Chương 3
"Đi, chị đây mời cậu đi ăn tiệc lớn." Càn Ảnh tâm tình thực tốt, lôi kéo Bách Hợp hòa vào đường phố tấp nập.
"Hôm nay mình mời, chờ cậu trả hết tiền nợ mua nhà lại mời mình, được không? Đúng rồi, thân thể cậu không có việc gì chứ? Vừa nãy thiếu chút nữa mình cho rằng cậu bị xe đâm."
"Không có việc gì, lúc ấy thời gian cấp bách, chưa kịp nói cho cậu."
"Còn may là mình hiểu ý, nhìn thấy cậu đột nhiên ngồi dậy, lại cùng tài xế nói chuyện như vậy, mình liền biết cậu không có việc gì, bằng không mình thực sự sẽ gọi 120."
"Mình nói chuyện như nào?"
Bách Hợp hướng cô cười hắc hắc, ôm cánh tay cô đi về phía trước.
" Chúng ta ăn lẩu được không? Mình muốn ăn lẩu Trùng Khánh ,khi nào có thời gian, chúng ta cùng đi Trùng Khánh ăn một lần đi?"
Thấy Bách Hợp chuyển chủ đề, cô cũng không tiếp tục truy vấn, đối với vấn đề ăn uống, Càn Ảnh cũng không có quá nhiều yêu cầu, hai người ăn cơm, 99% đều là nghe theo Bách Hợp, duy nhất một lần nghe cô là bởi vì cô không muốn ra ngoài, liền trực tiếp ăn cơm hộp.
Bách Hợp mỗi lần đều sẽ đem món ăn đặt lên trên, chính mình lại chỉ ăn một chút, dư lại toàn bộ vào trong bụng Càn Ảnh, tâm lí lãng phí chính là phạm tội đã ăn sâu bén rễ trong đầu Càn Ảnh, cho nên mỗi lần cô đều thức ăn dư lại trực tiếp đóng gói mang về.
"Sao cậu biết trong xe kia là Thẩm tổng? "Bách Hợp một bên nhai thức ăn, một bên mơ hồ không rõ hỏi.
Càn Ảnh đem nấm kim châm bỏ vào trong nồi, gắp cho Bách Hợp chút thức ăn.
" Ở trên đầu xe có hình tiểu thiên sứ, trước kia ở trên tạp chí có xem qua một lần, nghe nói có thể tự động thu vào chống trộm, lúc ấy cảm thấy hứng thú nên nhìn giá cả nhiều một chút. Cái giá ấy không phải người bình thường có thể mua được. "
Càn Ảnh vớt nấm kim châm trong nồi vào chén mình, " Lúc ấy chỉ thử ôm hi vọng, lại nói đối phương cũng không nhất định chính là Thẩm tổng. "
Bách Hợp rốt cuộc cũng đem thức ăn nuốt xuống, " Vì cái gì? Không phải anh ta nói ngày mai 5h ở đại sảnh công ty chờ anh ta sao?"
Càn Ảnh kẹp miếng nấm kim châm trong chén bỏ vào miệng từ tốn nhai, Bách Hợp cũng nghiêm túc nhìn cô, chờ cô trả lời nghi vấn của mình.
"Vị trí, cậu đã từng gặp qua tổng tài ngồi ghế phó lái chưa?"
Bách Hợp nghiêng đầu nghĩ nghĩ, giống như cô xác thực chưa thấy qua, " Nhưng mình có thấy một ít trên phim truyền hình, ngoài đời thực mình cũng không biết, nói không chừng vị Thẩm tổng này đặc biệt thích vị trí phó lái thì sao? Giống như nam chính sẽ đem vị trí phó lái để lại cho bạn gái mình đó."
Càn Ảnh buông đũa, cầm di động bấm vài cái rồi đưa cho Bách Hợp " Vị trí nguy hiểm nhất trên ô tô chính là ghế phó lái."
Bách Hợp tiếp nhận điện thoại, nghiêm túc nhìn di động hiện xếp hạng hệ số an toàn của ô tô, đứng nhất là mặt sau vị trí phó lái, đứng thứ hai là mặt sau vị trí điều khiển, thứ ba là vị trí điều khiển, thứ tư là ghế ngồi đằng sau vị trí phó lái, thứ năm là sau vị trí trung gian " Thật đúng là, sao nam nhân lại có thể đem vị trí phó lái cho bạn gái ngồi chứ."
" Vậy cậu đến xem đối phương có mua cho bạn gái cái bảo hiểm hay không, có khả năng người ta cũng không biết, có câu nói---" Càn Ảnh lấy điện thoại từ trong tay Bách Hợp đặt lên bàn
" Không biết không có tội."
Bách Hợp nâng đầu suy nghĩ trong chốc lát, " Kỳ thực, có đôi khi ngồi vị trí phó lái lại càng tiện hơn."
"Tiện? Tiện cái gì a?"
"Ai nha, có nói cậu cũng không hiểu, chỗ này đều là của cậu, mau ăn." Bách Hợp chỉ chỉ nồi thịt còn đang bốc khói, dời đi sự chú ý của cô. Càn Ảnh bất đắc dĩ mỉm cười, vừa ăn vừa xem thịt còn thừa lại, một lúc liền buông đũa " Lưu lại một ít làm kỉ niệm, đi thôi."
"Không phải cậu nói lãng phí là đáng xấu hổ sao?"
"Chính là cậu nói, đã ăn không hết còn gọi nhiều như vậy."
Bách Hợp hướng cô thè lưỡi, cô là sợ Càn Ảnh ăn không đủ no mới gọi nhiều như vậy,
Cô biết, Càn Ảnh vì tiết kiệm tiền, có thể mua mì sợi ăn một tháng, cô tò mò có phải hay không mỗi ngày cô ấy chỉ ăn một chút, thẳng đến khi cô đến nhà cô ấy nhìn thấy bó mì sợi, nhìn qua hương vị rất kém ,là loại phổ thông thường bán ngoài chợ. " Chúng ta ra trạm xe đi, đi bộ tiêu thực."
Bách Khoa khoác cánh tay Càn Ảnh, đem đầu dựa vào trên tay cô, một bộ dáng tiểu nữ nhân.
Càn Ảnh rút cánh tay, ôm đầu nàng dựa lên vai mình, " Cậu giảm béo sao?"
"Mình vẫn luôn giảm béo đó có được không? "
Bách Hợp không cao hứng trừng mắt nàng, khuôn mặt nhỏ không vui xụ xuống.
Càn Ảnh lựa chọn làm lơ " Hiệu quả không rõ ràng, ăn uống điều độ, cách này đối với cậu không có tác dụng. " Nói xong, vượt lên trước hướng phía trạm xe đi đến.
" Cậu cứ đợi đấy. Chờ cậu lên làm giám đốc, tôi nhất định sẽ ăn sạch túi tiền cậu, làm cho cậu hối hận vì lời nói hôm nay. Hừ!" Bách Hợp hướng nàng gào thét, một bên chậm chậm đuổi theo.
"Rất hoan nghênh, chỉ sợ lúc đấy cậu ăn không vô."
" Đói hơn ba ngày mình có thể ăn hết cả một con trâu."
"Không cần ba ngày, mình dám cam đoan hai ngày sau, cậu đến đứng cũng không đứng dậy nổi."
"Hừ, mình thực đói."
Hai người tựa như vậy, một đường đấu võ mồm ra đến nhà ga.
" Mình sẽ không để cho cậu bị đói." Càn Ảnh nhỏ giọng nói thầm một câu, còn chưa kịp hỏi cô nói thầm cái gì đã bị lôi kéo đầy lên xe bus, sau đó nghe được Càn Ảnh ở phía sau lưng cô nói một câu " Đến trạm xe rồi đấy."
Bách Hợp ngây ngốc hơn mười giây mới phản ứng lại, may mắn là buổi tối không có người nào, bằng không cứ đứng ở cửa như vậy, thế nào cũng bị chú tài xế mắng. Bách Hợp xoát vé xe rồi tìm vị trí đơn độc ngồi xuống.
Nhìn xe bus rời đi, Càn Ảnh rảo bước về phía trước, đi ngang qua một của hàng bánh kem, muốn dừng lại mua một chiếc, dựa theo bình thường, buổi tối nay cô ăn ít như vậy, sáng mai nhất định sẽ bị đói mà tỉnh.
"Càn tiểu thư, chúng ta thật có duyên. "
Càn Ảnh tiếp nhận bánh mì từ trong tay người phục vụ, xoay người đối diện với người vừa kêu tên mình,
"Thật trùng hợp, xin lỗi, không biết nên xưng hô thế nào?"
Nam nhân đẩy mắt kính một chút, ánh mắt phía dưới mắt kính mang theo cái nhìn nghiền ngẫm .
" Càn tiểu thư, thái độ này chênh lệch thật lớn. Tôi cảm thấy buổi hẹn trước ngày mai có thể hủy bỏ."
Càn Ảnh dừng bước chân xoay người nhìn về phía anh ta, cũng không bởi vì anh ta nói lời này mà biểu hiện ra sự hoảng loạn nào.
" Tiên sinh, tôi đã tan tầm, tôi nghĩ anh cũng nên tan tầm đi." Cô nhìn chiếc bánh mì trên tay anh ta,lại nhìn lướt qua tiệm bánh mì một vòng " Đối với tôi, thời gian cá nhân không nói chuyện công việc, một ngày đều chìm trong công việc, anh cũng không muốn đi?"
Nam nhân thấp giọng cười ra tiếng, bởi vì hắn cố ý che đậy nên cô cũng không có nhìn thấy khóe môi kia đang nở nụ cười nhàn nhạt . Rõ ràng mấy giờ trước là bộ dáng lạnh lùng nghiêm túc, bây giờ lại mỉm cười, tuy rằng có chút khó tưởng tượng nhưng cô cũng không cảm thấy kì quái.
" Cô nói như thế làm tôi biết nói gì bây giờ, ừm--- vậy ,bây giờ chúng ta nhận thức một chút , tôi là Thẩm Thần."
"Chào anh, tôi là Càn Ảnh, tôi còn có việc đi trước. " Cô hướng anh ta vẫy vẫy tay rồi xoay người rời đi.
Thẳng đến khi bóng dáng cô biến mắt trong tầm mắt , anh mới xoay người rời khỏi.
" Mua cái bánh mì mà lâu như vậy?"
Tề Hạo Thiên vừa mới ngồi vào trong xe, âm thanh không kiên nhẫn vang lên " Anh "
Duỗi tay đưa bánh mì cho nam nhân bên cạnh, miệng vẫn không ngừng nói
" Em nhìn thấy nữ nhân chiều nay chúng ta đụng phải, mấy giờ trước còn không tiếc bị đâm để nhìn thấy anh, hiện tại cư nhiên biểu hiện bộ dạng không thèm để ý, anh nói có phải cô ta cố ý hay không ?"
" Nói không chừng người ta so với chú còn thông minh hơn, sớm biết chú không phải người cô ta muốn tìm."
Nam nhân nhàn nhạt cất tiếng, tầm mắt vẫn chuyên chú nhìn màn hình máy tính, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím.
"Em nói em kêu Thẩm Thần, cô ta nếu muốn gặp anh nhất định sẽ hỏi thăm tin tức của anh. Tên của anh rất dễ dàng nhận biết. Cô ta nhất định muốn dùng thủ đoạn này để câu dẫn anh, cho nên chiều mai anh không thể đi gặp cô ta." Tề Hạo Thiên nói hùng hồn, bộ dáng chính đáng, lo nghĩ cho anh.
"Đương nhiên không thể đi, đáp ứng người ta là chú, kêu Thẩm Thần cũng là chú."
" Anh, anh yên tâm ,người làm em như em nhất định giúp anh bài ưu giải hoạn"[ bài ưu giải hoạn mình để nguyên không đổi vì cảm thấy như vậy sẽ hay hơn:3]
"Ông chủ, tới nhà rồi." Chú tài xế mở cánh cửa phía sau, nhẹ nhàng nói một tiếng.
Thẩm Thần khép máy tính, chân dài duỗi bước ra ngoài " Đưa nó về."
"Em muốn ở lại chỗ này."Tề Hạo Thiên đang ngồi vị trí phó lái vội vội vàng vàng tháo dây an toàn xuống xe. Nhưng hắn ở phía trước muốn xuống xe, Thẩm Thần đã đóng cửa, cũng thay luôn cả mật mã. Tề Hạo Thiên thử ba lần không được, đành xám xịt ngồi yên trong xe" Đi thôi."
" Anh mình như thế nào đột nhiên đem mình đuổi ra ngoài? " Tề Hạo Thiên càng nghĩ càng không hiểu, càng nghĩ càng tức giận. Hắn đã ở đây hơn nửa năm, như thế nào hôm nay đột nhiên đem hắn đuổi ra ngoài.
"Tôi cảm thấy ông chủ hẳn là cảm thấy cậu quá dài dòng. "Chú tài xế quay đầu xe đưa Hạo Thiên trở về rồi cũng về nhà mình.
Càn Ảnh về đến nhà buông bánh mì cùng di động trực tiếp đi tắm rửa, từ phòng tắm ra liền nằm ở trên giường chuẩn bị ngủ. Buổi tối thời gian không phải ngủ thì chính là làm việc, hôm nay cô không muốn làm việc nên chỉ có thể ngủ. Mới vừa nhắm mắt được một lúc di động chợt vang, cô xốc chăn đứng dậy, cầm lấy di động nhìn thoáng qua màn hình liền buông xuống, đi đến phòng bếp rót chén nước uống xong mới chậm rãi trở lại phòng ngủ, di động vẫn reo vang như cũ. Càn Ảnh cầm lấy di động, nhấn xuống nút trả lời " Có việc?"
"Ngày mai chị tới chỗ em, em đến sân bay đón chị."
"Không rảnh. "Càn Ảnh không cho đối phương cơ hội nói chuyện liền trực tiếp ngắt điện thoại.
Di động còn chưa kịp buông xuống lại bắt đầu reo vang điên cuồng.
" Chị đủ chưa?Tôi không phải mẹ chị, đừng có cái gì cũng tìm tôi."
" Bảo bảo cũng cùng chị đến, em không nghĩ muốn gặp anh ấy sao?"
"Liên quan quái gì tới tôi. "Càn Ảnh tức giận trực tiếp đem điện thoại ném ra ngoài, thế giới an tĩnh lại , di động hỏng rồi, không nghe được cái âm thanh phiền não kia nữa, nhưng cô vì cái gì mà vẫn còn khổ sở? Bởi vì phải bỏ tiền mua di động mới sao?Tự tìm lí do lấp liếm cho mình, Càn Ảnh đem chính mình cuộn tròn trong chăn ngủ.
Ngày hôm sau, Càn Ảnh mang đôi mắt gấu trúc tới văn phòng.
"Tiểu Ảnh , hôm qua cậu đi trộm ngân hàng sao? " Bách Hợp vẻ mặt tò mò tiến lại chỗ Càn Ảnh.
"Ừm, cũng lấy được chút tiền của phi nghĩa, có muốn đêm nay đi tiêu dao sung sướng một chút hay không?" Một đêm không ngủ làm cho đôi mắt cô rất đau.
"Cậu vẫn là nghỉ ngơi cho tốt đi, mình sợ cậu kiệt sức mà chết. Cậu thực sự không có việc gì?"
Càn Ảnh gật đầu " Đừng chậm trễ mình làm việc" Cô duỗi tay đẩy đẩy Bách Hợp.
Bách Hợp vẫn có chút lo lắng nhìn cô
" Có việc gì phải nói cho mình đó."
"Ừm,đã biết."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro