Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Lam Tiêu rối loạn

"Ngươi, hai cái hồn hoàn của ngươi..."

Trong thế giới hồn sư, hồn hoàn cũng được phân chia cấp độ. Bắt đầu từ thời kỳ viễn cổ, là căn cứ vào cấp bậc hồn thú cung cấp hồn hoàn mà phân chia. Chia ra thành hồn hoàn mười năm màu trắng, hồn hoàn trăm năm màu vàng, hồn hoàn ngàn năm màu tím, hồn hoàn vạn năm màu đen và hồn hoàn mười vạn năm màu đỏ. Số năm càng lâu có nghĩa là hồn hoàn càng mạnh.

Ngoại trừ vài loại này ra, còn có một ít hồn hoàn có màu sắc đặc biệt cũng từng xuất hiện. Thí dụ như vượt qua mười vạn năm trở lên, hồn hoàn sẽ có màu vàng cam, đó chính là một tồn tại trong truyền thuyết.

Mà bây giờ, có thể thấy đang quay xung quanh Lam Ngân Thảo của Lam Hiên Vũ chỉ là hồn hoàn màu trắng, đại biểu cho cấp độ thấp nhất, mười năm màu trắng. Chuyện này đối với hồn sư cấp thấp mà nói thì cũng là tình huống bình thường. Dù sao, vừa mới bắt đầu tu luyện mà muốn đạt được hồn hoàn cấp độ cao hơn là rất khó. Dựa trên lý thuyết đã được nghiên cứu, tại lúc một hoàn, cơ thể con người có khả năng thừa nhận mức độ cao nhất cũng chỉ là hồn hoàn trăm năm mà thôi.

Nhưng vấn đề là, hồn hoàn màu trắng trên người Lam Hiên Vũ cũng không phải đạt được từ chỗ hồn linh, mà chỉ qua một buổi tối đã có rồi! Nói một cách chính xác, hắn ngủ một giấc dậy đã tự có hồn hoàn. Điều này có nghĩa là gì đây?

Lam Tiêu làm nghiên cứu về cổ hồn thú, loại tình huống này chỉ có một ý nghĩa.

Sau khi hồn thú tu luyện đến mười vạn năm, bình thường sẽ có hai loại lựa chọn, hoặc là thử nghiệm tiếp tục đột phát, đi về phía cấp độ càng cao hơn. Nhưng khi đột phá sẽ gặp nguy hiểm, rất có khả năng sẽ ngã xuống. Một con đường khác chính là trùng tu thành người. Tự mình chuyển hóa thành nhân loại bắt đầu lại từ đầu, thử thông qua phương pháp tu luyện của nhân loại đột phá đến thần giai để kéo dài sinh mệnh.

Mà hồn thú trùng tu, có một đặc điểm rõ rệt đó là chúng nó không cần thông qua hồn linh hoặc săn giết hồn thú để thu hoạch được hồn hoàn. Mỗi khi tu vi đạt tới trình độ nhất định, hồn hoàn của bản thân sẽ tự thức tỉnh, từ đó có được năng lực tương ứng.

Lam Tiêu nghĩ đến lai lịch của Lam Hiên Vũ, lại thêm lúc này hồn hoàn tự động xuất hiện, hắn làm sao còn đoán không ra, đứa nhỏ này rất có thể là hồn thú trùng tu chứ!

Nhưng mà, thông thường, hồn thú trùng tu đều sẽ mang theo ký ức trước kia. Thế nhưng từ tất cả các thí nghiệm cùng với những biểu hiện mấy năm nay của tiểu Hiên Vũ cho thấy, hắn căn bản không có ký ức của lúc trước.

Lam Tiêu có chút rối loạn, dựa theo những nghiên cứu về cổ hồn thú, cho dù là mười vạn năm hồn thú trùng tu, trước khi tu luyện đến cấp bảy mươi, thực ra chúng vẫn là hồn thú, chỉ sau khi đột phá cấp bảy mươi, mới có thể chính thức chuyển hóa thành nhân loại. Nhưng toàn bộ những báo cáo kiểm tra, đo lường của Lam Hiên Vũ đều cho thấy, hắn là một nhân loại bình thường, không phải là hồn thú gì cả.

Quả thực...

Làm một nhà khoa học, lúc bình thường nếu gặp được loại tình huống này, Lam Tiêu sẽ rất hưng phấn. Bởi vì đây là một phát hiện hoàn toàn mới, vô cùng độc đáo. Hắn có thể tiến hành đi sâu vào nghiên cứu và tham khảo.

Nhưng vấn đề là, hiện tại loại tình huống này lại xuất hiện trên người con của hắn!

Trong sáu năm qua, hắn cùng Nam Trừng dường như đã hoàn toàn xem Lam Hiên Vũ như một đứa trẻ nhân loại bình thường, giống như do chính mình sinh ra. Nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi hơn một ngày, dường như tất cả đều thay đổi. Biến hóa làm hắn trở tay không kịp.

Càng làm cho Lam Tiêu sụp đổ chính là, cho dù hồn hoàn tự động xuất hiện thì cũng coi như xong, thế nhưng hồn hoàn của tiểu Hiên Vũ không phải chỉ xuất hiện một cái, mà là hai cái, một cái bên trái, một cái bên phải, tất cả là hai cái!

Mười cấp đã có được hai cái hồn hoàn cũng không phải là chưa ai từng có, loại tình huống này được gọi là song sinh võ hồn. Cực kỳ hiếm thấy hồn sư đồng thời có được hai cái võ hồn, nếu để cho hai võ hồn của mình, mỗi cái kèm theo một cái hồn hoàn, thì tự nhiên sẽ có hai cái hồn hoàn.

Thế nhưng, cho dù là song sinh võ hồn, cũng ít có khả năng làm cho hồn hoàn của cả hai cái võ hồn đồng thời cùng xuất hiện, chỉ có thể ngay tại thời điểm hoán đổi giữa hai cái võ hồn mà thôi! Mà lúc này trên hai bụi Lam Ngân Thảo của Lam Hiên Vũ, mỗi bên lại đều có một cái hồn hoàn, vô cùng rõ ràng nằm ở đó.

Điều này không thể nghi ngờ là mang tính phá vỡ, triệt triệt để để tính phá vỡ. Lật đổ hoàn toàn sự khác biệt đối với những hồn sư bình thường.

Dùng tâm tính của Lam Tiêu cũng đều có chút muốn sụp đổ, bởi vì hắn hoàn toàn không biết nên đối mặt với hiện tượng này như thế nào.

"Ba ba, ba ba, người làm sao vậy?" Tiểu Hiên Vũ nghi hoặc nhìn Lam Tiêu đang trợn mắt há hốc mồm, toàn thân giống như đều đã hóa đá.

Lúc này Lam Tiêu mới phục hồi lại tinh thần, thậm chí âm thanh của hắn cũng đều có chút run rẩy nhẹ: "Nhi tử, ngươi có thể đơn độc thu hồi một bên Lam Ngân Thảo được không?"

"Để con thử xem." Lam Hiên Vũ thả tay trái xuống, đồng thời xuất hiện ý nghĩ thu hồi Lam Ngân Thảo bên trái ở trong đầu, vậy mà đóa Lam Ngân Thảo kia tự nhiên biến mất, chỉ còn lại Lam Ngân Thảo mang theo hoa văn màu vàng nhạt trên tay phải tồn tại.

Cuối cùng Lam Tiêu cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong miệng lại đắng chát vô cùng, trong lòng thầm nghĩ: Nhi tử, rốt cuộc ngươi là một tồn tại như thế nào vậy? Nói ngươi là hồn thú trọng sinh, ngươi lại có song sinh võ hồn. Nhưng nếu nói ngươi là nhân loại, ngươi lại có thể tự mình sinh ra hồn hoàn.

Hô hấp của Lam Tiêu đều có chút dồn dập, nhưng dù sao tính cách của hắn cũng trầm ổn, sau khi thoáng ổn định một chút cảm xúc mới nói: "Nhi tử, trước tiên ngươi thu hồi võ hồn lại, thử vận hành Huyền Thiên Công xem." Hiện tại hắn cần thời gian để suy nghĩ, hơn nữa hắn thật sự sợ Lam Hiên Vũ lại làm ra cái gì đó kỳ quặc không giống người thường.

Nhận thức của Lam Hiên Vũ cũng bình thường, dưới sự dẫn dắt của Lam Tiêu, sau ba, bốn lần, cuối cùng hắn cũng có thể dựa theo tuyến đường bình thường để tu luyện Huyền Thiên Công. Chỉ là vẫn còn chưa được lưu loát, muốn suôn sẻ hoàn thành tu luyện còn cần thêm một ít thời gian nữa.

Thời gian kế tiếp, chính là quan sát nhi tử. Lam Tiêu dành trọn suốt ba ngày, liên tục quan sát tình huống của tiểu Hiên Vũ. Cho dù là buổi tối đi ngủ cũng đi theo bên cạnh hắn, sợ rằng hắn lại xảy ra cái gì đó khác thường.

Nhưng toàn bộ biến hóa dường như đã hoàn thành ở ngày đầu tiên sau khi thức tỉnh võ hồn, mọi thứ của Lam Hiên Vũ đều có vẻ rất bình thường. Thời gian ba ngày, cuối cùng hắn cũng có thể tự mình vận chuyển Huyền Thiên Công, bắt đầu tu luyện bình thường. Hồn lực cũng không tiếp tục xuất hiện sự phát triển mang tính bùng nổ gì nữa. Thậm chí tốc độ tăng lên cũng không tính là nhanh.

Cuộc sống dần dần khôi phục lại bình thường, sau khi Lam Tiêu thương lượng cùng với Nam Trừng, họ quyết định tiếp tục che giấu. Dùng hết khả năng che giấu sự khác thường của tiểu Hiên Vũ.

Hồn hoàn màu trắng đương nhiên không tính là cái gì cả, chỉ là đại biểu cho cấp độ thấp nhất, hồn hoàn mười năm mà thôi.

Mỗi ngày, Lam Tiêu bắt đầu dặn dò tiểu Hiên Vũ một số việc cần chú ý, thí dụ như không thể nói chính mình là tiên thiên mãn hồn lực, cũng không nên đồng thời thi triển ra hai loại Lam Ngân Thảo ở hai tay, vân vân. Ngoài ra, còn đặc biệt vì hắn mà bịa ra một câu chuyện tương tự về vật kỷ niệm truyền thừa của gia tộc để giải thích cho lai lịch của chiếc nhẫn. Cái gì có thể che giấu đều che giấu hết.

Hôm nay, Lam Tiêu tan làm xong lập tức trở về nhà, vẻ mặt đầy hưng phấn.

"Nhi tử, ba ba đã thu xếp xong cho ngươi rồi."

"Thu xếp cái gì vậy ba ba?" Tiểu Hiên Vũ từ phòng tu luyện trong nhà chạy ra, gương mặt nhỏ lộ ra vẻ tò mò nhìn hắn.

"Đương nhiên là học viện để ngươi đi học rồi! Học Viện Sơ Đẳng Hồn Sư Thiên La, phân viện thành Tử La, cũng là học viện sơ cấp hồn sư tốt nhất của thành Tử La."

"A." Đối với cách nói học viện tốt nhất gì đó tiểu Hiên Vũ cũng không có khái niệm quá lớn. Hắn cũng không biết, vì có thể để hắn vào học trong học viện này Lam Tiêu đã tốn biết bao nhiêu sức lực.

"Chẳng qua là, khi nhập học sẽ có một cuộc thi kiểm tra để quyết định phân ban. Ngươi phải nghĩ xem, muốn dùng Lam Ngân Thảo bên tay trái hay Lam Ngân Thảo bên tay phải để dự thi?" Lam Tiêu cười tủm tỉm hỏi.

Đối với Lam Hiên Vũ mà nói, Lam Ngân Thảo ở hai tay trái, phải khác nhau, cũng đại biểu cho năng lực khác nhau.

Tiểu Hiên Vũ nghiêng đầu suy nghĩ: "Ba ba, con cũng chưa nghĩ ra nữa."

La Tiêu suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy thì dùng tay trái đi. Năng lực của mụ mụ ngươi là băng, đến lúc đó nói Lam Ngân Thảo bên tay trái của ngươi biến dị cũng có thể hiểu được."

"Vâng ạ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro