Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8


Sau ngày phỏng vấn là cuối tuần, có thể hoàn toàn thả lỏng hai ngày sau đó suy nghĩ xem làm thế nào để không bị đuổi lần nữa.

Bách Hợp hẹn cô đi dạo phố, Càn Ảnh thì cứ ngủ cho đến khi cách thời gian hẹn một giờ nữa mới rời giường, rửa mặt nửa giờ, ngồi xe nửa giờ cơ bản là vừa đúng thời gian hẹn với Bách Hợp ở trước cửa.

"Tiểu Ảnh." Bách Hợp từ nhà ga một bên phất tay một bên vui vẻ chạy tới trước mặt Càn Ảnh.

Càn Ảnh tiến lên hai bước, vững vàng đón được Bách Hợp, cho cô nàng mượn bả vai dựa vào thở dốc, "Cậu nên vận động nhiều hơn."

Bách Hợp đứng dậy, vuốt vuốt tóc, "Lười vận động mình liền dễ dàng bị gió thổi đi, mất đi mình, cậu sẽ không còn chỗ nào để mà ngồi, mà khóc nữa."

"Đúng, đúng, đúng. Đại tiểu thư cậu nói gì cũng đúng hết cả."

Bách Hợp giương khoé miệng, kéo tay Càn Ảnh đi vào trung tâm mua sắm. Bách Hợp kéo tay cô lên tầng hai đi vào khu nữ trang,

"Thẩm Thị là công ty lớn không giống như công ty nhỏ chúng ta, cho nên ở đó cậu phải thay đổi cách ăn mặc một chút."

Về việc phỏng vấn ngày hôm qua cô đã báo cho Bách Hợp biết qua wechat, nhưng cô thật sự không nghĩ tới Bách Hợp kéo cô đi trung tâm mua sắm chỉ là để giúp cô thay đổi tạo hình,

"Mình mặc thế này tương đối thoải mái." Cô nhìn xuống quần jean và giày thể thao của mình.

"Nếu cậu không phải mặc quần áo thể thao thì là áo gió, đến mùa đông thì khoác áo lông vũ, cậu cũng phải thay đổi đi, mặc mấy bộ váy nữ tính bên trong rồi mặc thêm quần là được."

Bách Hợp vừa nói vừa nhìn quét qua phong cách của cửa hàng quần áo, cô biết khiến cho Càn Ảnh thay đổi ngay là điều không thể nào, cho nên phải lựa chọn mấy bộ vừa không gợi cảm quá lại không bảo thủ quá.

Càn Ảnh còn chưa kịp từ chối đã bị Bách Hợp kéo vào trong một cửa tiệm, cô nhìn quanh một chút, phong cách của những bộ quần áo này trên cơ bản đều là mấy bộ phong thanh mát mẻ.

Bách Hợp buông tay Càn Ảnh ra bắt đầu lựa lựa chọn chọn mấy bộ quần áo, "Cái này đẹp."

Càn Ảnh nhìn thoáng qua chiếc váy màu vàng nghệ có đính nơ trên tay Bách Hợp, “Mình năm nay 28.” Cô ở bên tai Bách Hợp nhẹ giọng nhắc nhở tuổi của cô không thích hợp với mấy màu tươi mát này.

Bách Hợp đem váy nhét vào tay cô, "Hiện tại học sinh trung học còn có thể giả thành thục, chúng ta cưa sừng làm nghé thì có làm sao ?"

Cô không phải tự khen đâu, Càn Ảnh da siêu trắng giống như da em bé vậy, bình thường không trang điểm cũng cơ bản nhìn không ra mụn linh tinh các thứ, nhìn nhiều năm như vậy Bách Hợp mới từ trên mặt cô nhìn ra hai vệt nho nhỏ ở khoé mắt.

“Ngại quá, quý khách vui lòng qua bên kia ngồi chờ một chút, bên trong còn có vị khách chưa đi ra.” Nhân viên cửa hàng đứng bên canh kịp thời ngăn lại động tác kéo cửa phòng của Bách Hợp.

“Cho hỏi còn có phòng thử đồ khác không ?” Bách Hợp hỏi.

“Xin lỗi, chỗ chúng tôi chỉ có một phòng thử đồ."

“Thôi được, vậy chỉ có thể đợi.”

Càn Ảnh đứng ở cửa phòng thử đồ đợi, Bách Hợp thì đi chọn thêm vài bộ váy nữa.

“Các cô có muốn vào xem không ? Vị khách kia như thế nào thời gian thử đồ lại lâu như vậy ?” Bách hợp nhìn nhân viên cửa hàng nhắc nhở

“Chúng tôi đến nơi này từ lúc bắt đầu đến giờ đã được mười phút, các cô ấy hẳn là phải đến trước chúng tôi đi.” Lúc vào cửa hàng cô không thấy nơi này có người.

Nhân viên cửa hàng đứng đó xấu hổ cười cười, “Chúng tôi cũng hết cách, đi vào hẳn là một đôi tình nhân.” Cô cùng với các đồng nghiệp đã đứng trước cửa gõ vài lần, nhưng bên trong đều không có phản ứng gì, cửa lại khoá từ bên trong,

“Chúng tôi đã báo nguy, cảnh sát hẳn là sẽ lập tức đến."

Bách Hợp mở to hai mắt khoa trương nhìn về phía Càn Ảnh, cái này làm cho cô nghĩ tới trên mạng lưu truyền video play ở phòng thử đồ,

“Không thể nào, ban ngày ban mặt thực sự có người tìm kích thích thế sao ! Tưởng tượng một chút đem cửa mở ra liền có thể xem trực tiếp bên trong, haiz, họ ở đây lâu như vậy mà không có một chút tiếng động sao ?” Bách Hợp trưng ra bộ dạng bát quái hỏi nhân viên cửa hàng.

Nhân viên cửa hàng bị Bách Hợp nói nháy mắt đỏ bừng mặt, “Không --- không có.”

“Cái này ở chỗ các cô cách âm rất tốt sao ?” Bách Hợp nói xong liền áp một tai vào cửa.

“Đều --- như nhau.”

Càn Ảnh đưa tay kéo Bách Hợp ra, cửa phòng thử đồ tuỳ thời lúc nào cũng có thể mở ra, cảnh sát cùng người phụ trách trung tâm vừa lúc từ bên ngoài đi tới.

Cửa phòng thử đồ mở ra hai người bên trong cùng hai người bên ngoài đối diện nhau, cảnh sát cùng người phụ trách nhìn qua bọn họ mấy lần, cuối cùng vẫn là nhân viên cửa hàng đứng ra đánh vỡ cục diện anh nhìn tôi - tôi nhìn anh

“Cái kia, bởi vì hai người đi vào khá lâu làm chúng tôi lo lắng mới gọi cảnh sát đến xem một chút."

“Tiểu Ảnh, chị không biết là em ở bên ngoài, đều tại anh cả, lâu như vậy bằng không có thể để cho Tiểu Ảnh tìm quần áo sớm hơn một chút.” Càn Tình nói một câu làm ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người Càn Ảnh.

“Cô, các người biết nhau ?” Ở bên cạnh cô ấy nhiều năm như vậy cô như thế nào không biết cô ấy còn có bạn bè khác nữa, lại còn giống cô gọi cô ấy là Tiểu Ảnh.

Càn Ảnh giơ tay giống như chính thức giới thiệu, “Chị tôi, Càn Tình, anh rể tương lai.”

“À, hắc hắc, hắc hắc.” Bách Hợp bày ra tư thế cười lộ chuẩn tám răng, cô thật sự không biết nên nói cái gì, ngữ khí từ miễn cưỡng đến bài trừ.

“Hiện tại các cô còn chuyện gì sao ?” Thấy bọn họ là người nhà, cảnh sát cũng không nghĩ sẽ lãng phí quá nhiều thời gian.

“Làm phiền các anh đi một chuyến như vậy, hiện tại không có việc gì, bọn họ đều là người một nhà, lúc trước là chúng tôi không rõ sự tình, các anh vất vả rồi.” Người phụ trách trung tâm cười cười dẫn hai vị cảnh sát đi tới trước cửa.

“Các người có việc báo nguy chúng tôi đi đến một chuyến là được , không có việc gì là tốt.”

“Làm sao vậy?” Thanh âm trầm thấp của Thẩm Thần vang lên từ phía sau người phụ trách, hắn sợ tới mức lông tơ toàn thân đều dựng hết cả lên, phải đối mặt với Thẩm Thần hắn càng nguyện ý đối mặt với cảnh sát hơn.

“Cái kia Thẩm tổng, cửa hàng này có hai vị khách ở trong mãi không ra, cho nên làm cảnh sát chạy tới một chuyến.” Người phụ trách vẻ mặt ý cười đi đến phía sau anh giải thích.

“Ừm.” Lúc chuẩn bị rời đi dư quang anh liếc thấy Càn Ảnh đứng trước cửa phòng thử đồ, anh chuyển hướng bước chân tiến vào trong tiệm.

Người phụ trách trên mặt đầy dấu hỏi chấm, loại việc nhỏ như này anh chưa bao giờ hỏi đến, hôm nay hỏi một chút đã là cho cảnh sát thấy mặt mũi, này như thế nào còn muốn đi vào, là muốn đích thân đi xử lý sao? Người phụ trách còn chưa suy nghĩ cẩn thận đã thấy anh hướng vào bên trong, hắn đành phải nhanh chóng theo sau,

“Thẩm tổng, chuyện này xin cứ giao cho tôi xử lý đi.”

“Ừm.” Tuy rằng nói như vậy nhưng bước chân vẫn như cũ hướng vào bên trong, thẳng đến khi đi đến trước mặt đám người bọn họ mới dừng lại.

Càn Ảnh chợt cảm thấy không khí xung quanh mình giảm đi vài độ, Bách Hợp nhìn thấy soái ca đi đến kích động muốn chết ôm Càn Ảnh không ngừng ngây ngô cười, Càn Tình cũng bị khuôn mặt, dáng người cùng với khí chất toàn thân anh làm cho vô cùng chấn động, Hách Tử Thông nhìn anh trong lòng tràn ra cảm giác ghen ghét của đàn ông.

“Thẩm tổng.” Càn Ảnh thanh âm không cao không thấp truyền tới tai mọi người.

“Thẩm --- Thẩm tổng? Ngài là Thẩm Thần ? Ngài là Thẩm tổng ?” Bách Hợp từ biểu tình cười ngây ngô biến thành khiếp sợ, ai có thể nghĩ đến tổng tài Thẩm Thị lại có bộ dạng yêu nghiệt như thế, liền là nhan trị cao như thế.

Nhưng Bách Hợp vẫn nhớ rõ Càn Ảnh hiện tại là cấp dưới của anh, anh tuỳ tiện vung bút lên Càn Ảnh liền có khả năng cuốn gói về nhà, cô buông Càn Ảnh ra, treo trên miệng nụ cười chuyên nghiệp,

“Thẩm tổng, chào ngài, tôi là bạn tốt của Càn Ảnh.”

“Thẩm tổng, chào ngài, tôi là chị gái Càn Ảnh - Càn Tình.”

Người phụ trách nhìn một màn đột phát này, cho rằng Thẩm tổng là tới xử lý vấn đề không nghĩ tới biến thành nhận người quen.

Thẩm Thần nhàn nhạt nhìn thoáng qua Càn Tình cùng với Hách Tử Thông bên cạnh cô ta, sau đó tầm mắt liền đảo đến trên người Càn Ảnh, “Thời gian dài chiếm dụng phòng thay đồ nên xử lý thế nào ? Hửm ?”

Bách Hợp chú ý tầm mắt anh bèn dùng khuỷu tay đẩy đẩy Càn Ảnh, cũng ghé vào tai cô nói nhỏ, “Thẩm tổng đang hỏi cô.”

Càn Ảnh chỉ cảm thấy đầu mình giống như bị người từ phía sau chụp một cái tát nhất thời có chút ngốc, xoay mặt nhìn về phía Thẩm Thần, chú ý tới tầm mắt anh quả thực là nhìn mình,

“Thẩm tổng, ngài hỏi tôi sao ?”

“Bằng không còn có ai?”

Lời này của Thẩm Thần làm những người ở đây như hít phải hơi khí lạnh, giống như bọn họ không phải người vậy.

Càn Tình thấy anh cùng Càn Ảnh nói chuyện như thế liền đi đến trước người Càn Ảnh,

“Tiểu Ảnh, chị biết em đối với Tử Thông còn có cảm tình, xem phần tình cảm em dành cho anh ấy, không cần so đo có được không ?” Khi nói lời này cô ta còn nhìn thoáng qua sườn mặt người đàn ông phía sau.

Lời này người khác nghe tới bất quá chỉ nghĩ Càn Ảnh thích anh rể tương lai, nhưng đến tai cô lời Càn Tình nói lại chính là coi trọng người nào đó hoặc vật bên cạnh cô ta.

"Em thật sự còn thích anh? Nếu là thật, vẫn mong em từ bỏ tình cảm này, anh sắp trở thành anh rể em.” Hách Tử Thông tiến lên ôm bả vai Càn Tình, Càn Tình lại đi phía trước hai bước muốn né tránh cánh tay hắn, nhưng ngại đứng trước mặt Càn Ảnh, xung quanh lại có người, cuối cùng cũng không tránh đi để tay hắn đặt lên vai mình.

“Tôi nói này, Tiểu Ảnh không có khả năng thích loại hình này đâu, lại nói Tiểu Ảnh như thế nào cũng là một đóa hoa tươi, cô gặp qua đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu sao? Tôi thật sự vô cùng hoài nghi cô rốt cuộc có phải chị gái cô ấy hay không? Có chị gái nào lại nói em gái mình như vậy sao? Có chị gái nào lại tổn thương em gái mình sao?”

Bách Hợp mặc kệ ai đúng ai sai dù sao cô nghe được người khác nói xấu Càn Ảnh trong lòng liền không thoải mái.

“Em gái này, vậy cô nói tôi nên làm cái gì bây giờ ? Nếu không hay là, tôi làm chị gái hẳn là rộng lượng, tôi đem anh ta nhường cho em gái.” Càn Tình nói xong cũng thuận thế đẩy Hách Tử Thông đang bám trên tay mình ra.

“Tiểu Tình, em đang nói cái gì vậy !” Hách Tử Thông không thể tin được nhìn Càn Tình,

“Người anh yêu chính là em.”

“Nhưng em ấy lại thích anh.” Càn Tình nhìn nhìn Càn Ảnh lại nhìn nhìn Hách Tử Thông, một bộ dạng ủy khuất sắp khóc.

“Bạch liên hoa, cô lại định diễn cái gì ở đây, cô chia tay hay không đều cùng tiểu Ảnh của chúng tôi không có quan hệ, cô ấy sẽ không thích anh ta, lại càng không yêu anh ta.”

Thẩm Thần phát hiện người này ngày càng có ý tứ, anh vẫn luôn không nói chuyện chỉ nhìn Càn Ảnh, ở trước mặt hai nữ nhân kia nhan sắc của cô chính là khác biệt, nhưng khác biệt này so với những người đó lại càng xinh đẹp hơn,

“Tức giận ?”

Nghe được thanh âm nhàn nhạt, Càn Ảnh ngẩng đầu nhìn về phía anh, ở trong mắt cô, anh thấy được sự kiên định, không sợ hãi, cô chính là mạnh mẽ như thế.

Anh nhìn ra được cô ẩn nhẫn, nhưng anh không rõ cô vì cái gì muốn nhẫn, dù có là người thân, khi chạm vào điểm mấu chốt của mình cũng phải đáp trả,

“Thẩm thị không nuôi người vô dụng.”

Những lời này của anh xác thực là có tính uy hiếp, giây tiếp theo Càn Ảnh liền chuyển hướng đến trước mặt chị gái cùng anh rể tương lai,

“Đúng, tôi thừa nhận ba năm trước đây tôi xác thực là ánh mắt có chút. không tốt, nhưng chị của tôi à, ba năm sau đừng nghĩ ánh mắt tôi không tốt giống như chị, Hách Tử Thông, ba năm trước đây tôi quả thật bởi vì một chút ấm áp của anh mà cảm động, nhưng mong anh nhớ kĩ cho, cảm động, cảm tạ không có nghĩa là thích, càng không có nghĩa là yêu. Nếu các người có thể nghe hiểu tiếng Trung tại đây tôi thành tâm chúc các người bách niên giai lão, sớm sinh quý tử."

Những lời này của cô phiên dịch ra đều là một lần mắng hai, còn đều là mắng rác rưởi.

“Cô mắng tôi như thế nào cũng được, nhưng cô không nên nói chị mình như vậy, cô phải hướng cô ấy nói lời xin lỗi.” Hách Tử Thông lời lẽ chính đáng bảo vệ Càn Tình.

Nhưng Càn Tình căn bản không để ý đến hắn bảo vệ mình, chỉ là nghe được Càn Ảnh nói không còn để bụng, sắc mặt cô khẽ thay đổi, ngay sau đó lại khôi phục gương mặt tươi cười, cô ta kiên định cho rằng Càn Ảnh vẫn là thích Hách Tử Thông, cô nói như vậy chẳng qua là vì không muốn để cho mình bất lợi,

“Tiểu Ảnh, chị biết trong lòng em khó chịu, chị cũng biết -----"

“Chị, chị không phải tôi, tôi cũng không phải chị, tôi càng không nghĩ sẽ cùng chị tranh luận loại quan hệ này trước mặt người khác, mong các người tự trọng.”

Càn Ảnh làm ra tư thế mời, đem quần áo trong tay đặt lại trên giá, xoay người đối mặt Thẩm Thần,

“Xin lỗi Thẩm tổng, để ngài chê cười rồi, chị tôi cùng anh rể chiếm dụng phòng trong thời gian dài tôi thay mặt bọn họ xin lỗi ngài, hy vọng ngài đại nhân không chấp tiểu nhân."

“Tiểu Ảnh, bọn họ làm sai, cô vì cái gì muốn thay bọn họ xin lỗi.” Bách Hợp có cảm thấy hận sắt không thành thép ánh mắt trừng mắt nhìn cô, nếu ánh mắt có thể biến thành dao côn cô thật sự rất muốn gõ đầu cô ấy ra xem bên trong chứa cái gì.

Thẩm Thần mắt đen thâm trầm nhìn chằm chằm đỉnh đầu cô, thanh âm nhàn nhạt nghe không ra cảm xúc nhưng lại dị thường dễ nghe vang lên, “Tôi nói rồi Thẩm Thị không nuôi người vô dụng."

“Tôi sẽ nỗ lực làm việc."

“Vậy là tốt rồi.”

Thẩm Thần nói xong, hai giây sau đôi giày định chế thủ công cao cấp của anh biến mất trong tầm mắt Càn Ảnh, cô ngẩng đầu âm thầm thở ra, Bách Hợp lập tức đi đến bên người cô thời thời khắc khắc quan sát nét mặt cô, Càn Ảnh cũng lười đứng ở đây, lôi kéo Bách Hợp liền đi ra ngoài.

Lưu đến cuối cùng Càn Tình cùng Hách Tử Thông cũng ở trong ánh mắt ghét bỏ của nhân viên cửa hàng nhanh chóng rời đi.

Có ai như tôi thấy Càn Ảnh cùng Bách Hợp có gian tình không?=))
Cái tên nói lên tất cả =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro