Chương 9
“Thẩm tổng, vừa rồi cảm ơn.” Càn Ảnh lại lần nữa đối Thẩm Thần khom lưng tỏ vẻ cảm tạ, mặc kệ là quan hệ cấp trên cấp dưới hay vừa rồi đối với chính mình uy hiếp cô đều tỏ vẻ rất biết ơn.
Đôi mắt đen không hề gợn sóng nhìn đỉnh đầu cô, “Tôi không cần cảm ơn xuông.”
Không cần cảm ơn xuông? Bách Hợp trừng lớn đôi mắt, miệng cũng đều há to khiếp sợ, cũng may cô kịp thời dùng tay che miệng lại không để cho người khác nhìn thấy, Càn Ảnh vẫn cúi đầu giống như đang đợi phán xét cuối cùng.
Thẩm Thần môi mỏng lại lần nữa nhấc lên, “Từ giờ trở đi làm trợ lý của tôi, tiền lương liền tính vào thời gian tăng ca."
Nói chuyện có thể hay không không cần khuếch đại như vậy ! Bách Hợp ở trong lòng phỉ báng một câu cộng thêm cho cái xem thường, nhưng biểu tình như cũ vẫn là vui vẻ cười,
“Tiểu Ảnh, vậy cậu làm việc đi, có việc gọi mình.”
Càn Ảnh đứng thẳng người nhìn Bách Hợp gật đầu, chuyển mắt hướng đến Thẩm Thần, “Thẩm tổng, hai ngày này tôi không cần tiền lương, có việc gì ngài cứ phân phó cho tôi.”
Thẩm Thần không nói nữa xoay người bước đi, Càn Ảnh đành phải yên lặng đuổi kịp, người phụ trách trung tâm cũng chạy lên đi cùng, người phụ trách đi bên cạnh chốc chốc lại quay qua nhìn Càn Ảnh, hắn chưa từng thấy bất kỳ người phụ nữ nào xuất hiện bên cạnh Thẩm tổng, nay lại đột nhiên nhảy ra một người phụ nữ, đây thực sự là Thẩm tổng sao ? Nhưng từ đầu đến giờ Thẩm tổng đều không có biểu hiện gì khác thường , ánh mắt cùng ánh mắt nhìn hắn cũng không khác nhau cho lắm, cho nên người phụ trách cũng không dám trực tiếp xác định cô gái này đối với Thẩm tổng là gì.
Càn Ảnh cảm nhận được ánh mắt của đối phương, khi hắn một lần nữa đặt tầm mắt lên người cô, Càn Ảnh quay mặt, tầm mắt hai người trực tiếp đụng phải nhau, người phụ trách xấu hổ hai giây mới nhìn cô khẽ cười một chút, thu hồi tầm mắt của mình, Càn Ảnh tuy rằng cảm thấy không thể nào hiểu được nhưng cũng không nói gì mà chuyển tầm mắt đi nơi khác.
Thẩm Thần mang theo hai người phía sau đi kiểm tra một vòng quanh trung tâm, đem những vấn đề còn tồn tại lại chỉ hết ra, sau khi vấn đề kết thúc người phụ trách rời đi trước, bắt tay vào xử lý những vấn đề còn tồn đọng đó, Càn Ảnh phát hiện anh mắt anh rất sắc bén, vừa rồi những vấn đề đó cô cũng không chú ý tới, nhưng nghe anh nói xong lúc sau lại cảm thấy chúng có vấn đề.
Thẩm Thần lại mang theo Càn Ảnh tới nhà hàng trên tầng bốn, “Khoác tay tôi.”
“Hả?” Càn Ảnh cảm thấy mình gặp ảo giác, là ảo giác đặc biệt nghiêm trọng.
“Tôi nói khoác tay tôi.” Anh lặp lại từng chữ từng chữ một thật rõ ràng trên đỉnh đầu cô, Thẩm Thần nhìn ánh mắt hoài nghi của cô cũng không cho cô thời gian phản ứng trực tiếp ôm lấy bả vai cô cường thế mang cô vào nhà hàng.
“Thẩm ------”
“Thần, anh tới rồi.”
Càn Ảnh mới vừa nói được một chữ phía đối diện đã xuất hiện một người phụ nữ, nhiệt tình theo chân bọn họ, à, không, là cùng Thẩm tổng chào hỏi, cô nhìn người phụ nữ tinh xảo trước mặt, thật sự rất xinh đẹp, mặt trái xoan, ngũ quan tinh tế, xương quai xanh gợi cảm, ngay cả cần cổ cũng gợi cảm, mái tóc đen dài như làn sóng càng làm nổi bật làn da trắng hồng. Ngay cả Càn ảnh là con gái cũng đều không nhịn được mà muốn cắn một ngụm, váy trễ vai màu đỏ rực mặc lên người cô ấy càng trở nên gợi cảm.
“Tôi hy vọng Trình tiểu thư có thể gọi tôi là Thẩm Thần."
Thẩm Thần vẫn lãnh đạm như cũ, thanh âm không có độ ấm.
Càn Ảnh nhìn đối phương rõ ràng không cam lòng yếu thế, nhưng cuối cùng vẫn là mở miệng kêu Thẩm Thần.
Thẩm Thần buông vai Càn Ảnh ra lựa chọn một vị trí gần nhất ngồi xuống, người kia cũng đi theo ngồi đối diện anh, cô không muốn anh nghĩ mình là người phụ nữ tuỳ tiện cho nên lựa chọn ngồi ở phía đối diện, Càn Ảnh muốn đi nhưng giờ là thời gian làm việc mà tổng tài lại ở đây.
“Em muốn đứng ngốc ở đấy bao lâu đây?” Thanh âm bất mãn của Thẩm Thần truyền vào tai Càn Ảnh, cô đành phải từ một bước biến thành ba bước mà đi qua.
“Thẩm ------”
“Ngồi.” Thẩm Thần vỗ vỗ vị trí trống bên cạnh mình.
Càn Ảnh ngẩng đầu nhìn mắt anh như muốn nói cô có thể ngồi ở vị trí khác, nhưng cô thấy được từ trong mắt anh mùi vị uy hiếp nồng đậm, cô cần tiền, cần công việc, nghĩ như vậy cô lại đặt mông ngồi xuống, người phụ nữ kia ngay khi thấy Càn Ảnh ngồi xuống liền trừng to đôi mắt.
“Thần --- Thẩm Thần, cô ta là ai ?"
Cánh tay Thẩm Thần lại lần nữa đặt lên bả vai cô, “Cô nói xem như này là quan hệ gì ? Hửm ?"
“Anh, anh, không có khả năng, anh nhất định là gạt em.”
“Lừa cô ?” Thẩm Thần ha hả cười hai tiếng, Càn Ảnh cảm thấy còn không bằng không cười đâu, cười đến toàn thân cô đều nổi da gà, khỏe môi anh lại lần nữa khôi phục vẻ lãnh đạm,
“Nếu tôi không đã không muốn thì ai cũng không thể ép được tôi, tôi không có thời gian chơi trò lừa gạt với cô, em nói xem?” Thẩm Thần đột nhiên chuyển hướng Càn Ảnh hỏi.
Cô hiện tại trong đầu trừ bỏ sương mù vẫn là sương mù, hoàn toàn không biết bọn họ là đang làm gì, cũng không biết chính mình hiện tại nên làm gì, vì để bảo đảm an toàn cô ghé sát vào tai anh nhỏ giọng hỏi, “Tôi phải nói đúng, đúng không?”
Bởi vì Thẩm Thần nghiêng nửa mặt cho nên từ góc độ của người kia thoạt nhìn cực kỳ giống cô trước mặt cô ấy thân mật với anh
Thẩm Thần bị hành động của cô chọc cho khẽ cười, Càn Ảnh cho rằng chính mình nói đúng, vì thế nhanh chóng chuyển hướng đối diện cô gái tinh xảo kia, dùng thanh âm vô cùng kiên định trả lời "Đúng."
“Cô!"
Càn Ảnh kiên định nhìn ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình của đối phương, cô ở trong lòng đem nồi bị ụp ném cho anh, anh ta là lãnh đạo, làm cấp dưới như chúng tôi cũng không có biện pháp, muốn trách thì trách anh ta đi.
“Nếu cô không ngại cùng nhau ăn cơm vậy bắt đầu gọi món ăn, nếu để ý hiện tại liền có thể đi.” Thanh âm Thẩm Thần lại trở về với phong thái lãnh đạm, phảng phất người vừa cười kia không phải là anh.
Người phụ nữ trừng mắt nhìn Càn Ảnh trong chốc lát, cuối cùng giống như hạ quyết tâm rất lớn, “Phục vụ, gọi món ăn.”
Nghe được lời nói của cô nàng, Càn Ảnh thật muốn quỳ xuống cầu cô mau rời đi, không thấy tổng tài trước lúc nhìn thấy cô vẫn còn tốt, lúc sau nhìn thấy cô liền biến quái à, cô cũng không muốn bị liên lụy đâu.
Nữ nhân tinh xảo cầm thực đơn người phục vụ đưa qua, gương mặt biến sắc vì phần nộ lập tức trở nên ôn nhu như nước đem thực đơn đưa cho Thẩm Thần,
“Thần, Thẩm Thần, anh gọi trước đi.”
Thẩm Thần không nhận lấy, có thể nói động cũng chưa động, đối phương cứ như vậy dừng hai giây, giây tiếp theo Càn Ảnh rất có tự giác nhận lấy thực đơn trước mặt Thẩm Thần.
“Vị tiểu thư này, tôi cũng không phải là đưa cho cô.”
Đối phương bất mãn nhìn chằm chằm thực đơn trong tay Càn Ảnh.
“Tôi biết, tôi giúp anh ấy nhận, bằng không cô giơ cả buổi tối cũng không có người nhận đâu."
Càn Ảnh nói một câu liền đem gương mặt của người phụ nữ kia thẹn đến đỏ bừng, cô cũng hoàn toàn không cảm thấy những lời này thực quá phận, rõ ràng đây chính là nói sự thật, hiện tại cô nhìn ra được Thẩm tổng không thích người trước mặt này, cho nên cô giúp đỡ cô ấy không bị ghét bỏ, như vậy cô cũng liền tốt.
“Giúp tôi gọi món."
Trước khi Càn Ảnh chuẩn bị đưa tờ thực đơn cho anh, Thẩm Thần nói một câu làm cô sửng sốt, ngay sau đó cũng phản ứng lại nâng mặt hướng hắn lộ ra một nụ cười rạng rỡ nhìn thực đơn trước mặt bắt đầu gọi, cô thực mau đã gọi xong đồ ăn cho mình, lúc gọi cho anh cũng không biết khẩu vị như nào, liền đều dựa theo mấy món đắt mà gọi, Thẩm tổng có rất nhiều tiền, nữ nhân đối diện nhìn qua cũng rất có bộ dáng nhiều tiền, mặc kệ là ai mời khách đều có thể trả nổi.
Nghe được cô báo danh sách đồ ăn, trong mắt Thẩm Thần xẹt qua một tia cười thầm.
Cô khép thực đơn lại đưa cho người đối diện, “Tôi chọn xong rồi, cô chọn đi.”
Cũng không quản đối phương có tiếp nhận hay không, trực tiếp đưa tới trước mặt cô, cô mới sẽ không ngốc để cho nữ nhân kia trả thù đâu.
Nữ nhân tinh xảo trực tiếp đem thực đơn ném cho người phục vụ, thuận miệng báo hai cái tên đồ ăn.
“Xem ra cô đối nơi này rất quen thuộc a? Không xem thực đơn đều có thể gọi món ăn.” Càn Ảnh nói vẻ mặt sùng bái.
“Đây chính là nhà ăn của cô ta.”
Đối phương cũng không đáp lại cô, người trả lời cô là Thẩm Thần.
Nghe được lời này Càn Ảnh lập tức hối hận vừa rồi đã chọn món ăn đơn giản, nếu là nhà ăn của cô ấy khẳng định sẽ không thanh toán tiền họ, sớm biết vậy đã chọn món ngon. Càn Ảnh vừa hối hận một giây đồng hồ đã bị Thẩm Thần nhìn ra,
“Với quan hệ hiện tại, cô ta sẽ để cô ăn miễn phí ?”
“Khẳng định sẽ không, không bị ném văng ra liền không tồi.”
“Vị tiểu thư này, tôi nghĩ chúng ta nên tự giới thiệu một chút.” Nữ nhân tinh xảo mạnh mẽ cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ,
“Tôi tên Trình Trình."
“Họ Trình? Cũng tên Trình? Tên họ giống nhau?” Nói xong cô mới Ý thức được phản ứng của mình có chút lớn,
“Cái kia, thật ngại quá, tôi chỉ là rất ít khi gặp được người có tên họ trùng nhau, cảm thấy khá tò mò, tôi tên Càn Ảnh, Càn trong càn long, Ảnh trong chụp ảnh."
“Là một chữ, hòa mộc bên trình, vị hôn thê của Thẩm Thần." Lần này không phải phản ứng quá lớn, mà là thật sự bị dọa cho sợ, vị hôn thê? Nói cách khác cô vừa mới dỗi tổng giám đốc phu nhân tương lai, trời ạ! Cô có phải hay không lại phải đi tìm việc? Sao cô lại xui xẻo như vậy? Thẩm tổng rõ ràng nhìn qua liền không thích cô ấy nha, chẳng lẽ chính mình đã đoán sai?
“Trình tiểu thư, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, không có gì bất ngờ vậy cũng sẽ là lần cuối cùng gặp mặt.” Thẩm Thần nói đánh gãy Càn Ảnh trong óc lung tung rối loạn ý tưởng.
“Chúng ta còn có rất nhiều cơ hội, em tin tưởng anh sẽ thích em, cũng yêu em, cuối cùng cũng sẽ cưới em, hôm nay em mời khách, hai người từ từ ăn.” Cô ưu nhã đứng dậy,đối với Thẩm Thần gật đầu một cái rồi đi.
Càn Ảnh cảm giác chính mình lại lần nữa lạc trong sương mù, vừa rồi rõ ràng đã xua đi không ít rồi, hiện tại lại càng trở nên nghiêm trọng.
“Thẩm tổng, các người ---”
Càn Ảnh nhìn đến ánh mắt anh lập tức im miệng luôn, “A, tôi thực đói, cảm ơn Thẩm tổng mời khách.”
Càn Ảnh đem phần cơm của mình ăn xong, nhìn đến Thẩm Thần chỉ ăn một nửa liền buông bát xuống, cùng với đồ ăn đối diện hoàn toàn không động đũa, lãng phí là không tốt, lãng phí thức ăn lại càng không tốt, cô thử vài lần cuối cùng vẫn là tội ác xấu xa chiến thắng, "Thẩm tổng, chỗ thức ăn này nên làm gì bây giờ ?" Thẩm Thần ăn một nửa rồi ngừng lại, cô ngượng ngùng hỏi, người đối diện hoàn toàn không nhúc nhích hẳn là không có gì không ổn.
“Sẽ có người tới dọn."
“Sẽ bị đem đổ đi sao ?"
“Nếu là nhà ăn của cô, cô sẽ để cho người thứ hai ăn sao ?"
“Không phải, ý tôi không phải như vậy, ý tôi là nói nếu đồ ăn bị đem đổ đi thì có thể hay không để tôi đóng gói mang về."
Thẩm Thần đối với đồ ăn còn thừa kia hơi giương cằm.
Càn Ảnh chạy tới chỗ phục vụ xin túi đóng gói, trở về cẩn thận đem đồ ăn đóng gói lại,
“Cảm ơn Thẩm tổng.”
“Không khách khí.” Thẩm Thần đứng lên đi ra ngoài, Càn Ảnh mang chiếc túi nhanh chóng đi theo.
Lúc sau Càn Ảnh lại đi theo Thẩm Thần đến công ty tăng ca, cũng chính là anh ở bên trong xem bản báo cáo, cô ở bên ngoài tùy thời đợi lệnh đổ nước pha cà phê, mãi cho đến buổi tối, Thẩm Thần mới tuyên bố cho cô tan ca.
“Thứ hai đi làm đến tầng này họp, mang theo sáng kiến của cô lên cùng."
“Được."
Sau khi trở về Càn Ảnh trực tiếp đem túi đồ ăn mở ra nhiệt tình ăn đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro