía một gian nhà gỗ nhỏ, bởi vì tại Luyện võ trường thi thoảng cũng có tình huống thụ thương, vậy nên Từ gia đặc biệt để một y giả thường trú tại nơi này.
Sau khi Từ Tử Nham ly khai, chân mày đại hán mặt vàng liền nhướn lên một độ cong không mấy người thấy được.
Vị thiếu gia này tuy rằng thiên tính xuất chúng, song tính tình lại tương đối ngang ngược, hơn nữa hắn ỷ vào bản thân tư chất tốt, thường xuyên vắng mặt trong chương trình học của Luyện võ trường, đối với vị giáo viên đại hán mặt vàng của Luyện võ trường này cũng rất thiếu tôn kính.
Bất quá biểu hiện hôm nay của Từ Tử Nham lại làm cho đại hán mặt vàng —— Từ Mặc hơi có chút giật mình, nếu là trước kia, vị Từ đại thiếu gia này chính là không dung cho kẻ ngỗ ngược, cho dù hắn không có biện pháp kháng lời gã, khẳng định cũng sẽ chửi ầm như tát nước. Chẳng ngờ hắn chỉ là phẫn hận trừng gã một cái, không hề phun lời ác liệt gì, thật sự là làm cho gã —— tâm tư xao động.
Nếu như Từ Tử Nham biết được tâm tư này của Từ Mặc, nhất định sẽ một đầu hắc tuyến: đây là thuộc tính M sao. . . . . .
Sau khi từ chỗ y giả biết được Từ Tử Dung chính là mệt mỏi quá độ mà ngất xỉu, Từ Tử Nham mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Giờ mới là ngày đầu tiên đến Luyện võ trường, nếu khiến cho Từ Tử Dung bất mãn với Luyện võ trường của Từ gia, vậy có thể không ổn. Anh chính là rành rành nhớ rõ, Từ Tử Dung đươc miêu tả trong sách là loại người hẹp hòi thù vặt*, đa nghi ngoan độc. Mặc dù cuốn tiểu thuyết là nhìn từ góc độ của Bạch Hoa, chưa chắc đáng tin cậy, nhưng kết hợp với kí ức của Từ Tử Nham, anh cũng có thể hiểu được, tiểu hài tử này bởi vì thuở nhỏ chịu quá nhiều đau khổ, cho nên dưỡng thành tính cách như vậy cũng là điều tất yếu.
*Nguyên văn: 睚眦必报 ( nhai tí tất báo): ám chỉ những người lòng dạ hẹp hòi, chỉ vì một sự việc cực nhỏ như trừng mắt mà cũng muốn trả thù.
Bất quá hiểu thì hiểu, kiếp trước Từ Tử Dung bị dưỡng thành dạng gì anh cũng bó tay bất lực, nhưng giờ đây anh là ca ca của Từ Tử Dung, anh quyết không cho phép đệ đệ của mình biến thành cái loại hùng hài tử* trong truyền thuyết này!
*Hùng hài tử (熊孩子): từ ngữ internet, chỉ những đứa trẻ nghịch ngợm, không hiểu chuyện. (đại loại như quỷ con, ranh con gì đó...)
"Ca ca?" Từ Tử Dung từ từ mở mắt ra, mắt to lóng lánh nước chớp chớp nhìn Từ Tử Nham.
Kỳ thật y cũng không có hôn mê, áp lực tiếp nhận trên sơn đạo tuy nặng, song vẫn chưa đạt đến cực hạn của y. Chính là trong nháy mắt y tới đỉnh núi kia, nhìn đến biểu tình quan tâm kia của Từ Tử Nham, y cũng không biết vì cái gì, liền nổi lên tâm tư thăm dò, mắt nhắm ngã xuống.
Nhưng mặt đất lạnh như băng lại chẳng hề xuất hiện như dự đoán, ngược lại là đôi tay ấm áp gắt gao đỡ lấy, kế đó liền bế lấy y, đưa đến gian phòng ngập tràn hương dược thảo dịu ngát.
Từ Tử Dung cảm thấy thật quái dị, bởi vì y thần kỳ cảm giác được con tim sớm đã lạnh giá thế nhưng lại cảm thấy một tia ấm áp.
Kỳ quái biết bao, sự ấm áp hơn chục năm kiếp trước đều không cảm nhận được, hiện giờ lại ở thấy được từ trên thân cừu nhân của mình.
Âm thầm thoáng cười nhạo bản thân mềm yếu trong lòng, quả nhiên là đã biến thành tiểu hài tử rồi sao? Thế nhưng lại bắt đầu tìm kiếm những thứ ấm áp căn bản chẳng hề tồn tại kia.
"Tử Dung không có việc gì chứ? Có chỗ nào không thoải mái không?" Từ Tử Nham ôn nhu hỏi, trong thanh âm còn mang theo sự trong trẻo đặc biệt của thiếu niên.
"Không sao." Từ Tử Dung lắc lắc đầu, trong lòng hiện lên một thoáng nghi hoặc, trên mặt lại lộ ra biểu tình hiếu kỳ: "Ca ca, vì sao lúc ta lên núi, đột nhiên cảm giác trên người biến nặng vậy?"
"A a." Từ Tử Nham cười cười: "Bởi vì con đường đệ bước lên tên là Đăng tiên giai, là một pháp bảo."
Đồng tử của Từ Tử Dung chợt co rút: pháp bảo? ! ! Y kiếp trước sao lại không biết Từ gia có pháp bảo vậy? ?
"Pháp bảo này lợi hại lắm sao ạ ?" Từ Tử Dung nhất thời hóa thân bảo bảo hiếu kỳ, trong phảng phất, y cảm giác Từ gia tựa hồ ẩn dấu rất nhiều thứ bản thân không biết.
Kiếp trước sau khi thảm sát toàn thể Từ gia, dọn sạch đi kho tàng của Từ gia, song bên trong bất quá là vài món pháp khí ít ỏi. Nguyên bản y còn tưởng rằng đó là bởi vì thực lực Từ gia không quá cường đại, cho nên mới không có đồ tốt gì, nhưng hiện tại xem ra, tựa hồ cũng không phải như vậy. . . . . .
Chẳng trách. . . . . .
Từ Tử Dung bừng tỉnh đại ngộ, sau khi y tuyệt diệt Từ gia, tốc độ thăng cấp tu vi của Từ Tử Nham ngược lại tăng cao, ban đầu y còn tưởng rằng đối phương là đạt được cơ duyên gì, hiện tại xem ra, hẳn là đã chiếm được kho tàng bí mật của Từ gia mới đúng.
"Pháp bảo này đương nhiên rất lợi hại nha." Từ Tử Nham mỉm cười: "Pháp bảo này có thể khống chế tăng giảm áp lực bất đồng lên người đi qua. Khụ khụ. . . . . . Nói đến đây, ca ca cần phải giải thích với đệ. Lúc trước không nói cho đệ, là bởi vì ta tưởng rằng đệ sẽ tiếp nhận áp lực giống với ta, mặc dù có điểm khó chịu, nhưng quyết không đến nỗi ngất xỉu. Bất quá gia quy Từ gia quy định, con cháu như đệ muốn vào Luyện võ trường, nhất định phải tiếp nhận áp lực gấp đôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro