Chương 7: Lam Hiên Vũ
Đúng vậy, vỏ trứng biến mất, hơn nữa là không lưu lại bất kỳ một dấu vết nào. Điều này có ý nghĩa gì? Ý nghĩa bọn họ căn bản không có bất kỳ biện pháp nào để báo cáo về sự việc lần này. Trừ phi có thể kiểm tra ra được cái gì đó bất thường từ trên người đứa nhỏ. Nếu không, một khi Ủy Ban Giám Sát viện nghiên cứu yêu cầu bọn họ cung cấp dẫn chứng, bọn họ lấy chứng cứ gì có thể chứng minh được thu hoạch của chính mình.
Trừ phi là...
"Không được, không thể áp dụng chiều sâu phân giải." Nam Trừng cảm nhận được không khí bên cạnh có chút áp lực. Đột nhiên cơ thể lướt ngang, chắn trước lồng bảo vệ.
Các thiết bị thăm dò sự sống và các thiết bị kiểm tra đối với sinh mệnh thể trên máy bay trinh sát đã là tiên tiến nhất, nếu còn muốn khai thác sâu hơn, như vậy cũng chỉ có thể dùng chiều sâu phân giải mới có thể làm được. Thế nhưng điều đó có nghĩa là gì thì không cần nói cũng biết.
"Ngươi đang nghĩ cái gì vậy." Lam Tiêu tức giận nói: "Cho dù chúng ta có đồng ý đi chăng nữa, cũng không thể làm được. Đây là một sinh mệnh còn đang sống, cũng không phải là thi thể. Làm sao có thể chiều sâu phân giải được chứ."
Ánh mắt những người khác nhìn Nam Trừng cũng cũng có vẻ có chút cổ quái, lúc này Nam Trừng mới ý thức được mình đã nói sai rồi, bèn vội vàng nói: "Xin lỗi, thực xin lỗi mọi người, ý của ta không phải như vậy. Ta chỉ cảm thấy đứa nhỏ này thật sự rất đáng thương."
Trần Vĩ cười khổ nói: "Lão đại, hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?" Vốn dĩ mọi người còn cho rằng lập được công lớn, ai ngờ công trạng tới tay tự nhiên lại mất đi, cho nên cảm xúc của bọn họ đương nhiên cũng không được tốt lắm.
Lam Tiêu than nhẹ một tiếng: "Không có công thì không có công đi chứ biết làm sao bây giờ, lần sau chúng ta lại tiếp tục cố gắng. Sau khi mang đứa nhỏ này về, chúng ta lại làm một lần kiểm tra chiều sâu cho hắn, nếu vẫn không có kết quả, thì coi như vận may của chúng ta không tốt. Còn về phần hắn..."
"Ta sẽ nuôi hắn." Nam Trừng không chút do dự nói. Không biết vì sao, khi ánh mắt nàng nhìn thấy đứa nhỏ này lần đầu tiên, thì trong lòng nàng đã có cảm giác vô cùng thích hắn. Nàng chỉ cảm thấy rằng cho dù như thế nào đi nữa thì mình cũng phải che chở cho đứa nhỏ này, chăm sóc cho hắn thật tốt.
Lam Tiêu cười nói: "Nếu ngươi làm như vậy thì chính là chưa kết hôn mà đã có con rồi!"
Gương mặt xinh đẹp của Nam Trừng đỏ lên, có chút bướng bỉnh nói: "Vậy thì đã làm sao? Nếu hắn không có mụ mụ, thì ta sẽ làm mụ mụ của hắn."
Lam Tiêu nhìn nàng, trong ánh mắt còn mang theo vài phần thương hại: "Nói ngươi ngốc, ngươi còn không chịu thừa nhận."
Nam Trừng giận dữ nhìn hắn: "Không được nói ta ngốc."
Lam Tiêu đi lên phía trước, bàn tay rất tự nhiên đặt lên vai nàng, ôm nàng vào trong lòng ngực của mình: "Ý của ta là, đứa nhỏ này là tất cả mọi người chúng ta cùng phát hiện, như vậy, chúng ta đều sẽ có trách nhiệm đối với hắn. Hơn nữa, ta tin rằng, sẽ có một ngày đứa nhỏ được sinh ra từ trong quả trứng này sẽ chứng minh cho chúng ta thấy nó không tầm thường. Cuối cùng, ý của ta thật ra là, hắn không chỉ cần một người mụ mụ, mà còn cần một người ba ba. Cho nên chỉ cần ngươi gả cho ta trước, sau đó lại công bố chúng ta có con, như vậy chẳng qua là chưa kết hôn mà đã có sản phẩm, không bị tính là chưa lập gia đình mà có con, cùng lắm cũng chỉ xem như là lên xe trước rồi mới mua vé bổ sung.
Nam Trừng đầu tiên là ngẩn người, sau đó trong lòng chợt sinh ra một loại cảm xúc vô cùng phức tạp, rõ ràng chính mình phải nên cảm động mới đúng! Nhưng không biết tại sao, nhìn người trước mặt, nàng lại có cảm giác muốn đánh hắn.
"Ha ha ha ha!" Những người khác đều không hẹn mà cùng nở nụ cười, đoàn đội của bọn họ luôn luôn đoàn kết. Trên người Lam Tiêu có một loại sức hấp dẫn không thể nói rõ được, có thể làm cho những người ở bên cạnh hắn tin phục, có lẽ đó chính là tình thương.
Lam Tiêu xoay người về phía những người khác nghiêm mặt nói: "Lần này thật sự xin lỗi tất cả mọi người. Nếu trong tương lai có một ngày, trên người đứa nhỏ này xuất hiện bất kỳ sự kỳ lạ nào, tất cả phát hiện mang đến công lao, chắc chắn sẽ cùng chia sẻ với mọi người."
Lý Đình Âm nhún vai nói: "Ít đi một phần công lao cũng không phải là chuyện gì to lớn. Ta chỉ cảm thấy, nếu các ngươi muốn nhận nuôi hắn, trước tiên có phải nên đặt tên cho hắn hay không?
"Tên?"
Nam Trừng ngẩn ngơ, nàng thật sự cũng chưa chuẩn bị tốt để làm mẹ!
Lam Tiêu nói: "Vậy gọi là Lam Trừng được không?"
Nam Trừng lập tức phản ứng lại, trừng mắt với hắn: "Rõ ràng ta là người quyết định nuôi hắn trước, tại sao không gọi là Nam Tiêu. Sớm đã có quy định rồi nha, đứa nhỏ không nhất thiết phải cùng họ với phụ thân.
"Chờ một chút! Lão đại, Nam Trừng. Các người không cảm thấy chuyện này hơi có chút lộn xộn sao? Tên của hai người các ngươi đều là hai chữ, nếu chỉ đơn giản dùng hai chữ trong tên của các ngươi để đặt tên cho hắn, vậy thì tên một nhà ba người các ngươi cũng quá giống nhau rồi, rất khó để phân biệt." Trần Vĩ có chút không còn gì để nói.
Lam Tiêu lập tức nói: "Như vậy đi, họ thì lấy theo ta, tên thì do ngươi đặt."
Nam Trừng chu môi đỏ lên nói: "Tại sao lại không phải ngược lại chứ?"
Lam Tiêu cười tủm tỉm nói: "Bởi vì họ Lam nghe hay hơn. Ngươi không cảm thấy như vậy sao? Ta còn nhớ rõ lúc trước khi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên, ngươi đã nói với ta, họ Lam nghe rất hay."
"Chuẩn bị hạ cánh, xin mời mọi người quay lại ổn định chỗ ngồi." Âm thanh của phi công truyền tới.
Ba ngày sau tại Viện Nghiên Cứu Cổ Hồn Thú
"Tất cả đều bình thường, vẫn y như cũ, thật sự quá bình thường. Chúng ta cũng đã gia tăng thêm nhiều chỉ tiêu số liệu để phân tích, bao gồm cả một ít số liệu phân tích về tế bào, đều hết sức bình thường. Điểm không bình thường duy nhất chính là số liệu phân tích gien của hắn. Theo phả hệ gien mà nói, quả thực đúng là nhân loại. Chỉ là, gien của hắn lại có chút không rõ ràng, thậm chí có chút phức tạp. Bằng dụng cụ của chúng ta cũng không có cách nào hoàn toàn phân tích rõ ràng được. Chỉ là, loại tình huống này bên trong cơ thể nhân loại cũng có một phần ngàn tỷ lệ phát sinh, cũng không đại diện cho cái gì cả." Trần Vĩ báo cáo với Lam Tiêu về bản báo cáo kiểm tra đo lường mới nhất.
"Xem ra ta đã được xác định làm lão cha tiện nghi rồi!" Lam Tiêu cười khổ nói. Nhưng mà cũng chẳng có bao nhiêu mùi vị đau khổ cả.
Trở về đã tới ngày thứ ba, nhưng đứa nhỏ lại chưa từng khóc, ngay cả lúc kiểm tra các loại chỉ tiêu cũng rất im lặng. Hơn nữa hầu hết thời gian hắn đều tươi cười.
Trên người đứa nhỏ này có một loại cảm giác thân thương không thể nói rõ được. Sau khi đến viện nghiên cứu, rất nhanh đã trở thành con cưng của toàn bộ viện nghiên cứu.
Còn về phần lai lịch của hắn, bởi vì không bị ủy ban giám sát tìm tới cửa, cho nên sau khi thẳng thắn dặn dò cấp dưới trong viện nghiên cứu, Lam Tiêu đã tuyên bố đứa nhỏ là con trai của mình cùng Nam Trừng.
Gần đây xảy ra sự kiện làm giả nghiên cứu đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, chưa nói tới lực ảnh hưởng của Lam Tiêu ở viện nghiên cứu, đồng thời cũng lo lắng bị sự kiện làm giả ảnh hưởng đến. Hơn nữa với những số liệu kiểm tra đo lường như vậy, đương nhiên cũng sẽ không có người sinh ra dị nghị.
Tên của đứa nhỏ cũng đã được quyết định, gọi là: Lam Hiên Vũ. Nam Trừng nói nó có nghĩa là phong độ hiên ngang.
Vì muốn cho đứa nhỏ có một thân phận hợp pháp tại Liên bang. Một tháng sau, Lam Tiêu và Nam Trừng kết hôn, cũng tuyên bố sự thật về việc lên xe trước mua vé bổ sung sau. Lam Hiên Vũ cũng chính thức có được giấy khai sinh của mình. Phụ thân: Lam Tiêu, mẫu thân: Nam Trừng.
Cũng không có người nào biết được điều này có ý nghĩa gì. Chỉ có duy nhất Lam Tiêu có chút chờ mong. Đó chính là thời điểm sáu năm sau, khi đứa nhỏ này được sáu tuổi, tất cả những đứa nhỏ cùng lứa tuổi đều phải tiến hành nghi thức thức tỉnh võ hồn, thì hắn sẽ thức tỉnh võ hồn gì đây.
Ngoại trừ hai viên hồn thú tinh, ở đại lục Đấu La, cùng với những tinh cầu hành chính bị Liên bang chiếm đóng, toàn bộ trẻ em khi đủ sáu tuổi đều phải thức tỉnh võ hồn của mình.
Võ hồn cũng là đặc trưng sẵn có của con người ở đại lục Đấu La. Mỗi người đều có võ hồn thuộc về chính mình, mà thức tỉnh võ hồn, cũng là một bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời của họ .
Một đứa nhỏ được sinh ra từ quả trứng, nếu võ hồn của hắn thức tỉnh, thì sẽ là võ hồn gì đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro