Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 126


Con nhện này cao chừng hai tầng lầu, thân hình khổng lồ mang đến áp lực cực đại cho người khác. Tám cái chân lớn cỡ cánh tay chặt chẽ cắm trên vách đá, lơ lửng giữa không trung, tám con mắt kép nhìn chằm chằm nhìn khóa vào Từ Tử Nham, tựa như đang nhìn bữa đại tiệc ngon lành nào đó.

         

Từ • đại tiệc • Tử Nham không chút do dự thả Hoàng kim Cự thú ra. So với hình thể tựa ngọn núi nhỏ của cự thú, con nhện rõ ràng có chút không xứng tầm.

         

Bất quá Từ Tử Nham cũng rõ ràng, Hoàng kim Cự thú này suy cho cùng vẫn là con rối. Thực lực một con rối có thể phát huy ra, tuyệt đối so không được với một con yêu thú còn sống.

         

Cừu nhỏ vừa được anh đặt tên là Tuyết Đoàn được anh bỏ sang một bên, tránh việc lát nữa đánh nhau lại ảnh hưởng đến nó. Từ Tử Nham không phải chưa cân nhắc có nên để Tuyết Đoàn đi giải quyết con nhện khổng lồ kia không, nhưng nhìn biểu hiện của Tuyết Đoàn, tựa hồ cũng không có ý tứ ra tay.

         

Lặng lẽ thắp nến cho bản thân cùng Tử Dung, hai huynh đệ bọn họ tại phương diện linh sủng này thật đúng là chung cảnh ngộ*.

*Nguyên văn: 难兄难弟 ( nan huynh nan đệ): một giuộc; cá mè một lứa; người cùng cảnh ngộ; người cùng hội cùng thuyền; bạn khố rách áo ôm

         

Hai đứa này đều cùng bộ dạng ông lớn, hai chủ nhân bọn họ chịu sao thấu đây! ! !

         

"Grao!"

Hoàng kim Cự thú phát ra tiếng gào thét phẫn nộ, hai mắt đục ngầu nhìn chằm chằm con nhện khổng lồ giữa không trung.

         

Nhện khổng lồ phát ra tiếng xì xì, miệng mở ra, từ bên trong phun ra tấm lưới lớn màu trắng dính dớp.

         

Hoàng kim Cự thú tựa hồ bị khiêu khích, mở miệng rộng rống lên một tiếng. Sừng trên đầu bắn ra hai đạo bạch quang chói mắt, rất nhanh hòa tan hơn phân nửa tấm lưới, vật thể màu trắng còn sót lại ào ào rơi xuống mặt đất.

          

Từ Tử Nham nắm trường cung sau lưng trong tay, Lôi linh tiễn từng mũi từng mũi thần tốc bắn về phía nhện khổng lồ. Đối với sự công kích của Từ Tử Nham, nhện khổng lồ chẳng buồn để tâm, bản năng nói cho nó, món điểm tâm ngọt nhỏ xinh kia đối với nó không có bất cứ uy hiếp gì, con cự thú trước mắt này mới là kẻ địch thật sự.

         

Từ Tử Nham bắn tiễn xong liền dừng, sự công kích của anh lên thân nhện khổng lồ chẳng khác gì gãi ngứa. Trừ phi anh có thể lại tích trữ sức lực, phát ra sự công kích giống như ngày hôm đó, bằng không hành vi thế này hoàn toàn chính là lãng phí linh lực.

         

Grao. . . . . . ! !

         

Hoàng kim Cự thú phát ra tiếng gào đinh tai nhức óc, Từ Tử Nham nhất thời không chuẩn bị liền bị chấn động đến choáng váng. Đây vẫn là lần đầu tiên anh sử dụng con rối Hoàng kim Cự thú, hậu quả của việc không quen chính là —— ngay cả bản thân anh cũng không rõ, Hoàng kim Cự thú thế nhưng còn có thể phát ra sóng âm công kích như vậy.

         

Sự tấn công mà chủ nhân anh đây còn chẳng dự đoán được, nhện khổng lồ lại càng không ngờ đến. Cho dù trong đám yêu thú, pháp thuật sóng âm cũng là một loại vô cùng hiếm thấy, nhện khổng lồ không ngoại lệ, trực tiếp trúng chiêu, thân thể run rẩy không ngừng, kế đó rớt từ giữa không trung xuống dưới.

         

Bất quá lần tấn công cũng không có hữu hiệu như trong tưởng tượng của Từ Tử Nham, thương tổn nhện khổng lồ nhận được không nhiều, vách tường đá nó đặt chân ngược lại vỡ thành từng khối. Thân hình nó lộn vòng trên không, tám cái chân vững vàng hạ xuống mặt đất.

         

Ầm vang một tiếng!

         

Thân hình khổng lồ của Hoàng kim Cự thú tựa như tàu hỏa trật đường ray hung hăng đâm về phía nhện khổng lồ. Bản lĩnh tấn công kẻ địch giữa không trung của hắn hữu hạn, nhưng đối phương nếu đã rớt xuống rồi, vậy đừng hòng trèo lên lại đi!

         

Trong lòng Từ Tử Nham mừng rỡ, nắm lấy cơ hội dồn lực bắn một mũi Lôi linh tiễn ra. Anh biết sự công kích của mình không có biện pháp phá phòng ngự, liền đặc biệt nhắm thẳng vào tám con mắt kép kia của nhện khổng lồ.

         

Nhện khổng lồ rơi xuống đất thân hình còn chưa đứng vững đã bị Hoàng kim Cự thú như thể ngọn núi nhỏ xông đến đánh bay, thân hình tương đối ‘ nhỏ nhắn ’ của nó bay lên mạnh mẽ đập vào vách đá.

         

Lôi linh tiễn của Từ Tử Nham vừa vặn cấp tốc bay tới đúng lúc này, nhện khổng lồ trốn không kịp, bị anh bắn trúng một con mắt kép trong đó.

         

Grao! !

         

Nhện khổng lồ phát ra tiếng kêu gào thống khổ, sức mạnh hệ lôi cuồng bạo đối với con mắt mỏng manh mà nói rất có tính huỷ diệt. Con mắt kép kia của nó vỡ vụn như thủy tinh, từ chỗ hốc mắt chảy ra một dòng dịch thể màu tím sậm.

         

Bị mất con mắt tức thì khơi dậy lệ khí của nhện khổng lồ, nó phát ra tiếng kêu xì xì, rất nhanh, chung quanh liền truyền đến tiếng lộp cộp dày đặc.

         

Từ Tử Nham liền cảm thấy da đầu run lên một trận. Tuy trong lòng sớm có chuẩn bị, chính là mắt thấy vô số con nhện nhỏ đen tuyền túa ra từ các góc trên mặt đấy, dù không có hội chứng Trypophobia*, anh cũng không tránh khỏi phát lạnh trong lòng.

*Trypophobia ( 密集恐惧症 - mt tp khng c chng): Hi chng s l (có tên khoa học là Trypophobia) là một hội chứng ám ảnh khi ta quan sát các vật có lỗ nhỏ hoặc vết thâm, được đề xuất lần đầu tiên tại một diễn đàn trực tuyến năm 2005. Từ này bắt nguồn từ tiếng Hy Lạp là τρύπα, trýpa nghĩa là "lỗ" và φόβος, phóbos , một danh pháp chung cho các hội chứng "sợ hãi".

"Grao!" Hoàng kim Cự thú sớm đã không còn sinh mệnh, đương nhiên không có loại cảm xúc sợ hãi này. Đối diện với đám nhện con này, hắn căn bản không có bất cứ phản ứng gì, vẫn dồn lực như cũ, xông đến, một lần nữa hung hăng đâm vào con nhện khổng lồ vừa mới rơi xuống.

         

Từ Tử Nham nâng tay ném ra một lá bùa, xung quanh thân thể anh tức khắc được bao phủ trong một tầng quang mang sắc cam. Lá bùa này là La đại cước để lại cho anh, chỉ cần linh lực chống đỡ được, lá bùa này thậm chí có thể ngăn cản được một kích của Nguyên anh, là hàng bảo mệnh cao cấp tuyệt đối.

         

Bất quá lúc này, Từ Tử Nham cũng bất chấp có lãng phí hay không, lực công kích của đám nhện con thế nào anh hoàn toàn không rõ, mà linh lực hệ lôi của anh lại không tinh thông phòng ngự. Dẫu rằng anh cũng có thể thi triển pháp thuật phòng ngự cơ bản là lồng linh lực, song đối diện với đám nhện con đen nhánh căm bản không đếm được số lượng này, anh thật sự là không còn tý sức lực nào. . . . . .

Bụp! Bụp! Bụp!

         

Đám nhện con sau khi tiếp cận lồng linh lực, lần lượt đến tự nổ, từng dòng dịch thể màu đen bắn tung tóe lên lồng phòng hộ màu cam.

         

Từ Tử Nham kinh hoàng khiếp sợ, là người phát động lá bùa, anh rõ ràng cảm nhận được, linh lực của bản thân đang trôi đi với một loại tốc độ kinh người. Chớ tưởng đám nhện con tầm thường, lực công kích từng con tự nổ cũng không cao, nhưng một khi tích lũy lại, lại là một con số vô cùng kinh người. Còn chưa nói đến vây quanh Từ Tử Nham là hằng hà sa số nhện con đen nhánh, hoàn toàn một khí thế không nổ chết anh không lui quân!

         

Hoàng kim Cự thú trong quá trình tấn công nhện khổng lồ, một đường dẫm chết vô số nhện con màu đen. Nhưng theo số lượng nhện con hắn dẫm chết càng nhiều, tốc độ tiến đánh của hắn cũng càng ngày càng chậm.

         

Từ Tử Nham nheo mắt, nương theo tia sáng mỏng manh để ý thấy tứ chi của Hoàng kim Cự thú đã ngập đầy vết thương. Cho dù con rối không thể cảm nhận đau đớn, nhưng ảnh hưởng  của việc tứ chi bị thương đối với thân mình của nó cũng phi thường nghiêm trọng.

         

Lực nổ của đám nhện con không phải quá lớn, song dịch thể màu đen bắn tung ra sau khi nổ lại có chứa tính ăn mòn mãnh liệt. Lúc trước Từ Tử Nham một mực tưởng rằng sự tiêu hao của lồng linh lực là do phòng ngực lực tấn công của cú nổ, mãi đến khi chứng kiến tình trạng của Hoàng kim Cự thú, anh mới minh bạch hóa ra dịch thể màu đen kia mới là pháp bảo thắng lợi của nhện con.

         

"Xì xì!" Nhện khổng lồ sau ba lượt liên tục bị húc trúng, cuối cùng nắm lấy cơ hội tránh thoát lần va chạm thứ tư của Hoàng kim Cự thú. Mấy con mắt kép lớn cỡ chuông đồng của nó mang theo quang mang cừu hận xì xì nhìn khóa vào Hoàng kim Cự thú, miệng há ra, một tấm lưới màu trắng phun tới.

         

"Grao!" Sừng Hoàng kim Cự thú lại bắn ra loại quang mang hòa tan tấm lưới. Từ Tử Nham để ý sau khi phóng ra hào quang này, quang mang trên thân thể Hoàng kim Cự thú rõ ràng tối đi một chút.

         

Trong lòng anh trầm xuống, giác cung trong tay xiết càng thêm chặt. Lúc trước Tử Dung từng nói qua, số lần có thể sử dụng con rối Hoàng kim Cự thú là hữu hạn, thực rõ ràng nếu tiếp tục như vậy, qua một hồi, nội đan của con rối này sẽ hoàn toàn dùng hết.

         

"Grao!" Có lẽ ý thức được kẻ địch của mình đã thế suy sức yếu, con nhện khổng lồ thình lình nhảy lên, ở giữa không trung bắn ra một sợi tơ nhện màu trắng lớn cỡ ngón tay. Sợi tơ nhện kia dính trên vách đá, nhện không lồ theo tơ nhện đung đưa một vòng, hướng thẳng về phía Từ Tử Nham nhảy xuống.

         

Trong lòng Từ tử nhan căng thẳng, Lôi linh tiễn trong tay như thể không dùng linh lực bắn ra ngoài, song con nhện khổng lồ thế nhưng dùng hai chân vững vàng chắn ở trước mắt, khiến anh trong khoảng thời gian ngắn căn bản vô kế khả thi.

         

Thân hình Từ Tử Nham vội lui, nhưng dù anh có nhanh chóng cỡ nào so ra cũng không bì được với nhện khổng lồ đang phi không bay tới. Lại thêm đám nhện con cũng đang ùn ùn không ngừng tiến hành tự nổ, làm cho anh cất bước khó khăn.

         

Mắt thấy chân trước của nhện khổng lồ chỉ còn cách bản thân một khoảng nhỏ, mà Hoàng kim Cự thú bởi nguyên do hình thể, không thể xông đến kịp. Từ Tử Nham rơi vào đường cùng, buộc phải tháo chạy, nhảy vào bên trong Phương cách. Lần trước thời điểm anh đối mặt với yêu tu Nguyên anh, cơ hồ chưa phản kháng được gì đã bị đánh ngất, tác dụng ẩn náu của Phương cách căn bản không phát huy hiệu quả. Hiện giờ đối diện con nhện khổng lồ dù kinh khủng, nhưng dẫu sau cũng chỉ có tu vi Kim đan Trung kỳ, anh có lẽ đánh không lại, nhưng chạy trốn thì không thành vấn đề. . . . . . phải không?

         

Ngay sau khi Từ Tử Nham trốn vào Phương cách, nhện khổng lồ bởi vì mất đi mục tiêu, ngơ ngác mất một lúc. Yêu thú Kim đan kỳ sở hữu trí tuệ không thấp, nó hoàn toàn nghĩ không ra, đối phương đến tột cùng là biến mất dưới mắt nó như thế nào.

         

"Grao!" Không đợi nhện khổng lồ suy nghĩ rõ ràng, lần tiến đánh kế tiếp của Hoàng kim Cự thú đã đánh tới, tám cái chân của nhện khổng lồ nhanh chóng di động, trong miệng không ngừng phát ra tiếng lạch cạch có tiết tấu.

         

Trong nháy mắt Từ Tử Nham biến mất kia, cừu con nguyên bản vẫn ngồi xổm một góc bình yên dưỡng thần đột ngột mở mắt ra, gắt gao nhìn chằm chằm vào vị trí có Phương cách, trong mắt còn lộ ra vài phần khó hiểu. Bất quá thần tình này của nó cũng không kéo dài quá lâu, rất nhanh lại thong dong ngồi ngẩn ngơ.

Quang mang trên thân Hoàng kim Cự thú càng lúc càng tối đi, nhện khổng lồ chẳng những không bỏ chạy, ngược lại bắt đầu không ngừng giăng từng tầng mạng nhện màu trắng xung quanh Phương cách. Với chỉ số thông minh của nó có lẽ không hiểu nổi món điểm tâm nhỏ của mình tại sao lại đột ngột biến mất, nhưng nó cho rằng miếng điểm tâm nhỏ đó khẳng định chưa chạy xa. Vậy nên nó dứt khoát thiết lập tầng tầng cạm bẫy xung quanh, để đảm bảo thời điểm món điểm tâm nhỏ xuất hiện, nhất định sẽ không có cơ hội đào tẩu.

         

Từ Tử Nham vô cùng quẫn bách trốn trong Phương cách, nguyên bản tưởng rằng sau khi mình biến mất, nhện khổng lồ sẽ ly khai. Không ngờ đối phương thế nhưng chẳng buồn quan tâm tới điểm này, ngược lại trực tiếp bố trí tầng tầng mạng nhện xung quanh.

         

Hiệu quả ẩn nấp của Phương cách không tồi, nhưng một khi chứa Từ Tử Nham nó căn bản không thể di chuyển. Giả như lát nữa Từ Tử Nham chui ra ngoài, liền trực tiếp rơi vào trong cạm bẫy của nhện khổng lồ.

         

"Đây đúng là muốn ép chết người ta mà!" Từ Tử Nham đầy mặt đau khổ, anh hiện tại còn có át chủ bài cuối cùng chưa tiết lộ, nhưng một khi tiết lộ, ngay cả chính bản thân anh cũng không biết sẽ có kết quả như thế nào.

         

Mạng nhện nhện khổng lồ tiết lập càng ngày càng nhiều, Hoàng kim Cự thú dưới sự công kích liên tiếp không ngừng của đám nhện con dần dần mất đi sinh lực cuối cùng. Từ Tử Nham cắn chặt răng, nhặt một chiếc hộp bằng gỗ từ bên chân lên.

         

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: HIA~HIA~HIA ~~~ có ai biết bên trong hộp là gì hông? Từ Tử Nham định làm cái gì đây?

         

(╯▽╰)

-------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro