Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16: Nhéo nhẹ một chút

Đại tá cúi đầu nhìn về phía Lam Hiên Vũ ở bên cạnh Lam Tiêu, khi hắn nhìn thấy Lam Hiên Vũ, ánh mắt vốn cô đọng cũng hơi hơi sửng sốt.

Bộ dáng của đứa nhỏ này thực sự là có chút quá đẹp. Mái tóc ngắn màu lam che cái trán lại, một đôi mắt to vô cùng trong suốt đang nhìn thẳng chính mình, khuôn mặt trắng nõn, mềm mại vô cùng mịn màng. Diệp Linh Đồng cũng đã xem như là một đứa trẻ có dáng vẻ cực kỳ đẹp đẽ, nhưng so sánh với bé trai này, lại rõ ràng là rơi xuống hạ phong.

"Chào thúc thúc." Lam Hiên Vũ khéo léo chào hỏi.

"Ừ, chào ngươi." Theo bản năng, đại tá duỗi tay sờ sờ đầu Lam Hiên Vũ, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng vài phần.

Làm xong động tác này hắn mới cảm thấy có chút không thích hợp, như vậy dường như có vẻ quá thân thiết một chút, dù sao cũng là người xa lạ. Nhưng Lam Tiêu bên cạnh lại sớm đã có thói quen, thói quen nhìn thấy mỗi người khi gặp mặt nhi tử của mình sẽ chủ động làm ra hành vi thân cận.

"Ba ba!" Ở đằng trước, Diệp Linh Đồng đang chuẩn bị bước vào trường học đúng lúc thấy được một màn này, nhịn không được kêu một tiếng.

Đại tá có chút xấu hổ thu tay lại, nói với Lam Tiêu: "Ta là Diệp Phong."

"Thủ trưởng, ta là Lam Tiêu..." Lam Tiêu vừa mới nói xong câu đó, đột nhiên ngừng lại. Bởi vì, hắn đột nhiên phát hiện, hắn đã từng nghe thấy tên của vị đại tá này. Tiếp theo một cái nháy mắt, đồng tử của hắn không khỏi vì chuyện này mà co rút lại.

Diệp Phong gật đầu với hắn, lại phất phất tay về phía nữ nhi, rồi xoay người rời đi.

"Tiểu bằng hữu, đến lượt ngươi báo danh."

"Chào lão sư, ta là Lam Hiên Vũ."

"Lam Hiên Vũ, bảy tuổi, ngươi đã quá tuổi nhập học đúng không. Lại đây, kiểm tra hồn lực một chút."

Khi hào quang màu trắng êm dịu đạt tới một thước, những gia trưởng ở phía sau lặng ngắt như tờ.

Với tư cách là Học Viện Sơ Cấp Hồn Sư Thiên La phân viện thành Tử La, không thể nghi ngờ nơi này là học viện sơ cấp hồn sư tốt nhất thành Tử La. Những đứa trẻ có thể tiến vào đây để đi học, cho dù bản thân chúng không có lòng so sánh, nhưng các gia trưởng sao có thể không có được chứ?

Cấp mười, đây đã không còn là cấp bậc hồn sư thấp nhất, cấp mười Hồn Sĩ, mà là tầng thứ hai, cấp bậc Hồn Sư. Nói như vậy, đạt tới cấp mười là có thể chính thức được gọi là Hồn Sư, bởi vì đã có khả năng có được hồn hoàn, hồn kỹ, có năng lực chiến đấu hoặc năng lực phụ trợ nhất định.

Cho dù là quá tuổi, bảy tuổi đạt tới cấp mười, cũng vẫn rất dọa người có biết không.

"Vậy mà thật sự là cấp mười. Được rồi, ngươi có thể đi vào." Lão sư phụ trách báo danh cũng hơi dừng lại một chút, rồi mới tiếp nhận sự việc đúng lúc này.

Mà Diệp Linh Đồng ở trước Lam Hiên Vũ một bước cũng chưa hề đi vào. Lúc trước phụ thân sờ soạng đầu đứa trẻ khác khiến nàng rất bất mãn. Ngày thường, phụ thân hầu như rất ít khi ở nhà, lần này thật vất vả mới dành ra được thời gian để đưa nàng đi nhập học, lại ở trước cửa trường học thân mật với đứa trẻ khác, điều này làm cho Diệp Linh Đồng hết sức không vừa lòng. Ở tuổi này của nàng, chưa có khái niệm gì về giới tính, chỉ nghĩ rằng tại sao phụ thân lại đối tốt với người khác. Đây là ghen ghét một cách đơn giản nhất cũng là đơn thuần nhất.

Cấp mười? Hắn đạt tới cấp mười ư?

Diệp Linh Đồng ngẩn người. Mà lúc này Lam Hiên Vũ cũng đã đi về phía nàng bên này, lưu luyến phất phất tay về phía Lam Tiêu, chuẩn bị tiến vào cổng trường.

"Này." Diệp Linh Đồng kêu một tiếng.

Lam Hiên Vũ quay đầu nhìn về phía nàng.

"Ngươi cấp mười à?"

Lam Hiên Vũ gật gật đầu.

Diệp Linh Đồng kiêu ngạo hất đầu lên: "Cấp mười cũng không có gì là ghê gớm. Ta rất nhanh sẽ đạt tới. Cũng rất nhanh sẽ vượt qua ngươi. Ngươi đã bảy tuổi, đến khi ta bảy tuổi chắc chắn sẽ vượt quá cấp mười." Nói xong, nàng giành đi lên trước.

"À." Lam Hiên Vũ lên tiếng, đi theo phía sau nàng vào cổng trường.

Cổng trường nằm ngay bên trong lầu, vừa đi vào một cái hành lang thật dài, đã có lão sư mặc đồng phục dùng tay ra hiệu với bọn họ, hướng dẫn bọn họ đi đến nơi cần đi.

"Ngươi à cái gì mà à? Không phục sao?" Diệp Linh Đồng tức giận xoay người trừng mắt liếc hắn một cái.

"Không có nha." Lam Hiên Vũ lắc đầu.

Lúc này, Diệp Linh Đồng mới nhìn thẳng vào khuôn mặt hắn, dáng vẻ của hắn thật sự là rất đẹp. Nhưng vừa nghĩ đến lúc trước phụ thân thân thiết xoa đầu hắn, hơn nữa ngay cả vẻ mặt cũng đều trở nên dịu dàng, nhất thời nàng tức giận không biết để đâu cho hết. Ngay cả đối với mình, nét mặt phụ thân cũng không ấm áp được như vậy.

"Lại đây." Diệp Linh Đồng vẫy tay về phía hắn.

"Chuyện gì vật?" Lam Hiên Vũ đi tới trước mặt nàng.

Diệp Linh Đồng nói: "Cho ta nhéo mặt ngươi một tý." Nàng không phục. Nữ hài tử luôn trưởng thành sớm hơn một chút so với nam hài tử, nàng định bụng lấy cớ, không đánh một trận thì không xả giận được. Cấp mười thì đã làm sao, từ nhỏ mình đã học cổ võ thuật. Chắc chắn sẽ đánh thắng được hắn.

Thế nhưng, câu trả lời của Lam Hiên Vũ lại khiến nàng trăm triệu không ngờ tới.

"Vậy ngươi nhẹ một chút." Dường như Lam Hiên Vũ đã tập mãi thành thói quen rồi.

Bộ dáng trẻ con có chút hơi tròn trịa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, hồng hào không biết đã bị bao nhiêu người sờ, nắn. Lớn lên đáng yêu đôi khi cũng không phải là một chuyện tốt đẹp. Cho nên, hắn cũng đã quen.

Diệp Linh Đồng lại có chút sững sờ, gia hỏa này...

Nhưng nàng vẫn giơ tay lên, dùng sức nhéo một cái trên mặt Lam Hiên Vũ.

Non mềm, trơn nhẵn dường như còn tốt hơn so với làn da của mình, với lại hai gò má của hắn cũng nhiều thịt hơn so với mình. Cảm giác nhéo vào rất thoải mái.

Không biết tại sao, sau khi nhéo xong lần này, tức giận trong lòng Diệp Linh Đồng đột nhiên không còn nữa.

"Đau quá à!" Lam Hiên Vũ lui về phía sau một bước, có chút ủy khuất mà nhìn nàng: "Ngươi không tốt."

Diệp Linh Đồng bướng bỉnh nói: "Vậy thì sao?"

Lam Hiên Vũ xoa xoa khuôn mặt mình, nghiêm túc nói: "Ta không thích người không tốt. Cho nên ta không thích ngươi."

Diệp Linh Đồng khinh thường nói: "Ai cần ngươi thích?" Nói xong nàng xoay người bước đi.

Trong lòng Lam Hiên Vũ có chút cảm giác không thể hiểu được, hắn cũng không biết mình đã đắc tội nàng ở chỗ nào.

Tân sinh khoảng chừng hơn một trăm người, chia thành sáu lớp. Mỗi lớp từ hai mươi đến ba mươi học sinh, có một người chủ nhiệm và một người phó chủ nhiệm lớp. Chủ nhiệm lớp phụ trách dạy học, phó chủ nhiệm lớp phụ trách sinh hoạt.

Thi xếp lớp đơn giản hơn nhiều so với trong tưởng tượng, chỉ cần phóng thích võ hồn của chính mình một cái, là xem như xong.

Dù sao cũng chỉ là thi kiểm tra nhập học của học viện sơ cấp hồn sư, căn bản không có khả năng khảo hạch về các loại đối kháng. Đa phần học viện càng muốn thông qua hiểu biết về võ hồn của học sinh, căn cứ vào phương hướng tu luyện khác nhau của các loại võ hồn khác nhau mà tiến hành phân lớp.

"Năm thứ nhất lớp một, chủ hệ Cường Công. Tiếp theo ta đọc đến tên đồng học nào thì người đó đến bên này. Diệp Linh Đồng..."

......

"Năm thứ nhất lớp hai, chủ hệ Khống Chế. Ta đọc đến tên đồng học nào thì người đó lại đây..., Lam Hiên Vũ, ..."

Học viện sơ cấp hồn sư còn chưa thật sự dạy hồn sư phối hợp với nhau. Mà dạy cho họ hiểu rõ về võ hồn, hiểu rõ về phương thức tu luyện nhiều hơn, để tăng lên bản thân, dễ dàng nắm bắt mục tiêu của mình.

Lam Hiên Vũ có võ hồn là "Lam Ngân Thảo", hiển nhiên là bị phân ở năm thứ nhất lớp hai, học tập phương hướng tu luyện của hồn sư hệ Khống Chế.

Năm thứ nhất lớp hai, tổng cộng có hai mươi sáu học viên, đều thuộc về hệ Khống Chế. Sau khi phân lớp, Lam Hiên Vũ cũng không thấy Diệp Linh Đồng nữa. Gò má cũng đã hết đau, làn da của hắn rất tốt, năng lực khôi phục cũng rất mạnh.

Buổi chiều, khi Lam Tiêu đến đón Lam Hiên Vũ tan học cũng không gặp lại Diệp Phong. Thậm chí cũng không nhìn thấy Diệp Linh Đồng.

"Hôm nay học cái gì vậy?" Lam Tiêu hỏi Lam Hiên Vũ khi đang ở trên xe.

"Làm quen với đồng học mới, ba ba, con học năm thứ nhất lớp hai, lần sau khi đón con ba đừng đi nhầm nha."

"Vậy ngươi có kết giao với bằng hữu mới không?" Lam Tiêu mỉm cười hỏi.

Lam Hiên Vũ gật gật đầu: "Các đồng học đối với ta đều rất tốt. Ba ba, con muốn hỏi người một vấn đề."

Lam Tiêu nói: "Ngươi hỏi đi."

Lam Hiên Vũ nói: "Ba ba, nếu sau này có người muốn nhéo mặt của con, con có thể từ chối hay không? Con không thích như vậy đâu."

Lam Tiêu ngẩn người: "Đương nhiên là có thể rồi! Đây là tự do của ngươi."

"Dạ vâng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro