CHƯƠNG 10
Hiện giờ y còn chưa có tu luyện Huyết hải tâm kinh, luồng lệ khí lệ trong cơ thể y vẫn còn có thể kiềm chế được, nhưng thời gian như vậy là hữu hạn, nếu không phát tiết ra, sớm hay muộn cũng sẽ dẫn đến hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Từ Tử Dung dùng hết khả năng bình tâm tĩnh khí, chậm rãi mở mắt ra. Y đối với sự ' kinh hỉ ' trong lời nói của Từ Tử Nham không ôm hy vọng quá lớn, nhưng cũng không ngoại lệ có vài phần hiếu kỳ.
Ngay tích tắc y mở to mắt ——
Thao! —— một tiếng thô tục buột ra khỏi miệng y.
Vách tường hồng sắc, trần nhà hồng sắc, ngay cả nệm, chăn trên giường y cũng là sắc hồng với mức độ bất đồng.
Hồng đào, hồng nhạt, hồng vàng, các sắc thái tiên diễm sáng ngời đan xem trong gian phòng nho nhỏ, để phù hợp cảnh vật, chỗ cửa sổ thế nhưng còn treo một chiếc phong linh màu phấn bạc.
—— theo gió nhẹ lay động đung đưa, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Giờ này khắc này, Từ Tử Dung sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là —— tự làm tự chịu.
Chết tiệt!
Ma cung của Huyết ma đại nhân cho tới bây giờ đều chỉ có hai sắc đen nhánh cùng đỏ tươi, sao có khả năng xuất hiện cái loại màu hường phấn mà chỉ có tiểu nữ hài nhi mới có thể yêu thích này chứ! ! ! !
Hỗn đản Từ Tử Nham này nhất định là đang nhục nhã y! ! ! Hắn là cố ý! ! !
Huyết ma đại nhân lựa chọn bỏ qua chuyện lúc ban đầu là chính bản thân vì muốn làm Từ Tử Nham ức chế nên mới nói mình thích màu hồng, một lòng một dạ nhận định đây nhất định là mưu mô của Từ Tử Nham.
Còn nội dung của âm mưu ư? Cái đó không quan trọng! Chung quy Từ Tử Nham có âm mưu là được! ! !
Từ Tử Dung trầm mặt, nhìn gian phòng này cũng đủ khiến y mù mắt cún, âm thầm lẩm nhẩm: Chuyện này y đã ghi nhớ, sớm hay muộn sẽ có một ngày, trả lại toàn bộ cho Từ Tử Nham cả gốc lẫn lãi!
Cốc cốc cốc!
Ngay tại thời điểm Từ Tử Dung một bên nghiến răng, một bên tưởng tượng trong đầu tương lai sẽ giày vò Từ Tử Nham như thế nào, ngoài cửa liền truyền đến mấy tiếng gõ khe khẽ.
Từ Tử Dung nháy mắt hóa trang một bộ dáng thiên chân vô tà, nhỏ nhẹ nói: "Vào đi."
"Tử Dung tỉnh rồi à?" Từ Tử Nham đẩy cửa đi đến, nhìn thấy Từ Tử Dung quấn chăn ngồi trên giường, đôi mắt to tựa hồ còn mang bộ dạng chưa có tỉnh ngủ, nhịn không được cười nói.
Từ Tử Dung thầm mắng một tiếng thừa lời, trên mặt lại lộ ra vài phần ngượng ngùng: "Ưm, mới vừa tỉnh."
Từ Tử Nham ha ha cười, dùng sức xoa xoa đầu y: "Tỉnh ngủ thì có gì mà phải ngượng ngùng chứ, đây là nhà mình, chứ phải bên ngoài đâu."
Từ Tử Dung hơi hơi cúi đầu xuống, khóe miệng cong lên một ý cười chế giễu: Nhà mình? A. . . . . . Nhà của y chỉ có ma cung Huyết ma lạnh như băng kia mà thôi. Từ gia vĩnh viễn không phải nhà của y.
"Tử Dung thích gian phòng này không?" Từ Tử Nham không phát hiện nụ cười lạnh của Từ Tử Dung, ôn nhu hỏi.
Biểu tình của Từ Tử Dung phút chốc như rạn nứt, nhưng rất nhanh liền ngụy trang lại. Y cưỡng ép lộ ra một nụ cười mỉm: "Thực thích, cám ơn đại ca."
"Đã gọi ta là đại ca rồi, còn khách khí cái gì nữa!" Từ Tử Nham vỗ bả vai Từ Tử Dung: "Có đại ca ở đây, sẽ không có ai tại Từ gia dám khi dễ đệ nữa, nếu có người động thủ với đệ thì cứ nói với đại ca, ta sẽ xử lý bọn họ thay cho đệ."
Từ Tử Dung nghe vậy lông mi khẽ giật, thuở trước y cùng mẫu thân sống tại tiểu trấn, cũng từng khát khao nếu mình có một đại ca thì sẽ thế nào? Có phải cũng sẽ giống như đại ca nhà người khác, chiếu cố, bảo hộ đệ đệ của mình hay không?
Kế đó sau khi mẫu thân qua đời, Từ Kiêu đem y mang về Từ gia, trên suốt đường đi trong lòng y cũng vẫn ôm chút kỳ vọng nho nhỏ này.
Chỉ tiếc rằng, sau khi đến Từ gia, lần đầu y cùng Từ Tử Nham gặp mặt, thứ nhận được chính là một câu nghiệt chủng, tức khắc đập nát chút khát khao nhỏ nhoi đó trong lòng y.
Hiện giờ sống lại quay về, Từ Tử Nham này thế nhưng lại tính toán làm đại ca tốt ư? Đáng tiếc, ngươi giác ngộ quá muộn rồi. Nếu là trước kia, có lẽ ta sẽ còn có chút kỳ vọng đối với ngươi, nhưng sau khi đã trả qua một kiếp, ta sớm đã vứt bỏ thứ cảm tình thừa thãi này.
Trong lòng cười lạnh không ngừng, trên mặt Từ Tử Dung lại vẫn ngoan ngoãn như cũ, y ngẩng đầu, ánh mắt đen láy chớp chớp: "Vâng, ta đã biết, đại ca."
Hài tử xinh đẹp trắng mịn nõn nà vẻ mặt nhu thuận nói xong những lời thân thiết, thuộc tính brocon của Từ Tử Nham lần thứ hai đại bùng phát, một phen ôm Từ Tử Dung dùng sức hôn một cái lên mặt y: "Tử Dung thật sự là ngoan vô cùng! Ca ca thích ngươi nhất !"
Từ Tử Dung lúc này đây chỉ hơi nhíu mày, trải qua mấy lần kích động lúc trước, y hiện giờ đã muốn thực bình tĩnh. Y phát hiện ra, Từ Tử Nham hiện tại này tựa hồ đối với bộ dáng nhu thuận của y đặc biệt không có sức đề kháng, chỉ cần y biểu hiện một chút vâng lời, đối phương sẽ liền lộ ra bộ dáng hận không thể móc cả tim ra cho y.
Hôn mặt? Không sao, sổ sách trong nột tâm y đã muốn ghi nhớ toàn bộ, tương lai sẽ có cơ hội đòi lại.
"Oa, thiếu chút nữa quên mất!" Từ Tử Nham dùng sức vỗ đầu, buông lỏng Từ Tử Dung ra.
Từ Tử Dung không dấu vết lùi lùi ra phía sau, tuy rằng y hiện tại đã có thể khoan dung cho hết thảy hành động thân mật của Từ Tử Nham đối với y, nhưng có thể ít một chút thì càng tốt, bằng không y thường xuyên phải ghi sổ nợ như vậy cũng thực phiền toái.
"Chuẩn bị dùng cơm, chỉnh trang một chút, chúng ta cùng nhau đi."
"Vâng." Từ Tử Dung nhu thuận lên tiếng, bò dậy khỏi giường.
Mặc trên thân y, là trường bào mới nãy trước khi ngủ Từ Tử Nham tuyển chọn cho, mềm mại dễ chịu, cho dù mặc ngủ cũng không có bất cứ điểm nào không thoải mái.
Một bên rửa mặt, một bên quan sát bài trí trong phòng.
Vừa nãy sau khi mở mắt, nhất thời bị này gian phòng hường phấn này làm chấn động, vậy nên chưa có hảo hảo quan sát một phen.
Mục quang dạo qua một vòng, Từ Tử Dung hơi hơi nhíu mày. Cũng không phải bài trí trong phòng có vấn đề gì, mà lại là trang hoàng thật sự thật sự quá tốt, thậm chí còn muốn vượt qua tiêu chuẩn bình thường.
Với mục quang của Từ Tử Dung đương nhiên có thể nhìn ra trong gian phòng này có bao nhiêu đồ vật tốt.
Bồn hoa chẳng hề bắt mắt trong góc kia, là thực vật linh thiêng cấp ba Uẩn linh thảo. Uẩn linh thảo có tác dụng hấp thu dần dần linh khí thiên địa, đặt một gốc ở trong phòng, có thể xúc tiến tốc độ hấp thu linh khí của chủ nhân gian phòng.
Bình hoa bày trên bàn kia, là pháp khí thứ phẩm Tứ quý nhập xuân, hiệu quả của nó cũng giống như tên gọi, có thể điều chỉnh nhiệt độ, độ ẩm trong phòng, giúp người trong phòng vĩnh viễn được hưởng thụ nhiệt độ thư thái nhất.
Vẻn vẹn hai thứ đó cũng phải tiêu phí không ít linh thạch, hơn nữa những thứ này chính là để chuẩn bị cho người mới tu hành, khiến Từ Tử Dung có muốn tự lừa mình dối người đây là đồ người khác dùng thừa bỏ lại cũng không được.
Từ Tử Dung ngồi trên giường đối diện với Từ Tử Nham đang nhìn y tủm tỉm cười, nhất thời mục quang phức tạp, vốn dĩ y từng cho rằng bản thân đã hiểu rõ Từ Tử Nham sâu đến tận cốt tủy, song người trước mắt này lại hoàn toàn phủ định suy nghĩ của y.
Hắn —— thật sự là Từ Tử Nham sao?
Yên lặng thu hồi tầm mắt, thời điểm Từ Tử Dung ngẩng đầu, vẫn như cũ là tiểu hài tử nhìn tựa hồ có chút nhát gan ngượng ngùng .
"Ca ca, ta xong rồi."
"Ừm, vậy chúng ta đi thôi." Từ Tử Nham thực tự nhiên dắt tay Từ Tử Dung, mang y dọc theo hành lang gấp khúc đi về hướng phòng ăn nơi tiền viện.
Có lẽ trong lòng còn mang nghi hoặc, Từ Tử Dung dọc theo chặng đường đều quan sát Từ Tử Nham.
Dáng đi của hắn, dáng người của hắn, một vài thói quen nhỏ của hắn. Vô luận thế nào, cũng đều giống hệt Từ Tử Nham trong ấn tượng của y.
Nếu nói điểm bất đồng duy nhất cũng chỉ có cặp mắt đen nháy kia mà thôi.
Từ Tử Nham kiếp trước, thời điểm mỗi lần nhìn thấy y cặp mắt đen kia đều tràn ngập chán ghét, oán hận, thi thoảng còn có thể cảm nhận được sát ý thấu xương toát ra từ đối phương.
Nhưng Từ Tử Nham kiếp này, trong mắt chẳng những không có những âm ngoan cừu hận thấu xương kia, ngược lại luôn cười tủm tỉm, tràn ngập yêu chiều.
Từ Tử Dung phi thường nghi hoặc khó hiểu, kiếp trước y là sau khi đến Từ gia không lâu mới biết được, mẫu thân của mình kỳ thật là tình nhân của Từ Kiêu, mà mẫu thân của Từ Tử Nham cũng bởi vì biết chuyện này mà tẩu hỏa nhập ma qua đời.
Thời điểm ban đầu, y không biết bản thân sai ở chỗ nào, vì cái gì Từ Tử Nham lại muốn nhục nhã ức hiếp y như vậy. Mãi đến khi y trưởng thành một chút, mới rốt cục hiểu được, sự tồn tại của y đối với Từ Tử Nham mà nói chính là lý do lớn nhất để oán hận y.
Hồi tưởng lại sự chán ghét của Từ Tử Nham đối với y lúc trước, Từ Tử Dung nhịn không được cười lạnh trong lòng: Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của Từ Kiêu, ngay cả làm mẫu thân ngươi tức chết, cũng là bởi vì gã cùng mẫu thân ta vấn vương không dứt. Nói đến cuối cùng giả như Từ Tử Nham thật sự nghĩ muốn thay mẫu thân báo thù, địch nhân lớn nhất hẳn phải là Từ Kiêu cha hắn. Nhưng Từ Tử Nham cũng bất quá chỉ là kẻ đáng thương nhu nhược, biết bản thân căn bản vô lực kháng cự phụ thân, hơn nữa tiền đồ tương lai của y đều phải dựa vào người phụ thân, cho nên mới đem tất cả oán hận đổ hết lên trên thân Từ Tử Dung vô lực phản kháng.
Nói cho cùng, chẳng qua chỉ là bốn chữ bắt nạt kẻ yếu mà thôi, nếu như lúc ấy bản thân cũng có thiên phú như hắn, lại giành được sự bảo hộ của Từ Kiêu, nói không chừng ngay cả y hắn cũng không dám trả thù.
Chỉ cần phỏng đoán cách nghĩ của Từ Tử Nham trước đây, Từ Tử Dung càng nghĩ càng cảm thấy Từ Tử Nham trước mắt này không bình thường.
Cho dù hết thảy thói quen đều của hắn đều thực giống Từ Tử Nham nguyên lai, nhưng chỉ dựa vào thời điểm hắn nhìn thấy y, trong mắt không có lấy một điểm hận ý thì liền tuyệt đối không bình thường!
"Hử? Tử Dung có chuyện muốn nói sao?" Nhận ra đường nhìn chăm chú của Từ Tử Dung trên người mình, Từ Tử Nham cúi đầu hỏi.
Chậm rãi buông rủ mi mắt, Từ Tử Dung nhẹ giọng nói: "Không có gì, chính là cảm thấy . . . . . . Ca ca đối với ta quá tốt."
"A a, ca ca đối tốt với đệ đệ không phải là rất bình thường hay sao?" Từ Tử Nham cười tủm tỉm trả lời.
Từ Tử Dung cười cười không nói, trong lòng lại ở trong âm thầm lẩm bẩm: Có lẽ quan hệ tốt giữa những huynh đệ khác là chuyện bình thường, nhưng giữa ngươi và ta, từ trước đến nay chưa từng có một ngày tốt đẹp.
Khoảng cách giữa Lưu Thương viện cùng chủ viện rất xa, Từ Tử Nham cũng không có cố ý tăng nhanh tốc độ, bởi vậy huynh đệ hai người cơ hồ mang tư thái tản bộ chậm rãi đi về phía phòng ăn.
Từ Tử Dung bị Từ Tử Nham lôi đi, căn bản không cần nhìn đường. Trên thực tế cho dù không có Từ Tử Nham, y cũng không thể lạc đường.
Dù sao y đã từng sinh sống nhiều năm tại Từ gia này, chỉ tiếc rằng gia tộc lạnh như băng này, chưa bao giờ cho y cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ╮(╯▽╰)╭~ Tử Dung rõ là tính toán, sổ sách trong lòng cũng đã chuẩn bị tốt vì đại ca. . . . . .
PS: Lúc trước tôi có thể viết không được rõ ràng, cái chết của mẫu thân Từ Tử Nham ở Từ gia được xem như là cơ mật, ngoại trừ một vài trưởng lão, những người khác đều không biết, dù sao việc này cũng không quang vinh gì, hiển nhiên sẽ không tuyên cáo tứ phía. Cho nên Từ Tử Nham hiện tại chính là lợi dụng thân phận thiếu gia Từ gia, thay Từ Tử Dung lập uy, phòng ngừa lần thứ hai xuất hiện sự kiện Từ Tử Dung bị người khi dễ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro