Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Càn Ảnh cũng không bị lạ giường nên dù ở hoàn cảnh lạ lẫm hay ngủ trên giường xa lạ cô cũng đều có thể ngủ ngon giấc. Cô tận lực không chạm vào đồ vật trong phòng, chỉ đơn giản mặc quần áo, đánh răng rửa mặt xong liền nhanh chóng rời đi.

Trước khi đến công ty ,cô tới cửa hàng di động mua cho mình một cái, đem mọi thứ lắp lại như cũ, khởi động máy sau cùng nhảy ra liền lúc 10 tin nhắn, hơn nữa đều là từ cùng một dãy số.

Nghĩ nghĩ cô vẫn quyết định gõ vài chữ trả lời đối phương,

"Anh là ai",

Giây tiếp theo tốc độ trả lời của đối phương làm cô vốn chuẩn bị lý do thoái thác cứ thế bị nghẹn trong cổ họng, đầu nháy mắt liền trống rỗng.

“Muốn liên lạc với cô thật đúng là khó."

Cô còn chưa kịp nói lời nào đối phương đã mở miệng trước, Càn Ảnh cố gắng phân biệt giọng nói cùng âm điệu trong điện thoại, cuối cùng vẫn không nghĩ ra là ai xung quanh mình có thanh âm như thế,

"Ngại quá, xin hỏi anh là ai ?"

“Tề Hạo Thiên.”

“A? Tề Hạo Thiên?”

“Thẩm Thần --- Trợ lý của Thẩm tổng."

“A, chào anh, chào anh, thật sự xin lỗi, di động tôi bị hỏng rồi.”

“Tổng tài chúng tôi cảm thấy sáng ý của cô cũng không tệ lắm, Càn tiểu thư nếu đã có thiên phú đưa ra sáng kiến như vậy thì vì cái gì lại ở lại hạng mục đó."

“Xin lỗi, chuyện này không nằm trong phạm vi quan hệ hợp tác."

“Không thể nói sao?”

“Cũng không phải, làm công việc này chẳng qua cũng là vì tiền."

“Được, đã hiểu, tổng tài chúng tôi thực thưởng thức cô, muốn đào cô tới công ty chúng tôi."

“Thẩm thị?”

“Đúng vậy."

“Xin lỗi, vị trí công việc hiện tại của tôi rất tốt, nếu là về chuyện hợp tác chúng ta có thể hẹn thời gian, nếu nói chuyện khác, xin lỗi tôi còn có việc, cúp máy trước."

Ngắt máy, đem điện thoại nhét vào túi tiền, cô không nghĩ tới Thẩm thị sẽ vứt cho cô cành ôliu, tiến vào Thẩm thị là cơ hội rất khó có được, nhưng cô đang ở bên này cạnh tranh chức vị giám đốc, chỉ cần thành công tiền lương khẳng định gấp bội, nếu cô đến Thẩm thị liền trở thành người mới, tiền lương cũng sẽ được tính theo đãi ngộ của người mới, hiện tại cô có khoản vay mua nhà còn có tiền sinh hoạt, cho dù lương ở Thẩm thị cao cô cũng không thể không từ chối.

Tề Hạo Thiên ngồi ở ghế làm việc nhìn điện thoại lần đầu tiên bị cắt đứt như thế không khỏi tự mình hoài nghi, a, không đúng, không phải hoài nghi chính mình mà là bắt đầu hoài nghi sức ảnh hưởng của Thẩm Thị, mỗi năm Thẩm Thị đều chỉ lấy 100:1 nhân viên vậy mà cư nhiên lại bị cự tuyệt, còn cự tuyệt dứt khoát như vậy, tối hôm qua sau khi rời khỏi văn phòng tổng tài, hắn liền bắt đầu điều tra chủ nhân của cái sáng ý này, hoàn mỹ hơn đây chính là sáng ý của cô gái lúc sáng, cho nên từ tối hôm qua hắn liền không ngừng chính mình gọi điện cho cô, không nghĩ tới thẳng đến sáng nay mới liên hệ được, cuối cùng còn bị cự tuyệt.

“Anh anh anh.” Tề Hạo Thiên thấy Thẩm Thần từ thang máy đi ra lập tức tiến lên đón.

“Bản báo cáo sửa lại tốt chưa” Thẩm Thần một bên nói một bên hướng văn phòng đi vào.

“Em hoa mắt cả đêm qua, lần này tuyệt đối không để anh chỉ ra chỗ xấu.”

“Ừm."

“Anh, em nói với anh chuyện này nha, chính là cái vụ thiết kế truyện tranh đó.”

Tề Hạo Thiên đi theo Thẩm Thần vào văn phòng, nhìn anh ngồi trên ghế ngẩng đầu lên nhìn chính mình mới lại lần nữa mở miệng,

“Người nghĩ ra ý tưởng truyện tranh chính là cái người ăn vạ chúng ta, cô ấy là Càn Ảnh, vừa rồi em gọi điện thoại vươn cành ôliu cho cô ấy, nhưng người ta cự tuyệt.” Tề Hạo Thiên như cũ đều là biểu tình không thể tin được.

Trái lại Thẩm Thần nghe xong lúc sau biểu tình cũng không có chút biến hoá nào, ngay cả mày cũng chưa động một cái,

“Anh đã nói với chú thế nào?”

“Em đây liền đi làm.” Tề Hạo Thiên rời đi bằng tốc độ nhanh nhất.

Bách Hợp ngồi bên ngoài văn phòng xuyên qua cửa kính nhìn Càn Ảnh ở bên trong, “Tiểu Ảnh, sao cậu tới sớm như vậy, ngày hôm qua cậu cùng Thẩm thị bên kia nói thế nào?” Bách hợp đi đến trước mặt cô, cong lưng đôi mắt phát sáng chờ mong nhìn chằm chằm cô.

“Cũng không tệ lắm, đối phương còn mời mình đến Thẩm Thị.”

“A! A a! A a a! Là thật sao ? Là thật như vậy sao ? Bọn họ coi trọng cậu ư ?” Bách Hợp hưng phấn lôi kéo cô hỏi không ngừng.

Vốn định lấy tay che miệng cô lại, cuối cùng lựa chọn bịt kín tai mình,

“Mình không có điếc, có điều mình cự tuyệt.”

“A! A a! A a a! Vì cái gì ? Cậu biết Thẩm thị rất khó vào không ?”

“Mình biết, nhưng ------”

“Sáng sớm ầm ĩ cái gì ?”

Giám đốc mang khuôn mặt âm trầm đi vào khu làm việc, “Càn Ảnh, chính cô nói xem cô lấy cớ đi gặp khách hàng tự do rời đi đã bao nhiêu lần ? A ? Cô thật sự cho rằng cô phụ trách hạng mục thì liền có thể thích thì đến, không thích thì không đến sao ?"

“Ai u, giám đốc, cô ta chính là ỷ vào việc ngài sắp rời khỏi mà không coi ngài ra gì đấy.”

Điêu Mỹ Lệ từ phía sau giám đốc đi tới âm dương quái khí nói còn không quên đổ thêm dầu vào lửa.

“Càn Ảnh, hiện tại cô tự do, tan tầm hôm nay tôi muốn thấy được đơn từ chức của cô.”

“Đơn từ chức!”

“Cô gào cái gì, lại không phải là cô từ chức.” Điêu Mỹ Lệ ghét bỏ liếc Bách Hợp một cái, mở miệng mắng.

Càn Ảnh trong đầu giống như bị nện xuống một tiếng thật lớn, bất ngờ, thật lâu sau cô mới có thể tìm lại giọng nói vốn có của mình ,

“Vì cái gì? Năng lực nghiệp vụ của tôi ngài rõ như ban ngày, dựa vào cái gì mà đột nhiên bảo tôi từ chức ?”

Quá một tuần nữa nói không chừng cô còn có thể thăng lên làm giám đốc, giờ nói gì đi chăng nữa cô cũng không thể rời đi.

“Chính cô tự mình nhìn một chút bản ghi chép chấm công của mình.” Một xấp ghi chép chấm công bị giám đốc ném trên bàn cô,

“Cô tuỳ ý đi lại đã mang đến cho công ty ảnh hưởng không tốt, hơn nữa cô vô cớ bỏ bê công việc đã đạt giới hạn ba ngày trở lên, công ty có quyền sa thải cô.”

“Tôi bỏ bê công việc ba ngày lúc nào !?” Cô cảm giác chính mình bị xuyên tạc, tức đến nổ phổi.

“Đây là lãnh đạo quyết định.” Giám đốc đem công văn sa thải để lại liền đi đến văn phòng của mình.

Càn Ảnh nhìn công văn sa thải đột nhiên có xúc cảm muốn khóc, cô nỗ lực tiến về phía trước như vậy, lại bị phủ định bởi một xấp giấy, Bách Hợp ngơ ngác nhìn tờ sa thải, lại ngơ ngác nhìn về phía Càn Ảnh, cô không biết giờ phút này nên nói cái gì cũng không biết có nên hay không tin tưởng đây là sự thật.

Điêu Mỹ Lệ tuy rằng cũng hoàn toàn không rõ ràng rốt cuộc là như thế nào nhưng chỉ cần Càn Ảnh không tốt cô liền thấy cao hứng, “Cùng tôi tranh ?”

Điêu Mỹ Lệ lưu lại ánh mắt khinh thường lắc mông trở về vị trí của mình.

“Tiểu Ảnh.” Bách hợp nhẹ nhàng kêu một tiếng.

Càn Ảnh hít hít cái mũi, “Mình không sao.”

Thanh âm có chút khàn khàn từ trong cổ họng cô bật ra, cô nhanh chóng lấy đơn, tự mình viết một đơn từ chức gửi vào hòm thư của tổng giám đốc, làm xong chuyện này chỉ tốn không đến nửa giờ của cô.

“Tiểu Ảnh.” Bách hợp lại nhỏ giọng gọi cô một tiếng.

“Có việc gọi điện thoại cho mình.” Càn Ảnh hoàn toàn không thu lại đồ vật của chính mình, giống như lúc tan tầm rời khỏi cửa lớn của công ty.

Cô bị đuổi việc, chuyện này đúng thật là khó tin.

Càn Ảnh đi siêu thị mua bàn chải đánh răng cùng khăn lông mới, đến địa chỉ mà Bạc Thanh Mặc cho cô mượn để thay, để lại trên bàn hai ngàn, cô cẩn thận đóng kỹ cửa sổ sau đó gửi cho hắn một tin nhắn

Trở lại chỗ ở của mình không thấy Càn Tình và Hách Tử Thông đâu cả, cô ngã nhào lên giường tự hỏi kế tiếp mình nên thế nào, công việc a!

Cô mới chỉ tự hỏi năm phút liền nghe được âm thanh chìa khoá mở cửa, Càn Ảnh xuống giường nhanh chóng đi đến phòng khách, liền thấy Hách Tử Thông ôm lấy bả vai Càn Tình đi đến.

“Tiểu Ảnh,  sao em lại trở về sớm như vậy ?” Càn Tình kinh ngạc nhìn Càn Ảnh đứng ở phòng khách.

Càn Ảnh hiện tại cực kỳ muốn cười, cũng không biết có phải là bị chọc tức đến muốn cười hay không, cô cũng làm như vậy, cười nhìn bọn họ, “Đây là nhà tôi.”

“Chị biết, chị là chị gái em nên đây cũng là nhà của chị.” Càn Tình chầm chậm chạy qua giữ chặt tay cô, làm nũng nói.

“Các người tự mình dọn ra ngoài tìm phòng đi, chỗ tôi chỉ có một phòng rất không tiện.” Càn Ảnh không chút khách khí hạ lệnh đuổi khách.

“Không sao, chúng ta ngủ một phòng, bảo bảo có thể ngủ phòng khách, bảo bảo anh nói đúng không?” Càn Tình quay đầu nhìn về phía phía sau Hách Tử Thông hỏi.

“Ừm."

Càn Ảnh lại lần nữa bị chọc cho tức cười, “Cảm tình các người như vậy  thật sự coi nơi này là nhà các người đúng không.”

“Càn Ảnh, đây là chị em, em không nên nói chuyện với chị mình như thế.”

Càn Ảnh trừng mắt Hách Tử Thông, “Anh lại càng không có tư cách cùng tôi nói chuyện.”

“Tiểu Ảnh, anh ấy là anh rể tương lai của em.” Càn Tình bất mãn dạy dỗ cô một câu.

“Anh ta là chồng chị, liên quan quái gì tới tôi.” Càn Ảnh vừa dứt lời tiếng chuông di động liền vang lên, nhìn đến tên hiển thị trên màn hình, cô quay đầu chán ghét nhìn thoáng qua Càn Tình,

“Alo, mẹ.”

"Chị mày không ở chỗ mày thì ở chỗ nào ! Mày chỉ có một mình bọn họ hai người bên nào nặng bên nào nhẹ mày còn không rõ sao ! Mày đi ra ngoài ở vài ngày thì có làm sao ------”

“Con cho bọn họ ở lại.” Từ miệng trào ra lời nói trực tiếp đánh gãy những lời dạy dỗ chưa kịp nói ra của đối phương.

Thu dọn một ít đồ dùng hàng ngày cùng quần áo bỏ vào túi hành lý,  không nói lời nào liền rời khỏi căn phòng mà chính mình dùng tiền tích cóp mua được, đứng trên đường gọi taxi báo ra địa chỉ của Bạc Thanh Mặc.

Điều cô không nghĩ tới chính là cùng Bạc Thanh Mặc chạm mặt ở cửa thang máy.

"Cô ?" Bạc Thanh Mặc nhìn hành lý trong tay cô, tối hôm qua cô ngủ ở khách sạn không có hành lý, sáng nay còn nhắn tin cho mình nói muốn về nhà.

Dưới ánh mắt tìm kiếm của hắn đầu Càn Ảnh cúi càng thấp hơn, nguyên bản cô muốn làm như chưa có chuyện gì, lại quên mất cô đã nhắn tin cho hắn,

“Thật sự xin lỗi, lại muốn tới đây làm phiền anh."

Bạc Thanh Mặc đại khái có thể đoán được, môi mỏng hơi hơi cong lên, “Nói cái gì mà phiền toái, tôi lại không phải không lấy phí thuê nhà của cô, cô là khách thuê tôi là chủ, tôi chính là lấy tiền."

Dù biết nói như vậy là để cô không cảm thấy áy náy, nhưng thật ra cô cũng có ý định mở lời muốn thuê phòng của hắn,

"Tôi nhất định sẽ trả tiền thuê nhà."

“Một tháng hai ngàn, tôi đúng hạn sẽ thu.” Bạc Thanh Mặc giơ hai ngón tay, cười cười nhìn cô.Càn Ảnh kéo hành lý đi theo phía sau.

Càn Tình cả người đều là hưng phấn, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ mất mát, làm nũng

“Bảo bảo, anh nói xem có phải thực ra em không nên tới đây không ? Em lúc đầu chỉ nghĩ muốn cùng em ấy xoa dịu quan hệ, khiến cho em ấy có thể thực lòng chúc phúc cho chúng ta, rốt cuộc em ấy đã từng rất thích anh."

Hách Tử Thông ôn nhu đem cô ôm vào ngực, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô,

“Anh nói rồi thích anh là chuyện của cô ấy, nhưng lòng anh chỉ có em, cô ấy ở cái thành phố này đã lâu, em lại là người thân của cô ấy, tới nơi này cũng chỉ có thể dựa vào cô ấy, điều này cũng không có cái gì sai.”

Ở chỗ Hách Tử Thông không nhìn thấy, Càn Tình nội tâm mừng như điên đều biểu lộ ra,

“Em yêu anh."

“Anh cũng yêu em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro